Mục lục
Phong Mang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy màn ảnh sắp quay xong rồi, Hàn Đông mới phát hiện Du Minh không tới.

"Minh Nhi đâu?" Hỏi Hạ Dương Trác.

"Không rõ lắm, sáng sớm gọi điện thoại đã không có người tiếp, Lỗ đạo diễn thúc giục tôi đến, tôi không thể đi tìm anh ấy."

Hàn Đông cũng gọi điện thoại cho Du Minh, đồng dạng không ai tiếp, gọi cho Hạ Hoằng Uy cũng là như thế.

Không hay, sẽ không phải xảy ra chuyện gì rồi đi?

Hàn Đông chào Lỗ đạo diễn một tiếng, liền vội vàng chạy tới chỗ Du Minh.

Kết quả, Du Minh vẫn ở phòng của mình, thành thành thật thật ngồi bên trong.

"Tôi gọi điện thoại sao cậu không tiếp a?" Hàn Đông hỏi.

Du Minh thản nhiên trả lời: "Tôi không biết."

"Cậu không biết?"

"Ân."

Hàn Đông nhìn chằm chằm Du Minh một lát, rõ ràng cảm giác tâm tình của cậu không tốt lắm.

"Cậu làm sao vậy?" Hàn Đông hỏi.

Du Minh nói: "Không có việc gì."

"Hạ Hoằng Uy đâu?" Hàn Đông lại hỏi.

Du Minh trầm mặc lúc lâu mới mở miệng nói: "Bị biểu đệ... gọi đi rồi."

"Đã bao lâu?"

"Từ tối qua đến giờ."

"Vậy cậu gọi điện thoại chưa?"

Du Minh lại lặng im.

Hàn Đông mơ hồ cảm thấy được gì đó, "Điện thoại hai người đều gọi không thông, sẽ không phải là..."

Sự thật chứng minh Hàn Đông đoán là chính xác, Nguyên Trạch chính chặt đứt mọi phương thức liên lạc giữa hai người rồi.

"Ta kháo, hắn dựa vào cái gì a?"

Du Minh nói: "Nguyên Trạch từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh cha mẹ Hạ Hoằng Uy, thời gian Hạ Hoằng Uy ở nước ngoài rất lâu, cho nên cảm tình của Nguyên Trạch đối với họ so với Hạ Hoằng Uy còn thân hơn."

"Kia thì thế nào? Hạ Hoằng Uy một thân mạnh mẽ quyết đoán đâu? Hắn không phải một khi hạ quyết tâm, bất luận kẻ nào cũng không thể lay động sao? Sao lần này bỗng dưng mềm nhũn như vậy?"

Du Minh nói: "Nguyên Trạch lần này đến là có chuẩn bị, huống chi hắn chính lại đại diện cho cha mẹ Hạ Hoằng Uy. Anh ta dù là muốn đối kháng, cũng phải nghĩ kĩ trước."

Hàn Đông vẫn là tức giận bất bình, "Hắn phản đối thì phản đối, dựa vào cái gì lấy mất di động của cậu? Hắn có tư cách này sao?"

Du Minh không nói gì.

"Hắn hiện tại ở đâu? Rời tiểu đảo rồi sao?" Hàn Đông hỏi.

Du Minh nói: "Không, còn ở lại gian phòng gỗ Vương tổng an bài kia."

"Fuck, tôi đi xem một chút."

Hàn Đông dứt lời liền nghĩa khí ào ào đi rồi.

Du Minh nói không sai, một chuyến này của Nguyên Trạch là có chuẩn bị mà đến.Nhà gỗ nhỏ trong ngoài ba tầng bảo vệ nghiêm cẩn, Hàn Đông căn bản là xông vào không được.

"Nguyên Trạch, ngươi con mẹ nó ra đây cho ta! Tôn Tử ở bên trong giả bộ cái gì? Đây là địa bàn của ai biết không? Ngươi con mẹ nó còn đắc ý, lão tử đem ngươi đá bay một hải lý tin không..."

Nguyên Trạch hỏi trợ lý: "Ai ồn ào ở bên ngoài?"

"Hàn Đông."

"Lại là cái thứ người tởm ghê kia, khỏi để ý đến hắn."

Hàn Đông tiếp tục kêu gào: "Ngươi con mẹ nó nếu không ra, có tin ta đem nhà ngươi đốt hay không?"

Mới vừa nói xong, bùng cái một trận lửa lớn bốc lên.

Ta kháo!

Hàn Đông tự mình cũng sợ tới mức lùi vài chục bước.

Chuyện gì xảy ra?

