Cho nên, Vương Trung Đỉnh vì cái giai đoạn này chế định ra "Năm bước chiến lược" càng chu đáo chặt chẽ.
Mỗi bước đều có một tác phẩm tiêu biểu để đời, đồng thời cũng triển khai các loại hoạt động thương mại chung quanh tác phẩm này, cùng với hiệu quả mong muốn đạt tới.
Chỗ hiệu quả này là tầng tầng tiến dần lên, bổ trợ cho nhau.
Cũng chính là mỗi bộ tác phẩm đều phải có tác dụng tăng thêm một chút đối với sự nghiệp diễn nghệ của Hàn Đông, đồng thời cũng phải để lại không gian cho bộ tiếp theo. Cần tiến hành theo chất lượng, mỗi bước một bậc thang tiến về phía trước, cuối cùng bước lên đỉnh quang vinh.
Nếu tiếp tục chi tiết hơn, chính là Hàn Đông cần diễn năm vai, phải rõ ràng tiến triển theo bản quy hoạch hiện tại này.
"Em phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, 3 cái nhân vật đầu có thể không quá lý tưởng." Vương Trung Đỉnh nói.
Hàn Đông một thân hào khí, "Yên tâm đi, em ngay cả quỷ đều đã diễn qua, còn có cái gì không thể diễn nữa?"
Vương Trung Đỉnh nói lời thấm thía: "Có lẽ so với quỷ cũng không khá hơn là bao."
Biểu tình Hàn Đông nháy mắt liền không nhẹ nhàng như vậy nữa.
"Không có việc gì... Cái kia... Không phải mỗi bước một bậc thang sao? Hai bước đầu đương nhiên phải thấp điểm chút... ta bảo trì bình thản, bảo trì bình thản..."
Vương Trung Đỉnh đưa cho hắn, "Vậy em xem đi."
Hàn Đông mới vừa xem, mí mắt liền bắt đầu co rút.
Vương Trung Đỉnh nói một chút sai đều không có, những nhân vật này quả nhiên là tầng tầng tiến dần lên.
Mà cái y gọi là "So với quỷ không khá hơn là bao", dùng để hình dung nhân vật đầu tiên thật quá thích hợp rồi.
Bởi vì nói cho cùng so với quỷ cũng chỉ kém một chữ, thì phải là —— quỷ tử.
(quỷ tử: từ quỷ ở đây nghĩa là giặc xâm lược, là cách người Trung Quốc gọi quân xâm lược, mình vẫn để từ gốc vì phía sau còn dùng nhiều đến từ quỷ)
(trưởng quan hoàng quân: lãnh đạo quân Nhật xâm lược Trung Quốc năm 45)
Nếu như là trưởng quan hoàng quân thì cũng thôi, cố tình lại là kẻ bên cạnh trưởng quan, chính là tay sai.
Chỉ cần trưởng quan nháy mắt, hắn liền lập tức mang bộ mặt dữ tợn mà giương đao nhọn trong tay chỉ hướng người già phụ nữ và trẻ em.
Còn lớn tiếng hô to: "Phàm là gây sự thù địch, đều nạp mạng ra!"
Nói trắng ra, chính là vai "Dung ma ma" trong phim kháng Nhật.
Duy nhất có thể làm cho Hàn Đông cảm thấy an ủi, chính là mấy cái cảnh cường X con gái nhà lành.
Kết quả lại bị Vương Trung Đỉnh một gậy đánh tan."Diễn cường bạo dùng thế thân."
Hàn Đông gần như sụp đổ, "Vì sao?"
"Xui."
"..."
Nhân vật thứ hai thoát khỏi phạm trù "quỷ", nhưng chỉ được xưng "Từng là người bình thường", cũng chính là người bị bệnh chó dại.
Hàn Đông nhịn không được hỏi Vương Trung Đỉnh, "Bản quy hoạch này của anh là lấy ra để troll phải không?"
Vương Trung Đỉnh lại rất chân thành, "Đây là bộ phim điện ảnh Trung Quốc đầu tiên lấy bệnh chó dại làm đề tài, trong đó đề cập đến mâu thuẫn giữa người bệnh cùng người nhà, người nhà với bác sĩ, người bệnh với bác sĩ, nhân loại với bệnh độc, rất có ý nghĩa xã hội, có hi vọng tranh giải điện ảnh quốc tế."
Hàn Đông không nghe cái này, hắn chỉ hỏi: "Anh xác định sẽ không hối hận?"
"Tôi vì sao phải hối hận?"
"Em nhưng có thể hội diễn đến quá giống, làm cho nhân vật xâm nhập lòng người, sau này muốn rũ bỏ cũng không được nữa."
Tâm Vương Trung Đỉnh chỉ run run một chút, liền lại khôi phục vững vàng.
"Sẽ không." Y hướng Hàn Đông nói, "Nhân vật sau nhất định sẽ siêu việt hơn."
