(phong hành: nhanh chóng)
Kháo! Còn đạp lên mũi mặt sao! (không hiểu lắm)
Vì thế, Hàn Đông không nói hai lời, lái xe tiếp tục đuổi.
Xe Vương Trung Đỉnh vững vàng ở trên đường, đột nhiên trong kính chiếu hậu sừng sững xuất hiện một chiếc xe điên. Mạnh mẽ bắt kịp chạy ngang với xe y, hơn nữa còn thỉnh thoảng nhấn còi.
Vương Trung Đỉnh dù là không nhìn sang, cũng có thể tưởng tượng được bộ dạng trung nhị kia của Hàn Đông.
"Cool~east~east~ "
Vương Trung Đỉnh không hiểu sao lại lầu bầu ra cái tên này, sau đó tự tiêu khiển tự nhạc hừ cười một tiếng.
Hàn Đông tự cho là đúng đem xe Đỉnh Vương Trung bỏ xa ở phía sau. Kết quả đắc ý chưa đầy một lát, liền thấy xe Vương Trung Đỉnh ở phía sau đột nhiên rẽ ngoặt rồi.
Chờ hắn quay đầu trở lại còn muốn đuổi theo, Vương Trung Đỉnh xe đã sớm không thấy bóng dáng.
Hàn Đông vốn đang bực bội, kết quả đến cửa công ty lại gặp phải kẹt xe. Vẫn là bởi vì xe công vụ vướng vào rào chắn, toàn bộ hành khách nam đều xuống dưới hỗ trợ đẩy xe, đàn ông trong mấy chiếc xe gần đó cũng xuống hỗ trợ.
Hàn Đông làm kinh thành đệ nhất rắn rỏi, há có thể ngồi không? Vì thế hắn cũng đi xuống.
Nhưng là dốc sức sẽ đồng nghĩa với không hình tượng, cho nên Hàn Đông không dám đòi hỏi gì khác, chỉ cần không ai nhận ra hắn đã là tốt rồi.
Nhưng mà ngay thời điểm lương tâm bùng nổ chắn cũng đỡ không nổi.
Hàn Đông không chỉ có bị nhận ra, còn là bị người không bình thường nhận ra.
Lúc hắn đang ở phía sau xe, cố hết sức, đột nhiên bên cạnh xuất hiện hai cánh tay cường tráng. Nhất thời như hổ thêm cánh, xưng huynh gọi đệ, đồng thanh hô một hai một hai.
Kết quả sau khi hoàn thành nhiệm vụ vỗ tay một cái, thế nhưng phát hiện người anh em bên cạnh là Thái Bằng.
"Phi, sao anh lại ở đây?!!"
Thái Bằng khoát tay lên vai Hàn Đông, cười nói: "Ngồi xổm chờ cậu đã vài ngày rồi."
Hàn Đông cả người nổi da gà, ánh mắt thoảng nhìn xung quanh, sợ Vương Trung Đỉnh đột nhiên xuất hiện.
"Tôi không phải nói không diễn rồi sao!"
"Lần này không phải vì chuyện bộ phim."
"Vậy là vì cái gì?"
Thái Bằng không nói, trực tiếp há miệng ra.
Hàn Đông không khỏi bị khoang miệng vỡ nát của gã hù sợ.
"Anh đây là..."
"Nam nhân của cậu làm."
Hàn Đông nháy mắt lộ ra vẻ chột dạ.Thái Bằng cố ý đem miệng bám theo tầm mắt của Hàn Đông, hơi thở từ bên trong phả ra bám riết không buông tha.
"Cậu nói một chút, việc này làm thế nào đây?"
Hàn Đông cũng cười theo, "Vương Trung Đỉnh thiệt là, sao có thể làm như vậy chứ, tôi cũng không biết phải dạy bảo anh ta thế nào..."
Đột nhiên nắm đấm phóng ra, lại tàn nhẫn hạ trên quai hàm Thái Bằng một phen.
Làm sao bây giờ? Cứ thế đi!
Kết quả, lúc xoay người muốn chạy đã chậm một bước, lại bị Thái Bằng nắm chặt áo xách trở về.
Hàn Đông cố gắng trấn định, "Buông tay! Nghe thấy không? Tôi đếm tới ba..."
"Tôi vẫn chưa làm qua chuyện gì có lỗi với cậu đi?" Thái Bằng đột nhiên ngắt lời.
Hàn Đông hơi có vẻ không được tự nhiên, "Không a, làm sao vậy?"
"Tôi thành tâm thành ý mời cậu đóng phim, giữa đại hàn đem cậu từ trong nước cứu ra. Chuyện bất thường duy nhất chính là cầm đồ chơi của cậu. Nhưng tôi cũng không có suy nghĩ như vậy với cậu a! Làm sao cậu mỗi khi thấy tôi, đều là một thái độ đối địch?"
Hàn Đông nghẹn lời, "... tôi có sao?"
"Không có sao? Tôi như thế nào nhớ rõ từ lúc hai ta vừa mới gặp, cậu chưa từng cho tôi một sắc mặt hòa nhã a!"
Hàn Đông ra vẻ thoải mái cười cười, "Tôi là người đặc biệt chú trọng ấn tượng đầu tiên, nếu lần đầu tiên ánh mắt tôi chán ghét ai, ngày sau sẽ rất khó thay đổi."
"Vậy thì thật là tốt, tôi cũng là người như vậy, không bằng kết giao bằng hữu đi." Thái Bằng vươn tay.
Hàn Đông lại nghẹn lời.
Thái Bằng đột nhiên thu hồi ý đùa giỡn, khôi phục vẻ mặt chính sắc.
"Cậu không cần đề phòng tôi, tôi nếu thực có ý xấu đối với cậu, cậu muốn tránh cũng tránh không nổi. Nếu tôi chỉ động động mồm mép, liền chứng minh tôi đối với cậu không phải cái loại ý tưởng kia."
Hàn Đông nghe lời này coi như thư thái hơn một chút.
Kết quả, Thái Bằng ngay sau đó lại nói: "Vương Trung Đỉnh ở mặt ngoài nhìn chính nhân, kỳ thật trong lòng đặc biệt âm hiểm. Cậu ở mặt ngoài nhìn hư hỏng, kỳ thật trong lòng đặc biệt nghĩa khí. Hai ta mới là một loại người, cậu đi theo y sẽ ăn thiệt thòi."
"Đừng!" Hàn Đông vội vàng xua tay, "Tôi không dám đánh đồng cùng anh?"
Thái Bằng vẫn tiếp tục, "Người trong vòng đáng để tôi tôn trọng không nhiều lắm, nhưng cậu là một. Tôi vẫn muốn nói câu kia, vai diễn kia thủy chung lưu trữ cho cậu. Chỉ cần cậu có ý muốn diễn, chẳng sợ đã quay phim quá nửa, tôi cũng nguyện ý xóa hết làm lại."
Nói xong lời này, Thái Bằng không dây dưa thêm một một giây, trực tiếp bước đi.
Hàn Đông vẫn là không tránh được rối rắm.
Lúc Du Minh về công ty, vừa hay bắt gặp Hàn Đông đang hốt hoảng đi về phía hướng ký túc xá.
"Nay, đi đâu vậy?" Du Minh gọi hắn lại.
Hàn Đông một phát bắt lấy tay Du Minh, "Khai đạo cho anh em chút đi đi, anh em đang rối."
"Làm sao vậy? Vẫn còn băn khoăn vì chuyện kịch bản sao?"
Hàn Đông trong lòng lộp bộp, đúng rồi, còn có chuyện kịch bản nữa! Nghĩ như vậy nhất thời càng lo lắng.
"Được rồi, trở về rồi hãy nói đi."
Tới ký túc xá, Hàn Đông một hơi đem toàn bộ nước đắng trong lòng đổ ra.
Kết quả, Du Minh sau khi nghe xong phản ứng rất lãnh đạm.
"Có vậy thôi?"
"Này đó còn chưa đủ? Cậu còn muốn bắt tôi thế nào?"
Du Minh lãnh lời nói: "Việc khẩn cấp trước mắt của cậu không phải thoát khỏi Thái Bằng như thế nào, mà là rèn luyện can đảm chút!"
"Gì ý gì?"
"Chính là cậu rất nhát chết biết không? Thái Bằng quấn quít lấy cậu đó là chuyện của gã, cậu dựa vào cái gì sợ này sợ kia? Nên khẩn trương hẳn phải là Vương Trung Đỉnh được không?"
Hàn Đông tỉnh ngộ, "Đúng nga ~ tôi lại làm cái việc gì trái với lương tâm, để làm chi phải sợ như trộm đây?"
"Tôi cho cậu biết, cậu chính là bị Vương Trung Đỉnh quản quá nghiêm rồi! Còn tiếp tục như vậy, cậu vĩnh viễn không thể trở mình!"
Hàn Đông nắm chặt quyền, "Quả thật, tôi quá nuông chiều rồi!"
Nhưng có thắc mắc là nghe hắn nói như vậy, lại cảm thấy được gì đó không đúng. Từ một màn "xoa trán" kia mà xem xét, Hàn Đông có vẻ như cũng không giống thường xuyên phải chịu thiệt đi!
"Cậu nói, tôi rốt cuộc phải xử lý chuyện Thái Bằng như thế nào?" Hàn Đông lại hỏi.
Du Minh nói: "Xử lý lạnh thôi."
"Không được a, cậu không nhìn thấy miệng Thái Bằng ngày hôm nay đâu! Tiếp tục như vậy, tôi sợ Vương Trung Đỉnh sẽ đem gã nấu ăn."
"Vậy cậu muốn thế nào?" Du Minh hỏi.
Hàn Đông nói: "Ta muốn tạo dựng quyền uy tuyệt đối! Chỉ cần một câu của tôi, Vương Trung Đỉnh không tin cũng phải tin. Chỉ cần một ánh mắt của tôi, Vương Trung Đỉnh muốn ăn dấm chua cũng không thể ghen!"
Khóe miệng Du Minh co rút, "Cái này e là chỉ có thể mượn dùng thần lực, bằng không cậu tính một chút, cậu không phải Đại Tiên Nhi sao? Vừa hay có thể làm phép hóa giải nguy cơ a!"
Hàn Đông đã không biết bao lâu không sờ qua bùa rồi, ngay cả bản thân cũng có chút không tin cách này.
"Được rồi ~ tôi thử xem."
Du Minh không nói lời nào, ở ngay bên cạnh quan sát.
Chỉ thấy Hàn Đông lẩm bẩm niệm một trận, mở mắt ra thì toàn bộ vẻ u sầu đều đã tán đi.
"Nghĩ ra cách rồi sao?" Du Minh hỏi.
Hàn Đông gật gật đầu, "Nghĩ ra rồi, tôi vẫn là đừng nên tạo dựng quyền uy gì cả."
Du Minh, "... Vì cái gì?"
"Bởi vì tôi vừa rồi không cẩn thận tính ra, tôi nhưng có lẽ còn có một người."
Du Minh có chút không xác định, "Còn có một người?"
Hàn Đông rốt cục nhịn không được tuôn ra, "Chính là sau Thái Bằng vẫn còn một người nữa a!!!" =))))))))))
Du Minh, "..."
Hàn Đông nằm ở trên vai Du Minh ai oán không dứt.
Du Minh thở dài, "Tôi cảmthấy, cậu hẳn là nên tính xem Vương lão gia nhà cậu còn có thể sống bao lâu nữa."