Đạo hạnh của ta không sâu đến phần này đi? Chỉ dựa vào lực ý chí đã đem nhà đốt rồi??

"Nguyên tổng, không ổn, cháy rồi."

Mười mấy người vây hỗ lấy Nguyên Trạch chạy ra bên ngoài, Nguyên Trạch quát: "Đừng chỉ vây tôi, Hạ Hoằng Uy còn ở bên trong."

"Ngài đừng vội, có người đi cứu Hạ đại thiếu rồi."

Ngay khi tất cả mọi người vội vàng cứu hoả, một bàn tay to vung vung bật lửa, trên mặt lộ nụ cười nham hiểm, nhanh chóng biến mất ở trong rừng.

Cứ việc nhiều người phòng hộ, tóc Nguyên Trạch vẫn bị xém một đoạn, hơn nữa ở vị trí tóc mái, muốn che cũng vô pháp, mức độ căm tức có thể suy nghĩ là biết.

"Con mẹ nó cũng dám đốt tôi?" Nguyên Trạch một phen túm áo Hàn Đông.

Hàn Đông mới vừa rồi còn ồn ào đến hăng hái, lúc này hoàn toàn hoảng sợ rồi.

"Không không... Không phải tôi, trên người của tôi ngay cả trang bị đánh lửa đều không có, làm sao có thể..."

Nguyên Trạch ngắt lời hắn, "Ý của cậu là đám bảo tiêu của tôi đốt sao?"

"Không không, cậu hiểu lầm, ý của tôi có thể là lửa núi, lửa núi..."

"Thế nào con mẹ nó lại có núi?"

"A?..."

"Bắt hắn cho trói lại!" Nguyên Trạch hạ lệnh.

Hàn Đông cũng gấp rồi, "Các ngươi dám trói ta một cái thử xem? Vô pháp vô thiên! Là địa bàn của ai biết... Ngô..."

Nói còn chưa nói xong, đã bị người trói lại giải đến phi cơ.

"Nguyên tổng, đừng tức giận nữa, trước đi đổi lại quần áo đã."

Nguyên Trạch như trước trầm mặt hỏi: "Tiểu tử đó cột chắc chưa? Đừng để cho hắn chạy."

"Yên tâm đi, vừa rồi lúc tôi đi vào xem hắn đã ngủ, khẳng định chạy không được."

Nguyên Trạch bỗng nhiên cân nhắc một trận, lại hỏi: "Anh xác định Hàn Đông lúc ấy không hề động thủ sao?"

"Theo mấy bảo tiêu canh ở cửa, Hàn Đông không có dấu vết động thủ.""Kỳ quái, như thế nào đột nhiên lại cháy đây?"

Trợ lý thật cẩn thận trả lời: "Có thể nào là Quỷ Hỏa hay không?"

"Quỷ Hỏa?" Nguyên Trạch nhíu mày.

"Bọn họ đều nói Hàn Đông người này đặc biệt tà pháp, thường thường lập lễ cúng bái, có thể.."

Nguyên Trạch hừ cười một tiếng, "Ý của anh, Hàn Đông thổi một ngụm tiên khí, lửa này liền cháy?"

Trợ lý, "Bản thân tôi không nghĩ như vậy..."

Nguyên Trạch trực tiếp ngắt lời, "Nếu hắn thần như vậy, như thế nào lại bị chúng ta trói? Chẳng phải đã sớm chạy trốn?"

Mới vừa nói xong, một bảo tiêu liền từ khoang cách vách chạy vội tới.

"Nguyên tổng, không ổn, Hàn Đông không thấy nữa."

Nhãn cầu Nguyên Trạch hơi kém rơi ra.

"Cái gì? Không thấy?"

Bảo tiêu gật gật đầu, "Mới vừa rồi còn thành thành thật thật nằm ở trên giường, giờ người đã không còn."

"Có phải là ẩn nấp ở đâu không? Các người tìm hết chưa?"

"Từ trên máy bay đến dưới đất, chúng tôi tìm rất nhiều lần rồi, đều không có."

Nguyên Trạch càng nghi ngờ, tạm thời không nói nhiều người trông coi như vậy, Hàn Đông như thế nào lại chạy trốn từ máy bay ra ngoài được? Rồi một vòng lại một vòng trói này, hắn là cởi bỏ như thế nào?

Chẳng lẽ thực sự là có pháp lực?

Nguyên Trạch đang nghĩ ngợi, Vương Trung Đỉnh liền dẫn người tìm tới cửa.

"Hàn Đông đâu?"

Nguyên Trạch lạnh lùng trả lời: "Không có ở chỗ tôi."

