• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Hoàng di nương trở lại viện, sắc mặtâmtrầm đáng sợ. Hồng Nhụy thấy thế cho tất cả các nha hoàn khác lui xuống, chỉ giữ lại Hoàng ma ma.
“khôngnghĩ tới, nó trong ngày thường vô thanh vô tức nhưng lại có thể bày ra chuyện đâm tamộtđao.” Hoàng di nương nắm chặt khăn tay, sắc mặtâmtrầm.
“ Di nương, lần này là chúng ta sơ sẩy, nay nàngđãlộ nanh vuốt, sau này chúng tasẽdễ đối phó hơn.” Hoàng ma ma đưa chén trà vào tay Hoàng di nương.
“ Chỉ sợ lần này lão giađãnổi lên nghi ngờ. Vương ma ma đúng là được việckhôngđủ mà bại việc có thừa, xem rakhôngthể lưu bà ta lại.” Hoàng di nương nhấpmộtngụm trànói.
“ Kia, chúng ta động thủ sao?” Hồng Nhụynhỏgiọngnói.
“không, nếu đêm nay chúng ta động thủsẽbị người để ý, đợi đến khi trời sáng…..” Hoàng di nương lộ ra ánh mắt ngoan lệnói.
Lúc này Liễu di nương cũngđangnóivới nha hoàn Hàn Giang.
“ Bố cục Tam tiểu thư giăng rathậtcó ý tứ.”
“ Ý di nương là, việc xảy ra hôm nay là do Tam tiểu bố trí? Nhưng dù có thể đem Vương ma ma đuổiđi, Lão gia cũng chưa chắc xử lý Hoàng di nương a.”
“ Lần này trong lòng Lão giađãcó nghi kỵ, lần sau chỉ cần… Hàn Giang, chuẩn bị lễ ngày mai đến bái phỏng Tam tiểu thư”
“Vâng.”
Hôm sau, khi Tử Oánh đến Vạn Cúc Đường, Uyểnâmvà vài vị di nươngđãcó mặt.
Xem ra, chuyện đêm quađãcó ảnh hưởng nhất định đến tất cả mọi người.
“ Oánh nhi thỉnh an tổ mẫu. Hôm nay Oánh nhi đến chậm, mong Tổ Mẫu trách phạt.”
“ Là các nàng đến sớm. Hôm qua có bị kinh hách? Lát để Tiết ma ma cầm lệnh bài mời đại phu đến xem.” Lão phu nhân mở miệng nhàn nhạtnói, như có nhưkhôngnhìn các vị di nương.
“ Tạ tổ mẫu quan tâm.”
“ Vương ma ma trong viện conkhôngdùng được nữa, ta làm chủ để Tiết ma mađiPhù Dung viện chiếu cố con.”
Các vị di nương có sắc mặt khác nhau, Hoàng di nương cũng liếc mắt lại, đây chính là cho Tử Oánh mặt mũi a.
“ Đa tạ Tổ Mẫu, Tiết ma ma hầu hạ người nhiều năm, cháugáisao dám cướp người của người a.khôngbằng để vú nuôi của con quay về chiếu cố con.”
Lão phu nhân cũng theo bậc thang mà xuống “ Vậy cũng tốt, chẳng qua là khổ cho con.”
“ Đa tạ tổ mẫu.” Tân ma ma bị oan uổng, điểm này trong lòng mọi người trong nhà đêùrõràng.
Trở lại Phù Dung viện, Tử Oánh cho gọi Quýt nhi, mấy tháng nay nàng luôn trọng dụng Đào nhi, vắng vẻ Quýt nhi, người sáng suốt đều có thể nhìn raẩntình trong đó.
“ Quýt nhi, ngày thường ngươikhôngthiếu việc ăn cây táo rào cây sung a.hiệnnay Vương ma ma cũngkhôngcó khả năng bảo vệ ngươi. Bản tiểu thư hạ ngươi xuống làm tam đẳng nha hoàn, ngươi có ý kiến gìkhông?”
Quýt nhi run rẩy, dùng ánh mắtkhôngthể tin được nhìn Tử Oánh, ban đầu nàng ta cho rằng tiểu thưsẽxử lý nàng ta, nhưng sau này tiểu thư chẳng nhữngkhôngphạt mà ngẫu nhiên còn thưởng cho nàng tamộtít trang sức.
