• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Dưới Thiên Lâm Thượng Cảnh Đồ, thân hình Bạch Nguyệt Lâu xuất hiện, sắc mặt vàng như nến, hắn bị thương cực kỳ nặng, không dám cử động.

Đau nhức kịch liệt truyền đến, để hắn khó nhịn.

Hơi không cẩn thận, xương sườn của hắn sẽ rơi ra, khi đó lồng ngực chỉ còn cột sống bảo vệ. Nếu có hơi vô ý, nói không chừng ngay cả lục phủ ngũ tạng đều bị đè sập!

Quá mạnh.

Trong lòng của hắn yên lặng nói.

Tô Vân thông qua trận đánh của hắn với Hoa Hồ, học sáu chiêu Nhật Nguyệt Điệp Bích đối phó hắn, một kích cuối cùng suýt nữa giết chết hắn, may mắn một khắc cuối cùng Thiên Lâm Thượng Cảnh Đồ cứu hắn.

Một vị y sư đi tới, kiểm tra vết thương trên người hắn, sắc mặt không khỏi biến hóa.

- Thánh công tử cũng bị người đào thải? Người nào có thủ đoạn như vậy? Chẳng lẽ có người không bị áp chế cảnh giới, thi triển tu vi Linh Sĩ?

Bạch Nguyệt Lâu đau trán toát mồ hôi lạnh, thanh âm khàn giọng.

- Ta gặp một người cực kỳ đáng sợ.

Người y sư kia vội vàng chữa trị cho hắn, trong lòng kinh nghi không thôi.

Cách đó không xa, trên thân Hoa Hồ nhiều chỗ bị thương, được băng như bánh chưng, cười nói.

- Thánh công tử, tốc độ ngươi bị đào thải nhanh hơn trong tưởng tượng của ta một chút. Bản sự bạn học ta như thế nào?

Bạch Nguyệt Lâu nhịn đau, nói.

- Ta vốn cho rằng lúc trước hắn dùng tu vi Uẩn Linh đánh lén ta, tại cảnh giới giống nhau, ta hẳn có thể đánh bại hắn, trả lại nhục này. Không nghĩ tới, ta vẫn thua.

Hoa Hồ cười nói.

- Ngươi dùng Giao Long Ngâm đối phó hắn?

Bạch Nguyệt Lâu ngơ ngác.

- Làm sao ngươi biết?

Hoa Hồ dương dương đắc ý.

- Tâm tranh cường háo thắng ngươi quá mạnh, dựa vào học được một chiêu hai thức Giao Long Ngâm, khẳng định muốn khoe khoang, đả kích lòng tin của hắn. Nhưng ngươi không nghĩ qua, ngay cả Giao Long Ngâm của ta cũng do hắn dạy! Ngươi từ trên người ta học Giao Long Ngâm, lại đi đối phó hắn, khó trách bại nhanh hơn phỏng đoán của ta!

Bạch Nguyệt Lâu cứng họng.

Hoa Hồ khập khễnh đi tới, thản nhiên nói.

- Coi như ngươi học được Giao Long Ngâm, cũng không nên thi triển ra. Ở trước mặt hắn, Giao Long Ngâm khắp nơi đều là sơ hở.

Hắn không tự chủ được nhớ tới một trận chiến ở thôn Hồ Khâu, tình hình Tô Vân chém giết Dương Thắng, đệ tử của Cầu Thủy Kính.

Khi đó Tô Vân chỉ là Trúc Cơ tầng ba, mà Dương Thắng đã là Trúc Cơ tầng sáu viên mãn, Dương Thắng bị Tô Vân lấy chưởng phá vỡ tất cả chiêu pháp Ngạc Long Ngâm, kém chút bị chém đứt cổ!

Sau đó, thời điểm Hoa Hồ và ba tiểu hồ ly đối luyện cùng Tô Vân, mỗi lần thi triển Ngạc Long Ngâm đều bị Tô Vân tuỳ tiện phá vỡ.