"Giữa ban ngày đem người của tôi trói lại, lại dám nói không có ở chỗ này?"

Nguyên Trạch nói thẳng, "Trói là trói lại rồi, nhưng người của anh thật sự rất thần, vừa thấy ngủ một giấc liền bỏ chạy rồi."

Sắc mặt Vương Trung Đỉnh đổi đổi, lại gọi điện thoại cho Nhị Lôi canh giữ ở phòng thủy tinh.

"Hàn Đông đã trở lại chưa?"

"Vẫn chưa."

"Có cho người để ý trên đường không?"

"Có, nhưng mà không phát hiện thân ảnh Hàn Đông."

Vương Trung Đỉnh cúp điện thoại, lại nói với Nguyên Trạch: "Lập tức giao người ra đây."

Nguyên Trạch cười lạnh một tiếng, "Tôi nói người không có ở chỗ tôi, coi như hắn ở chỗ tôi, tôi đem hắn giam lỏng vài ngày, không phải vừa hay giúp Vương tổng thanh tịnh chút sao?"

Vương Trung Đỉnh quét qua một quyền, "Tôi bảo giao người ra!"

Tròng mắt Nguyên Trạch nháy mắt sung huyết, mẹ nó, gây thành như vậy? Mấy lời lúc trước nói "vứt đi không xong" kia đó đều là đánh rắm sao?

Vương Trung Đỉnh hiện tại đã chẳng quan tâm là chính mình trước sau có đồng nhất hay không, trực tiếp túm cổ áo Nguyên Trạch chất vấn: "Người có phải bị đốt rồi hay không? Có không?"

Nguyên Trạch đã sắp nghiến nát răng rồi.

Phóng hỏa chính là hắn, bị đốt chính là lão tử, ngươi hỏi hắn có bị đốt hay không?

Vương Trung Đỉnh không hỏi tiếp liền sai người lục soát phi cơ của Nguyên Trạch.

Thủ hạ Nguyên Trạch đương nhiên không chịu.

Một trận chiến là không thể tránh né.

Kết quả đánh cũng đánh rồi, lục soát cũng lục soát rồi, phi cơ cũng sắp bị phá tung, vẫn không nhìn thấy bóng dáng Hàn Đông.

Thủ hạ Vương Trung Đỉnh nhắc nhở: "Có khi nào là Hàn Đông mộng du chạy đi, sợ lại bị bắt, trộm tìm một chỗ ẩn nấp rồi?" (đến thủ hạ cũng thông minh vậy nữa:3)

Sắc mặt Vương Trung Đỉnh đổi đổi, cái gì cũng không nói, lập tức đi ra ngoài.

Nguyên Trạch ở phía sau ném đến một câu.

"Cái vị kia tốt nhất đã xảy ra chuyện, nếu không tôi quyết không để yên."

Giờ này khắc này, Hàn Đông đang ngủ ở trên giường lớn của Thái Bằng.

Thái Bằng đoán Hàn Đông mộng du sẽ từ phi cơ của Nguyên Trạch chạy ra ngoài, vì thế liền "tiếp ứng" giữa đường, trộm đưa hắn tới phòng mình.

Thái mỗ đã lâu chưa động vào nam nhân nhìn thấy hai cái đại chân dài mà bao người thèm nhỏ dãi, có thể nào không thừa dịp loạn này nếm thử một ngụm tiên?

(tiên: tươi ngon)

Kết quả, quần đã lột, tay đã sờ lên rồi, lại bị Hàn Đông u u hai chữ làm buồn rụt trở về.

"Thật thô ráp."

"..."

Vương Trung Đỉnh đi khỏi không bao lâu, trợ lý Nguyên Trạch liền nhận một cuộc điện thoại.

"Chúng tôi vừa đến hiện trường hoả hoạn xem qua, từ nhà gỗ thông hướng rừng rậm có một đám cỏ đã bị đốt, tôi đoán lửa chính là từ bên kia dẫn qua."

Trợ lý đem kết quả này nói cho Nguyên Trạch.

Nguyên Trạch nhíu mày, "Ý của anh, có người ngầm vu oan giá họa?"

"Tôi nghe nói hai ngày trước ở đây từng phát sinh sự cố."

Thần kinh Nguyên Trạch căng thẳng, "Như thế nào?"

"Nướng thịt."

"Nướng thịt?"

Trợ lý gật gật đầu, "Nghe nói là dùng chạc cây đã bị người tẩm cồn để nhóm lửa..."

Nguyên Trạch đen mặt, "Ai lại thiếu đạo đức như vậy?"

"Nghe đồn là... Vương tổng."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK