Phùng Mục Chi vẫn còn canh cánh trong lòng đối với bốn chữ kia của Vương Trung Đỉnh, "Cầu còn không được? Tôi xem Vương Tổng bây giờ có 'cầu còn không được' nữa không?"
"Phỏng chừng Vương tổng hiện tại đã hối hận đến xanh ruột rồi." Thư ký che miệng cười.
Phùng Mục Chi đứng lên: "Được rồi, đừng vui quá độ, để Thái Tổng nhìn thấy còn ra cái dạng gì? Đi, đi với tôi đến studio xem Lý Thượng."
Nói đến Lý Thượng, thư ký lại là vẻ mặt tự hào: "Cậu ấy hiện tại thật sự là càng ngày càng có phong phạm sao lớn rồi, nếu trước kia nghe thấy tin Hàn Đông bị bêu xấu, khẳng định kích động đến không xong. Hiện tại nên quay phim thì quay phim, tựa như không có việc gì."
Phùng Mục Chi cười cười, "Nếu đến giờ ngay cả chút định lực ấy cũng không có, liền uổng phí một phen khổ tâm của tôi rồi."
Hai người vừa nói vừa đi ra ngoài, ai cũng không chú ý tới một tầm mắt sắc bén cách đó không xa.
Thái Bằng bất động thanh sắc đi vào văn phòng Phùng Mục Chi, mở máy tính ra xem xét chi tiết công việc sắp tới của nàng. Đột nhiên, gã phát hiện một phong bưu kiện mật, bên trong là kế hoạch "Sự kiện con riêng của Hàn Đông", chính là khơi mào như thế nào, thi triển như thế nào, tuyên truyền như thế nào... Viết đến thập phần tường tận.
Tròng mắt Thái Bằng nháy mắt nhiễm lên một màu đỏ ngầu.
...
Vài ngày sau, phong ba 'con riêng' dần dần bình ổn, Hàn Đông khó có thể áp chế nhớ nhung với Tây Tây, liền trộm bắt một chiếc xe đến cổng trường học.
Nguyên bản chỉ muốn liếc mắt qua rồi đi, kết quả nhìn một cái liền xảy ra chuyện.
Tây Tây vừa đi ra khỏi cửa lớp, không biết từ đâu nhảy ra một đám phóng viên, giống như phát điên vây quanh Tây Tây.
Bảo vệ của trường nhanh chóng ôm lấy Tây Tây, bảo tiêu trong nhà cũng xông lên trước bảo vệ.
Nhưng mà đám phóng viên này quá điên cuồng, microphone trực tiếp đưa đến bên miệng Tây Tây, hỏi một đám vấn đề mà căn bản tiểu hài tử không có năng lực nhận biết.
Hàn Đông nhìn thấy bộ dáng Tây Tây nắm chặt nắm tay nhỏ, kiên nhẫn không nói lời nào, lúc ấy đôi mắt liền đỏ.
Nhưng mà hắn không thể bước xuống.
Hắn rất thanh tỉnh biết rõ đây là cạm bẫy, biết bọn phóng viên hỗn tạp ồn ào nháo sự này chính là có người sắp đặt, biết mình một khi đi xuống liền xong.
Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Tây Tây bị người làm khó dễ.
Ở giữa vòng vây phóng viên, một đoạn đường từ cửa lớp học đến bãi đỗ xe này trở nên dài như thế.
Tây Tây ban đầu mím môi thật chặt, sau đó không biết nghe được cái gì, chợt đột nhiên cảm xúc không khống chế được nữa.Hàn Đông lần đầu tiên nhìn thấy Tây Tây gào khóc.
Hơn nữa là gào khóc trước mọi người.
Bên cạnh Tây Tây không có một người nào, không có một thân nhân nào, người được phái tới đón chỉ là lái xe mà thôi.
Trong lòng Hàn Đông có thứ gì đó sụp đổ rồi.
