Lúc Vương Trung Đỉnh đến, Hàn Đông đang uốn trên giường lớn ngủ thật say. Y tát một cái lên cái mông của hắn, bắt lấy một miếng thịt mềm hung hăng nhéo.
"Thức dậy."
Hàn Đông lật người một cái, đầu lót lên trên đùi Vương Trung Đỉnh rầm rì: "Làm gì?"
Vương Trung Đỉnh véo lỗ tai của hắn chất vấn: "Ngủ giờ này, buổi tối lại muốn đi đâu phá?"
"Không có ~" Hàn Đông tỉnh như chưa tỉnh cười cười.
Vương Trung Đỉnh muốn kéo hắn dậy nói chuyện, kết quả đầu Hàn Đông tựa như không xương, không đầy một lát liền tê liệt quay về trên giường. Vương Trung Đỉnh bất đắc dĩ, đành phải dùng một cái cánh tay giữ lấy phía sau lưng của hắn, đến đây là một tư thế "Cha ôm con".
"Tôi hỏi em, em thấy tình yêu già trẻ như thế nào?" Vương Trung Đỉnh hỏi thăm dò.
Mắt Hàn Đông híp mở một khe nhỏ, lười biếng trả lời: "Nếu như là ngươi tình ta nguyện, không gì đáng trách a ~ "
"Nếu đổi lại là em, em có thể chấp nhận sao?"
"Kia phải xem vị trí già trẻ như thế nào. Nếu như là em già nàng trẻ, có thể chấp nhận. Nếu như là nàng già em trẻ, vậy không bàn nữa."
Nghe nói như thế, trong lòng Vương Trung Đỉnh kiên định hơn.
"Bất quá..." Lời nói Hàn Đông đột ngột xoay chuyển."Cũng phải nhìn cụ thể già bao nhiêu, nếu trong phạm vi có thể chấp nhận, em có thể suy xét."
"Nếu hơn tám mươi thì sao?"
Hàn Đông mạnh đem ánh mắt mở, "Bao nhiêu?"
"Hơn tám mươi."
Hàn Đông đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo liền cạc cạc cười, cười đến cánh tay Vương Trung Đỉnh đều rung theo bả vai hắn.
"Anh có phải là xem tin tức đêm qua rồi không?" Hàn Đông vừa cười vừa hỏi.
Vương Trung Đỉnh bất minh sở dĩ, "Tin tức đêm qua?"
"Chính là tin tức một tiểu hỏa 26 tuổi đè lão nhân 81 tuổi, tiền dâm hậu sát a! Anh sẽ không phải cho rằng em chính là kẻ tình nghi đi? Ha ha ha ha..."
Vương Trung Đỉnh, "... tôi đang nói chuyện nghiêm túc với em, đứng đắn một chút."
Hàn Đông hơn nửa ngày mới đem cơn cười nghẹn trở về.
Vương Trung Đỉnh lại hỏi: "Em có biết tôi có ông nội hơn tám mươi tuổi không?"
Hàn Đông ra vẻ hoảng sợ, "Lão đầu kia sẽ không phải là ông nội của anh đi?" =)))))))))))) thế này mà không rụng hết răng thì VTĐ cũng quá hiền rồi.
Vương Trung Đỉnh đen mặt, "Có tin tôi đánh không?"
Hàn Đông vội vàng giãy khỏi lòng Vương Trung Đỉnh, cười phóng túng lén lăn sang một bên.
"Nói đùa chút, đừng nóng giận, ha ha ha..."
Vương Trung Đỉnh không để ý hắn.Hàn Đông lại bò lại đến, còn thật sự thực sự trả lời: "Em biết gia gia của anh, không phải tên Vương Học Trí sao? Sinh năm 1929, từng làm phó chính ủy quân khu không quân. Từng tham gia chiến tranh giải phóng, chiến tranh kháng Nhật. Ở trong quân đội có danh hiệu 'phi sa trên không', sau lại đều gọi 'Lão cá mập'...
