Một lần vì bận rộn tiếp khách cộng thêm việc ăn uống không điều độ khiến cô ngất đi khi đang làm việc. Giây phút tỉnh lại, cảm giác đau nhói nơi cánh tay cùng mùi khử trùng đặc trưng của bệnh viện khiến cô lắc đầu thầm nghĩ lần này để mẹ biết chắc sẽ lại ăn chửi no. Nhìn quanh nhìn quất khắp phòng nhưng không thấy ai, tới lúc nhìn ra cửa mới thấy bóng dáng anh đang đứng nói chuyện với bác sĩ. Không cần nghe cũng biết chắc chắn là nhắc nhở cô phải ăn uống điều độ hơn, ngủ nghỉ nhiều hơn, cô đã nghe quen những lời dặn dò như vậy nên mặc kệ với tay lấy chiếc điện thoại đang rung nãy giờ. Toàn bộ là tin nhắn hỏi thăm của mọi người trong công ty, quan tâm xem cô đã tỉnh chưa, có sao không. Thật lòng cô cảm thấy cô rất hạnh phúc khi bạn bè cô gặp phải rất nhiều chuyện ganh đua nơi văn phòng thì cô lại được mọi người luôn yêu thương như vậy. Trong khi cô đang rất tập trung trả lời từng lời hỏi thăm của mọi người thì một đôi chân đứng nhịp nhịp bên cạnh giường. Thấy anh khoanh tay đứng nhìn mình, cô giả bộ ngơ ngác mỉm cười thân thiện nhìn anh, lúc này người kia mới nói:
- Anh chưa mắng không phải là anh không biết đâu.
- Em đâu làm gì đâu. – Cô lè lưỡi nói ra vẻ vô tội.
- Còn không, không phải hôm qua đã nhắc em ăn gì đó mới được đi ngủ không phải sao? Sao lại bỏ bữa từ hôm qua tới giờ, đã vậy buổi trưa còn dám đi ăn với bên BNR nữa. Em còn không rõ mấy chị bên đó uống rượu như uống nước lã hay sao?
Cô bĩu môi, cúi đầu nói nhỏ:
- Em có ăn một chút, lúc đi với mấy chị cũng chỉ uống một chút. Mà em cũng không thấy đói.
- Đừng tưởng anh không biết một chút đồ của em là ba thứ đồ ăn vặt linh tinh. Hôm qua anh đã nhắc ăn đàng hoàng chứ không phải ba đồ ăn vặt đó. Rồi sáng nay sao không ăn sáng, anh cũng nhắc trước khi đi làm rồi không phải sao? Nhắc rồi sao không nghe rồi giờ nhập viện rồi, thấy vui không?
Cô đảo mắt trốn tránh ánh mắt trách cứ của anh, rồi chẳng biết nói gì mà chỉ biết cười nhạt. Dù cho anh luôn nhắc nhở, nhắc không được ăn vặt và nhắc ăn uống đầy đủ nhưng cô lại luôn thích làm theo ý mình. Cô đành cười cầu hòa:
- Không phải do dạo này em bận quá hay sao, mẹ lại không có nhà, Khôi cũng bận rộn ở luôn bên nhà người yêu cho tiện việc đi học. Em chỉ hay quên thôi mà.
- Hay quá ha, có việc ăn cũng quên. Sáng nay không phải anh đã nhắn tin nhắc em phải ăn rồi sao, cũng đã mua bánh để bàn em sao không ăn rồi mới đi tiếp bên BNR. Lúc đi tiếp khách cũng uống thôi chứ không chịu ăn phải không? Em là em bé hả, cần anh đút cho nữa hay sao, sao không biết tự chăm sóc bản thân, cả ngày chạy đi lo cho mọi người thôi là sao?
- Em… Em…
Anh thực sự tức giận, cô lúc nào cũng lo lắng cho mọi người rất chu toàn nhưng bản thân lại thường xuyên bỏ bê. Cô thường hay than đau với anh nhưng chỉ đau một chút thì không sao, lần này thì hay rồi bác sĩ kiểm tra ra cô bị viêm loét rất nặng, thực sự là đang muốn chọc anh tức điên mà. Lần đầu tiên nhìn thấy anh giận dữ như vậy khiến cô sợ hãi chỉ biết cúi đầu nhận sai, mân mê ngón tay không biết nên nói gì. Anh cũng bất lực không biết nói gì hơn với cô gái trước mặt, trông cô như một đứa trẻ làm sai đang hối lỗi khiến anh muốn đánh cũng không nỡ. Cô len lén nhìn anh, chỉ thấy anh lắc đầu đi ra ngoài khiến cô rất hụt hẫng. Trong khi mọi người đều quan tâm nhắc nhở cô tại sao chỉ có anh lại cáu giận cô tới vậy, cảm giác tủi thân dâng trào tự hỏi tại sao cô bị bệnh mà anh lại cáu gắt cô như vậy. Phải một lúc sau anh mới quay lại với một hộp cháo cùng thuốc trên tay.