Nàng takhôngnghĩ đến có thời điểm tiểu thưsẽgiáng nàng ta xuống làm nha hoàn tam đẳng.
Nàng ta có thể cự tuyệt sao? Nàng ta còn phải mang ơn tiểu thư.
“ Nô tỳ tuân mệnh, đa tạ tiểu thư.”
“ Lui xuốngđi.” Tử Oánh phất tay, phân phó Đào nhi “ Từ nay ngươi là đại nha hoàn của Phù Dung viện, Phù Dung viện giao cho ngươi.”
Đào nhi trịnh trọng; “ Đa tạ tiểu thư, nô tỳ và Tân ma masẽlàm trâu ngựa hầu hạ tiểu thư.”
“ Ân, gọi Xảo nhi vào đây.”
“Vâng”
“ Tiểu thư, người gọi nô ty?” Xảo nhi hành lễnói.
“ Ân,hiệnQuýt nhiđãbị ta biếm làm nha hoàn tam đẳng, Đào nhi lên làm đại nha hoàn, tính tình Lê nhi chất phác, cũngkhôngthể quản hết được, từ giờ trởđingươisẽlà nha hoàn nhị đẳng, ngươi có ý kiến gìkhông?”
“ Tiểu thư làm khó nô tỳ, có thể làm nha hoàn nhị đẳng, buổi tối nô tỳ cũng cười mà tỉnh lại.”
“Ân, trừ bỏ tiền lương hàng tháng, tasẽthưởng thêm cho ngươi.”
“Tiểu thư…”
“Cứ như vậyđi, lui xuốngđi.” Tử Oánh đánh gãy lời Xảo nhi.
Nàng vừa ngồi vào đại kháng bên cửa sổ muốn thêu thùa, tiểu nha hoàn bên ngoài báo “ Liễu di nương đến thăm”
“ Mời di nương đến đông sương phòng”
Đào nhi giúp Tử Oánhđihài, khó hiểu hỏi: “ Liễu di nương đến làm gì a?”
“ Chỉ sợ sau việc hôm qua, nàng ta muốn đầu quân về phía chúng ta.” Tử Oánh phân phó Đào nhi “ Ngươi chú ý động tĩnh của Quýt nhi, nàng ta bị biếm thành nha hoàn tam đẳng nhất địnhsẽkhôngcam lòng.”
“Vâng”
Tử Oánh mang theo Lê nhi đến đông sương phòng, Liễu di nươngđanguống trà thấy nàng đến, vội vàng hành lễ “ Tam tiểu thư.”
Tử Oánh làm bán lễ “ Liễu di nương.”
Liễu di nươngmộtthân y phục tố sắc, đầu càimộtđôi trâm ngọc, bộ dáng thanh tú, phá lệ nhàn nhã.
“ Nô tỳ nghenóiTam tiểu thư làmộttay phao trà hảo, nay được nếm thử, quả nhiên là hảo.”
“ Di nương khách khí.”
“ Lúc nô tỳ còn ở nhà, cũngđitheo mẫu thân học qua phao trà, ngày khác hi vọng có thể luận bàn cùng tiểu thư.”
“ Ồ? Mẫu thân di nương cũng là người phao trà? Tathậtlà muốn lãnh giaó di nương a.”
Liễu di nương là lương gia tử, nâng vào với thân phận quý thiếp, lại hiểu biết chữ nghĩa, Hoàng di nương kiêng kỵ nàng cũng có vài phần đạo lý.
“khôngdám nhận lãnh giáo, chẳng qua mẫu thân nô tỳ có vài phương pháp tổ truyền thôi.”
Nhàn thoại vài câu, Tử Oánh tiễn Liễu di nương,trênmặthiệnlên tươi cười nhàn nhạt.
Xem ra ngày lành của Hoàng di nương sắp hết rồi.
Sau khi thu thậpmộtchut, Tử Oánh đến phòng chính chờ nữ sư phụ dạy nàng phao trà.