Vương Trung Đỉnh thần kinh căng thẳng, "Làm sao em biết rõ ràng như thế?"
Hàn Đông ngạo mạn trả lời: "Em tính ra a!"
Vương Trung Đỉnh đột nhiên giận, "Em cả danh tự của người kia còn tính không được, đột nhiên có thể tính ra danh hiệu của ông nội tôi?"
Danh tự: tên riêng
Danh hiệu: biệt hiệu
"Danh tự? Tên là gì?" Hàn Đông vẻ mặt hồ đồ.
Vương Trung Đỉnh yên lặng nhìn hắn trong chốc lát, đột nhiên nói: "Trên đùi ông nội của tôi có một khối bớt."
"Trên đùi ông nội anh có bớt, có cái gì liên quan..." Hàn Đông nói đến một nửa đột nhiên nghẹn họng.
Bớt?
Đang êm đẹp để làm chi nói đến cái bớt của ông nội?
Hàn Đông liên tưởng tới mấy câu hỏi lúc đầu kia của Vương Trung Đỉnh, còn cả kiểm tra sức khỏe, đột nhiên có dự cảm bất tường.
Ta sẽ không phải ở thời gian mộng du đem chuyện tình địch kia khai ra rồi đi?
Sau đó Vương Trung Đỉnh vừa hay lại phát hiện vết bớt trên đùi ông nội, vì thế liền cho rằng...
Hàn Đông đột nhiên muốn đập giường mà cười, đầu óc mình lại không bị lừa đá, làm sao có thể yêu một lão đầu tử hơn hơn tám mươi tuổi?
Nhưng là hắn không dám, hắn sợ Vương Trung Đỉnh chỉ là vô tình nhắc đến, nói ra như vậy chẳng khác nào đem mình bán.
Vương Trung Đỉnh xem bộ dáng hết sức lo sợ của Hàn Đông, cho là hắn ý thức được cái gì, nhất thời lòng nghi ngờ lại nặng thêm.
"Ông nội của tôi có bớt thì sao vậy?" Cố ý hỏi.
Hàn Đông vội trả lời: "Không có gì, em chỉ là thắc mắc em như thế nào không tính ra..."
Vương Trung Đỉnh lại nhìn biểu tình của Hàn Đông, không hề chột dạ như vậy. Vì thế ngẫm lại quên đi, chuyện vu vơ để ý làm gì? Một tình địch cũng diệt, hai cũng là diệt, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn thôi!
Sau khi Hàn Đông rời giường, hai người cùng nhau ăn cơm, tiếp theo Vương Trung Đỉnh liền lái xe dẫn hắn về nhà.
"Ngày mai là giao thừa rồi, hôm nay sao anh không về nhà ăn cơm?" Hàn Đông hỏi.
Vương Trung Đỉnh thản nhiên trả lời: "Người trong nhà nhiều, tôi ngại loạn."
Hàn Đông liền không nói gì nữa.
Vào dịp Tết âm lịch đường phố Bắc Kinh vắng vẻ, dọc đường ánh đèn lay động, sắc màu rực rỡ, cảnh đêm đẹp cực điểm.
Vương Trung Đỉnh đột nhiên ý thức được, y và Hàn Đông cùng một chỗ đã hơn nửa năm, ban đêm cùng nhau như vậy cũng rất ít.Thỉnh thoảng Hàn Đông thấy mấy biển quảng cáo vắt ngang, còn kinh hô một tiếng, "Mau nhìn! Áp-phích của em!"
Vương Trung Đỉnh phối hợp theo ngó ra bên ngoài xem một cái, ảnh chụp của Hàn Đông quả nhiên là mê sát.
Sáng sớm hôm sau, Vương Trung Đỉnh thức dậy liền hỏi Hàn Đông: "Muốn đi chơi chỗ nào?"
