Bởi vì nguyên nhân thời tiết, quá trình quay phim kéo dài thêm gần một tuần, kết thúc công việc đã là cuối tháng ba rồi.
Ngày về nước là Vương Trung Đỉnh tự mình tới sân bay đón, liếc mắt một cái liền từ trong đám người trùng trùng điệp điệp tìm ra dáng người hết sức tiêu chuẩn của Hàn Đông kia.
"Này, ở đây!" Nhị Lôi hướng Hàn Đông hô một tiếng.
Hàn Đông dùng tốc độ phản ứng nhanh nhất của mình, sau khi Vương Trung Đỉnh bắt chuyện qua cùng tất cả mọi người xong, rốt cục phát hiện chồng mình cũng đang đẩy xe hành lý tiến lại đây.
"Nhớ chết ta!" Hàn Đông dùng sức cho Vương Trung Đỉnh một cái con ôm mạnh cùng nước mắt lã chã mếu khóc nói, "Ngày đó nằm mơ, mơ thấy JB của anh bị em bấm rồi, buổi sáng khóc đến tỉnh."
Vương Trung Đỉnh, "... Vẫn khá nỗ lực phấn đấu."
Hàn Đông trơ mặt cười to.
Sau khi về đến nhà, hắn vội vàng mở hành lý. Vừa xếp ra ngoài vừa nói: "Em mang về cho anh không ít đồ, này, chân giò hun khói, quả khô, còn có rượu nho..."
Đang nói, một đôi tay nhỏ liền vươn lại đây.
Hàn Đông thoắt đè lại, mắng: "Là mua cho cháu sao? Cháu liền lấy loạn."
Tây Tây cười híp mắt, "Cháu đem 《Trộm ảnh 》 giới thiệu cho bạn học xem, bọn họ đều đặc biệt thích chú."
"Được rồi, lấy đi ăn đi."
Hàn Đông lại từ đống hỗn độn nhảy ra một cái hộp tinh mỹ, trong hộp có một bộ quần áo sắp xếp rất gọn gàng, mười phần bật ra coi trọng của Hàn Đông đối Vương Trung Đỉnh.
"Bộ quần áo này là từ tay nhà thiết kế Blaise nổi danh nhất Tây Ban Nha, em nhờ Calne mới tìm được nàng. Thế nào? Đủ phong vị đi?"
Vương Trung Đỉnh vừa nhìn, trọn bộ trang phục lấy màu "xanh lục" làm chính sắc, quả thật rất thích hợp khí chất của y. =)))))))))
"Không tồi ~ ngay cả mũ cũng là lục a ~" Vương Trung Đỉnh nói.
"Anh thì biết cái gì? Đây thuần tuý là phong tình của biển ~ không chỉ có mũ là lục, lúc mặc còn đem mặt nhuộm thành lục, tựa như tuần binh bãi biển, quá con mẹ nó soái!"
Vương Trung Đỉnh: "..."
Trong lúc ăn cơm chiều, Tây Tây có vẻ có chút không thèm ăn, đôi mắt nhỏ một mực dán trên người Hàn Đông.
"Anh nhìn đứa nhỏ này một chút, rốt cuộc biết nghĩ tới em rồi, từ lúc vào cửa liền mãi nhìn chằm chằm em ~" Hàn Đông chọc Vương Trung Đỉnh, tự mãn nói.
Vương Trung Đỉnh quét mắt sang Tây Tây một vòng, hẳn là không đơn giản như vậy.
Quả nhiên, không đầy một lát Tây Tây liền quẳng đũa xuống, hai tiểu tay đan chéo, giọng điệu thập phần vô tội hỏi Hàn Đông hỏi: "Chú đêm nay phải ở lại đây sao?""Vô nghĩa, ta không được ở đây sao?" Hàn Đông nói.
Khuôn mặt Tây Tây cau lại, một bộ biểu tình không khách khí.
"Vậy chú không phải nên lo lắng đên chuyện tiền thuê nhà rồi sao?"
Hàn Đông dùng giọng điệu trẻ con thuần khiết đùa trả lời: "Ba của cháu cũng chưa có ý định đòi tiền thuê nhà của ta, cháu dựa vào cái gì đòi?"
Không ngờ, Tây Tây khí định thần nhàn nói: "Cháu mới là chủ nhà."
"Cháu làm chủ nha từ khi nào đây?"
Vương Trung Đỉnh nói: "Tôi đem nhà chuyển sang tên nó rồi."
Trong khoảng thời gian ăn tết này, Vương Trung Đỉnh suy nghĩ rất nhiều, y không có ý định muốn có thêm hài tử. Không riêng gì bởi vì Hàn Đông, cũng là sợ Tây Tây bị ủy khuất.