Hắn một tay đẩy cửa xe ra, bước nhanh vọt tới, một quyền đánh ngã tên phóng viên đang đem máy quay áp vào mặt Tây Tây kia.
Cả hiện trường đều hỗn loạn.
Những ký giả kia tựa như trúng mánh, điên cuồng quay chụp Hàn Đông.
Đủ loại vấn đề trên trời dưới đất thay nhau ném bom bên tai Hàn Đông.
"Anh là tới đón Tây Tây sao?"
"Lời đồn đại Tây Tây là con riêng của anh việc này có thật không?"
"Anh từng công khai nói Tây Tây là thân thích của mình, nhưng mà theo chúng tôi biết, anh ở Bắc Kinh cũng không có thân thích nào."
"Vì cái gì một mực không biểu lộ thái độ vậy?"
"..."
Hàn Đông đột nhiên đứng lại, nhìn chăm chú vào đám phóng viên, ánh mắt lãnh lệ cường ngạnh đến dọa người.
Những ký giả này nhất thời im bặt.
Theo sau, Hàn Đông nói một câu mà bất cứ ai cũng không nghĩ đến.
"Đây chính là con trai ruột của tôi."
"..."
"Các ngươi con mẹ nó nếu dám bảo không phải ta sinh ra, lão tử liều mạng với các ngươi!"
"..."
Nói xong, Hàn Đông bước đi.
Triệu Chấn Bắc đứng ở cách đó không xa, chứng kiến tất cả sự tình.
"Tây Tây thật đáng thương." Hùng hải tử đã lệ rơi đầy mặt.
Ánh mắt Triệu Chấn Bắc định trụ trên người đám phóng viên đó một hồi, mới kéo nhi tử rời đi.
Phùng Mục Chi tối hôm trước nhận được tin tức, vốn tưởng rằng sáng hôm sau sẽ chứng kiến khắp nơi đưa tin "Hàn Đông đánh phóng viên, thừa nhận sự thật 'con riêng'". Kết quả không chỉ có không thấy, còn phát hiện tin tức đầu đề "Nhiều đơn vị truyền thông bị tịch thu và huỷ bỏ giấy phép, một đám phóng viên giả bị điều tra".
Sao lại thế này?
Phùng Mục Chi còn chưa kịp phản ứng, điện thoại liền vang lên.
"Phùng tỷ, không ổn rồi, nhóm người hôm qua vây ở cửa trường học cả đám đều bị bắt rồi."
Trong lòng Phùng Mục Chi lộp bộp: "Tại sao có thể như vậy?"
"Nghe nói là lãnh đạo tổng tổng cục quảng điện tự mình điều tra."
Sắc mặt Phùng Mục Chi đột biến: "Như thế nào lại bị Tổng cục chú ý?"
"Tôi cũng không biết, Phùng tỷ, tôi hiện tại rất sợ, sợ chúng ta vậy..."
"Có cái gì phải sợ?" Phùng Mục Chi cố chấp, "Chúng ta lại không làm cái gì."Thư ký còn muốn nói, Phùng Mục Chi trực tiếp tắt điện thoại.
Sau đó nàng liền ngã ngồi trên ghế sa lon.
Tâm loạn như ma.
Không có khả năng, không có khả năng tra được trên đầu của ta. Toàn bộ can thiệp đều là tìm người làm thay, toàn bộ tin tức đều là tìm người phát thay, vòng vo qua mấy tay, không có bất cứ chứng cớ gì có thể chứng minh...
Nhưng mà, chuông cửa lại ngay sau đó vang lên.
Phùng Mục Chi rõ ràng run rẩy.
Nàng kéo hai cái hai chân cứng ngắc bước tới cửa, xuyên qua bình đối giảng chứng kiến một gương mặt nghiêm nghị, tâm nháy mắt liền nguội lạnh.
"Xin hỏi cô là Phùng Mục Chi?"
"Là tôi."
"Phiền cô theo chúng tôi đi một chuyến."
