Toàn bộ phần diễn của Hạ Dương Trác cũng đã định, chính thức gia nhập vào quá trình quay phim.
Chẳng qua là bởi vì cậu đột nhiên nhảy lên hồng, hoạt động không ngừng, cho nên lịch trình đương kỳ đoàn phim phải điều chỉnh theo.
Hơn nữa fan của cậu quá mức cuồng nhiệt, có vài người vì muốn kéo gần khoảng cách tiếp xúc, thậm chí tư thông quan hệ cùng giám đốc khách sạn, tranh đoạt phòng cùng vài diễn viên của đoàn phim.
Vì thế mang đến không ít phiền nhiễu cho tiến trình quay phim.
Hạ Dương Trác dù sao cũng xuất thân danh môn, lễ nghĩa cơ bản vẫn là biết. Cậu thay thế fan công khai tạ lỗi với nhân viên, cũng tự móc tiền túi định chế phòng cao cấp cho họ, mỗi ngày đặc biệt đưa đón đến đoàn phim.
Cho dù như vậy, cậu vẫn bị chê trách không ít.
Luôn luôn có một vài fan dùng cách cực đoan đến vây xem hiện trường quay phim, dẫn đến phiền toái không cần thiết cho các diễn viên khác.
Hàn Đông đối diễn cùng Hạ Dương Trác cũng không nhiều, cho nên hai người rất ít chạm mặt. Ngày hôm nay nếu không phải nghe nói có Du Minh, Hàn Đông chắc chắn sẽ không đến tham ban.
"Cậu xem qua kịch bản mới sửa chưa?" Du Minh hỏi.
"Chưa, sao vậy?"
Du Minh vừa muốn trả lời, trợ lý Hạ Dương Trác liền cướp lời nói: "Phần diễn của Hạ Hạ là Vương tổng tự mình cầm bút."
Nghe nói như thế, mặt Hàn Đông nháy mắt đen.
"Cái gì? Anh ấy tự mình viết kịch bản cho Hạ Tam Đản?"
Du Minh gật gật đầu, "Nghe nói vậy."
Trái tim Hàn Đông cách cách cách cách đều vỡ nát rồi.
Mẹ nó cái chim! Phần diễn của lão tử cũng chưa thấy ngươi để bụng như vậy!
Hàn Đông càng tức giận, trợ lý Hạ Dương Trác càng ở một bên châm ngòi thổi gió.
"Hạ Hạ nhà chúng tôi thuộc loại quý hiếm, bao nhiêu năm tạo không nổi một! Công ty có thể không cực kỳ thận trọng với phần diễn của cậu ấy sao? Vương tổng có thể không chiếu cố đặc biệt đối với cậu ấy sao!"
Hàn Đông sâu kín trả lời: "Đám fan của Tam Đản đều là ngươi đào tạo ra đi?"
"Phiền anh đừng kêu Tam Đản được không?"
Mắt thấy trợ lý có xu thế trở mặt, Hàn Đông bên này cũng bám riết không buông tha, Du Minh đành phải đứng ra giải hòa.
"Được rồi, đều bớt tranh cãi đi."
Trợ lý Hạ Dương Trác xị mặt đi rồi.
Du Minh vỗ vỗ vai Hàn Đông an ủi: "Đừng sinh khí cùng một tiểu nha đầu nữa, suy nghĩ của nàng chỉ ngắn như vậy. Còn có đám fan này, tôi hiện tại cũng vô lực rồi."
Mới vừa nói xong lại có hai fan vây xem bắt đầu lau nước mắt.
Ánh mắt Hàn Đông giết thẳng về hướng quay phim.Lão tử nhất định hảo hảo lĩnh giáo một chút!! Thần tượng các người rốt cuộc diễn cái tiết mục cảm động gì? Khiến các ngươi khóc đến so với mẫu thân chết còn thương tâm hơn!
Kết quả, Hàn Đông nhìn Hạ Dương Trác diễn, lại có thể không có cảm giác sửng sốt như mong muốn.
Có vẻ như ~ phải nói là cũng đạt đi ~
Nhưng là cách yêu cầu Calne còn có một đoạn, cho nên Hạ Dương Trác vẫn bị NG.
Lần thứ hai quay lại, Hàn Đông đặc biệt đến gần một chút.
Đối diễn cùng Hạ Dương Trác là nữ chính trong phim, cũng chính là người thay vai Y Lộ —— Quan Tuyết.
Nhắc tới Quan Tuyết cũng là có lai lịch lớn, mẫu thân của nàng 60 năm trước chính tại nền điện ảnh phương Tây mà thành danh, xem như nữ tinh Hollywood sớm nhất Trung Quốc.
Nàng từ nhỏ mưa dầm thấm đất, cùng mẫu thân nam chinh bắc chiến, tự nhiên có tư chất vượt qua thử thách biểu diễn. Nhưng bởi vì Hollywood ngày nay không giống như xưa, nàng lăn lộn vài năm vẫn không có khởi sắc, chiến đấu liên tục liền tới chiến trường quốc nội rồi.
Cho nên, tuổi Quan Tuyết thật đã không còn nhỏ nữa. Tuy rằng nữ tinh ba mươi chưa tính là già, nhưng đứng cùng Hạ Dương Trác sinh năm 95, thành ra hiện lên chênh lệch rõ ràng.
Nhưng mà, sau khi bắt đầu đối diễn, tiểu thịt tươi Hạ Dương Trác này lại có thể chống đỡ tình huống!
Hơn nữa ra ngoài dự kiến của Hàn Đông chính là, vấn đề tồn tại của Hạ Dương Trác hoàn toàn tương phản với những nghệ sĩ khác.
Người ta là cảm xúc biểu đạt không đến, nghìn bài một điệu. Cậu lại là cảm xúc biểu đạt quá dồi dào, khó có thể dừng.
Đơn giản mà nói, chính là một cái tạm biệt lưu luyến không rời có thể bị diễn xuất đến hiệu quả sinh ly tử biệt.
Chẳng thể trách fan một mực lau nước mắt.
Nhưng Hàn Đông không thể không thừa nhận, Hạ Dương Trác có bản lĩnh, chỉ là khuyết thiếu lực nắm bắt cùng kinh nghiệm, những điều này có thể chậm rãi nuôi cấy cùng tôi luyện trong quá trình diễn xuất.
Bây giờ có thể đạt tới trình độ này, đã mạnh hơn đại đa số người. Nhất là cái người gác tay đứng lặng bên cạnh Hàn Đông, đang dùng ánh mắt bí mật lão luyện quan sát đệ tử chưởng môn nhân phái Vị Diện tê liệt.
Thấy cậu đang tự mình cảm thấy tốt đẹp, Hàn Đông liền thỉnh giáo một câu, "Hạ Dương Trác đây là tu luyện thế nào vậy?"
Du Minh nói: " Cậu ta trước kia là chuyên tu biểu diễn hí kịch, rất ít tiếp xúc tác phẩm điện ảnh và truyền hình."
"Chẳng thể trách."
Nói chung, biểu diễn hí kịch yêu cầu tính liền mạch, không chấp nhận việc nhóm diễn viên nổi lên cảm xác cá nhân, phải có sức bật, lời thoại liền mạch lưu loát. Diễn xuất trong phim lại là quay theo phân đoạn, chú trọng khâu nhỏ cùng độ chính xác. Nhưng nói tóm lại, vẫn là biểu diễn hí kịch khó khăn hơn.Xem hết Hạ Dương Trác biểu diễn, lại nhìn Vương Trung Đỉnh vì cậu mà tự mình đặt bút kịch bản, Hàn Đông càng tức giận rồi.
Lúc này, Du Minh lại có chút kiêu ngạo mà nói: "Tôi thay cậu tìm đến đối thủ này cho Lý Thượng, rất giỏi đi?"
Hàn Đông đáp lễ cậu một ánh mắt âm trầm, "Cậu xác định là tìm cho Lý Thượng sao?"
"Xác định a! Vương tổng viết kịch bản cho Tam Đản, không phải là cho Lý Thượng một hạ mã uy sao?"
Hàn Đông gào lớn: "Kia tại sao phải viết phần diễn của cậu ta đến xuất sắc như vậy?"
"Vì để cho Lý Thượng tâm phục khẩu phục a!"
Hàn Đông gật gật đầu, "Tôi thật sự là muốn xin cho Logic của cậu một cái bản quyền."
Du Minh, "..."
Đang nói, thân ảnh Vương Trung Đỉnh hiện ra tại studio.
Hàn Đông vốn đã khó chịu, kết quả thấy không có phần diễn của mình, Vương Trung Đỉnh lại có thể đến tham ban! Lúc ấy đều muốn đem tim y lôi ra, tuyên bố chủ quyền trước mọi người.
May mắn Vương Trung Đỉnh "Thức thời" thẳng hướng hắn mà đến.
"Sao lại chạy tới đây? Tôi tìm em đã nửa ngày." Vương Trung Đỉnh nói lời chào mà trong mắt Hàn Đông xem ra có vẻ dối trá.
Hàn Đông không đáp lại.
Vương Trung Đỉnh nói thẳng: "Đi tới văn phòng một chuyến, tôi có việc thương lượng với em."
Hàn Đông vẫn không nhúc nhích.
"Tôi đã nói với em nói rồi." Vương Trung Đỉnh mặt lạnh nhấn mạnh.
Hàn Đông khiêu chiến quyền uy Vương Trung Đỉnh trước mọi người, ngươi thích nói thì nói, lão tử cứ đứng bất động!
Chung quanh ném lại đây vài ánh mắt xem náo nhiệt.
Vương Trung Đỉnh không kiên nhẫn nữa, muốn đem Hàn Đông trực tiếp kéo đi. Kết quả tay còn chưa có đưa lên, Hàn Đông lại dám vươn tay vỗ lên trán y một cái.
Du Minh hai mắt đều trợn tròn, Hàn Đông cậu giận với y, tại sao phải tự đe dọa tính mạng của mình?
Đây không phải tìm đường chết sao?
Sắc mặt Vương Trung Đỉnh quả nhiên thay đổi.
"Dám đánh tôi?"
"Đánh anh thì làm sao vậy?"
Hàn Đông lại hướng trán Vương Trung Đỉnh vỗ một cái.
"Lão tử còn muốn đấm vào mặt ngươi! Cũng là thấy nhiều người như vậy, chừa cho ngươi chút mặt mũi thôi."
Trên mặt Vương Trung Đỉnh liền viết một chữ —— nghẹn.
Hàn Đông sau đó còn thêm ba cái tát, bổ sung ba chữ "Không" "trụ" "rồi". (không chịu đựng nổi nữa)
Không ai thay Hàn Đông đổ mồ hôi.
Cũng không phải vì cảm thấy Vương Trung Đỉnh sẽ không động thủ, mà là chắc chắn Vương Trung Đỉnh nhất định sẽ động thủ, cho nên trực tiếp ung dung nhã nhặn chờ Hàn Đông bị ngược.
Kết quả, một màn kịch tính xuất hiện.
Vương Trung Đỉnh vừa muốn động thủ, Hàn Đông cư nhiên vì "Phòng vệ quá đà", tự mình đụng vào khung cửa rồi.
Sau đó, bàn tay Vương Trung Đỉnh lấy chính tư thế thu lại không kịp đưa đến trên đỉnh đầu Hàn Đông, lại giúp hắn xoa nhẹ!
Càng trào tiếu chính là, trong khoảng thời gian Vương Trung Đỉnh giúp Hàn Đông xoa trán này, Hàn Đông một mực hùng hổ nói mát, Vương Trung Đỉnh cũng trợn mắt đối diện. Không khí như trước rất căng thẳng, nhưng con mẹ nó vẫn không thu tay xuống a!
Phương thức ân ái tối vô sỉ cuối cùng chính là phân đoạn cẩu huyết Hàn Đông tông cửa xông ra, Vương Trung Đỉnh theo sát phía sau.
Sau khi ra ngoài, chiến tranh vẫn còn tiếp tục.
"Em rốt cuộc muốn làm gì?" Vương Trung Đỉnh giận dữ hỏi.
Hàn Đông giận đáp: "Tôi muốn làm gì? Anh tự mình viết kịch bản cho người ta, tôi còn muốn hỏi anh muốn làm gì đi!"
"Tôi viết kịch bản?" Vương Trung Đỉnh giận hỏi.
Hàn Đông giận đáp: "Bằng không thì sao? Cả đoàn phim mọi người biết tôi bị tái rồi, còn có thể giả bộ sao?" (bị tái: làm nền)
"Em xem qua kịch bản chưa?" Vương Trung Đỉnh giận dữ hỏi một lần cuối cùng.
Hàn Đông cũng giận đáp một lần cuối cùng: "Chưa có xem kịch bản tôi có thể xác định là văn phong của anh sao? Chưa xem kịch bản tôi có thể xác định đó là thủ pháp tự sự của anh sao? Chưa xem kịch bản tôi có thể không đâu tìm việc sao?!!"
Vương Trung Đỉnh rốt cục không giận nữa, nhưng lại không có diễn cảm gì.
"Nếu em xem kịch bản xong còn đến như vậy, tôi đây cũng không còn gì để nói nữa."
Vương Trung Đỉnh mặt lạnh bỏ Hàn Đông lại, đi thẳng đến chỗ đỗ xe của mình.
Còn làm ra bộ này?
Hàn Đông cười lạnh, cho rằng cố ý chỉnh ra chút hồi hộp, ta sẽ vội vàng hỏi thăm?
Hơn mười giây sau, Hàn Đôngthấy mọi người chung quanh đã tản đi hết, liền bộ dạng xun xoe đuổi theo VươngTrung Đỉnh. ( thực muốntìm ngược mà ngược không nổi =))))