Nếu Bạch Nguyệt Lâu sử dụng Nhật Nguyệt Điệp Bích đối kháng Tô Vân, khẳng định sẽ kiên trì lâu hơn một chút, thậm chí nói không chừng có thể làm cho Tô Vân thụ thương.

Nhưng hắn ôm tâm thái khoe khoang, dùng Giao Long Ngâm đối phó Tô Vân, khẳng định chết rất nhanh!

Bạch Nguyệt Lâu thở dài, thấp giọng nói.

- Thánh Nhân dạy ta không kiêu không ngạo, thận trọng mà đi, ta luôn luôn quên.

Hoa Hồ nói.

- Tâm tính thiếu niên nên như vậy. Nếu ngươi lão thành ổn trọng như ta, ngược lại đã mất đi nhuệ khí thiếu niên vốn có.

Bạch Nguyệt Lâu nổi lòng tôn kính.

- Xin hỏi gia tộc Hoa huynh là vị cao nhân tiền bối nào?

- Đại gia ta họ Cẩu, ngày bình thường làm một chút buôn bán nhỏ ở nông thôn. Nếu ngươi muốn gặp hắn, chờ ta hồi hương sẽ dẫn ngươi đi theo.

- Đa tạ Hoa huynh!

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần

. ..

Trong Thiên Lâm Thượng Cảnh Đồ, Tô Vân không còn xuất thủ, mà chỉ điểm Ly Tiểu Phàm, Hồ Bất Bình cùng Thanh Khâu Nguyệt tu hành, gặp được sĩ tử khác, liền chỉ điểm bọn hắn chiến đấu như thế nào.

Ba tiểu gia hỏa lúc trước bởi vì có Tô Vân cùng Hoa Hồ chiếu cố, mặc dù cố gắng tu hành, nhưng thái độ không đứng đắn.

Thẳng đến lần đại khảo này, Hoa Hồ vì cho Tô Vân chiến thắng Thánh công tử Bạch Nguyệt Lâu, vì ba người bọn họ thi đậu Văn Xương học cung mà chịu chết, mới khiến ba tiểu gia hỏa chú tâm học tập.

Dọc theo con đường này, Thanh Khâu Nguyệt, Ly Tiểu Phàm cùng Hồ Bất Bình học rất nhanh chóng, tuần tự tiến vào Trúc Cơ tầng năm, không kém sĩ tử khác.

Nhất là hợp kích kỹ năng của Tất Phương Biến, ba người luyện lô hỏa thuần thanh, vì vậy đánh bại không ít sĩ tử, được một ít thành tích, chỉ là không biết có thể thi đậu Văn Xương học cung hay không.

Đến chiều, mặt trời ngã về tây, sĩ tử trong Thiên Lâm Thượng Cảnh Đồ ngày càng ít, Tô Vân mang theo ba tiểu oa nhi đi thật lâu cũng không gặp được người nào.

Đột nhiên, thân thể ba người Thanh Khâu Nguyệt dần dần trở thành nhạt, từ từ biến mất.

Tô Vân dừng bước, nhìn qua bốn phía, chỉ thấy hắn đã trở lại bên hồ, thầm nghĩ.

- Đại khảo trận đầu kết thúc, trong mỗi Cẩm Tú Đồ đều sẽ tuyển ra hai người, chuẩn bị trận đại khảo thứ hai. Như vậy, trong Thiên Lâm Thượng Cảnh Đồ trừ ta ra, một người khác là ai?

Hắn đang nghĩ, chợt nghe trên mặt hồ một giọng nữ quen thuộc truyền đến.

- Ta lưu lại? Ta thế mà lưu lại! Ca, ngươi không phải nói ta tuyệt đối không thi đậu sao? Em gái ngươi thế mà thi được hai mươi vị trí đầu!

Tô Vân kinh ngạc, nhìn lại, chỉ thấy Lý Trúc Tiên đứng trên đảo nhỏ trong hồ, đang vui sướng, hồn nhiên không có bộ dáng điềm tĩnh lúc trước.

- Tiểu Vân ca!

Nữ hài tóc đuôi ngựa xa xa nhìn Tô Vân, hưng phấn ngoắc.

- Một người khác là ngươi sao? Ta cũng thi vào hai mươi vị trí đầu, có tư cách đậu Sóc Phương học cung!

Tô Vân, cao giọng hỏi.

- Trúc Tiên cô nương, ngươi làm sao vượt qua?

Lý Trúc Tiên lui lại hai bước, bỗng nhiên gia tốc phóng đi, mắt thấy nàng sắp rơi vào trong hồ, nữ hài này đã thi triển Tất Phương Biến, như một con Tất Phương thiêu đốt hỏa diễm, khí huyết hiển hóa, hóa thành cánh chim, vỗ cánh đi nhanh, kéo lấy sóng lửa thật dài, hai chân thỉnh thoảng lướt nước, thoáng mượn lực!

Nàng một đường lưu lại từng chuỗi gợn sóng, phi tốc vọt tới trên mặt hồ, hai đầu bím tóc đuôi ngựa sau lưng bị gió vờn thẳng tắp.

Sau một khắc, nàng vọt tới bên bờ, dừng trước mặt Tô Vân, sóng lửa mãnh liệt đập vào mặt.

Lý Trúc Tiên thu lực, sóng lửa biến mất, thanh tú động lòng người đứng trước mặt Tô Vân, khuôn mặt đỏ bừng, lồng ngực kịch liệt chập trùng, thoáng thở đều khí tức mới bình phục lại.

- Tất Phương Biến còn có thể dùng như thế?

Tô Vân kinh ngạc, đang muốn nếm thử một phen, Lý Trúc Tiên vội vàng ngăn cản hắn.

- Thân thể ta nhẹ, cho nên có thể thoáng lướt nước, thân thể ngươi nặng, khẳng định sẽ rơi vào trong nước! Ca ca ta trước kia rớt xuống nước không biết bao nhiêu lần!

Tô Vân dằn xuống xúc động nếm thử, hiếu kỳ nói.

- Lý Mục Ca cũng sẽ rớt xuống nước?

- Thường xuyên rơi vào.

Lý Trúc Tiên không khỏi đắc ý.

- Ngay vừa rồi, có mấy vị sĩ tử truy sát ta cũng thử nghiệm bay, kết quả rớt xuống hồ chết đuối! Kỳ quái, Thánh công tử đâu? Theo lý mà nói, hắn nên lọt vào hai mươi vị trí đầu mới đúng. . .

- Hắn bị ta đào thải.

Tô Vân thản nhiên nói.

- Dù hắn rất mạnh, đáng tiếc dùng sai chiêu pháp, ta liền đánh chết hắn.

Lý Trúc Tiên nhìn hắn giống như nhìn quái vật, sau một lúc lâu, thử dò xét.

- Ngươi đánh chết bao nhiêu sĩ tử?

- Ước chừng ba bốn trăm gì đó.

Tô Vân không dám khẳng định.

- Ta không đếm kỹ.

Lý Trúc Tiên giật nảy mình, thất thanh nói.

- Ta mới 34 người, trong đó còn có mấy người rơi vào hồ, ta thừa cơ đâm chết bọn hắn.

- Nếu như Nhị ca không liều mạng cùng Thánh công tử, như vậy Nhị ca có lẽ sẽ là một người trong hai mươi vị trí đầu.

Trong lòng Tô Vân yên lặng nói.

Hoa Hồ ngoại trừ liều mạng một trận cùng Thánh công tử Bạch Nguyệt Lâu, trước đó hắn còn huyết chiến cùng một đệ tử Cầu Thủy Kính, đào thải đối phương, thiếu niên mặc áo tím kia cũng là một nhân vật hung ác.

Lý Trúc Tiên hưng phấn đi tới đi lui, nói.

- Cha ta mua địa đồ của Thiên Lâm Thượng Cảnh Đồ thật hữu dụng, ta đánh mấy trận, khí huyết không đủ liền lập tức trốn đến đảo nhỏ trong hồ, nghỉ ngơi tốt liền trở ra đánh tiếp. Xem như gặp may, vậy mà tiến vào hai mươi vị trí đầu, lần này mười phần chắc chín thi đậu Sóc Phương học cung, có thể học cùng Tiểu Vân ca.

