Nhóm Dịch: Tiêu Dao Miêu Các
Nguồn: BachNgocSach
----------------------
Thiên Thị viên đồng không mông quạnh, một mảng tối om, chỉ có thể thấy mang máng đường nét của những rặng núi, bóng mờ của rừng cây. Đột nhiên, từ trong một ngôi mộ hoang, ánh sáng chói lọi chui ra khỏi mộ!
Ánh sáng kia hóa thành vô số văn tự, mỗi một chữ đều to như cái đấu, dựng chồng lên nhau như bức tường, phóng lên từ trong mộ, mờ ảo và rực rỡ, xán lạn như gấm vóc, ánh sáng treo trên bầu trời, tranh với trăng sao!
- Đó là mộ phần của Đại Nho.
Cầu Thủy Kính chỉ dạy đám học trò.
- Sinh thời, Đại Nho niệm đọc văn chương của Thánh nhân, lấy kinh học để trị thế, văn chương bao hàm đại nghĩa, khắc vào trong tính linh, hóa thành tính linh thần thông. Sau khi người chết, tính linh không tiêu tan, thần thông cũng như vậy, đêm xuống sẽ có văn chương hoa lệ bay lên từ trong mộ. Những văn chương này chính là tính linh thần thông của bọn họ.
Những sĩ tử kia dõi mắt nhìn xung quanh, đã thấy những ngôi mộ trong vùng sơn dã hoang vu của Thiên Thị viên tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Trong lúc nhất thời, Thiên Thị viên trong bóng tối này lại sáng rực như ban ngày.
Đương nhiên, đây là những gì thiên nhãn nhìn thấy.
Nếu người bình thường, mắt trần phàm, tuyệt đối không thể nhìn thấy dị tượng.
Có một số ngôi mộ hiện văn chương cẩm tú, một số khác là phật ngồi đài sen, thần thái nghiêm trang, toàn thân tỏa ra ánh sáng, mình đầy uy nghiêm.
Có cái lại là điện ngọc quỳnh lâu, gạch ngói chồng lên, rường cột chạm trổ, đấu củng tiếp nối, hành lang uốn cong như tấm lụa, mái nhà cao nhọn như mỏ chim.
Có cái lại là hoa cỏ, cây cối, binh khí, dụng cụ. Còn có mộ lại hiện lên các loại thần thú như thần long hay phượng hoàng, hoặc giả là sơn tinh thủy quái, yêu ma quỷ thần, đủ mọi thể loại, làm cho người ta nhìn mà hoa mắt.
Đây cũng chính là dị tượng do tính linh thần thông biến thành.
Tính linh thần thông trên ngàn vạn ngôi mộ lại hợp thành một cánh cửa màu sắc sặc sỡ, đột ngột mọc lên từ mặt đất của vùng hoang dã ở Thiên Thị viên, dựng cao trên không trung.
Vô số chữ viết kỳ lạ trải dài từ mặt đất lên không trung, tỏa ra ánh vàng rực rỡ, trải thẳng tới trước cánh cửa kia hệt như cầu thang.
Mà sau cánh cửa kia chính là một thành thị rực rỡ xa hoa, hệt như tòa thành thần tiên trên bầu trời, làm cho người ta phải ngửa đầu lên nhìn.
Đám sĩ tử ngửa đầu ngơ ngác nhìn cánh cửa và thành thị trên bầu trời, một lúc lâu vẫn chưa hồi thần được.
Một nữ sĩ tử lẩm bẩm.
- Hóa ra đây chính là Thiên Môn... Cường giả chôn thân ở nơi này đã dùng tính linh thần thông của bọn họ để tạo nên cánh cửa kỳ lạ này...
Một sĩ tử khác đột nhiên rùng mình một cái.
- Như vậy phía sau Thiên Môn chính là chợ quỷ rồi! Thiên Môn hiện, cửa quỷ mở, vô số quỷ quái xuất hiện trên chợ đêm...
Những sĩ tử khác cũng hơi biến sắc, lặng lẽ liếc nhìn nhau.
- Người chết như đèn tắt, lấy đâu ra quỷ? Đây chẳng qua là lý do lừa gạt người của tôn giáo mà thôi.
Ánh mắt của Cầu Thủy Kính sắc bén như thanh kiếm quét qua đám sĩ tử.
- Đám thôn phu nơi sơn dã nói vậy thì thôi, các ngươi đều là những sĩ tử học hành trong quan học nhiều năm, đều đã tu luyện tính linh, vì sao còn mê tí?"
Ông rung ống tay áo, toàn thân đầy vẻ chính trực nghiêm nghị.
- Thứ gọi là yêu ma quỷ quái, đơn giản chỉ là tính linh của người quấy phá, thậm chí cái gọi là thần chỉ đều do tính linh biến thành! Có một số linh sĩ tu luyện nên tính linh, khi chết rồi tính linh không tiêu tan, bám lấy trên người đám chim muông, cỏ cây trong nơi sơn dã, vì vậy mà thành yêu ma quỷ quái như lời người ta đồn thổi!
Một sĩ tử nói.
- Thưa Thủy Kính tiên sinh, con chồn hoang mà chúng ta gặp phải lúc chạng vạng, cũng do tính linh biến thành sao?
- Chẳng những Dã Hồ tiên sinh do tính linh biến thành, ngay cả những tiểu hồ yêu kia cũng đều là tính linh của người.
Ống tay áo của Cầu Thủy Kính tung bay, ông nhảy xuống khỏi mái của trường học, đi tới Thiên Môn, nói.
- Tính linh của bọn họ quá yếu, mông muội vô tri, không thể tự hiển hóa, chỉ có thể bám vào các loại động vật, hóa thành hồ yêu. Bởi vì u mê nên thường không có nhân tính, mà chỉ có thú tính. Thú tính vốn hung tàn, cho nên mới cần hàng yêu tiêu diệt bọn chúng.
Một sĩ tử khác lại hỏi.
- Nếu bám vào cây cỏ thì sao?
Cầu Thủy Kính đáp.
- Đó chính là tinh. Nếu bám vào các dụng cụ thì chính là quái.
Lại một sĩ tử khác tò mò hỏi.
- Nếu như tính linh mà bám lên thân người thì sao?
Cầu Thủy Kính lập tức sầm mặt xuống, lạnh lùng nói.
- Đó chính là nhân ma! Nhân ma chí tà chí ác, là kẻ địch chung của thiên hạ, cho dù thế nào cũng nhất định phải diệt trừ!
Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đi tới trước bậc cầu thang đưa tới Thiên Môn do những chữ viết to như cái đấu kia tạo nên.
Bọn họ ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy chữ nào cũng tỏa ra ánh sáng. Trong mơ hồ, dường như mang máng nghe thấy tiếng Cổ Thánh đọc văn chương của mình.
Cầu Thủy Kính nhấc chân bước lên bậc cầu thang do những chữ viết tạo thành này, từng bước đi tới Thiên Môn, lại trầm giọng nói.
- Đến Thiên Môn, bước vào chợ quỷ, phải tuân theo quy tắc của chợ quỷ, không được làm xằng làm bậy. Nếu làm trái với quy tắc của chợ quỷ, ngay cả ta cũng chưa chắc bảo vệ được các ngươi! Đã hiểu chưa?
Đây là lần đầu tiên đám sĩ tử thấy ông nghiêm túc, trong lòng ai nấy đều nghiêm nghị lại.
- Các ngươi hãy nghe cho kỹ, chợ quỷ có ba quy tắc. Quy tắc thứ nhất, không được nhìn thẳng vào mắt của quỷ thần!
Cầu Thủy Kính giơ một ngón tay lên.
- Nếu nhìn thẳng vào mắt quỷ thần, chỉ trong vòng một giây sẽ tự móc đôi mắt của mình xuống, để trong lòng bàn tay, để quỷ thần lấy đi mắt của ngươi!
Ông lại giơ ngón tay thứ hai lên.
- Quy tắc thứ hai, không được cò kè mặc cả! Nếu ngươi thích bảo vật của quỷ thần, vậy thì hãy tiến tới cúi đầu hỏi, quỷ thần sẽ yêu cầu ngươi hoàn thành một di nguyện. Ngươi hãy tự suy nghĩ xem có bản lĩnh hoàn thành thì hãy đồng ý. Nếu chính bản thân không có bản lĩnh đó, mà còn thèm muốn bảo vật của quỷ thần, rồi cò kè mặc cả...
Cầu Thủy Kính lạnh giọng.
- Bản thân sẽ tự nhổ đầu lưỡi của mình. Nghe ta, các ngươi tuyệt đối không muốn quỷ thần ở chợ quỷ này ra tay nhổ lưỡi ngươi đâu.
Đám Sĩ tử liên tục ớn lạnh.
Cầu Thủy Kính lẩm bẩm.
- Quy tắc thứ ba, gà gáy thì phải đi, quyết không được nán lại!
- Nếu gà gáy rồi mà còn chưa đi thì sao?
Một Sĩ tử thiếu niên không kìm được hỏi.
Khóe mắt Cầu Thủy Kính giật giật, ông cất bước tiến lên phía trước.
- Gà gáy rồi mà còn chưa đi, sẽ vĩnh viễn biến mất. Ta chưa từng thấy có người có thể sống sót ra khỏi chợ quỷ khi trời sáng...
Đám sĩ tử toát mồ hôi lạnh đầy trán, lòng lo sợ bất an đi theo sau Cầu Thủy Kính.
Tuy bọn họ là con cháu các gia tộc lớn ở thành Sóc Phương, nhưng bọn họ cũng biết vị tiên sinh này không phải hạng người tầm thường có thể sánh bằng, vậy nên các vị tộc trưởng hay phụ huynh trong tôn thất bọn họ đều phải kính cẩn lễ phép với ngài ấy.
Các gia tộc danh tiếng trong thành Sóc Phương đều biết chợ quỷ ở Thiên Thị viên cực kỳ hung hiểm, nhưng khi nghe nói Thủy Kính tiên sinh dẫn bọn họ đi, lại chẳng có ai can ngăn, có thể thấy được sức nặng của Thủy Kính tiên sinh trong lòng các danh môn thế gia.
Không biết từ lúc nào mà bọn họ đã bước lên cầu thang tạo thành từ chữ viết đi lên bầu trời. Gió lạnh thổi thốc gào thét như tiếng quỷ khóc. Trên này không khí lạnh lẽo khiến toàn thân bọn họ lạnh buốt.
Bọn họ chợt ngẩng đầu lên, chỉ thấy Thiên Môn đã ở bên cạnh. Trông nó mơ hồ, rất không chân thật, hệt như được tạo nên từ các đám mây.
Không biết khi nào mà bọn họ đã bước vào trong Thiên Môn, mà ở phía trước bọn họ, chính là chợ quỷ Thiên Thị viên tiếng tăm lẫy lừng!
Nhìn từ dưới lên thì bọn họ chỉ thấy đó là một tòa thần thành rực rỡ sắc màu, nhưng khi đi lên trên không trung, bước qua Thiên Môn, thần thành rực rỡ này lại trở nên quỷ khí âm trầm, không còn chút vẻ gọn gàng đẹp đẽ nữa!
Chỉ còn lại con phố u ám với những tòa nhà đầy âm khí hai bên, còn cả ma trơi lơ lửng bên đường, với những quỷ thần ẩn mình trong bóng tối!
Hoặc có thể gọi đó là tính linh của người đã khuất!
Tuy biết rõ thuyết về quỷ thần là giả, đám sĩ tử bọn họ cũng tu luyện tính linh, nhưng khi thực sự đặt chân đến nơi đây rồi, bọn họ vẫn không khỏi lo sợ bất an.
Ở trước mặt những quỷ thần ẩn trong bóng tối là những món bảo vật tỏa ra ánh áng đẹp đẽ.
Những bảo vật này còn được gọi là đồ chôn theo người chết, là thứ để trong mộ phần.
Thiên Thị viên có rất nhiều mộ, mà trong những ngôi mộ này có cất giấu trọng bảo, nhưng không ai dám tới trộm mộ, có điều quỷ thần chính là chủ nhân của những ngôi mộ đó.
Bọn họ lấy bảo vật trong mộ của mình, chính là đang chờ người hữu duyên thay mình hoàn thành tâm nguyện mà bản thân chưa từng làm được.
Chợ quỷ Thiên Viên thị đã tồn tại được trăm ngàn năm, những tâm nguyện dễ hoàn thành đã bị người ta làm hết, chỉ còn lại những tâm nguyện quỷ thần không cách nào hoàn thành được.
Nhưng xưa nay tiền tài động lòng người, huống chi đây là bảo vật của quỷ thần?
Bởi vậy, trong lịch sử có không biết bao nhiêu người tiến vào chợ quỷ, lấy bảo vật của quỷ thần, nhưng không cách nào hoàn thành được tâm nguyện của quỷ thần, thường mất mạng cực kỳ thê thảm.
Thậm chí, có một số tự thấy thực lực hơn hẳn người khác, tụ tập người xông vào chợ quỷ định cướp đoạt bảo vật, kết quả là chết không toàn thây, máu tươi nhuộm đỏ cả chợ quỷ, chỉ tăng thêm hồng danh cho chợ quỷ mà thôi.
- Ta biết có một vị đại nhân vật vừa qua đời, chính là chôn ở Thiên Thị viên này. Lần này ngoại trừ dẫn các ngươi tới đây cho biết, còn có một tầng ý nghĩa khác.
Cầu Thủy Kính dẫn đám sĩ tử đi trên con phố của chợ quỷ, hai bên là ma trơi âm u, hẳn là mắt của quỷ thần trong bóng tối. Cầu Thủy Kính nói tiếp.
- Vị đại nhân vật kia lúc sinh thời có rất nhiều tâm nguyện, mà nay ông ta đã qua đời, tâm nguyện vẫn chưa xong. Có lẽ các ngươi có thể lấy được vài món bồi táng của ông ta... Ô!
Cầu Thủy Kính đột nhiên dừng bước, đám sĩ tử phía sau suýt thì đâm sầm vào người ông, ai nấy đều vội vàng dừng lại.
Cầu Thủy Kính ngạc nhiên không thôi, cứ thế ngơ ngác nhìn phía trước.
Đám sĩ tử vội vàng nhìn theo tầm mắt của ông, cũng không khỏi ngây ra.
Chỉ thấy con đường của chợ quỷ phía trước, một thiếu niên đang ngồi ngay ngắn bên đường, hắn nở nụ cười trông vô hại trên khuôn mặt, bày một quầy hàng nhỏ bên chân.
Trên quầy hàng rõ ràng là mấy món đồ tuẫn táng!
- Là thằng nhóc mù kia!
Một nữ Sĩ tử thất thanh hô lên.
- Là thằng nhóc mù ở trong trường tự!
Thiếu niên bên đường chính là thiếu niên mù mà bọn họ gặp được ở trong trường làng, kẻ học cùng đám tiểu hồ yêu với Dã Hồ tiên sinh!
- Tô Vân!
Cầu Thủy Kính ép giọng xuống, nhưng khó giấu được sự nặng nề trong giọng nói.
Người mù bên đường như nghe thấy giọng của bọn họ, nghiêng đầu "nhìn" về phía này, cười đầy ngọt ngào. Đó là một nụ cười trông rất hồn nhiên và ngây thơ.