Hàn Đông nghe nói như thế, chẳng những không có cảm giác được cổ vũ, ngược lại càng có thêm dự cảm bất tường.
Quả nhiên, nhân vật thứ ba lại là một cái "Tăng lên".
Cái tăng lên này chính là tăng lên về thể diện, cũng chính là cao hơn một bậc so với quân Nhật hay người bị bệnh chó dại —— tiện nam.
Người nam nhân này tiện xưa nay chưa từng có, có thể nói như vậy, sau nhân vật này thì phim đô thị Trung Quốc không còn tiện nam!
"Có phải là một nhân vật rất siêu việt đi?" Vương Trung Đỉnh hỏi Hàn Đông.
Hàn Đông không thể không gật đầu, "Quả thật, em diễn tiện nam nếu xưng thứ hai, không ai dám xưng đệ nhất."
"Phải rồi." Vương Trung Đỉnh rất vừa lòng với năng lực tuyển diễn của mình.
Nhưng Hàn Đông rất nhanh rống thành tiếng, "Anh con mẹ nó không sợ tôi sẽ lưu lại một tên gọi "Tiện nam quốc dân" hay sao?"
Vương Trung Đỉnh lại nói: "Sẽ không."
Hàn Đông lần này thật sự là lấy ánh mắt cúng bái nhìn nhân vật thứ tư, bởi vì hắn thật sự nghĩ không ra, còn có nhân vật nào có thể khiến cho hắn siêu việt hơn là tiện nam.
Nhưng mà, Vương Trung Đỉnh lại đem cơ hội sáng tạo kỳ tích này nhường cho hắn.
Phần nhân vật thứ tư kia là trống không.
Chỉ có duy nhất tên bộ phim —— 《 trộm ảnh 2》.
Ánh mắt Hàn Đông buồn bực ném tới trên mặt Vương Trung Đỉnh, hỏi: "Đây là bắt em viết kịch bản đi?"
"Em có thể không viết, nhưng tôi không bảo đảm nếu để những người khác viết kịch bản có thể giúp em thoát khỏi danh hiệu tiện nam này." Vương Trung Đỉnh làm một bộ biểu tình ta là gian thương ta sợ ai.Hàn Đông ngoài miệng nói "Cất nhắc ", trong lòng đã thẳng mắng "Cả nhà ngươi" rồi. Chẳng thể trách ngươi nhiều tình địch như vậy, ông trời còn con mẹ nó còn nhìn không nổi nữa!
Nhân vật cuối cùng không cần nói.
Con đường 《 Phong Mang 》 này, ai dám tranh phong!
Nhưng mà, Hàn Đông như trước chưa từ bỏ ý định hỏi: "Anh cảm thấy ba nhân vật đầu nhất định cần sao?"
"Đương nhiên, em từng nghe qua chuyện bắt đầu xây nhà từ tầng thứ tư sao? Đó là nhà trên không, không thực tế."
Hàn Đông cười trong rưng rưng, "Vậy anh cảm thấy một tầng phân một tầng rác một tầng bụi, mặt trên lại đặt gạch cùng ngói thì liền thực tế sao?"
Vương Trung Đỉnh lại giảng giải, "Em không được có loại ý nghĩ này, nhân vật không có phân chia ưu khuyết tốt xấu, lại có diễn viên nổi tiếng còn cũng muốn không ngừng thử thách vai diễn mới để khiêu chiến mình."
"Người ta đó là một loại loại hình diễn đến ngán, muốn đột phá cổ bình mới thử cái mới!! Em đây là ngay cả một cái phương hướng chủ đạo đều không có, đã bắt đầu vật lộn bừa chung quanh!"
"Ai nói em không có phương hướng chủ đạo?" Vương Trung Đỉnh bác bỏ.
Hàn Đông lập tức hỏi: "Anh nhưng ngược lại nói chút, phương hướng chủ đạo của em là cái gì?"
"Đa nhân cách."
"..."
Đến đây Hàn Đông cuối cùng vùng vẫy giãy chết một trận.
Hỏi Vương Trung Đỉnh: "Có thể sửa không?"
"Không đổi được nữa, tất cả đều đã kí tên đóng dấu lập hồ sơ rồi." Vương Trung Đỉnh quyết đoán.
"Vậy anh vì cái gì không thương lượng với em một chút, liền một mình đưa ra quyết định?"
Vương Trung Đỉnh lẳng lặng trả lời: "Tôi ngày hôm qua đến studio tìm em, nói qua muốn cùng với em thương lượng, nhưng là em không để ý tôi. Sau khi trở về các phòng thúc giục, tôi chỉ có thể kí tên."
Hàn Đông rốt cục sụp đổ bám đến trên người Vương Trung Đỉnh.
"Làm sao anh không nói sớm a?!!"
Vương Trung Đỉnh vỗ vỗ hắn, "Được rồi, đừng làm rộn nữa, đi bận chuyện của mình đi."