Tô Vân lắc đầu.

- Ta muốn vào Văn Xương học cung.

Nữ hài tóc đuôi ngựa trừng to mắt, giật mình nhìn hắn, kinh ngạc nói.

- Văn Xương học cung? Ngươi có thành tích này, vì sao muốn vào Văn Xương học cung?

Tô Vân khó hiểu nói.

- Văn Xương học cung không phải rất tốt sao? Một trong bốn học cung xếp hạng trước, lão sư rất không tệ.

- Sóc Phương có tổng cộng bốn học cung, Văn Xương học cung đương nhiên xếp hạng bốn rồi!

Lý Trúc Tiên cả giận nói.

- Ngươi bị ca ca ta lừa? Khẳng định là anh ta đã lừa ngươi, lúc ra ta giúp ngươi đánh hắn! Ca ca ta lúc trước bực cha ta, giận dỗi liền thi vào Văn Xương học cung, cha ta tức giận đến muốn đoạn tuyệt quan hệ, mộ tổ tiên nhà ta bốc lên khói đen, cha ta nói tổ tông tức giận kém chút nhảy từ trong quan tài ra, hắn thật vất vả mới ngăn chặn được. . .

Thần sắc Tô Vân đờ đẫn đứng đó, nửa ngày chưa lấy lại tinh thần.

- Về sau ca ca ta tu thành Linh Sĩ, mỗi lần về nhà đều sẽ đánh cùng cha ta một trận, mặc dù mỗi lần đều bị đánh, nhưng cha ta âm thầm nói với ta, ca ca ta học không tệ.

Tô Vân chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trong đầu oanh minh.

- Sóc Phương có tổng cộng bốn học cung, xếp hạng thứ tư trong bốn học cung. . . Ta làm sao bàn giao cho vợ chồng lão Cẩu cùng Dã Hồ tiên sinh đã chết. . . Tổng cộng bốn học cung, ta tuyển cái kém nhất, thẹn với Dã Hồ tiên sinh a. . .

- Phàm là sĩ tử có chút điểm số đều có thể vào Văn Xương học cung, đều có thể thi đậu, nếu như không có điểm số, tự nhiên thi không đậu. Không cầu học đều là nông dân, đều là bại hoại giống ca ca ta.

Nữ hài rốt cục nói xong, ngẩng đầu nhìn trời, lộ ra vẻ kỳ quái, nói:

- Tiểu Vân ca, trận thứ hai đại khảo là mười Linh giới trong Thập Cẩm Tú Đồ hợp cùng một chỗ, hóa thành một chiến trường, quyết ra vị trí đầu. Bất quá, trước đó đều cho sĩ tử nghỉ ngơi một đoạn thời gian, ngày thứ hai mới tiến hành đầu quyết. Lần này vì sao lâu như vậy?

Tô Vân vẫn không lấy lại tinh thần, mờ mịt nói.

- Cái gì?

Sắc mặt Lý Trúc Tiên lộ vẻ ngưng trọng hiếm thấy, nhếch chân bên tai hắn nói.

- Ta hoài nghi, bên ngoài xảy ra chuyện!

Lỗ tai Tô Vân bị nàng thổi hơi ngứa ngứa, lúc này mới lấy lại tinh thần, trong lòng nghiêm nghị.

- Chẳng lẽ Nhân Ma xuất hiện?

Trong Thần Tiên cư, phó viện trưởng tứ đại học cung nhìn danh sách sĩ tử hai mươi vị trí đầu lần, nhíu mày.

Tả Tùng Nham vẫn còn chút thiện lương, không nhịn được nói cho bọn hắn đợt Nhân Ma phụ thân hiến tế thứ ba sắp bắt đầu, bầu không khí trong Thần Tiên cư bị kiềm nén không gì sánh được.

