- Chườm thêm một chút nữa, mắt sẽ đỡ sưng hơn.
Là anh – thì ra không phải mơ. Cô muốn gỡ tay anh ra nhưng lại bị anh khóa lại ôm chặt hơn, anh khẽ thì thầm vào tai cô:
- Xin em, nghe anh giải thích một chút thôi… Anh không thể bình tĩnh nói khi nhìn thấy ánh mắt đau khổ của em.
Cô im lặng, không tiếp tục quậy mà nằm yên trong lồng ngực ấm áp của anh như đồng ý. Anh mỉm cười hôn nhẹ lên mái tóc nâu của cô:
- Lần đầu anh gặp em là khi em đi tập võ, là bố đưa anh tới nói muốn anh biết về em và Khôi. Em có biết bố em rất tự hào về em không? Ông luôn nói với anh, em vừa mạnh mẽ vừa đáng yêu. Ngay lúc đó anh không thể hiểu được, chỉ cảm thấy em quá mạnh mẽ, quyết đoán và lạnh lùng. Từng đường quyền và ánh mắt của em đều khiến người xung quanh sợ hãi, anh vẫn không thể hiểu một người như thế sao có thể đáng yêu? Nhưng khi thấy em làm nũng với bố, anh mới hiểu vế đáng yêu mà bố em nói là như thế nào, không phải không có mà chỉ là không phải ai cũng được đối xử dễ thương mà thôi. Chỉ một phút trước, vẫn còn ánh mắt lạnh lùng cả người toát ra khí chất khiến người đối diện không dám tiếp cận, giây sau khi gặp bố đã biến thành dáng vẻ một con mèo con. Ánh mắt đáng yêu, làm nũng bố đúng là cô công chúa bé nhỏ của bố. – Dừng lại một chút, anh khẽ mỉm cười nhớ lại dáng vẻ ngây thơ, đáng yêu của cô khi đó. – Anh đúng là người cuối cùng gặp bố, và anh cũng rất hối hận khi lúc đó không kéo bố ra khỏi đó. Bố em đã biết sẽ có nguy hiểm đã nhờ anh dù thế nào cũng phải bảo vệ gia đình em và dặn anh rời đi ngay và không được phép quay lại. Nhưng khi anh vừa đi được mấy bước tai nạn xảy ra, anh quay đầu lại thì thấy tên tài xế bước xuống và kiểm tra tình trạng của bố em khiến anh không dám chạy lại.
- Thực sự … thực sự là hắn cố ý mà. – Cô căm phẫn nghiến răng. – Tại sao anh không tới nói với em hay công an chứ? Như vậy chắc chắn em sẽ có cách khiến hắn ngồi tù mục xương.
- Là anh sợ gây nguy hiểm cho em và anh không tin công an. Em cũng không tin nên mới không đưa cho cảnh sát đoạn video quay anh gặp bố em mà phải không? Anh đã tự điều tra nhưng cũng như em tất cả nguồn tin đều đi vào ngõ cụt.
- Vậy tại sao bố em nuôi anh?
- Bố em là ân nhân cứu mạng hai anh em anh. Bố mẹ anh bị tổ chức truy đuổi và sát hại vì lý do gì thì anh không rõ, anh chỉ nhớ rõ bố mẹ anh bị chúng bắt hỏi về chuyện gì đó liên quan tới chuyện hàng hóa rồi bị bắn. Khi đó anh và em trai sợ hãi ôm nhau trong tủ, khi bị bọn chúng lôi ra và chuẩn bị bắn chết thì bố em đã đến và cứu hai anh em anh. Sau đó bố đã nuôi anh và em trai tới năm anh hai mươi tuổi. Cuốn sổ là anh xin bố cho phép anh tiết kiệm cho em, là món quà nhỏ anh muốn dành vừa để cảm ơn bố vừa để mừng cưới cho em và Khôi.
Cô im lặng rất lâu ngẫm nghĩ về câu chuyện của anh, anh cũng im lặng ôm cô mong chờ phán quyết cuối cùng. Vấn đề về chuyện của bố, cô hiểu được, còn vấn đề của trái tim….
- Anh tốt với em có bao giờ là vì em chưa hay chỉ vì muốn trả ơn bố em?
Những chuyện anh giấu cô, cô có thể hiểu nhưng cô muốn biết tình cảm của anh đối với cô, quay mặt nhìn anh chằm chằm mong chờ câu trả lời của anh. Hai người nhìn nhau không chớp mắt, anh dứt khoát hôn cô, anh dùng nụ hôn này để nói cho cô biết, những quan tâm anh dành cho cô trước nay là thật là vì chính cô chứ không phải vì bất cứ điều gì khác. Nụ hôn rất chậm và nhẹ nhàng nhưng lại khiến cô dần mất đi ý thức. Đây là nụ hôn đầu của hai người, anh muốn cô có thể hiểu được anh trân trọng cô như thế nào. Khẽ vuốt tóc cô, hôn nhẹ lên trán cô, ôm cô thật chặt và thì thầm vào tai cô: “Em là mặt trăng của anh, chỉ cần mặt trăng xuất hiện thì đều in bóng trên mặt biển giống như em chỉ cần tồn tại là hình bóng em luôn in đậm trong tâm trí và trái tim anh.” Cô nhìn anh mỉm cười hạnh phúc. Tình cảm ba năm cuối cùng cũng trọn vẹn.