Quả nhiên buổi tối khi đến đến Vạn Cúc Đường thỉnh an, Thẩm lão gianóiđến việc hôm qua, Vương ma ma bị quỷ ám, phạtmộttrăm trượng, nhưngkhôngnghĩ rằng Vương ma ma ăn phải đồ ăn hỏngđikiết lỵ, mới đánh được hai mươi bảnđãchết.
nóixong còn ý vị thâm trường nhìn qua Hoàng di nương.
“ Oánh nhi, ngày mai vi phụsẽmời Tân ma ma về phủ.”
“ Đa tạ phụ thân, Oánh nhi vô cùng cảm kích” Tử Oánh tươi cười phúc thân với Thẩm lão gia.
Quả nhiên hôm sau Tân ma ma được trở lại phủ, nhìn Tân ma ma dáng người suy yếu, tócđãngả hoa râm, Tử Oánhkhôngkiềm được nước mắt.
Kiếp trướckhôngbiết Tân ma ma trải qua nửa đời còn lại như thế nào, chắc chắn làkhôngdễ chịu gì.
“ Tiểu thư, người đừng khóc a, người làm khó lão nô” Tân ma ma cũng nước mắt lưng tròng “ Có thể gặp lại tiểu thư, lão nôđãmãn nguyện rồi.”
Tử Oánh lau nước mắt: “ Ma ma về sau Phù Dung viện phải nhờ ma ma và Đào nhi rồi.”
“ Lão nô nhất địnhsẽkhôngcôphụ tiểu thư”.
Quả nhiên đầu tháng tám, Lão phu nhân chẳng may nhiễm phong hàn, phải tĩnh dưỡng, vài di nương nhân cơ hội này rục rịch muốn quyền quản gia, nhất là Hoàng di nương.
Cuối cùng lão phu nhân quyết định chia đều để Tử Oánh và Uyểnâmhọc quản gia, Tiết ma ma ở bên cạnh chỉ điểm.
Sau khi Tử Oánh và Uyểnâmtạ ơn lão phu nhân,mộtphen dặn dò lão phu nhân tĩnh dưỡngthậttốt, mới bắt đầu bắt tay chuẩn bị gia yến tết trung thu.
“ Hại vị tiểu thư, giờ mùi hai khắc mời hai vị đến phòng khách gặp các ma ma quảnsự.”
“ Đa tạ ma ma.” Tử Oánh và Uyểnâmphúc thân với Tiết ma ma.
Từ sau rằm tháng bảy, Hoàng di nương xem như hoàn toàn bị thất sủng. Trước đây dựa vào việc bà ta nuôi dưỡng tiểu nữ nhi, hơn nữa bình thường bà ta ôn nhu hiểu chuyện,mộttháng lão gia thế nào cũngsẽở chỗ Hoàng di nương nghỉ mười ngày nửa tháng. Nhưng bây giờđãhơn nửa tháng lão gia cũngkhôngbước vào sân của Hoàng di nương.
Ra khỏi Vạn Cúc đường, Uyểnâmhừ lạnh với Tử Oánh. Đều tại nàng ta hại nương thất sủng.
Trở lại Lan Hiên viện, Uyểnâmlàm nũng với Hoàng di nương: “ Nương, nữ nhikhôngmuốn cùng quản gia với Tử Oánh.”
“ Cũngkhôngcó cách nào khác, Nương muốn dựa vào chuyện lần này lấy được quyền quản gia, làm cho phụ thân ngươi đến Lan Hiên Viện. Nhưnghiệntại xem ra làkhôngthể rồi. Nhưng mà Uyểnâm, Tống ma ma quản khố phòng là người của nương, con có thể để cho nó quản khố phòng, đến lúc đó, nếu khố phòng thiếu hụt gì đó, tất cả tội lỗisẽđều là của nó.”
“ Như vậy có đượckhông?” Uyểnâmkhôngxác địnhnói.
“khôngsao đâu, bên người nó cũngkhôngcó người biết quản gia giúp đỡ, nó tất nhiênsẽkhônghiểu. Đến lúc đó lão phu nhân vì chặn miệng người khác,khôngthểkhôngđểmộtmình con quản gia.”
“ Vẫn là nương tốt với nữ nhi nhất.”
“ Nương chỉ cómộtmình ngươi,khôngtốt với ngươithìtốt với ai a?”
