“ Tiểu thư, người mệt mỏimộtngày, đến ăn chút điểm tâm rồi nghỉmộtlát.” Tân ma ma bưng đĩa điểm tâm đến.
Tử Oánh nghenóimới cảm thấy bản thân quảthậtcó chút mệt mỏi, gật đầu ănmộtkhối hoa quế cao, dựa vào đại kháng nghỉ tạm.
Uyểnâmvề Lan Hiên viện của Hoàng di nương, đem bộ chén thanh hoa thượng đẳng hất xuống đất.
“ Tiện nhân Tử Oánh, trước mặt nhiều ma ma quảnsựnhư vậy làm cho nữ nhi mất mặt, nữ nhi nhất định phải đòi lại gấp đôi.” Từnhỏnàng ta luôn ghen tỵ vì Tử Oánh là đích nữ, khắp nơi muốn cưỡi lên đầu lên cổ nàng, trước đây Tử Oánh luôn coi nàng ta như tỷ muội tốt, nàng ta chưa từng có cảm giác đích thứ khác biệt,khôngnghĩ đến hôm nay điều đó lại làm nàng ta mất mặt như vậy.
Hoàng di nương thấy Uyểnâmlộ vẻ hung quang, sai tiểu nha hoàn dọn dẹp rồi mới xoay ngườinóivới Uyểnâm.
“ Trước đây là chúng ta xem thường nó, cho rằng nó là đứa thànhthật, dễ khi dễ,khôngnghĩ đến có thể cắn lại chúng ta hai lần. Uyểnâmconkhôngcần nóng vội, di nương còn rất nhiều biện pháp.”
“ Di nương maunóixem người còn biện pháp nào a?” Uyểnâmkhẩn trương hỏi.
Hoàng di nương ghé sát tai Uyểnâmthìthầm. Uyểnâmcàng nghe ý cườitrênmặt càng lớn, sau khi nghe xong thúc giục Hoàng di nương mau chóng thựchiện.
“ Uyểnâmđừng vội, chúng tasẽđể nó tự đắc vài ngày.”
đangchợp mắt, Tử Oánh bỗng thấy lạnh sống lưng.
Hàng ngày Tử Oánh và Uyểnâmđến thỉnh an tổ mẫu, sau đó đến phòng khách nghe các ma ma quảnsựbẩm báo.
Rất nhanh trung thu gia yếnđãđến, Tử Oánh cảm thấy thời gian trôi quathậtmau, nàng để Tống ma ma và Tiết ma ma kiểm kê khố phòng, quả nhiên thiếu rất nhiều dược liệu và đồ cổ.
Thừa dịpkhôngai để ý nàng để Tân ma ma vụng trộm đem Tống ma ma đến Phù Dung viện.
Tân ma ma ở bên ngoài làm việc nặng, khí lực lớn, lại gọi thêm hai thô sử bà tử thừa dịp đêm tối trói Tống ma ma mang đến.
“ Có ai nhìn thấykhông?” Tử Oánh hỏi Tân ma ma.
“ Tiểu thư yên tâm, bọn lão nô chuyên chọn đườngnhỏđểđi, huống chi trời tối, cũngkhôngai pháthiệnra.” Tân ma ma để Tống ma ma quỳtrênđất, lấy giẻ trong miệng bà ta ra.
khôngbiết lúc nãy bà tử nào nhét giẻ vào miệng Tống ma ma, mùi vị đó, làm bà ta muốn nôn, sau khi giẻ được lấy ra, bà ta la toáng lên với Tử Oánh:
“ Tam tiểu thư, vì sao đêm hôm ngài lại bắt lão nô đến đây? Lão nôkhôngphục, lão nô muốn bẩm báo Lão phu nhân.”
Tử Oánhkhôngđể ý bà ta, phân phó Tân ma ma thưởng bạc cho các bà tử, sau khi nhóm bà tử lui xuống mới lạnh lùng nhìn Tống ma mađangquỳtrênmặt đất “ Tống ma ma, đây là sổ sách của khố phòng, thiếu bao nhiêu chắc trong lòng ngươi cũngrõràng. Bằngkhôngchúng tađitìm lão phu nhân? Ân?”
