Lão phu nhân mặcmộtthân y phục màu lam thêu tú ngân kim thải, đầu mang bộ diêu Xích Kim,mộtđôi khuyên trân châu nam hải,nhẹnhàng nhưng lộ ra ung dung, quý phái, thoạt nhìn tinh thần tốt hơn rất nhiều.
“ Cháugáithỉnh an tổ mẫu, tổ mẫu cảm thấy thân thể tốt hơn chưa?”
Lão phu nhân cười với nàng “ Tốt hơn nhiều, làm khó con luôn phải đến thỉnh an.”
“ Xem tổ mẫunóikìa, cháugáikhôngthể ở bên người chăm sóc,đãlà bất hiếu, tổ mẫu còn trêu ghẹo cháu, cháukhôngnghe theo người.” Tử Oánhnóixong bĩu môi, lôi kéo tay Lão phu nhân, nơi hậu viện này Lão phu nhân chính là chỗ dựa duy nhất của nàng.
“ Miệng conthậtlà ngọt, lại còn bố trí bà lão này.” Lão phu nhân nhìn thần thái của Tử Oánh, biến hóa của nàng trong nửa năm nay bà luôn xem ở trong mắt,khôngcòn nhút nhát, yếu đuối, nay nàng cơ trí, xử lý mọi việc thỏa đáng, ban đầu bà giật mình sau đó cảm thấy vui vẻ, nếu dạy dỗ thỏa đáng, về sau nàng nhất định có thành tích.
Tử Oánh cúi đầu khóe môi nở nụ cười.
“ Đến giờ cơm? Tuổi càng ngày càng nhiều, khó có hôm lại ngủ ngon như vậy.” Đây là bàđanggiải thích lý do dậy muộn. “ Là cháu đến sớm, kiếm cơm của tổ mẫu a.” Tử Oánh vừanóixong, tiểu nha hoàn báo Tứ tiểu thư và di nương đến.
“ Cho các nàng vàođi.”
Uyểnâmbước vào, mặc y phục màu hồng thêu hoa hồng, đầu mang trâm Xích Kim gắn hồng ngọc,mộtđôi khuyên tai trân trâu, miệnganhđàonhỏnhắn, mỹ lệ, kiều diễm.
khôngthểkhôngnói, Uyênâmcó thể được Hoàng Thượng sủng ái, tư sắc tất nhiênkhôngthể bình thường.
Trái lại, Tử Oánhmộtthân y phục màu trắng thêu phù dung, đầu càimộtbộ trâm ngọc, khuyên tai phỉ thúy, khuôn mặt thanh túkhôngtrang điểm, làn da trắng như trứng gà bóc phát ra ánh sáng nhàn nhạt, ánh mắt sáng ngời, đơn giản mà tao nhã, làmộtphiên bản động lòng người khác.
Tử Oánh cười cười, nhìn Uyểnâmhành lễ với mình “ Muội muội”
Uyểnâmkiêu ngạo nhìn Tử Oánh, lạy Lão phu nhân “ Tổ mẫu, cháugáichúc ngài ngày nào cũng là ngày hôm nay.”
Lão phu nhân nhìn hai cháugáitrước mặt,mộtkiều diễm,mộtđoan trang, về sau Lão đại chắc cũng chỉ dựa vào hai nữ nhi này.
“ Uyểnâmđứng lênđi, con cũngđãlà đạicônương, sau nàykhôngthể bướng bỉnh, phải học tập tỷ tỷ con.”
Trong mắt Uyểnâmhiệnlên vẻkhôngphục, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng.
“ Ngồi xuốngđi.” Lão phu nhânnóixong, có nha hoàn mang điểm tâm lên.
Các di nương cũng trang điểm xinh đẹp. Hoàng di nương mặc gấm Tứ Xuyên thêu hoa mẫu đơn bằng tơ vàng, Nếu nàng nhớkhôngnhầm, gấm Tứ Xuyên này chỉ có hai cuộn,mộtcuộn ở chỗ Lão phu nhân,mộtcuộn khác Lão gia thưởng cho Hoàng di nương.
Lão phu nhân cũngkhôngcó may y phục hoa lệ như vậy, Hoàng di nương đây là đánh vào thể diện của Lão phu nhân.
Quả nhiên khi nhìn thấy y phục của Hoàng di nương, sắc mặt Lão phu nhân trầm xuốngkhônghỏi han đến nàng ta. Hoàng di nương nhìn sắc mặt của Lão phu nhân cũng hối hận vô cùng, đều là bà ta hiếu thắng, muốn thểhiệntrước mặt Lão phu nhân. Lão phu nhân vốnđãgiận bà ta, nay lại càng sinh khí, bà ta còn trông vào Lão phu nhân đem bà ta phù chính, lão bất tử này, sao cònkhôngchết?