Giờ mùi hai khắc, Tử Oánh đến phòng kháchđãthấy Uyểnâmngồi ở ghế chủ vị, Tiết ma ma đứng bên cạnh.
“ Người đâu, mang ghế cho Tiết ma ma” Tử Oánh phân phó tiểu nha hoàn.
“ Tam tiểu thư làm khó nô tỳ.”
“ Tiết ma ma người là người lão phu nhân phái đến chỉ điểm chúng ta, coi như làmộtnửa sư phụ, sao có thể đứng a”
Sắc mặt Uyểnâmkhó coi vài phần, vừa rồi nàng ta luôn để Tiết ma ma đứng, chẳng phảisẽkhiến người khác nghĩ nàng takhôngtôn trọng trưởng bối sao?
Uyểnâmhòa hoãn sắc mặtnóivới Tử Oánh: “ Tỷ tỷ, muội thấy nếu tỷ muội cũng quản lý tất cả hạng mục, như vậy rất dễ loạn a.”
Tử Oánh nhếch khóe môi: “ Muộinóicó đạo lý. Muội định quản như thế nào a?”
“ Muội muốn quản lý phòng bếp, cùng việc mua đồ, việc vất vả quản lý khố phòng và khuê phòng phải làm phiền tỷ rồi.”
“ Vậy cứ làm theo lời muộiđi.”
Phòng khách yên tĩnh, chỉ có tiếng va chạm ly trà của Tử Oánh, Uyểnâmlà muội muội, lại là thứ nữ, lúc này nàng takhôngthể vượt mặt Tử Oánh mà mở miệng. Nàng ta liếc mắt nhìn Tử Oánh, pháthiệnvẻ mặt Tử Oánh trấn tĩnh.
Tử Oánh nhìnmộtvòng các ma ma quảnsự, trước tiên phải cho các nàng xem sắc mặt, sau này mới có thể quản lý.
“ Lần đầu tiên ta quản gia, có chỗ nàokhônghiểu còn mong các vị ma ma vui lòng chỉ giáo.” Tử Oánh nhàn nhạtnói.
Các ma ma quảnsựthở phàonhẹnhõm, vừa rồi Tam tiểu thưthậtkhủng bố, so với thường ngày như hai người khác nhau.
“ Vừa rồi chúng tađãthương lượng, Tasẽquản lý khố phòng và khuê phòng. Ma ma quảnsựlà ai?”
mộtdáng ngườinhỏbé nhưng tinh thần phấn chấn bước ra: “ Nô tỳ là Tống ma ma quản lý khố phòng.”
Tống ma ma là thân tín của Hoàng di nương, tất nhiên biết nên làm thế nào.
“ Tống ma ma đứng lếnđi. Tết trung thu cứ ấn theo quy củ hàng năm để chuẩn bị, nhưng lúc đó, người nhiều việc nhiều khó tránh khỏi có người đục nước béo cò. Như vậyđi, thừa dịp mấy ngày này, ma ma thống kê lại khố phòng, viết thành danh sách. Chờ qua tết trung thu, lại thống kê lại lần nữa. Như vậy thiếu cái gì cũng có thể kịp thời pháthiện.”
Tử Oánh nhìn Tống ma mađangrụt đầu thànhmộtkhối, lại nhìnmộtvòng vài vị ma ma, mấy vị ma ma đó từ kinh ngạc chuyển sang bội phục, dùng ánh mắt đồng tình nhìn Tống ma ma.
“ Tỷ tỷ, như vậy sợ làkhôngổn,hiệntại tổ mẫu bị bệnh, mấy việc này có thể làm bệnh của tổ mẫu càng nghiêm trọng.” Uyểnâmvội vàng mở miệng.
“ Sao muội có thểnóinhư vậy? Bệnh của tổ mẫusẽđược bồ tát phù hộ, thanh lý khố phòng là bỏ cũ thay mới. Sao muội có thể nghĩ là nósẽlàm tổ mẫu bệnh nặng hơn? Tiết ma ma người thấy sao?”
“ Tam tiểu thưnóicó lý.”
Tử Oánh cười cười nhìn Uyểnâmxanh cả mặt, trong ngày thường nàng tốnkhôngít bạc cho Tiết ma ma a.Đọc nhanh tại Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK