“ Hôm nay Oánh nhi và Uyểnâmtheo giúp bà già này dùng bữađi.” Lão phu nhân nhìn hai tỷ muội như hoa trước mặtnói.
“ Vâng, tổ mẫu.”Tử Oánh cung kính hành lễ.
Uyểnâmôm cánh tay Lão phu nhân, thân thiếtnói: “ Tổ mẫu,âmnhi muốn ăn thủy tinh bí đao chỗ tổ mẫu a.”
“ Được, được,sẽkêu người làm cho còn mèo tham ăn nhà ngươi” Lão phu nhân điểm lên chop mũi của Uyểnâm.
Thoạt nhìn làmộtbức tranh hòa hợp rộn ràng.
Gần như mỗi lần Lão phu nhân giữ các nàng ở lại dùng bữa, Uyểnâmsẽdiễnmộtmàn này.
Có người nguyện ý diễn trò, nàng cũng vui ý mà xem.
Mấy tháng nay số lần lão giađichỗ của Hoàng di nương giảmđirất nhiều. Nguyên nhân là do vị Liễu di nương mới được nâng vào, hạ nhânthìđều phủng cao thải thấp, những ngày này Hoàng di nương trải qua cũngkhôngđược như ý.
Hoàng di nương càngkhôngđược như ýthìcàng muốn quyền quản gia trong tay lão phu nhân, nàng ta càng muốn được phù chính. Bằngkhônglàm di nương, Thẩm lão gia cưới Phu nhân mới vào cửa, nàng ta lại phải cúi đầu với phu nhân.
Mấy tháng nay, Tử Oánh dùng tiền sắp xếpmộtít cơ sở ngầm trong viện của các di nương, có tiềnsẽcó người thay nàng làm việc, trong nhà màkhôngcó quyền, nàng lạikhôngcó mẫu thân, dù là đích nữthìnhư thế nào?
Cho nên nàng luôn biểuhiệnđoan trang hào phóng. Nàng nhớ được sau rằm tháng bảy năm nay Lão phu nhân bị bệnhmộtthời gian, đây là cơ hội của nàng, cơ hội duy nhất.
Trước tiên nàng muốn trừ bỏ Vương ma ma.
“ Oánh nhi thấy nhiều ngày nay tổ mẫu có chút mệt mỏi, lát nữa Oánh nhi muốn phao cho tổ mẫu chén trà thư tùng cam cúc. Tuy mấy ngày nữa là rằm tháng bảy nhưng tổ mẫu cũng phải chú ý thân thể,khôngcần làm lụng quá mức vất vả.” Tử Oánh tươi cườinói.
“ Được, được, trà Oánh nhi phao là uống ngon nhất. Cũngkhônguổng công phụ thân ngươi tìm nữ sư phụ về dạy riêng.”
“ Vâng, ân đức của phụ thân Oánh nhi luôn ghi nhớ trong lòng.”
“ Ngươi có tấm lòng như vậy là tốt rồi. Mau, mau đến bên cạnh tổ mẫu.” Tâm tình lão phu nhân cực tốt.
Uyểnâmởmộtbên trừng mắt phẫn hận với Tử Oánh.
“ Muội muội, sao muội lại nhìn tỷ như vậy?” Tử Oánh bày ra bộ dáng bị Uyểnâmdọa sợ.
Uyểnâmkhôngngờ Tử Oánhsẽnóinhư vậy trước mặt mọi người, biểu cảmtrênmặt chưa kịp thu hồiđãbị Lão phu nhân nhìn thấy.
Sắc mặt Lão phu nhân trầm xuống “ Uyểnâm, hôm nay trở về chép mười lần “ Hiếu kinh” ngày mai mang đến chỗ Tiết ma ma.”
“ Vâng.” Uyểnâmkhôngdám có bất mãn gì.
“ Đây mới là bắt đầu thôi, Thẩm Uyểnâm.” Tử Oánh yên lặng nghĩ.
Dùng bữa xong, Tử Oánh phaomộtly trà Thư tùng cam cúc cho Lão phu nhân “ Tổ mẫu, trà này có tác dụng xua tan mệt mỏi, rất dễ học. Chốc nữa Oánh nhisẽchỉ lại cách phao cho Thải Liên, khi nào tổ mẫu muốn uống cũng tiện hơn.”
Thải Liên mới vào nhưng Tiết ma ma luôn coi nàng ta như congáinuôi. Nàngkhôngcấn Thải Liên và Tiết ma ma làm gì cho nàng, chỉ cần họ trước mặt Lão phu nhânkhôngthêm mắm dặm muối, đó chính là đại ân với nàng.
“ Ân, chủ ý nàykhôngtệ.” Lão phu nhân nhấpmộtngụm trànói.