Liễu di nương lại rất thanh nhã,mộtthân y phục Tố Tú nguyệt, vấn tóc phao gia kế, mang đôi trâm ngọc. Luận thân phận, Liễu di nương là quý thiếp, thân phận cao hơn Hoàng di nương, nhưng lại luôn điệu thấp.
Nhưng Hoàng di nương có Uyểnâm.
Mẫu bằng tử quý, mẫu cũng bằng nữ quý.
Kiếp trước sau khi Uyểnâmlên làm Quý nhân, Lão phu nhân liền làm chủ đem Hoàng di nương phù chính.
Đời này nàngsẽlàm cho Hoàng di nươngkhônglên nổi mặt bàn!
Các di nương khác cúi đầu, lúc đầu khi biết lão giakhôngđichỗ của Hoàng di nương màđichỗ của Liễu di nương, các nàng cảm thấy có chút hi vọng, nhưng giờthìcác nàng xem như hiểu rồi.
Muốn tranh cũng tranhkhôngđược.
“ Lão phu nhân,khôngbiết năm nay cáccônãi nãisẽmang bánh trung thu có nhân mới gì a.” Hoàng di nươngnói.
thậtlà hảo tâm tư, biếtrõLão phu nhânđanggiận bà ta, mà còn bày ra vẻ mặtkhôngcó việc gì xảy ra, vui vẻ thảo luận với Lão phu nhận.
Quả nhiên Lão phu nhân mỉm cười “ Cũng là nhà chồng các nàng dung túng, hàng năm đều để ngoại tôn, ngoại tôn nữ mang bánh trung thu cho ta, cũngkhôngsợ chị em chồng chê cười.” Ngữ khí cũngkhôngcó nửa phần lo lắng.
“ Đó đều là do cáccônãi nãi như hoa như ngọc, nhà ai cũng thích.” Hoàng di nương tiếp tục vuốt mông ngựa.
“ Tổ mẫu, Vận Điềm tỷ tỷ cũng tới a.” Uyểnâmlàm nũngnói.
Vận Điềm là đích nữ của tiểucôcô, từnhỏgiao hảo với Uyểnâm, kiếp trước Uyểnâmcó thể vào cung, Vận Điềm giúp đỡkhôngít.
“côcôcủa ngươi chắc là cho tiểu hầu nhi đóđia.” Lão phu nhân thoải mái cườinói.
“ Chuyện gì làm mẫu thuân cao hứng vậy a?” Thẩm lão gia bước vào
“ Lão gia.” Các di nương hành lễ với Thẩm lão gia, Tử Oánh và Uyểnâmcũng đứng lên phúc thân.
Thẩm lão gia phất tay cho mọi người đứng lên.
“ Phụ thân, tổ mẫuđangnóiđến Vận Điềm biểu tỷ a.” Uyểnâmmở miệng giải thích.
“ Ồ? Nếu Vận Điềm đến để cho nha đầu đó bồi bên mẫu thân” Thẩm lão gia mỉm cườinói“ Gần đây Tử Oánh và Uyểnâmquản giakhôngtồi, thực đơn cũng rất tốt.”
“ Đa tạ phụ thân khích lệ, là Tiết ma ma chỉ đạo hảo, con và Uyểnâmlà dính hào quang của Tiết ma ma a” Tử Oánh phúc thânnói.
“ Tam tiểu thưthậtlà lại làm khó lão nô.” Tiết ma ma vội hành lễ,khôngdám nhận.
Tam lão gia vội mang phu nhân củahắnLâm thị cùng con trai trưởng Thẩm Thiên Hạo, đích nữ Thẩm Trầm Nhan vào thỉnh an Lão phu nhân.
“ Mẫu thân, hài nhi đến chậm, mong người lượng thứ.” Tam lão gia hơi hạ thấp người,hắncũngkhôngthể cúi sâu như đại lão gia, vì thân thểhắnbéo, có chútkhôngtiện.
thậtcó ý tứ.
Tam lão gia được nuôi dưới danh nghĩa Lão phu nhân, được lão phu nhân cho sản nghiệp, vì sao trừ lễ tết Tam lão gia cũngkhôngbao giờ hồi phủ?
“ Con đếnđãlàm tathậtcao hứng.” Lão phu nhân gật đầu.
Lâm thị cùng các con cùng bái kiến Lão phu nhân.
“ Tiết ma ma, mang điểm tâm mà phòng bếp mới làm cho Thiên Hạo và Trầm Nhan.” Lão phu nhân đối xử rất tốt với các cháu, bằngkhôngcũngsẽkhôngtha thứ cho việc vô lễ của các nàng và còn để các nàng học quản gia.
“ Đa tạ tổ mẫu.”
Trầm Nhan im lặng đứng cạnh Tử Oánh.khôngphải Trầm Nhân thích đứng cùng Tử Oánh, mà là nàng takhôngthích đứngmộtchỗ với Uyểnâm. Phụ thân nàng ta là thứ xuất, khiến cho nàng ta có định kiến mãnh liệt về quan niệm đích thứ.
Tử Oánh cũngkhôngtỏ vẻ gì, kiếp trước trừ bỏ Uyểnâm, nàng cũng chỉ qua lại vớianhOánh và Liễu Oánh nhà nhị thúc.
Khi trọng sinh, nàng mới hiểu trong nội tâm phụ thânyêuthương Uyểnâmnhiều như thế nào. Vì Uyểnâmlà thứ xuất, tênkhôngđược lấy từ “ Oánh”, vì vậy mà phụ thân lấy từ “âm” phátâmgần giống “ Oánh” để đặt tên cho nàng ta.
Sau khi làm lễ với lão phu nhân, mọi người yên tĩnh ngồitrênghế.
“ Lão tam,đãăn cơm chưa?”
“ Hồi mẫu thân, con là đợi hầu người ăn cơm.”
“ Tốt, vậy chúng ta đến tây sương phòng dùng cơm.”
Ăn xong điểm tâm, cáccôgia lục tục cho người mang bánh trung thu tới, Vận Điềm biểu tỷ quả nhiên đến. Phía đạicôgia lại chỉ sai gã sai vặt mang bánh trung thu tới.
Sắc mặt lão phu nhân có chút khó coi.
Đại lão gia và Tam lão gia mang Thẩm Thiên Hạo đến ngoại viện đãi khách, hậu viện còn lại mấy vị phu nhân và tiểu thư quan gia.
Lão phu nhân giữ mấy vị phu nhân ở lại, còn Tử Oánh và Uyểnâmmang các vị tiểu thưđidạo hoa viên.
Đại lão gia là thượng thư Hộ bộ, quan viên bên dướisẽđến chúc nên phụ thân của mấy vị tiểu thư này chức quan đềukhôngcao lắm.
Những phu nhân có cáo mệnh, hôm naysẽtiến cung thỉnh an Hoàng hậu và Thái hậu, những người có cáo mệnh cao còn được giữ lại tham gia cung yến.
Nếu mẫu thân nàng còn sống, hàng năm cũngsẽtiến cung thỉnh an.
Trong hoa viên, nhiều loại hoađangđua sắc, nhưng Tử Oánh vẫn thích nhất hoa Tử Đằng.
Khi các vị tiểu thưđimệt, Tử Oánh mời các nàng vào đình, từ đây có thể nhìn thấy toàn bộ hoa viên, phân phó tiểu nha hoàn dâng trà và điểm tâm.
Nhìn Tử Oánh nổi bật, Uyểnâmtỏ rakhôngquan tâm, nhưng trong lòng lại ghen tỵ. Lôi kéo Vận Điềmnóivề quần áo, trang sứcđangthịnh hành trong kinh thành.
“ Tử Oánh, ngọc trâm của ngươi hình như là dương chi ngọc?” Vận Điềm hỏi.
Ánh mắt của vài vị tiểu thư cũng bị hấp dẫn lại đây, đánh giá ngọc trâm của Tử Oánh, Trầm Nhan cùng nhìn lướt qua.
Tử Oánh cười cười “ Đây là hồi môn của mẫu thân ta.”
Mẫu thân Tử Oánh là nữ nhi của Thiên hạ đệ nhất phú thương, của hồi môn tất nhiên là nhiều thứ tốt. Trước kia nàng khinh thường thân phận của ngoại công,khôngqua lại, kiếp này nàngsẽbù đắp lại tiếc nuối của kiếp trước.
Trong mắt Uyểnâmlộ vẻ ghen tỵ, phải cố gắng trấn tĩnh mãi mới hồi phục.
“ Tam tiểu thư, lão phu nhân cho gọi người”mộttiểu nha hoàn hành lễnói.
“ Có biết là chuyện gìkhông?” Tử Oánh cũngkhôngxa lạ với nha hoàn này, nàngđãgặp nô tỳ này mấy lần ở Vạn Cúc đường, làmộtnha hoàn tam đẳng.
“ Hồi tiểu thư, nô tỳ cũngkhôngbiết.”
“đãnhư vậy, các vị tỷ muội, Tử Oánh thất lễ rồi.” Tử Oánh phúc thân.
Tử Oánh rờiđi, cũngkhôngbỏ qua ánh mắt lóe lên của Uyểnâm.Đọc nhanh tại Vietwriter.com