- Anh ôm thế này em sẽ không thấy mặt anh, giận anh cũng được nhưng đừng né anh. Anh chỉ còn em mà thôi.
Nằm yên trong vòng tay Huy, Khôi không biết nên làm gì. Giận cũng có, thất vọng cũng có nhưng mềm lòng cũng có. Từ nhỏ đến lớn luôn phải chứng kiến việc bố và chị giấu rất nhiều chuyện với lý do an toàn của cậu. Từ lâu cậu đã quá quen, thực ra cậu có thể như Phúc ỷ lại việc Phong lo toan mọi thứ mà trở nên không quan tâm quá nhiều tới mọi việc và sống phóng túng. Nhưng cậu không làm được càng nhiều lần được bảo bọc càng khiến Khôi cảm thấy bản thân mình vô dụng. Vì vậy trong những mối quan hệ sau này của mình, Khôi luôn đặt ra nguyên tắc đầu tiên đó là không được phép lừa dối cậu và Huy chính là người mà cậu chưa từng nghĩ sẽ lừa dối mình.
Cảm thấy Khôi yên tĩnh nằm trong lòng mình, lén nhìn khuôn mặt của Khôi cảm thấy đã mềm lòng không ít, Huy mới dám thỏ thẻ hỏi:
- Nghe anh giải thích được không?
Vẫn tiếp tục im lặng, Khôi nhớ lại khoảng thời gian mới quen Huy. Từng thay người yêu như thay áo nhưng đây lại là lần đầu tiên cậu có những xúc cảm kỳ lạ như thế với một người con trai. Nhưng ngoài việc Huy vô cùng quan tâm lo lắng tới cậu thì anh lại rất ghẹo gan cực kỳ khác với những người cậu từng yêu trước đây. Những cô gái trước đây luôn rất tôn sùng cậu, chưa từng thấy có người dùng cách chọc ghẹo để tán tỉnh người khác. Từng thước phim có cả vui, buồn và đau khổ lẫn lộn từ khi hai người gặp nhau cho tới lúc này hiện lên trong đầu khiến cậu suy nghĩ rất nhiều. Khi biết chuyện Nguyệt nhờ Huy chăm sóc mình điều đầu tiên cậu nghĩ tới chính là tình cảm của anh dành cho cậu có thật không hay chỉ vì nhiệm vụ chị cậu giao phó. Nhưng gần ba năm yêu nhau cậu không khờ tới nỗi không thể nhận định đâu là tình cảm thật đâu là nhiệm vụ. Anh quan tâm cậu từ bữa ăn, sợ cậu ăn không no, sợ cậu ăn không lành mạnh. Anh sẽ lo lắng về sức khoẻ của cậu khi cậu bệnh, sẽ chăm chút cả trang phục cậu mặc. Bên cạnh anh dù là một chàng trai gần 1m8 thì cũng chỉ là em bé. Nhiêu đó thôi là quá đủ để cậu hiểu tình cảm anh dành cho cậu là thật vì vậy mới quay lại ôm Huy thật chặt:
- Có, em muốn biết anh của quá khứ có gì mà muốn che giấu em tới vậy. Nhưng không phải bây giờ. Bây giờ ôm em, tối qua không ngủ được.
Nghe Khôi ra lệnh, Huy vui mừng ôm Khôi thật chặt như không muốn cậu đổi ý. Nhìn cặp chim ri qua khe cửa, Nguyệt bất giác cười vui vẻ, chỉ cần em cô hạnh phúc an yên là đủ.
- Em chưa muốn nghe mọi chuyện nhưng giờ em chỉ muốn một câu trả lời. – Tựa sát vào ngực Huy lắng nghe từng nhịp đập của trái tim của anh, Khôi phải nghe xem anh có nói thật với cậu hay không.
- Ừ đương nhiên, anh sẽ trả lời mọi chuyện.
- Anh từng nghĩ tới chuyện sẽ kể cho em mọi chuyện chưa?
- Từng. Khi anh hứa với em sẽ luôn thành thật với em, anh đã nghĩ sẽ kể em nghe mọi chuyện…. Nhưng anh xin lỗi, nếu quay lại anh vẫn sẽ chọn không kể gì cả.
Khôi giận dỗi, lập tức ngồi dậy đẩy anh ra:
- Tốt nhất anh nên nói ra một lý do hợp lý nếu không anh sẽ không được tha thứ đâu.
Trước lời đe dọa và vẻ mặt cáu giận đáng yêu của Khôi, Huy không nhịn nổi cười bẹo má cậu:
- Anh cũng có thể diện của mình mà. Gặp em và yêu em với tư cách thầy giáo, để em biết quá khứ điên loạn của anh thì mất hết hình tượng… Thêm nữa anh nợ chị em và bố em rất nhiều, nếu chị em không nói thì anh cũng không thể nói vì có một phần liên quan tới bố em.
Trợn tròn mắt, Khôi trách móc: “Anh nghe lời chị em mà phá bỏ lời hứa với em sao? Ai mới là người yêu anh đây?”
- Bình tĩnh. Nếu trong những hoàn cảnh tương tự thì anh cũng sẽ đều nghe theo chị em. Vì anh biết một điều anh và chị em đều yêu thương em và muốn dành mọi điều tốt nhất cho em. Do đó điều tụi anh làm chính là để em được bình an và hạnh phúc.
- Anh biết em ghét cái câu đó nhất không? Vì em nên nói dối em sao?
Huy nắm chặt hai tay Khôi kéo cậu vào lòng mình ôm chặt mặc cho cậu đẩy anh ra cỡ nào:
- Nói dối là xấu nhưng nếu sự lừa dối đó là để bảo vệ người anh yêu thì anh vẫn sẽ làm. Tình cảm của anh là thật, dù nói dối là thật nhưng vì muốn em luôn là bảo bối của anh cũng là thật.
- Em vô dụng tới vậy sao?
Khôi tức giận vùng ra khỏi vòng tay Huy trừng mắt hỏi anh.
- Em không vô dụng. Anh biết em đủ khả năng chiến đấu và chống trọi với mọi việc nhưng là anh hay Nguyệt đều không muốn em phải lo lắng những chuyện đó. Em là hậu phương là chốn bình yên của anh, em an toàn sống vui vẻ mới giúp anh và Nguyệt an tâm đối mặt với khó khăn. Anh sẽ đánh bại tất cả khó khăn rồi chạy về làm nũng với em.
Huy rúc vào cổ Khôi hít hà, cọ cọ như con mèo làm nũng. Dù vẫn là lý do ấy, từ bố tới chị rồi giờ là Huy đều dùng một câu nói, dùng hai chữ “vì cậu” để che giấu sự thật. Nhưng biết sao đây cậu yêu họ và nếu cậu là họ thì cậu cũng sẽ làm điều tương tự.
Ôm Huy để mặc anh vùi đầu trong ngực mình, Khôi thì trách:
- Dẻo miệng….. Khi nào xong việc chúng ta cùng đi Mĩ nhé. Lúc đó hãy kể em nghe.
Huy mỉm cười gật đầu rồi lại như một đứa trẻ ôm chặt gối ôm của mình.