Khi Tử Oánhđirồi, Lão phu nhânnóivới Tiết ma mađangđứngmộtbên “ Quả nhiênkhôngcó nhìn lầm nàng.nóikhôngchừng về sau Lão đại còn phải dựa vào nàng.”
Tiết ma ma gật đầu đáp” Tam tiểu thư nhìn đoan trang trầm ổn, lại là người có tâm cơ.”
“ Ân, vẫn còn phải mài dũa nhiều.”
Tử Oánh trở về Phù Dung viện phân phó Đào nhi: “ Ngươi lặng lẽđitìm…..”
Đào nhi rờiđi, Tử Oánh nhìn Vương ma mađangngồi cắn hạt dưa, khóe môi khẽ giương lên.
Mấy tháng nay, trừ bỏ sai Đào nhi chạy mấy việc bên ngoài, nàng ngẫu nhiên cũng sai tam đẳng nha hoàn Xảo nhi phụ giúpmộtsố việc vặt.
khônggiống Đào nhi ổn trọng, ôn nhu chăm sóc, Xảo nhi là người nhanh mồm miệng, nhạy bén quả quyết. Sau này vào cung, nàng cũng cần những người như vậy.
Trước khi vào cung, nàngsẽbồi dưỡng các nàng thành những phụ tá đắc lực.
Nhưng trước đó nàng phải khảo sát lòng trung thành của hai nàng.
Nếu lần này thuathìchứng minh nàng vẫn chưa nhìn thấu nhân tâm.
Sáng sớm Tử Oánh và Uyểnâmđến thỉnh an, Lão phu nhân dặn buổi tốikhôngcần thỉnh an, khóa hết sân viện, xảy ra chuyện gì cũngkhôngđược ra ngoài.
Quay đầu hỏi Tiết ma ma những lễ vật tế tổđãchuẩn bị thỏa đáng chưa, sau khi bố trí xong xuôi, lại phân phó mấy dị nương, rồi cho mọi người giải tán.
Rằm tháng bảy là tết Quỷ, buổi tối chỉ có nam tử, có dương khí mạnh được coi là có thể trấn áp được quỷ hồn, mới được phépđilại, còn lão nhân và hài tửthìphải ở trong nhà.
Trong Phù Dung viện, Vương ma ma muốn xin phép về nhà, Tử Oánh bĩu môinói: “ Ma ma lưu lại trực đêmđi, tối nay Óanh nhi cảm thấy sợ hãi.”
Vương ma ma lạinói: “ Tiểu thư tốt của nô tỳ, tôn nhi của nô tỳ cònnhỏ, nô tỳ sợhắnbị dọa sợ…”
“ Các người nghe xem.” Tử Oánh ngắt lời Vương ma ma “ Ta đường đường làmộttiểu thư lạikhôngquan trọng bằng tôn nhi của ma ma.”
Các nha hoàn trong Phù Dung viện tụ tập xem náo nhiệt, còn dùng tay chỉ trỏ Vương ma ma.
Trong mắt các nàng Tử Oánh là kẻ yếu. Huống chi ngày thường Vương ma ma còn hay trách phạt các nàng.
Vương ma makhôngcòn cách nào chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
Tử Oánh nhếch môi, đêm nay ngươi chính là nhân vật chính, nếukhôngở lại, tuồng hay sao có thể diễn?
Màn đêm đen nhánh, cửa viện cũngđãsớm khóa. Bốn phía đều bị Vương ma ma dán bùa, nếu Tử Oánhkhôngngăn lại, Vương ma ma còn muốn gỉa tạo khoa trương hơn nữa.
Giờ Tuất canh ba, Vương ma ma mang chăn đệm đến tây sương phòng, vừa bước vào vừanói“ Lâu rồikhôngtrực đêm cho tiểu thư.”
“ Đúng vậy, ma ma.”
“ Tiểu thưđanglàm gì vậy?” Vương ma ma nhìn Tử Oánhđangbận rộn dưới ánh nến. “ Ân, tađanglàmmộtít y phục cho mẫu thân, trước đây mẫu thân thích nhất y phục lam nhạt, Vương ma ma ngườinóixem, mẫu thân có thích y phục nàykhông.”
“ Đương nhiên thích, y phục tự tay tiểu thư làm, phu nhân tất nhiênsẽrấtyêuthích.” Trán Vương ma ma toát đầy mồ hôi.
“ Ân, tối nay mẫu thân đến là có thể biết người có thích haykhôngrồi.” Tử Oánh chớp mắt nhìn Vương ma ma.
Vương ma ma lau trán đầy mồ hôi, “ Ma ma nóng vậy sao, mau mở cửa sổ cho thoáng.”
“Vâng” Vương ma ma đẩy cửa sổ,thìthấy cómộtbóng trắng lướt qua.
“ A!” Vương ma ma sợ đến mức hét ầm lên.
“ Sao vậy, ma ma?” Tử Oánhđitới hỏi Vương ma ma.