Phùng Mục Chi cố gắng bảo trì trấn định, hỏi: "Vì cái gì?"
"Cô bị tình nghi câu kết truyền thông, tung tin tức giả."
"Không có khả năng." Phùng Mục Chi phủ nhận, "Các người có chứng cớ sao?"
"Chứng cớ khẳng định có, cô đi theo chúng tôi là được."
Sau khi lấy khẩu cung, Phùng Mục Chi bị áp giải tới trại tạm giam, trong lúc đó nàng vẫn thủy chung cho rằng mình sa lưới chính là vị có người lợi dụng đặc quyền chèn ép, còn đang tích cực liên hệ lên luật sư, hi vọng "Sửa lại án sai", thẳng đến một lần thăm hỏi của Thái Bằng.
"Đều tại anh, đều tại anh, nếu không có anh, em căn bản sẽ không đánh mất lý trí mà mạo hiểm. Nếu không phải anh, em căn bản sẽ không vào đây." Phùng Mục Chi oán hận.
Thái Bằng cười thừa nhận: "Phải, nếu không phải tôi, cô đã có thể thoát ra ngoài."
Thần sắc Phùng Mục Chi bất động.
Thái Bằng như trước mỉm cười, chỉ là nụ cười kia che không được nội tàng âm vụ.
Phùng Mục Chi nháy mắt minh bạch rồi, không khống chế được đấm vào tường cách ly, "Tôi làm nhiều thứ cho anh như vậy, anh lại có thể đối với tôi thế này?"
Thái Bằng lạnh lùng trả lời: "Bởi vì cô đã không còn giá trị lợi dụng rồi."
Bàn tay Phùng Mục Chi cứng đờ: "Lợi dụng?"
"Bằng không thì sao? Nếu không phải để lợi dụng nghệ sĩ cùng thủ hạ trong tay của cô, tôi như thế nào lại có hứng thú đối với một người đẹp hết thời?"
Phùng Mục Chi thẹn quá hoá giận: "Anh nghĩ rằng nhiều năm như vậy của tôi đều là vô ích sao? Anh cho là những người đó sẽ là của anh sao? Anh cho là bằng vào vài bữa cơm, nói mấy câu, các nàng liền một lòng một dạ cho anh sử dụng sao?"
"Vậy cô lại là một lòng một dạ với tôi như thế nào?" Thái Bằng hỏi lại.
Phùng Mục Chi hoàn toàn nói không ra lời.
Thái Bằng hừ cười một tiếng: "Ở cái nơi toàn kỹ nữ này của các người, lão tử chỉ là thao cũng có thể thao ra một cái thiên hạ."Phùng Mục Chi suy sụp ngã ngồi về ghế.
Thái Bằng lại nói: "Vốn tôi còn muốn ở thêm cùng cô một thời gian, dù sao căn cơ của tôi còn chưa ổn định, nhưng mà không có biện pháp, cô đã đụng vào giới hạn của tôi."
Phùng Mục Chi thẳng trừng Thái Bằng: "Giới hạn? Giới hạn của anh là cái gì? Hàn Đông sao?"
Thái Bằng mặc dù không trả lời, nhưng diễn cảm đã rất rõ ràng.
Phùng Mục Chi đột nhiên ha ha cười, cười đến vô cùng thảm đạm. Thẳng đến hiện tại nàng vẫn khó mà tin được, bản thân mình đã làm người "thuyết giáo" nhiều năm như vậy, kết quả là lại phạm vào một cái sai lầm chỉ có nữ nhân ngu ngốc nữ mới có thể...
Trước khi đi Thái Bằng còn "đùa giỡn" một phen.
"Muốn trách thì trách Lý Thượng đi, tôi đã nhắc cô rồi, hắn chính là sao chổi, ai dính vào hắn người đó không có kết cục tốt."
Phùng Mục Chi ngơ ngác thật lâu giống như không nghe thấy.