- Ăn chút đi rồi uống thuốc, lát nữa em trai sẽ tới chăm em, mẹ em cũng đang trên đường về. Nghỉ ba ngày đi rồi đi làm, anh nói sếp em rồi. – Anh vừa nói vừa bày tất cả đồ ăn lên bàn đặt trước mặt cô.
Cô nghe thấy mẹ thì liền hoảng hốt:
- ANH GỌI MẸ EM!
- Ừ, nhỏ tiếng lại, đừng càu nhàu nếu không muốn bị mắng thêm.
Anh rất bình tĩnh nói còn không để sự hoảng hốt của cô vào mắt, cô chỉ có thể nuốt những lời than thở muốn nói vào bụng. Đúng mẹ là người cô sợ nhất, sợ mẹ buồn sợ mẹ lo sợ mẹ đau lòng. Vì vậy những khó khăn những mệt mỏi cô gặp phải thường cố gắng giấu mẹ, trước mặt mẹ cô luôn chỉ là một đứa trẻ không chịu lớn, vui vẻ thích chọc ghẹo em trai và thích làm nũng mẹ mà thôi. Nghĩ một chút rồi lại như nhớ ra gì đó cô lí nhí nói:
- Em vẫn đi làm được mà.
Anh một lần nữa trừng mắt về phía cô gằn từng chữ:
- ANH GỌI SẾP EM RỒI! NGHỈ Ở NHÀ.
Thật đáng sợ, cô chỉ đành ngậm ngùi nghe lời và kết quả là phải nghe mẹ nhắc nhở và nằm ở nhà nghỉ ngơi ba ngày như đúng lời anh dặn. Và thêm một tin đồn mà cô có thể khẳng định là đúng đó là dù cô đã gần ba mươi nhưng mẹ chỉ yên tâm cho cô đi về muộn khi đi cùng anh. Lý do thì có lẽ quá dễ hiểu. Anh chăm sóc cô tới vậy, luôn quan tâm và để ý từng điều nhỏ nhặt nhất nên dù chỉ nghe qua lời kể của cô và bạn bè thì mẹ cũng an tâm giao con gái.
Trong công việc, dù cô không phải trợ lý của anh, anh và cô cũng chịu trách nhiệm hai phần khác nhau nhưng anh luôn sẵn sàng dành một buổi để giúp đỡ cô dù cho công việc của anh luôn rất bận rộn. Thử hỏi một phó phòng có bận không? Bận chứ bận tới mức không ngóc đầu lên được ấy chứ. Nhưng dù vậy chỉ cần cô than thở một câu:
- Cái này sao ấy em dò ba ngày vẫn không biết tại sao báo cáo lại sai?
- Đâu đưa đây anh xem nào.
Và rồi cái báo cáo đó đã giày vò hai người tới hai tiếng đồng hồ tăng ca mới có thể hoàn thành.
- Cuối cùng cũng đúng rồi. – Cô vươn vai mừng rỡ khi thấy công việc được hoàn thành rồi quay qua ôm cổ anh ăn mừng.
Người nào đó mỉm cười cưng chiều để cho cô gái nhỏ ôm cổ mình lắc lư qua lại như con gấu bông mà ăn mừng rồi lại đổi giọng đòi quyền lợi:
- Em nợ anh một bữa ăn ngon đấy. Xem anh đã khổ sở giúp em thế nào này. – Kèm theo đó là ánh mắt khổ sở cùng với hành động xoa bóp như thể cực kỳ vất vả.
Cô mỉm cười lập tức gật đầu đồng ý:
- Đương nhiên, nào về thôi em mời anh ăn khuya.
Cuộc hội thoại mỗi bữa ăn bắt đầu như kiểu một câu phàn nàn nhỏ:
- Sếp em dạo này thật thích trêu chọc em.
- Ổng trêu sao?
Và sau đó mọi người trong quán sẽ thấy một cô gái đang khoa chân múa tay kể chuyện còn chàng trai ngồi đối diện vừa ăn vừa gắp cho cô cũng không quên lắng nghe câu chuyện và thỉnh thoảng bình luận một điều gì đó hài hước khiến cô nàng cười tít mắt.