Cứ việc người nhà đều rất thương yêu Tây Tây, nhưng Vương Trung Đỉnh vẫn như trước không yên lòng. Y sợ chính mình có một ngày gặp bất trắc, Tây Tây sẽ phải chịu đãi ngộ không công bằng.
Cho nên, vì ý nghĩ này, cũng vì giải quyết băn khoăn, y liền trước tiên đem một bộ phận tài sản chuyển tên sang cho Tây Tây.
Nghe nói như thế, Hàn Đông cố ý hỏi Tây Tây: "Không phải ta mang về cho cháu bao nhiêu đồ vật đều ăn hết rồi?"
Ánh mắt Tây Tây rất không an phận, lại muốn nói: "Cái đó và ăn trúng có liên quan gì?"
Không có sao?
Hàn Đông trở về phòng vừa nhìn, há lại chỉ là đồ đã tặng đều ăn hết, ngay cả thùng đều trống rỗng rồi!
Quả nhiên...
"Cháu đây cũng trở mặt quá nhanh đi?" Hàn Đông chỉ vào Tây Tây chất vấn Vương Trung Đỉnh, "Anh nói một chút, nhi đồng nhỏ như vậy như thế nào có thể tính kế như vậy?"
"Nó trước kia không như vậy." Vương Trung Đỉnh lẳng lặng trả lời.
Hàn Đông, "..."
Nhiệm vụ quay của 《 Phong Mang 》 đã xong quá nửa, lịch trình phía sau không chặt chẽ như vậy nữa, chiến lược "Bước đầu tiên" của Hàn Đông liền bắt đầu lên lịch.
"Ngày mai có lãnh đạo tham ban, tôi muốn qua tiếp đãi, em cùng đi gặp tổ đi." Vương Trung Đỉnh nói.
Hàn Đông hỏi: "Tổ nào?"
"《Chiến thần màu đỏ》 "
Hàn Đông vừa nghe tên liền đoán được rồi, nhất định là cái bộ phim chiến tranh phải diễn vai quỷ tử kia.
"Em phải chuẩn bị cái gì không?"
"Tạm thời không cần, trước gặp mặt cùng đạo diễn, xem người ta nói như thế nào đã."
Ngày hôm sau, Hàn Đông đi cùng Vương Trung Đỉnh.
《 Chiến thần màu đỏ 》 được quay ngay tại "căn cứ truyền hình Trung Quốc và Phương Tây". Ở đây có sân bãi quay chụp đều là mới xây, đãi ngộ nghỉ ngơi cùng ăn uống cũng so với đoàn phim trước kia khá hơn nhiều.
Thời điểm Hàn Đông tới, toàn bộ diễn viên cơ bản đã vào vị trí của mình, chỉ còn thiếu mình hắn.
Đạo diễn họ Phạm, trên dưới bốn mươi tuổi, cũng là người ký hợp đồng với công ty Trung Đỉnh. Am hiểu quay chụp phim kháng chiến, phim điệp chiến, ở trong ngành có thanh danh tương đối cao.Phạm đạo diễn hàn huyên đơn giản vài câu cùng Hàn Đông, sau đó bảo hắn đi thay trang phục.
Kết quả Hàn Đông thay trang phục xong vừa ra tới, đạo diễn cùng mọi người đều chau mày.
"Thế nào lên lại mất tự nhiên như vậy?"
"Tôi cũng thấy không giống người Nhật Bản."
"Hay là cho thêm một nhúm râu thử xem."
Kết quả hơn nửa ngày vẫn không có gì cải thiện.
Hơn nữa đứng chung một chỗ cùng với mấy diễn viên sắm vai người Nhật Bản, Hàn Đông lại giống như là kẻ tiềm phục nằm vùng.
"Nếu không cậu thay bộ Bát Lộ quân tôi xem xem." Phạm đạo diễn nói.
(Bát Lộ quân: quân Trung Quốc do Đảng cộng sản lãnh đạo)
Hàn Đông đành phải trở về đổi lại.
Kết quả, mười mấy phút đồng hồ sau đi ra, diễn cảm tổ đạo diễn càng nghiêm trọng hơn.
Nếu Hàn Đông vào vai người Nhật Bản chỉ là cảm giác không thích hợp, giả dạng bát lộ quân kia phải gọi là không ra cái gì cả.
"Tại sao có thể như vậy?"
Ngay cả Vương Trung Đỉnh cũng không lường trước được, Hàn Đông sẽ gặp vấn đề ở khâu tạo hình.
Phạm đạo diễn nói: "Có khi nào vì trên hơi hướng hiện đại người cậu ấy quá đậm không?"
Vương Trung Đỉnh đang cân nhắc, đột nhiên có người đến thông báo: "Vương tổng, Hoàng tiên sinh tới."
"Mau mời vào."
Vương Trung Đỉnh nói xong liền cùng vài lãnh đạo khác của tổ cùng tiến lên trước nghênh đón.
Hoàng tiên sinh tên đầy đủ Hoàng Thác, đảm nhiệm chức vị quan trọng trong quân đội, diễn viên chính bộ phim này chính là lấy ông ngoại gã làm nguyên mẫu. Lấy này nói là đến tham ban, chẳng bằng nói là tới thẩm tra.
Vương Trung Đỉnh trước dẫn gã đi quanh quanh mấy phim trường trọng yếu.
"Đây là cái phòng hội nghị kia sao?" Hoàng Thác hỏi.
Vương Trung Đỉnh gật đầu, "Phải rồi, vụ đấu súng 3.27 sẽ quay ở chỗ này."
Hoàng Thác vừa nhìn lướt qua, đã nói: "Căn phòng này có chút lớn đi?"
"Bởi vì chúng tôi cần dành ra một chỗ để sắp xếp thiết bị, cho nên không thể trăm phần trăm như nguyên mẫu."
"Cái cửa sổ này cũng có chút rộng." Hoàng Thác như trước nhíu mày.
Vương Trung Đỉnh nói: "Đây là lo lắng đến vấn đề ánh sáng."
"Anh không thể đi nói một tiếng với kịch tổ, điều kiện quay phim có thể bỏ qua, nhưng hoàn cảnh lịch sử có thể tùy ý sửa đổi sao?"
Vương Trung Đỉnh liền nói với Nhị Lôi: "Nhớ kỹ những điểm này, trùng kiến lại đi."
Từ phim trường quay lại, Hoàng Thác lại cùng Vương Trung Đỉnh đi gặp mấy diễn viên quan trọng.
Trên đường, gã quay sang Phạm đạo diễn nói: "Nữ diễn viên chính không nên trang điểm đậm như vậy nữa, mỗi lần tôi vừa thấy nữ cộng sản bị tra tấn còn mang theo lông mi giả liền ghê tởm."
"Hảo, ngài yên tâm, trang dung cùng tạo hình chúng tôi đều rất thận trọng."
Rất nhanh, hai người liền tới trung tâm hoạt động, toàn bộ diễn viên đều tập hợp ở đây.
Hoàng Thác nhìn qua một đám bọn họ, cuối cùng định trụ trên mặt Hàn Đông.
"... Cậu diễn Bát Lộ quân?"
Hàn Đông kính lễ, trịnh trọng đáp: "Báo cáo thủ trưởng, tôi diễn chính là quỷ tử Nhật Bản!"
"Cậu có thể diễn quỷ Nhật Bản?"
Giọng điệu nghi ngờ của Hoàng Thác khiến toàn bộ lãnh đạo tổ quay phim đều chấn động, nếu gã trực tiếp phủ nhận Hàn Đông, dù là Vương Trung Đỉnh cũng vô lực xoay chuyển.
Không ngờ, lời nói Hoàng Thác lại biến chuyển.
"Cậu chẳng lẽ không phải diễn quỷ Dương sao?"
(dương: ngoại quốc, chỉ những người nước ngoài mắt xanh mũi cao tóc vàng ấy)
Nghe nói như thế, tất cả mọi người ngây ngẩn.
Ngay cả Vương Trung Đỉnh cũng bất ngờ.
"Tóc xoăn lớn, hốc mắt thâm, đây rõ ràng chính là một tên quỷ Dương sống a!" Hoàng Thác lại nói.
Phạm đạo diễn vội chỉ Hàn Đông, "Cậu nhanh đi đổi lại tạo hình quỷ Dương cho chúng tôi xem."
Năm phút đồng hồ sau, Hàn Đông lần nữa bước ra, tất cả lắp bắp kinh hãi.
Ánh mắt thủ trưởng cũng quá tốt đi?
Phạm đạo diễn ngượng ngùng, "Ta nói, cậu ấy như thế nào tạo hình nào cũng không thích hợp, thì ra vấn đề ra ở đây."
"Chính là đây ~" Hoàng Tháclại nhìn lướt qua Hàn Đông, "Người Nhật Bản nào lại có chân dài như vậy? Anhtìm hắn đến diễn, không phải cho người Nhật Bản thêm quá nhiều mặt mũi sao?"