Thấy Hải và Nguyệt nắm tay hạnh phúc bước xuống, cảm giác thật giống bước tới lễ đường. Huy không khỏi vui mừng đứng dưới trêu chọc:
- Vỗ tay cho cô dâu chú rể của chúng ta đã làm hòa nào.
Cô vui vẻ cười có chút ngại ngùng với câu nói của Huy, chỉ có một người vẫn luôn nghiêm túc. Khôi bước nhanh tới, kéo cô ra sau mình trừng mắt với Hải:
- Chị ấy là chị gái duy nhất của em. Anh không được phép khiến chị ấy đau lòng thêm một lần nào nữa.
Trông Khôi như đứa trẻ nhỏ bảo vệ đồ chơi, dễ thương khiến Nguyệt bất giác mỉm cười hạnh phúc. Vốn định nói đùa nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc cùng ánh mắt đầy sát khí của Khôi, cả Huy và Hải đều không dám lên tiếng. Hải nhìn cô cười cưng chiều rồi nhìn Khôi chắc chắn:
- Với anh Nguyệt là tất cả và tất cả đều vì Nguyệt.
Nghe tới đây Khôi mới buông lỏng cánh tay, nhìn qua chị gái, cậu thấy rõ sự hạnh phúc trong mắt chị. Cậu mừng cho chị nhưng vẫn không quên quay ngoắt dằn mặt Hải:
- Tốt hơn hết là như vậy. Chị ấy mà tổn thương thì anh biết rồi đấy hai đánh một không chột cũng què.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau không hiếu “hai” ở đâu ra chứ. Khôi trừng mắt nhìn Huy, lúc này Huy mới nhận ra “hai” ở đây là anh và Khôi vội vàng chạy tới bên cạnh người yêu:
- Hai đây. Hai đây. – Vừa nói còn không quên chỉ qua Khôi rồi lại chỉ vào mình.
Chưa cần biết dọa nạt thành công không nhưng mọi người đều bật cười vì hành động đáng yêu của cặp chim ri này.
Khôi không khỏi bất ngờ vì thân thế của Hải, không ngờ bố lại giấu mọi người nuôi dưỡng hai anh em Hải lâu tới vậy. Điều này khiến niềm tin của Khôi đối với Hải tăng lên không ít. Người được cả chị và bố cậu đặt niềm tin chắc chắn có thể tin tưởng.
- Chuyện của Hải sẽ nói với anh em Phong chứ, có lẽ sẽ có ích ít nhiều đấy.
Mọi người đều im lặng đánh giá vấn đề, họ có thể tin Phong và Phúc nhưng thực tế mà nói không thể không đề phòng dù sao cả hai người họ hiện tại vẫn đang hợp tác với tổ chức.
- Không cần đâu. Chỉ cần giới thiệu Hải là người yêu em là đủ. – Cô vẫn không hoàn toàn tin tưởng gia đình Phong nên vẫn muốn giấu chuyện của Hải.
Hải gần đầu đồng tình:
- Anh đồng ý. Chuyện quá khứ của anh chỉ nên để nhà mình biết thôi.
Huy bật cười ghẹo anh:
- Gọi “nhà mình” thuận miệng quá nha. Hình như mẹ chưa biết còn Khôi đang trong giai đoạn test thử thôi nha.
Khôi nghe vậy cũng nhận ra lập tức kéo cô về phía mình rồi dùng tay ra hiệu rằng mình vẫn đang theo dõi anh. Cô bật cười thành tiếng trước dáng vẻ dọa nạt trẻ con của Khôi. Anh cười trừ ngồi sát lại cô:
- Tối nay đưa anh tới gặp mẹ ra mắt được không?
Đúng lúc tiếng chuông vang lên, Khôi ra hiệu cho Huy mở cửa trong sự ngơ ngác của Hải và Nguyệt:
- Em xin lỗi, Phong hỏi tối nay có gặp không từ trước khi anh Hải đến,…. Ừm có sao không?
Cô nhìn anh thấy anh mỉm cười thì cũng lắc đầu trả lời Khôi:
- Không sao đâu. Gặp cũng tốt.
Ngay khi thấy Phong bước vào, Hải kéo Nguyệt ngồi sát mình vòng một tay ôm eo cô, khiến Huy và Khôi cười đầy ẩn ý. Trong khi đó, Phong và Phúc khuôn mặt có chút đơ không biết nên thể hiện gì. Cô mỉm cười chào đón rồi giới thiệu anh với Phong và Phúc, dù anh biết rõ hai người đó thì vẫn cần phải diễn cho đạt nếu muốn giấu:
- Đây là Phong và Phúc con trai chú Long – bạn của bố em và là bạn thân từ nhỏ của em. Còn đây là Hải người yêu em.
Phúc liếc Phong rồi hỏi cô dáng vẻ không hề chào mừng Hải:
- Có thể tin tưởng anh ta?
Cô gật đầu:
- Yên tâm anh ấy hiểu mọi chuyện.