"Phải rồi, hắn cũng vì để kéo dài thời hạn thi hành án của cô mà xuất ra một phần lực —— tội tổ chức nghệ sĩ mại dâm."
Thái Bằng đi rồi, không biết qua bao lâu, phòng gặp mặt đột nhiên vang lên tiếng khóc thê lương.
...
Phong ba 'con riêng' rốt cục gõ một hồi chuông kết thúc.
Nhưng mà di chứng của sự việc vẫn như cũ tồn tại, Hàn Đông mỗi lần lộ diện công khai, đều rước lấy vài lời chỉ trích.
Bất quá cũng may Tây Tây đã thoát khỏi bóng ma, đối với Hàn Đông mà nói như vậy là đủ rồi.
Buổi tối ăn cơm xong, Hàn Đông ngồi ở trên ghế sa lon sửa đồ chơi cho Tây Tây, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Hắn mới vừa đứng dậy, Vương Trung Đỉnh đã đến mở cửa.
"Triệu chủ nhiệm, mau vào."
Hàn Đông vừa thấy Triệu Chấn Bắc chân đều mềm nhũn, mẹ ơi, đây không phải lãnh đạo tổng cục từng bị mình mắng sao?
Vương Trung Đỉnh vội vàng giới thiệu: "Đông tử, đây là Triệu chủ nhiệm, chuyện của em ngài ấy đã hỗ trợ không ít."
Thân thể Hàn Đông kịch chấn, cư nhiên còn hỗ trợ sao? Sẽ không phải là góp thêm phiền chứ?
"Sao, nhanh như vậy đã không nhận ra sao?" Triệu Chấn Bắc trêu ghẹo.
"Không không không, chào Triệu chủ nhiệm." Hàn Đông cười gượng.
Vương Trung Đỉnh kinh ngạc: "Hai người trước đó đã gặp mặt."
"Đại hội thể dục thể thao thân tử, cậu chẳng phải không đến sao." Triệu Chấn Bắc giải thích.
Vương Trung Đỉnh nháy mắt hiểu ý: "Ngài trước tiên ngồi xuống, tôi đi chuẩn bị chút đồ, Hàn Đông, tiếp đãi khách."
Hàn Đông nào dám "Tiếp đãi"?
Đứng cũng không được, ngồi cũng không xong, lại không biết nói gì cho phải, cuối cùng dẫn đến các loại xấu hổ.
"Như thế nào không lên tiếng? Ngày đó không phải mồm mép rất lưu loát sao?" Triệu Chấn Bắc trêu chọc.
Hàn Đông vội xua tay: "Không, ngày đó chỉ là nói giỡn, nói giỡn..."
Triệu Chấn Bắc cười cười, không nói gì.
Hàn Đông dõi theo ánh mắt của gã nhìn ra ngoài một hồi, rốt cục cố lấy dũng khí mở miệng: "Triệu chủ nhiệm... Ngài vì sao phải giúp tôi?"
"Không phải giúp cậu, mà là thuộc bổn phận, hiện tại hoàn cảnh truyền thông quả thật cần chỉnh đốn."
"Đúng đúng đúng..." Hàn Đông vội phụ hoạ, "Có nhiều phóng viên rất thiếu đạo đức a, không cho chút giáo huấn không biết thu liễm."
Triệu Chấn Bắc ừ một tiếng.
Một lát sau, Hàn Đông lại mở miệng: "Cái kia, Triệu chủ nhiệm, trên chân ngài không có bớt chứ?" =)))
"Không có a, vì sao lại hỏi cái này?" Triệu Chấn Bắc vẻ mặt khó hiểu.
Hàn Đông nhẹ nhàng thở ra: "Không có việc gì, không có bớt là tốt rồi, không có bớt nhìn rất thuận mắt, hắc hắc hắc..."
Triệu Chấn Bắc: "...đây là cái logic gì?"
Hàn Đông trộm lau mồ hôi một phen, Logic của lão tử không có vấn đề, lão tử chính là bị ép quá thành ra di chứng.