Dường nhưhắnmuốn tra tấn nàng. Nàng nhịnkhôngđược mà nức nở. Hai tay treotrêncổhắn, dường như làm vậy nàngsẽbớt thống khổ. Nước ấm trong cơ thể nàng ngày càng nhiều,hắnlại chậm trễkhôngtiến vào, đôi mắt sáng ngời biến thành màu đen nhìn nàng chằm chằm.
“ Hoàng thượng…?” nàng cảm thấy bản thân như bị thiếu gì đó, chỉ có củahắnmới có thể lấp đầy cảm giác này. Hai tay củahắnchâm lên ngọn lửatrênthân thể nàng
Đây là cảm giác nàng chưa từng có, ngoài hổ thẹn còn có cảm xúc khác, lúcthìnàng nhưđangtrênmây, lúc sau lạiđangdưới địa ngục.mộtkhắc trước còn ở trong nước sau đó liền ở trong biển lửa.
hắndường như chưa hài lòng, tinh tế cắm cổ nàng, ngồi dậy để nàng ngồi trong lònghắn, lấymộtloại tư thế khác tiến vào.hắnmuốn nàng mỗi lần đều nở rộ trong tayhắn.
mộtlúc sau,trênsạpđãlàmộtmảnh hỗn độn, Tử Oánh nâng mắt lên,trênlông mi dài cong vút còn lưu lại nước mắt, cả môi và người đều hồng phấn, Dịch Thụy Cảnh nhìn thấy cảnh này phía dưới lại có dấu hiệu muốn đứng lên, cũng may Ngụy công công ở hành lang bẩm báo:
“ Hoàng thượng, bụng của Lưu thường tại lại đau, mời người đến xemmộtchút.”
Dịch Thụy Cảnh nhíu mày “ Truyền thái ý, Trẫmsẽkhôngqua.” Lại ôm lấy Tử Oánhđangcó định xuống đất lấy quần áo, Tử Oánh đỏ mặt cười lấy lòngnói“ Hoàng thượng, người xem hay là vẫn đến xem Lưu thường tại, dù sao nàng ấy cũng hoài con nối dòng của người.”
“Ngọc thường tại quan tâm con nối dòng của Trẫm như vậykhôngbằng ngươi thay Hoàng hậu chăm sóc Trấm làm lụng vất vả” Dịch Thụy Cảnh cầm lấymộtngọn tóc của nàng quấn vòng.
Tử Oánh nghenóithế liền vội vàng xuống đất quỳ xuống,khôngđể ý Hoàng Thượngđangcầm tóc, liền bị giật đến phát đau.
Dịch Thụy Cảnh cầm mấy sợi tóc bị giật rụng “ Độngmộtchút là muốn quỳ, cái này coi như giáo huấn.”
Tử Oánh khóckhôngra nước mắt, sau hồi ép buộc, hai người đều đầy mồ hôi, liền sai thái giám chuẩn bị nước, Tử Oánh sợ Dịch Thụy Cảnh lại muốn nữa liền vội vàng sai Sương Trân vào hầu hạ Hoàng Thượng tắm rửa.
Sương Trân cũng có chút nhan sắc, lại có ít tâm cơ. Cất nhắc Sương Trân, nếu nàng ta được Hoàng Thượng coi trọngthìtốt xấu gì nàng cũng cómộtđồng minh.
Sương Trân mới vàokhôngbao lâuđãnghe thấy Hoàng Thượng gầmnhẹ“ Ngọc thường tại”
Tử Oánhđangngồitrênghế thái sư liền bật dậy, bước vào Noãn các thấy Sương Trânđangquỳtrênđất, Hoàng Thượngđangngồi trong thùng tắm.
“ Hoàng, Hoàng Thượng.” Tử Oánh vội vàng bước vào, cho Sương Trânmộtánh mắt, Sương Trân hành lễ lui ra,khi ngẩng đầutrênmặt toàn nước mắt.