"Tôi đi chết ~" Hàn Đông nói.
"Vậy em lại diễn quỷ một lần nữa."
Hàn Đông không nói hai lời, vứt các loại kịch bản bước đi.
Vương Trung Đỉnh theo dõi bóng lưng hắn trộm vui vẻ trong chốc lát, mới bắt đầu làm công việc của mình.
Kết quả, sau đó không đến năm phút đồng hồ, y liên tiếp tiếp nhận bảy cuộc điện thoại.
"Vương tổng, anh xem báo ngày hôm nay chưa?"
"Chủ biên bên kia gửi cho tôi, tôi vừa nhìn qua tieu đề, liền tự chủ trương gật đầu rồi."
"Vương tổng, Vương tổng, tin tức vào top 10 trong bảng tìm kiếm rồi!!"
"Ta nói, Đại vương, cậu cũng thật chịu chơi, chỉ để lấy mức độ quan tâm trên weibo, lại có thể để cho cậu ta bán loại khí lực này?"
"..."
Vương Trung Đỉnh bị bọn họ nói đến đầy bụng băn khoăn, mở báo giải trí lên, hình ảnh "Hàn Đông đẩy xe công vụ" hiện ra rõ ràng trước mắt.
Mặt trên còn dán lên các loại nhãn.
Cái gì "hảo nghệ sĩ Trung Quốc", "mô phạm đạo đức Giới giải trí ", "thần tượng Đại Tân sinh tiếp địa khí nhất"... vân vân.
Tin tức một khi đưa lên, khiến cho dân mạng nhiệt liệt hưởng ứng.
Nhất là ở khi Lý Thượng bị tuôn ra các loại xì căng đan mưu mô, hành vi bất kể hình tượng, thấy việc nghĩa hăng hái làm điệu thấp này của Hàn Đông quả thực không thể không đáng khen!
Nhất là góc độ chụp của bức ảnh này, các loại đỏ mắt gân cổ, vô luận xem như thế nào cũng không có một chút hiềm nghi, đó là dốc sức thực sự a!
Còn có nơi phát ra tin tức này, không phải từ màn ảnh truyền thông, mà là dân mạng tự phát lan truyền. Một truyền mười, mười truyền một trăm, cuối cùng hình thành náo động mới thấy trên báo, càng thêm xác minh tính tin cậy này.
Rất nhanh, Vương Trung Đỉnh lại nhận được mấy cuộc điện thoại, muốn mời Hàn Đông làm "Đại sứ tuyên truyền" hoạt động từ thiện, "người phát ngôn" hạng mục công ích linh tinh.
Này thật đúng là một cái thu hoạch ngoài ý muốn.
Nhưng mà, Hàn Đông lại như tai vạ đến nơi lần thứ hai xông về văn phòng Vương Trung Đỉnh.
"Anh... Anh có thấy tin tức ngày hôm nay hay không?"
"Thấy rồi, làm rất tốt."
Vương Trung Đỉnh khó mới khen một câu, Hàn Đông lại là không có phúc tiêu thụ.
"Anh có thể vận dụng quan hệ đem tin tức này áp xuống không?" Hàn Đông hỏi vội.
Vương Trung Đỉnh không rõ, "Vì sao phải áp xuống?"
"Anh nhìn cái bộ dạng của em trên ảnh kia chút... Em sau này làm sao đi lộ tuyến cao đại thượng nữa a? Còn có quần áo kia, trên dưới đều là bụi! Nếu để cho bên Armani kia thấy, còn con mẹ nó không huỷ bỏ hợp đồng với em a?"
Vương Trung Đỉnh bình tĩnh nhìn Hàn Đông không nói được lời nào.
Hàn Đông gấp đến độ ứa ra mồ hôi, "Anh sẽ không phải không giúp đi?"
Kết quả, Vương Trung Đỉnh không chỉ có không giúp, còn nói: "Tôi đã đem ảnh chụp đăng lên weibo cùng vòng bạn bè, tôi tin sẽ có rất nhiều nghệ sĩ thay em đăng."
Hàn Đông, "..."
"Tôi còn định mở lễ khen ngợi ở công ty, đến lúc đó đem tấm hình tuyên truyền."
Hàn Đông gào khóc, "Vì sao a?"
"Bởi vì bộ dạng em đỏ mặt tía tai kia, vừa hay trúng manh điểm của tôi."
Nói xong, Vương Trung Đỉnh liền xách cặp công văn đi ra ngoài.
Hàn Đông vội vã đuổi theo, "Em đã nói với anh, anh nếu dám..."
Lời vừa nói ra được phân nửa lại bị Vương Trung Đỉnh ngắt lời.
"Mặt khác, tôi đặc biệt muốn biết người chụp tấm ảnh kia là ai, thưởng thức thế nhưng giống tôi như vậy! Ngày nào đó may mắn được gặp, nhất định hảo hảo tạ ơn."
Hàn Đông, "..."