Tống ma ma nghe Tử Oánh nhàn nhạtnói, trong lòng giật mình, bà ta biết vì sao Tam tiểu thư lại bắt bà ta đến đây, chỉ là bà ta ỷ vào việc Tử Oánhkhôngdám xử lý bà ta mới dám kêu gào như vậy.
“ Ta còn nghenóinhi tử của ma ma hầu hạ bên cạnh lão gia?”
Trong lòng Tống ma ma cả kinh, bà ta chỉ cómộtnhi tử này, luôn hầu hạ bên cạnh lão gia, được lão giayêuthích,khôngbiết vì sao thời gian trước lại bị lão gia phạt ba mươi đại bản, đến giờ vẫn còn chưa xuống được giường.
Chẳng lẽ chuyện này liên quan đến Tam tiểu thư?
Trán Tống ma ma đầy mồ hôi, bà tađãcoi thường vị Tam tiểu thư này. Có câu, chókhôngsủa là chó cắn người, đừng nhìn Tam tiểu thư trước kia ôn nhu mà khinh.
Nhưng bà ta vẫnkhôngtin.
“ Tam tiểu thư tha mạng, lão nôthậtsựkhôngbiết chuyện gìđãxảy ra, nhất định là người bên dưới dở trò.” Tống ma ma quyết định,đimộtbước xemmộtbước.
“ Ồ? Xem ra là Tống ma ma cũng vừa mới biết?” Tử Oánh cầm chén trà nhấpmộtngụm.
Tống ma ma vội gật đầu “ Sổ sách đều là Tiết ma ma quản, lão nôthậtsựkhôngbiết.”
Tử Oánh nhìn biểu cảm của Tống ma ma, thấy bà ta vẫn còn muốn chối quanh, nhàn nhạtnói“ Nghenóitiểu tôn tử của ma ma sắpđihọc đường,khôngbiết lão gia có thể cho tiểu tôn tử của ma ma ân điển nàykhông?”
Khóe mắt Tống ma ma giật giật, cố gắng áp chế nỗi khiếp sợ trong lòng,khôngcó mấy người biết tôn tử của bà ta sắp đến tuổiđihọc, ân điển này còn chờ lão gia ban cho,khôngnghĩ đến Tam tiểu thưđãbiết, còn nắm tất cả trong lòng bàn tay.
Tống ma ma hung hăng dập đầu với Tử Oánh, bà takhôngthể lấy tiền đồ của tôn tử ra đùa được.
“ Xin Tam tiểu thư phân phó.” Tam tiểu thưkhônggióng trống khua chiêng bắt bà ta đến đây, nhất định là còn có chỗ cần bà ta hỗ trợ.
Tử Oánh tán thưởng nhìn Tống ma ma,thậtlà thông minh, chẳng qua là chọn sai chủ tử.
“ Cũngkhôngcó chuyện gì, chỗ Hoàng di nương, ma ma cứ cư xử như trước đây, có dị động gìthìphải báo lại cho ta, Tôn tử của ma masẽđược đến học đường đọc sách.”
Tống ma ma chua xót nuốt nước miếng, thủ đoạn của Tam tiểu thưthậttốt, bắt bà ta giám thị Hoàng di nương, lại cho bà tamộtquả táo, để bà ta có khổ cũngkhôngthểnóira.
“ Nương, trán người làm sao vậy?” Tống Thuận, nhi tử của Tống ma ma hỏi, con dâu bà ta cũng đứng lên “ Nương, conđimời đại phu.”
“khôngsao,trênđường về, nươngkhôngđể ý ngãmộtcái. Thân thể con thế nào?” Tống ma makhôngđể ý vẫy tay.
“đãtốt hơn nhiều, chỉ là chưa xuống giườngđilại được.”
“ Connóicho nương biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao lão gia lại sai người đánh con?”
“ Nương, con cũngkhôngbiết. Con vẫn theo lệ vào thư phòng bưng trà đổ nước cho lão gia.”
“ Chỉ như vậy?”
“ Vâng, chỉ như vậy. Lão gia thấy con bước vàothìphân phó người đánh con.”
“ Thuận tử, con suy nghĩ kỹ lại xem, còn xảy ra chuyện gì khác nữakhông?”
“ Nương, hôm nay người sao vậy? Có phảiđãxảy ra chuyện gìkhông?”
“không, chỉ là nương lo lắng cho con.” Tống ma ma sợ Tống Thuận nhìn ra được điều gì vội vàng trở về phòng.
Tống Thuận hỏi nương tử “ Nương làm sao vậy?”
Nương tử Tống Thuận nâng mắt nhìn bà bà, rồi cụp mắt khâu giày “ Nương cũng chỉ là lo lắng cho tướng công.”
Ngày trung thu gia yến, Tử Oánh dậy từ sớm chuẩn bị, hôm nay dù có thế nào cũngkhôngthể để xáy ra chuyện, Hoàng di nươngsẽkhôngbỏ qua cơ hội này, nàng phải nâng cao tinh thần chuẩn bị ứng chiến.
Tuy rằng là gia yến nhưng cókhôngít người đến bái phỏng, đồng liêu với lão gia, thông gia, họ hàng, những lúc như thế nàykhôngthiếu ngườiđilại. Thẩm lão gia ở đại sảnh tiếp khách, sợ làkhôngđể ý được đến hậu viện.
“ Ma ma báo các tiểu nha hoàn trực, hôm nay phải nâng cao tinh thần, xem xét trông coi việnthậtkỹ, để tránh xảy ra sai xót.” Tử Oánh lo lắng dặn dò Tân ma ma.
“ Tiểu thư yên tâm, lão nôsẽtrông coi Phù Dung việnthậttốt.” Tân ma ma trịnh trọngnói.
Tử Oánh bật cười “ Ma ma làm gì nghiêm túc vậy.”
“ Tiểu thư, thời gian trước tiểu thư đối phó Hoàng di nương như vậy, với tính tình nàng ta, nhất địnhsẽtìm cơ hội báo thù.” Tân ma ma nhìn Tử Oánh với ánh mắtkhôngđồng ý.
“ Ma makhôngnên lo lắng quá, chúng ta binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn.” Tử Oánh nghiêm mặtnói, trong mắt là kiên định.
Tân ma ma chưa bao giờ nhìn thấy Tử Oánh như vậy, trước đây khinóichuyện nàng đều ôn nhu, chưa bao giờnóilớn với ai,hiệngiờkhôngchỉ quản gia tốt mà còn rất có chủ trương, nghĩ đến tiểu thư chắc cũng chịukhôngít khổ cực. Bản thân cũngkhônggiúp được gì nhiều, chỉ có thểđitheo tiểu thư, chăm sóc tiểu thưthậttốt, vì thế gật đầu “ vâng”mộttiếng.
“ Ma ma nên vấn tóc kiểu gìthìtốt a.” Tử Oánh nhìn bản thân trong gương.
“ Năm đó phu nhân cũng có bộ tóc đen như vậy a” Tân ma ma cườinóivới Tử Oánh.
Tử Oánh nhìn bản thân ở trong gương, tóc đen mềm mại như thác, khuôn mặt thanh tú, làn da mịn màng, đôi mi cong cong ôm lấy đôi mắt ngập nước, từ đó có thể tưởng tượng ra sau nàysẽlà mỹ nhân như thế nào, nàngnhẹnhàng thở dài, trong trí nhớ của nàng ký ức về mẫu thânđãcó chút mơ hồ, chỉ nhớrõmẫu thân là người ôn nhu.
“ Tân ma ma, chúng tađithỉnh an Lão phu nhân.” Thu lại ánh mắt bi thương, nàng nhất địnhsẽbáo thù cho mẫu thân.Đọc nhanh tại Vietwriter.com