“ Ngọc thường tạithậtnhàn nhã, có thể pháimộtcung nữ hầu hạ Trẫm tắm rửa?” Mặt Dịch Thụy Cảnh lạnh như băng.
“ Nô tỳkhôngdám” Tử Oánh quỳtrênmặt đất, nàng cảm thấy mỗi lần gặp Hoàng Thượng nàng hết quỳ rồi lại quỳ. Để cung nữ hầu hạhắncũng là hợp lý. Nếuhắnkhôngthích có thể đuổi ra, sao lại đến làm khó nàng?
thậtlà làm nữ nhân của Hoàng Thượng khó, làm nữ nhân của Hoàng Thượng có tính tình bất định lại càng khó.
Hai hàng lông mày của Dịch Thụy Cảnh nhíu lại, thấy nàng quỳ cả nửa ngày cũngkhôngđứng dậy, khóe mắt liền dật dật “ Đứng lên, kỳ lưng cho Trẫm.”
Tử Oánh nghe được lệnh, cầm khăn lụa lau người chohắn, vốn tưởng rằng còn phải chịuhắntra tấn nhưng dường nhưhắncũng mệt mỏi, tắm xong liền lên giường nghỉ ngơi.
“ Hoàng thượng, muốn ngủ lại?” Tử Oánh hơi kinh ngạc, Hoàng Thượng rất ít khi ngủ lại cung của các phi tần, lần trướcđãngủ lại Hương Vận hiên, lần này chẳng lẽ lại muốn ngủ lại?
“ Mệt mỏi” Dịch Thụy Cảnh nằm thẳngtrêngiường, nhắm mắt lại, Tử Oánh thổi nến lặng lẽ nằm bên cạnhhắn.
Khi Tử Oánh tỉnh lại, trời còn chưa sáng, nàng cuộn mình nắm trong lòng Dịch Thụy Cảnh, bên tai là tiếng hít thở nặng nề củahắn. Nghiêng đầu nhìn sườn mặt của Dịch Thụy Cảnh, khuôm mặt nhưmộtbức tượng điêu khắc,hiệntại hai mắt nhắm lại nênkhôngcòn thấysựkhôn khéo, cơ trí của ban ngày.
“ Ai ở bên ngoài?” Tử Oánhnhẹnhàng tránh khỏi vòng tay củahắn, vén màn hỏi, bên ngoài truyền đến giọng của Tô Noãn “ Tiểu chủ, là nô tỳ.”
Tử Oánh nhấpmộtngụm trà mớikhôngthấy miệng khô đắng như cũ, Tô Noãn rửa mặt, chảimộtkiểu tóc đơn giản, mặc kiểu váy như ý. Tử Oánh vừa lòng gật đầu “ Ngụy công công đâu?”
“ Công côngđãvề Thanh Lương điện, dặn Tiểu Chủ giờ mẹo đánh thức Hoàng Thượng.” Tô Noãn giúp Tử Oánh sửa sang lại quần áo, lần trước Hoàng Thượng qua đêm ở Hương Vận hiên khi nàng tỉnh dậy Hoàng Thượngđãthay y phục, đây coi như là lần đầu nàng hầu hạ Hoàng Thượng thức giấc. Nàng ổn định tinh thần đến bên giường,nhẹgiọng gọi “ Hoàng Thượng.”
Hô hấp của ngườitrêngiường vẫn nặng nề, Tử Oánh kiên trì gọi “ Hoàng Thượng” lần này giọngnóilớn hơn so với lần trước.
Tô Noãn nghe thấy Tử Oánh gọi lớn như vậy, sợ tới mức giữ khay trà cũngkhôngvững, nhưng ngườitrêngiường vẫnkhôngcó động tĩnh, Tử Oánh lại kêu lớn hơn, Dịch Thụy cảnh xốc màn lên.
Tử Oánh xấu hổ, lắp bắp kêu “ Hoàng Thượng”, nhanh chóng phục hồi tinh thần giướhắnđigiầy.
“ Hôm qua Hoàng Thượng có nghỉ đượckhông?” Tử Oánh hỏi xong những lời này liền muốn cắn lưỡi, có bao điều có thểnóisao lại hỏi như vậy?
Dịch Thụy Cảnh cười xuymộttiếng “ Trẫm nghỉ tốt, Ngọc thường tại có ý tưởng gì? Lại muốn trẫm thăng vị phân”
Tử Oánh vộinói“ Nô tỳ nghĩ, nếu Hoàng Thượng ở chỗ nô tỳkhôngđược nghỉ tốt chính là nô tỳđãphạm tội lớn.”
“ Hừ” Dịch Thụy Cảnh nhận chén trà Tô Noãn dâng “ Nàng gọi lớn như vậy là muốn hù chết Trẫm sao?”
Tử Oánh vội vàng quỳtrênđất, người trong phòng đều sợ đến mức quỳ xuống, toàn thân Tử Oánh cứng nhắc “ Nô tỳkhôngdám.”
“ Đứng lênđi” Dịch Thụy Cảnh uống trà, tâm tình rất tốt, thấy Tử Oánh cũng thuận mắt hơn nhiều, thấy nàng chỉ càimộtcây trâm đơn giản càng cảm thấy thú vị.
Tử Oánh chậm rãi đứng lên, Ngụy công công dẫn theo cung nữ thái giám bưng đồ của Hoàng Thượng tiến vào, Ngụy công công đứng ởmộtbênkhôngtiến lên giúp. Tử Oánh bước lên phía trước, bưng chén Ngân Nguyệt đưa cho Dịch Thụy Cảnh súc miệng.
Dịch Thụy Cảnhkhôngtiếp, Tử Oánh rất kinh ngạc. Cứng nhắc quay đầu nhìn Tô Noãn, Tô Noãn dùng ánh mắt ra hiệu đưa cho thái giám. Tử Oánh bừng tỉnh đại ngộ, đưa cốc cho thái giám, sau khi Thái giám thử qua, Dịch Thụy Cảnh mới tiếp nhận, sau đó cũng nữ bưng triều phục tiến lên.
Giúphắnmặc triều phục, sau đó mang ủng, Tử Oánh làmkhôngxong. Sau khi mặc sai hai lần,điủng đến nỗi chânhắntê dại, Tử Oánh nhìn mặthắnngày càng đen, trái tim nangfd đập thình thịch.
Dịch Thụy Cảnh để xõa tóc, nhìn có vẻ lười nhác hơn so với ngày thường, Tử Oánh thấp thỏm giúphắnrửa mặt, đội triêu quan, sau khi hoàn thành mới thở phàonhẹnhõm.
Lần sau, nếu có lần sau nàng vẫn nên ngủthìtốt hơn.
Lúc nàngđangvui vì thoát khỏihắn, Dịch Thụy Cảnh ra đến cửa nhàn nhạt bỏ lạimộtcâu “ Hạ triều Trẫmsẽdùng bữa cùng ngươi.”
Tử Oánh nghẹn họng, Dịch Thụy Cảnh thấy phản ứng của nàngthìhừ lạnhmộttiếng, sắc mặt rấtkhôngvui.
Nàng vội vàng đến Trường Nhạc cung, dọc đường rất nhiều cung nữ thái giám hành lễ, Tử Oánh chưa bao giờ biết con đường này lại nhiều thái giám cung nữ như vậy. Lưu thường tại nhìn thấy nàngthìdùng sức trừng mắt, nếukhôngphải có mọi người ở đây, chỉ sợ Lưu thường tạisẽtiến lên cho nàng vài bạt tai.
Hàn Phong ở bên cạnh nàng khoogn cam lòng yếu thế trừng mắt với Lưu thường tại, Tử Oánhkhônggiận, còn cười trấn an Hàn Phong.
Liễu quý phi vẫn như trước nhàn nhạt phân phó công việc, dặn mọi người tận tâm chăm sóc Hoàng Thượng, tranh thủ hoài con nối dòng, phân phó Lưu thường tại an tâm dưỡng thai.Tuyết phi được thái y dặn dò nằmtrêngiường bảy tháng dưỡng thai cũng được miễn thỉnh an.
Vinh tần thấy mọi người chỉnóichuyện phiếm, nũng nịunói“ Lưu muội muội, nghenóihôm qua muội bị đau bụng,đãtốt hơn chưa?”
Lưu thường tại ỷ vào mang thai nên ngay cả Vinh tần cũngkhôngđể vào mắt “ Đúng vậy, tiểu tổ tông này còn ở trong bụng màđãbiết ép buộc bản cung,khôngbiết khi ra đờisẽcòn như thế nào nữa.”nóixòn còn bổ sungmộtcâu “ Khi nàothìtỷ tỷ sinh cho Hoàng Thượngmộtđứa.”
Ai cũng biết Vinh tần tiến cung nhiều năm nhưng lạikhôngcó dấu hiệu gì, những lời này đâm vào nỗi đau trong lòng nàng, nhưng lạikhôngphản kháng lại được. Vinh tần thấy bộ dáng càn rỡ của Lưu thường tại vẫn là nhịnkhôngđược “ Muội muội vẫn lên có phúc khí sinh hạ được mới tốt! Ai chẳng biết hôm qua muội muốn cướp Hoàng thượng từ chỗ Ngọc thường tại, Hoàng Thượng lạikhôngthèm liếc ngươimộtcái!”
Lời này vừanóirakhôngít người tháy đổi sắc mặt, nguyền rủa hoàng tự là tội đại bất kính, Liễu quý phi quátmộttiếng “ Vinh tần!” Thấy hai người thu liễm lại mớinói“ Vinh Tần miệng muộithậtkhôngcó chừng mực, Bản cung phạt muội chép nữ giới ba trăm lần, muội có ý kiến gìkhông?”
Vinh tần ứng “ Là”mộttiếng, người ngoài nhìn vàothìthấy Vinh tần chịu thiệt, nhưng lạikhôngnóibao giờ viết xong, đây là giúp Vinh tần.
Nữ nhân trong cung quả nhiênkhôngdễ đối phó, những lời Lưu thường tại cũngđãđắc tội Liễu quý phi.
Rời khỏi Trường Nhạc cung, Vinh tần trừng mắt với Lưu thường tại nhưng cũngkhôngnóigì thêm. Hiền phi và Thục phi rờiđi. Lưu thường tạikhônglàm gì được Vinh tần liền trút giận lêntrênngười Mai Ngôn.
“ Tô đáp ứng, quần áo của ngươi may từ chất liệu từ năm ngoáiđi? Ngươi kết bằng hữu với Ngọc thường tại, nàng takhôngthưởng cho ngươi mấy khúc vải sao?”
Sắc mặt Mai Ngôn thay đổi, Tử Oánhkhôngnghĩ đến Lưu thường tại dám công khai khi dễ Mai Ngôn trước mặt mọi người,khôngbiếtđãâmthầm khi dễ Mai Ngôn như thế nào nữa.
Tử Oánh nhếch miệng “ Lưu muội muội, nếu ta nhớkhôngnhầmthìphụ thân muội là chính thất phẩm Hà Nam Thông chính ty,khôngbiết những chất liệu trước kia hay dùng nay còn giữ lại?”
“ Ngươi!” Lưu thường tại dị thường tức giận, đưa tay muốn đánh Tử Oánh, Tử Oánhkhôngđộng đậy nhìn nàng ta chằm chằm.Đọc nhanh tại Vietwriter.com