Một điểm nữa khiến cô yêu anh là anh tới đúng lúc. Một lần đúng thời điểm của anh đã khiến cô rơi vào lưới tình không dứt ra được. Trong đêm cô thức dậy sau cơn ác mộng với khuôn mặt đẫm nước mắt, chật vật để thoát khỏi những hình ảnh trong giấc mơ đáng sợ nhưng không thể, vu vơ nhắn cho anh một câu “Anh ơi”. Mặc dù chỉ là tự tìm sự an ủi cho bản thân chứ cô không bao giờ nghĩ được anh sẽ trả lời tin nhắn của cô vào thời điểm chập chờn rạng sáng như vậy. Một câu “Anh đây” bất ngờ khiến cô bỗng hai mắt rưng rưng. Với cô một câu nói đó đã là quá đủ giúp cô vượt qua cơn ác mộng trong đêm. Đừng nói cô dễ dãi vì không ai biết được cô đã bị những giấc mộng đáng sợ hành hạ tới mức nào. Mỗi lúc tỉnh giấc cả cơ thể cô đều rất nhức mỏi mọi cảm giác đau khổ sợ hãi trong giấc mơ cô đều có thể cảm thấy một cách rất chân thực tới mức có những lúc cô không thể nào phân biệt được đâu là mơ đâu là ký ức. Từ khi còn nhỏ cô đã sợ những giấc mơ vì chúng luôn rất thực nhưng khi còn nhỏ những giấc mơ ấy chỉ xuất hiện rất ít. Từ sau khi bố cô mất những giấc mơ tới thường xuyên hơn đi kèm với những lần bị bóng đè khiến cô bị khó thở và những đêm mất ngủ kéo dài. Một đoạn thời gian dài, cô bị đau đầu tới mức cô còn không biết có lúc nào trong ngày mà đầu cô không bị cơn đau hành hạ. Cô đã luôn phải dùng thuốc để hạn chế cơn đau nhưng lại khiến cơ thể vô cùng mệt mỏi. Vì vậy cuối cùng cô đã tập quen với việc bị cơn đau hành hạ. Cho nên chỉ một câu nói của anh đã tạo nên một sự an ủi rất lớn trong lòng cô. Sau vài câu nói qua lại cô đã thoải mái hơn rất nhiều, lại bị anh chọc cho cười một mình trong phòng như một đứa ngốc.
Những lúc cô buồn hay phân vân những khúc mắc trong cuộc sống vẫn là anh bước tới giúp cô gỡ nút thắt. Dù cô chưa từng nói rõ với anh những vấn đề của mình nhưng anh luôn có cách để khiến cô có thêm dũng khí để xử lý những rắc rối trong cuộc sống. Vì vậy người cô nghĩ tới mỗi khi buồn, mỗi khi có vấn đề gì không giải quyết được đều là anh, khi cô vui anh cũng là một trong những người đầu tiên cô muốn chia sẻ. Người đàn ông duy nhất không cùng dòng máu với cô nhưng lại khiến cô thoải mái tựa vào chỉ có anh.
- Anh… Em mệt. – Tựa vào vai anh than thở. Dường như đã thành câu thần chú giữa hai người mỗi khi cô mệt, buồn hay có việc khó giải quyết.
- Chưa ăn cũng than mệt. Ăn no cũng than mệt. Em vận động gì đâu mà than thở suốt vậy.
- Xí!!!!
Mặc dù phàn nàn nhưng anh vẫn để yên cho cô tựa. Mặc dù anh nói vậy nhưng cô cũng chẳng chấp mà tiếp tục thở dài.
- Rồi sao có chuyện gì mệt hả?
Cuối cùng anh cũng chịu thua mà hỏi cô nhưng cô lại vẫn như cũ chỉ tựa vào vai anh nhắm mặt thở dài như cũ.
- Vấn đề giải quyết được thì không cần nghĩ cứ thế mà làm thôi, còn đã là vấn đề không giải quyết được thì có nghĩ cũng không giải quyết được. Nếu đã vậy thì nghĩ làm gì cho nhức đầu.
Cô bật cười. Làm gì có ai không biết điều đó, nhưng cũng làm gì có ai làm được điều đó. Cô vươn tay ôm anh thở dài còn anh thì đẩy đẩy tay cô mà kêu khẽ:
- Mọi người nhìn kìa.
Hình ảnh bây giờ giống như anh là một cậu bé nhà lành bị cô dụ dỗ vậy. Nhưng cô mặc kệ vì anh dung túng không kéo cô ra cô sẽ làm tiếp tục làm tới. Đây là một thói quen xấu mà anh đã dạy cô, anh luôn mặc kệ cô muốn làm gì anh cũng được và cô sẽ cứ thế mà làm nũng anh.
- Em mệt.
Người ôm thì cố chấp tiếp tục ôm còn không ngừng làm nũng, và người được ôm thì chỉ thở dài mặc kệ người kia muốn làm gì thì làm. Và thế là ở một góc khuất và khá yên tĩnh trong quán cà phê quen thuộc, một cô gái vừa ôm vừa tựa vai làm nũng chàng trai còn chàng trai - người được ôm thì chỉ có thể chấp nhận im lặng lướt điện thoại và hưởng thụ cô gái ôm mình như gấu bông. Mọi người dù có thấy cũng chỉ nghĩ đó là một cặp đôi đang tình cảm mà ôm nhau vì họ cũng không làm gì hơn thế nên mọi người cũng chỉ đơn giản né xa một chút, bàn tán một chút, nhiêu đó không đủ làm khiến nhân vật chính phải bận tâm. Dù gì từ trước tới giờ họ cũng không phải người quá bận tâm tới lời bàn tán của người ngoài.