Sĩ tử xếp hạng hai mươi vị trí đầu năm nay, có nhiều người bản lĩnh siêu quần, nhưng Nhân Ma rất có khả năng đã ở trong hai mươi người này, hiện tại mỗi người đều có khả năng trở thành Nhân Ma.

- Nhân Ma tất đã ẩn giấu trong hai mươi người, mười chín người trong hai mươi người này là tế phẩm huyết tế cho đợt thứ ba, cuối cùng chỉ có một người có thể sống sót. Người này chính là bản thể Nhân Ma.

Đồng Khánh Vân nhìn đám người, trầm giọng nói.

- Đạt được nhiều tế phẩm như vậy, Nhân Ma sẽ cực kỳ cường đại, rất khó ứng phó.

Điền Vô Kỵ nhíu chặt lông mày, nói.

- Hai mươi người này nhất định phải chết sao? Như thế nào mới có thể bảo vệ bọn hắn?

Trong hai mươi người, có mười bảy sĩ tử do hắn chọn ra để đi theo Cầu Thủy Kính tu hành, nếu như những sĩ tử này chết, hắn mất cả chì lẫn chài cũng thôi, chỉ sợ Mạch Hạ học cung vẫn chỉ có thể xếp hạng thứ hai trong tứ đại học cung, không cách nào leo lên dẫn đầu!

Đây là sự tình hắn không thể chịu đựng được!

- Có hai biện pháp.

Văn Lập Phương đột nhiên lên tiếng.

- Biện pháp thứ nhất là mời Thánh Nhân đến, để Thánh Nhân tiến vào Thập Cẩm Tú Đồ. Thánh Nhân tru ma trong đồ!

Đám người nhíu mày, Điền Vô Kỵ quả quyết.

- Không có khả năng! Thánh Nhân tiến vào trong đồ, Linh giới bị phong, lấy cảnh giới Trúc Cơ đối kháng Nhân Ma, chỉ là chịu chết! Văn phó viện trưởng, ngươi muốn Thánh Nhân chết sao?

Đồng Khánh Vân trầm giọng nói.

- Càng có khả năng chính là, Linh giới của Thánh Nhân quá mạnh, trực tiếp xé nát Thập Cẩm Tú Đồ, để Nhân Ma trốn thoát. Cái chủ ý này không thể, biện pháp thứ hai thì sao?

Những người khác gật đầu nói phải.

Thực lực Thánh Nhân gần với tứ đại thần thoại của nước Nguyên Sóc, không Linh binh nào có thể phong ấn tu vi của hắn.

Văn Lập Phương tiếp tục nói.

- Biện pháp thứ hai, là mời vị lão tiền bối tặng Thập Cẩm Tú Đồ, chỉ có hắn có thể vận dụng lực lượng Thập Cẩm Tú Đồ, trấn áp Nhân Ma!

Vị tiền bối tặng Thập Cẩm Tú Đồ cũng không lưu lại tính danh.

Điền Vô Kỵ lắc đầu.

- Chúng ta căn bản không biết ai tặng. Nói thật, Tính Linh Thần Binh tốt như vậy, đổi lại là ta tuyệt đối không tặng, giữ lại cho chính mình dùng không tốt sao? Trừ phi ta sắp chết mới có thể tặng ra ngoài. Cho nên. . .

Hắn không tiếp tục nói, nhưng những người khác cũng đều minh bạch, vị tiền bối tặng Thập Cẩm Tú Đồ 50 năm trước kia hơn phân nửa đã chết, thậm chí có thể không có hậu nhân.

Sát khí trên mặt Văn Lập Phương lập lòe, thấp giọng nói.

- Không mời được Thánh Nhân, vị tiền bối quyên đồ kia lại qua đời, như vậy chỉ có phong bế Thập Cẩm Tú Đồ, bỏ đói hai mươi vị sĩ tử kia bên trong, để bọn hắn chôn cùng Nhân Ma. Chỉ chết 20 sĩ tử, tổn thất thấp nhất!

Cầu Thủy Kính nhìn Tả Tùng Nham một chút, không nói gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK