Nghĩ đến trước đây Du Minh đã dạy, nói cái gì Vương Trung Đỉnh người này tính tình lạnh lùng không được tiếp cận linh tinh, cho nên Hạ Dương Trác quyết định có thể không động vào nhất định sẽ không động.
Nhưng cậu như thế nào cũng không nghĩ tới, Vương Trung Đỉnh lại có thể chủ động đến trêu chọc mình!
"Ngài đang nói chuyện với tôi?" Hạ Dương Trác chần chừ hỏi.
Vương Trung Đỉnh nói thẳng: "Trừ cậu ra, còn ai khác cảm thấy mình có hơn ba trứng sao?"
Hạ Dương Trác đã không còn ấn tượng đối với chuyện này rồi, người nhà cũng không dám nói, sợ tổn thương tự ái của cậu. Từ đó Hạ Dương Trác vẫn cho rằng mình có chỉ số IQ cao, tài năng hơn người từ khi còn nhỏ, ba tuổi biết ngàn chữ, năm tuổi thuộc lòng các loại thơ Đường.
Cho nên nghe nói như thế, phản ứng đầu tiên của Hạ Dương Trác chỉ là cười cười.
"Ngài đây đang nói đùa gì vậy?"
Vốn Vương Trung Đỉnh bắt chuyện cùng cậu chỉ là vì muốn cho Hàn Đông một câu đề tỉnh, kết quả sau khi hàn huyên vài câu, phát hiện người này cũng rất có ý tứ, so với Hàn Đông lúc mộng du còn ăn nhịp hơn.
Vì thế lại nhịn không được nhiều hàn huyên thêm vài câu.
Hàn Đông ở ngay cách đó không xa trừng mắt gườm hai người, nhãn cầu đã sắp dài ra đâm tới đó rồi.
Thẩm Sơ Hoa cố tình ở bên cạnh nói nói mát.
"Nếu nam nhân cùng một chỗ với Vương tổng là cậu ta, chẳng sợ bắt em rút lui em cũng cảm thấy đáng giá."
Ánh mắt Hàn Đông âm trầm nghiêng qua, "Nếu người tranh giành Vương tổng cùng tôi là cô, chẳng sợ bắt tôi bỏ cuộc tôi cũng cảm thấy đáng giá!"
Thẩm Sơ Hoa khí vận đan điền, gầm lên phá vỡ yết hầu mà hét.
"Ngươi – quả – nhiên – đáng – đời!"
Hàn Đông cười ha ha vài tiếng, trong lòng thoải mái hơn. Hắn học Vương Trung Đỉnh, hai người thuần gia môn nhân, ghen cũng không thể cho ai nhìn ra, hết thảy đều giấu ở trong chăn gối!
Vì thế Hàn Đông vứt ra một ánh mắt cao lãnh, ngẩng đầu sải bước đến buồng vệ sinh.
Sau khi vừa bước vào, rầm một trận phát tiết, giống như đang tưới không phải là máng tiểu, mà xem như cái mặt đẹp đẽ của Hạ Dương Trác.
Nước tiểu đang hăng hái, đột nhiên cảm thấy bên cạnh có chút khác thường. Quay đầu vừa nhìn, một nam nhân xa lạ đang lẳng lặng đánh giá hắn.
"Cậu là Hàn Đông?"
Hàn Đông vội vàng kết thúc, "Phải, là tôi, anh là?"
Nam nhân đưa tay về phía hắn, "Tôi tên là Thái Bằng."
Hàn Đông quên tay của mình mới vừa cầm qua điểu, phản xạ có điều kiện đưa tới. Chờ lúc hắn ý thức được đã muộn, Thái Bằng trực tiếp nắm tay rồi.Nam nhân rất không câu nệ tiểu tiết!
Này nếu đổi lại Vương Trung Đỉnh, viên mông Hàn Đông sớm đã bị đá sưng lên rồi.
Vì thế, Hàn Đông cẩn thận nhìn Thái Bằng trước mặt một lúc.
Kết quả phát hiện mi cốt của gã nổi lên, có chút khuynh hướng bạo lực, hai hàng lông mày thấp áp gần xuống mắt, tâm tính vặn vẹo dễ dàng đi đến cực đoan. Bọng mắt căng đầy, tính dục thịnh vượng vả lại năng lực rất xuất sắc. Mũi cao vận may phát tài quật khởi, thế bất khả đáng.
Tổng thể chính là tướng mạo không tốt, người không nên trêu chọc.
Vì thế, Hàn Đông vội vàng rút tay trở về.