"Anh không cần về nhà sao?" Hàn Đông kinh ngạc.
Vương Trung Đỉnh nói: "Buổi tối sẽ về."
Hàn Đông lập tức hưng phấn mà nói: "Kia em muốn đi dạo phố đi, đã lâu không đi dạo."
Vương Trung Đỉnh ném đến ánh mắt ghét bỏ, "Lười đi dạo phố với em, mài mài chít chít."
Chính là nói thì nói vậy, cuối cùng vẫn là không tình nguyện cùng Hàn Đông đi rồi.
Bên cạnh Sát Hải có một dãy phố, các gian hàng nhỏ đặc sắc san sát nhau, sáng sớm đã phi thường náo nhiệt.
Vương Trung Đỉnh vừa đi vừa nói chuyện: "Sang năm sau, em sẽ không thể đến đây nữa."
Hàn Đông thắc mắc, "Vì cái gì?"
"Em vừa đến, nửa con phố đều bị chặn kín." Vương Trung Đỉnh thổi phồng vợ của mình.
"Lời này em thích nghe, ha ha ha ha..." Hàn Đông lúc ấy lại chà đạp một trận với Vương Trung ĐỈnh.
"Thành thật chút!" Vương Trung Đỉnh lớn tiếng mắng.
Hàn Đông vội vàng đem tay rụt trở về.
Lại đi dạo một hồi, Hàn Đông đột nhiên dắt lấy tay Vương Trung Đỉnh nói: "Anh xem, anh xem, đồ uống của bọn họ đều tỏa khói trắng."
Vương Trung Đỉnh liếc xéo hắn: "Có cái gì ngạc nhiên? Chỉ là thả băng khô vào mà thôi. Thân là một Đại Tiên Nhi, ngay cả điều này cũng không biết?"
Kỳ thật Hàn Đông biết, chính là hắn muốn uống mà thôi.
Vương Trung Đỉnh liếc mắt sang bên kia một cái, ít nhất có hơn hai mươi người đang xếp hàng, vì thế nói: "Trong đó đều là chất phụ gia tạo màu, một chút cũng không ngon."
Hàn Đông đành phải thôi.
Tiếp theo, hai người đi vào một nhà hàng mỹ nghệ.
Hàn Đông ở bên trong lại không ngừng chỉ trỏ, trong chốc lát nói thứ này làm bằng tay không sinh động bằng hắn, chốc lát lại nói cái kia làm bằng tay đẹp không bằng hắn, nói đến mắt lão bản đều trợn trắng.
Vương Trung Đỉnh thật sự chịu không nổi Hàn Đông lắm mồm này, liền đi ra ngoài đợi trước.
Cách đó không xa chính là cửa hàng bán đồ uống, một chàng trai đem một ly nước đang bốc đầy hơi đưa cho bạn gái. Bạn gái uống một ngụm, nháy mắt lúm đồng tiền như hoa.
"Ngon không?" Chàng trai hỏi.
Bạn gái rõ ràng cảm thấy rất bình thường, nhưng bởi vì chàng trai phải chen chúc bao lâu ở đây, vẫn gật đầu các loại vừa lòng.
Chàng trai cũng đưa đầu ghé qua, hút một ngụm ở cái ống hút bạn gái đã ngậm qua.
Hai người đối diện nhau cười, các loại ngọt ngào trong lòng.
Vương Trung Đỉnh nhìn chằm chằm vào bóng lưng bọn họ đi xa.
Vì thế, chờ lúc Hàn Đông đi ra, trong tay Vương Trung Đỉnh cũng có một ly đồ uống như vậy.
"Ai nha! Anh thực sự mua? Động tác cũng quá nhanh đi?" Hàn Đông kinh hỉ.
Vương Trung Đỉnh muốn nói: lão tử đã đứng ở đây hơn nửa ngày, ngươi nếu còn không ra phản ứng của băng khô cũng đều đã xong rồi!
Hàn Đông khẩn cấp uống một ngụm.
"Thế nào?" Vương Trung Đỉnh cũng hỏi.
Hàn Đông không thể gật đầu, "Anh nói thật đúng, thực con mẹ nó không ngon! Đều là mùi chất phụ gia."
"Cho tôi..."
Hai chữ "Nếm thử" còn chưa nói ra, Hàn Đông liền một phen vứt vào thùng rác, "Không thể uống được, đi thôi!"
Vương Trung Đỉnh, "..."
Rất nhanh, hai người lại tiến vào một quán bán diêm.
Bên trong có các loại hộp diêm mô phỏng, cùng các loại đầu diêm đủ màu sắc. Hàn Đông liếc mắt một cái liền nhìn trúng hộp diêm tiểu đạo sĩ, cầm lên đùa nghịch thật lâu.
"Có thể lấy một cái không?" Hỏi Vương Trung Đỉnh.
Vương Trung Đỉnh vẻ mặt bất đắc dĩ, "Cần nó để làm gì?"
"Thích thú a! Lại không đáng bao nhiêu tiền..."
"Lãng phí." Vương Trung Đỉnh lạnh mặt.
"Đống đồng hồ ở phòng anh thì không lãng phí?"
"Tôi đó là lưu trữ chờ tăng tỉ giá đồng bạc, em đây lưu trữ để làm gì? Đi ngược phong trào?"
Hàn Đông đành phải thả trở về.
Lại qua một lát, Hàn Đông đột nhiên muốn hút thuốc, liền tìm bật lửa trên người Vương Trung Đỉnh, kết quả bật lửa không tìm được, trái lại đụng đến một cái hộp diêm.
Vốn tưởng rằng Vương Trung Đỉnh muốn cho mình một cái kinh hỉ, kết quả lôi ra nhìn lên, hộp diêm không ngờ là mô hình đồng hồ.
"Cả nhà anh! Không cho người ta mua, tự mình trộm thủ một hộp phải không?"
Vương Trung Đỉnh giả bộ vô tội, "Không biết là ai nhét vào."
Hàn Đông bị y chọc giận tới mức một mực lầm bầm, đưa điếu thuốc lên nói: "Đốt cho lão tử!"
Vương Trung Đỉnh cũng rút ra một điếu thuốc đốt ở trên miệng.
Hai người từ hai đầu, đốt cho nhau.
Quả nhiên vẫn là loại ngọt ngào này thích hợp với hai nam nhân hơn.
Một ngày đơn giản lại hạnh phúc, khiến cho Hàn Đông đi đến cuối trong tiếng cằn nhằn.
Trên đường đám đông tán đi, đèn của mọi nhà sáng lên.
Bầu không khí náo nhiệt vừa mới mở ra, Vương Trung Đỉnh lại phải đối mặt với Hàn Đông một mình rời đi.
Một mình đốt pháo, một mình xem tiết mục cuối năm, một mình nghe tiếng chuông điện tử gõ vang... Vương Trung Đỉnh nghĩ cũng không dám nghĩ.
Hàn Đông lại cứ như vậy đi qua mười mấy năm.
"Nhanh đi về đi, đừng để ba mẹ anh sốt ruột chờ nữa." Hàn Đông thúc giục Vương Trung Đỉnh.
Vương Trung Đỉnh gật gật đầu, "Trong công ty có một buổi tụ họp, phàm là ai không về nhà đều ở bên đó cùng nhau chúc mừng. Nhị Lôi, Quý Đào, Quan Tuyết, Calne bọn hắn đều ở đó."
Hàn Đông cắn răng, "Làm sao anh không nói sớm? Sớm biết em đã không phí thời gian cùng anh đến hiện tại."
"Được rồi, muốn đi thì đi đi."
Hàn Đông phất phất tay với VươngTrung Đỉnh, cực kỳ nhanh chóng lái xe rời đi.