“ Có quỷ, có quỷ a.” Vương ma mathìthàonói.
“ Sao có quỷ được, là ma ma hoa mắt thôi.”
“thậtsựlà quỷ a” Vương ma ma quay đầu nhìn Tử Oánh.
“ A” chân Vương ma ma nhũn ra, té thẳngtrênmặt đất.
khôngbiết từ khi nào Tử Oánhđãnằmtrênđất màmộtnữ quỷ mặc y phục màu lam, lưỡi đỏ thè ra, mắt rớm máu xuấthiệntrước mặt Vương ma ma.
Y phục này vừa vặn chính là y phục màu lam mà Tử Oánh làm.
“ Ma ma, thường ngày ta đối với ngươikhôngtệ, vì sao người lại hại ta?”
“khôngphải ta,khôngphải ta.” Vương ma ma sợ đến mức khóc rối bời.
“khôngphải ngươithìai? Diêm Vương thấy ta chết thảm, cho phép ta lấy mạng người hại ta, ngươi đền mạng cho ta.”
“khôngphải ta, là Hoàng di nương sai ta hại ngươi, phu nhân, tha cho tađi, người là Hoàng di nương hại a…” Vừanóivừakhôngngừng dập đầu.
“ Trả mạngđi.”mộtđôi tay lạnh như bang đặt vào cổ Vương ma ma, mang theo mùi hương hoa Bách Hợp nhàn nhạt mà khi còn sống phu nhânyêuthích nhất. Vương ma ma trợn tròn mắt nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch, hốc mắt rỉ máu của nữ quỷ. Hôn mê bất tỉnh.
Khi Vương ma ma tỉnh lại,đãkhôngthấy bóng dáng nữ quỷ, trongkhôngkhí vẫn lưu lại hương hoa bách hợp nhắc nhở Vương ma ma chuyện vừa nãykhôngphải giấc mộng.
“ Phụ thân.” Tử Oánh nằmtrênđại kháng tỉnh lại, thấy Thẩm lão gia vội vàng dậy hành lễ.
“ Con nghỉ tiếpđi,khôngcần hành lễ.” Thẩm lão gia ngăn động tác của Tử Oánh: “đibáo với Lão phu nhân, Oánh nhikhôngcó việc gì, để lão phu nhân nghỉ ngơi sớmđi” Lại quay đầunóivới Vương ma mađangsợ muốn tè quần: “ Vương ma ma, đây là chuyện gì?”
“ Lão gia, là phu nhân, phu nhân trở về trả thù…” giọng của Vương ma ma run rẩy.
“Hồ nháo! Vì sao phu nhân lại trở về trả thù? Trả thù cái gì?”
Vương ma ma nhìn Thẩm lão gia, lại phảng phất như nhìn thấy ánh mắt trống rỗng của nữ quỷ: “ Lão gia, là Hoàng di nương sai nô tỳ hạ độc,khôngliên quan đến nô tỳ, tất cả là do Hoàng di nương….”
Hoàng di nương vừa chạy tới nghe thấy những lời Vương ma manói, thiếu chút nữa bị dọa ngất “ Lão gia, người đừng nghe bà tanóibậy, quan hệ giữa thiếp và tỷ tỷ như thế nào, ngài là người biếtrõnhất a.”
Thẩm lão gia đen mặt nghe Hoàng di nương vội vàng giải thích: “ Chuyện này tasẽtrarõràng.”
Hoàng di nương trừng mắt với Tử Oánh trước khiđibỏ lạimộtcâu “ Tam tiểu thưthậthảo thủ đoạn.”
Các di nương khác thấykhôngcòn trò hay để xem cũng lần lượt rờiđi, Liễu di nương trước khiđinhìn Tử Oánh với ánh mắt ý vị thâm trường.
Đến khi Phù Dung viện khôi phục lại yên tĩnh, Đào nhi và Xảo nhi mớinhẹnhàng thở ra.
“ Làm nô tỳ sợ muốn chết, tiểu thư, nô tỳ suýt chút nữa là bị lộ.” Xảo nhi khoa trương vỗ ngực.
Đào nhi cười, ngắt mũi Xảo nhi “ Phi, ta là thấy ngươi diễn trò rất vui vẻ a.”
“ Tất cả là nhờ tài hóa trang của Đào nhi tỷ.”
Tử Oánh nhìn các nàng nháo, cũng vui vẻ nở nụ cười.
Mặc kệ cuối cùng phụ thân xử lý chuyện này thế nào, Vương ma ma chắc chắnkhôngthể quay về Phù Dung viện, về phần Hoàng di nương, nàng biếtmộtlần cũngkhôngthể trừ bỏ được bà ta.
Dù sao bà ta cũng sinh cho phụ thânmộtnữ nhi.Đọc nhanh tại Vietwriter.com