Bất quá nhiệt tình của Thái Bằng đối với hắn không giảm, "Công ty chúng tôi gần đây đầu tư quay một bộ phim, muốn mời cậu làm nam chính, không biết cậu có hứng thú không?"
Hàn Đông tò mò hỏi thăm: "Loại hình phim gì?"
"Hành động mạo hiểm." Thái Bằng nói.
"Vậy các người tính cho tôi diễn vai gì?"
"Nhân vật phản diện Boss."
Nghe thế, Hàn Đông lập tức từ chối khéo, "Tôi bộ dạng mặt mũi hiền lành như vậy, thế nào diễn được nhân vật phản diện?"
"Cậu trước tiên đừng vội lên cự tuyệt, phim của chúng tôi mới vừa được duyệt, đến lúc quay còn cách một đoạn thời gian, cậu có thể suy xét một chút. Đây là danh thiếp của tôi, nghĩ kỹ liên hệ tôi bất cứ lúc nào."
Hàn Đông lễ phép nhận lấy.
Trước khi đi, Thái Bằng lại hướng Hàn Đông nói: "Nếu cậu không diễn cái vai kia, thật sự rất đáng tiếc."
"Cám ơn, tôi sẽ hảo hảo suy nghĩ."
Thái Bằng vừa đi, Hàn Đông lập tức đem tấm danh thiếp kia vò nát rồi ném vào thùng rác.
...
Trở lại hội trường, Hàn Đông phát hiện Vương Trung Đỉnh vẫn còn đang cùng Hạ Dương Trác trò chuyện, cơn tức trong lòng lại xoẹt xoẹt nhảy lên.
Đang lúc không có chỗ phát tiết, một kẻ xấu số lại chủ động đưa tới cửa rồi.
"Này! Tìm cậu đã nửa ngày, vừa rồi chạy đi đâu?"
Hai con mắt Hàn Đông đỏ đậm sâu kín liếc một cái, hơn nửa ngày mới từ trong kẽ răng nặn ra một câu.
"Cậu đến cùng có phải anh em của tôi không?"
Du Minh thắc mắc, "Đúng a, làm sao vậy?"
"Làm sao vậy? Cậu đem cái đại họa như vậy vứt vào bên cạnh Vương Trung Đỉnh, là muốn chặt đứt đường tình duyên của lão tử sao?"
Du Minh không hiểu, "Như thế nào lại chặt đứt đường tình của cậu? Nó rõ ràng không đẹp trai như cậu a!"
"Đình chỉ!" Hàn Đông một bộ biểu cảm chịu đủ rồi, "Cậu con mẹ nó tự bản thân mình thiếu nhãn lực, liền cho rằng người khác đều như cậu sao?"
Du Minh, "..."
Sau khi sự kiện kết thúc, Hàn Đông liễm lên một thân tức giận trở về nhà. Mới vừa vào cửa đã xô đẩy Vương Trung Đỉnh đến góc tường, ánh mắt sắc bén lại bá đạo ghé sát vào y."Được a ~ ngay trước mắt tôi câu kết làm bậy với người khác?"
"Gian kế" của Vương Trung Đỉnh thực hiện được, trên mặt lại cố ý một biểu tình không thẹn với lương tâm.
"Ai câu kết làm bậy?"
Hàn Đông vươn tay nắm chặt cằm Vương Trung Đỉnh, bá đạo hôn lên.
Đúng như cái dạng Vương Trung Đỉnh hi vọng kia, dùng đầu lưỡi lanh lợi hung hăng "Chinh phục" y.
Tiếp theo. Hàn Đông lại bắt đầu giở trò với Vương Trung Đỉnh, các loại trêu đùa, khiêu khích cùng câu dẫn.
Vương Trung Đỉnh giả vờ một biểu tình nhẫn nại không được, dẫn đến Hàn Đông càng thêm ra sức "Trừng phạt".
Hàn Đông không hổ là Đại Tiên nhi, liếc mắt một cái đã "Nhìn thấu" suy nghĩ trong lòng Vương Trung Đỉnh. Tự cho là đúng "tra tấn", "vũ nhục" người ta, thậm chí đem trứng của y liếm đến vang bành bạch. (má tả kinh quá =)))
"Sau này còn đùa giỡn vấn đề trứng với người ta nữa không? Ân?" Hàn Đông lớn tiếng chất vấn.
Vương Trung Đỉnh cố ý trầm mặc.
"Không nói lời nào phải không?" Lại bắt đầu liếm bành bạch.
Sau đó lại hỏi: "Sau này còn đùa giỡn về trứng với người ta nữa không?"
Vương Trung Đỉnh, "..."
"Còn chưa chịu nói nói phải không?" Lại bắt đầu lần nữa.
"Sau này còn đùa giỡn về trứng với người ta nữa không?"
Vương Trung Đỉnh, "..."
"Còn không nói có phải không?" Lại không dứt.
"..."
Đến cuối cùng, Hàn Đông ra sức hầu hạ Vương Trung Đỉnh đến quá nửa đêm, mệt đến giống như cẩu tử, vẫn còn vẻ mặt chất vấn hỏi: "Lần sau còn dám dám tán tỉnh người ta không?"
Vương Trung Đỉnh không lên tiếng.
Hàn Đông hừ cười một tiếng, còn chưa thu miệng lại liền ngủ mất rồi.
...
Kết quả, ngày hôm sau, lòng tự tin bành trướng - Hàn Đông lại có thêm chút can đảm đến giáp mặt khiêu khích Tiểu công tử Hạ gia rồi.
Lúc ấy Hạ Dương Trác đang lái xe, Hàn Đông bám theo một đoạn. Biết đoạn đường này hẻo lánh, Hàn Đông mạnh mẽ đạp chân ga một cước, lập tức vượt qua xe Hạ Dương Trác. Tiếp đó lại cua một cái, không khoan nhượng mà ngăn xe kia lại.
"Xuống xe!" Hàn Đông gõ gõ cửa kính xe Hạ Dương Trác.
Hạ Dương Trác vẫn không nhúc nhích, hờ hững ấn còi, ý bảo Hàn Đông mau lái xe tránh ra.
Hàn Đông bị người khinh thị như thế trong lòng khó chịu, vì thế trực tiếp ngồi trên đầu xe Hạ Dương Trác.
Hạ Dương Trác bất đắc dĩ xuống xe.
"Anh rốt cuộc muốn làm gì?" Lạnh lùng chất vấn Hàn Đông.
Hàn Đông hừ cười một tiếng, "Tôi muốn làm gì? Tôi còn phải hỏi cậu muốn làm gì đây?!"
"Tôi muốn chạy tiếp." Hạ Dương Trác nói.
Hàn Đông nhất thời nghẹn lời, có dám thành thực thêm chút nữa không?
"Đi? Nghĩ hay vậy!"
Một bàn tay Hàn Đông khí phách chống lên trên đầu xe, một cái khác đặt trên bả vai Hạ Dương Trác, từ trên cao nhìn xuống, hỏi: "Cậu có biết Vương Trung Đỉnh người của tôi không?"
"Người đại diện" Hạ Dương Trác nói.
Hàn Đông lần thứ hai nghẹn họng, nói như vậy có vẻ cũng đúng.
Nhưng rất nhanh lại khơi mào, "Ai nhiều chuyện với cậu vậy? Tôi nói chính là quan hệ cá nhân, không phải quan hệ công việc."
Hạ Dương Trác một biểu tình không có hứng thú.
Hàn Đông lại cứ muốn nói: "Nghe kỹ! Vương Trung Đỉnh là đối tượng của tôi, là vợ của tôi, cậu minh bạch chưa?"
Ánh mắt lạnh lùng của Hạ Dương Trác rốt cục có điểm dao động, qua một thời gian rất dài, nó mới nhịn không được mở miệng.
"Anh có phải có bệnh không?"
Hàn Đông phát hỏa, "Cậu đây nói ai có bệnh?"
"Tôi đang hảo hảo lái xe, anh đem tôi cản lại nói mấy lời không hiểu ra sao, thế chẳng phải là có bệnh?"
"Được! Tôi xem tiểu tử cậu chính là thiếu dạy dỗ!" Hàn Đông một tư thế không vui.
Kết quả, Hạ Dương Trác trực tiếp cầm di động lên.
Hàn Đông nháy mắt lo lắng đến không đủ thở, nhưng cố chết nói: "Cậu gọi điện thoại cho Hạ Hoằng Uy cũng vô dụng, hắn dám động đến một đầu ngón tay của tôi, Du Minh sẽ không để yên!"
Không ngờ, Hạ Dương Trác lại nói: "Tôi không để cho anh ấy đánh, tôi gọi cho người anh họ khác đánh."
Hàn Đông nuốt nước bọt, "Khác... Người nào?"
"Ân, anh ấy là cảnh sát, không cần nhiều lời vô nghĩa với anh."
Vừa nghe hai chữ "Cảnh sát", trong lòng Hàn Đông lộp bộp một tiếng.
"Xin hỏi đạo danh ngài cảnh sát ấy?"
"Hạ Diệu."
Mặt Hàn Đông nháy mắt thành màu gan heo rồi.