• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Trên quảng trường, từng đầu Phụ Sơn thú lao nhanh dọc theo con đường bị khai hoang, từng thợ mỏ cũng hiện ra nguyên hình, biến thành từng con yêu quái, một bên gào khóc, một bên điên cuồng bỏ chạy!

Trên không, Tất Phương hắc ám vỗ cánh đánh tới, không phải thẳng hướng bọn họ mà nhằm vào từng khối thạch quan to lớn màu đen trên lưng Phụ Sơn thú, bắt thạch quan ném từ trên không xuống!

Bành bành bành!

Từng hắc thạch quan bị đập xuống đất, thạch quan vỡ nất, quái kiếp tro bị phong ấn trong thạch quan hít được không khí, từng con nhanh chóng thức tỉnh.

Tiếng vang “bình bịch” không ngừng truyền đến, thạch quan lần lượt nổ tung, quái kiếp tro phá quan mà ra, vỗ cánh bay lên trời, ra tay đối những thợ mỏ, linh sĩ Đồng gia đang chạy trốn.

Thỉnh thoảng có người bị bắt lại, khoa tay múa chân bay trên không, bị gặm nuốt hết máu thịt, khung xương mang máu bị ném xuống!

Thậm chí ngay cả Phụ Sơn thú to lớn cũng thường thường bị ba năm quái kiếp tro bắt lên vào trên không, không bao lâu sẽ bị ăn sạch!

Đồng Khánh La cười ha ha, điên cuồng thôi thúc Tất Phương hắc am chộp tới các hắc quan khác trên quảng trường, phá hoại những thạch quan này, thả ra càng nhiều quái kiếp tro.

- Giết chết tất cả người biết chuyện, ta vẫn là nhị đương gia được đại huynh coi trọng, ta vẫn là La nhị gia của Đồng gia!

Đồng Khánh La như một ma vương, ma tính ngày càng nặng, ngày càng điên cuồng, âm thanh thảm thiết nhưng tràn đầy thoải mái.

- Cái gọi là vết nhơ, chỉ cần không có người biết thì không tính là vết nhơ!

Tô Vân đứng sau lưng thiếu nữ Ngô Đồng, trầm giọng nói.

- Ngô Đồng, ngươi có kiến thức rộng rãi, chắc chắn biết như thế nào mới có thể giết chết hắn, đúng không?

Thân thể thiếu nữ Ngô Đồng cứng nhắc, cảm nhận được sát ý truyền đến từ trong cơ thể Tô Vân. Hiển nhiên, nếu nàng không nói ra thế nào giết chết Đồng Khánh La, như vậy Tô Vân nhất định sẽ xuống tay với nàng, diệt trừ nàng!

Tô Vân đến từ khu không người Thiên Thị Viên, là trưởng thành cùng với đám yêu quái, tuyệt sẽ không ngồi nhìn những thợ mỏ yêu quái này bị quái kiếp tro đồ sát không còn!

Nhưng mà, nếu Tô Vân đi giết quái kiếp tro, như vậy Đồng Khánh La sẽ ra tay với hắn, cho nên Tô Vân phải giải quyết nguy cơ lần này, trước hết diệt trừ Đồng Khánh La.

Thiếu nữ Ngô Đồng khúc khích cười ra tiếng, thản nhiên nói.

- Tô sĩ tử, ngươi có biết hay không, vì sao ta một mực mang theo Tiêu Thúc Ngạo? Thực lực của ta tuy không mạnh, nhưng mà thực lực Tiêu Thúc Ngạo rất mạnh nha!

Tiêu Thúc Ngạo đứng sau lưng Tô Vân, nắm Long Nha kiếm trong tay, chỉ vào sau gáy Tô Vân, thản nhiên nói.

- Ngươi động nàng, ngươi sẽ chết.

- Tiêu thúc, chúng ta là đồng hương!

Tô Vân cắn răng nói.

- Những yêu quái này cũng là đồng hương của chúng ta!

Mặt Tiêu Thúc Ngạo không hề cảm xúc.

Đột nhiên, bên trong bức tường phía sau hắn có cát bụi xông ra, hóa thành một bàn tay lớn nắm hắn lại!

Tiêu Thúc Ngạo vừa sợ vừa giận, vội vàng lấy khí huyết thôi thúc Long Nha kiếm, Long Nha kiếm gào thét bay ra đâm tới Tô Vân, cát bụi trong tay Tô Vân di động hóa thành một cây kiếm gỗ, giơ tay vung lên.

Coong!

Long Nha kiếm gãy, rơi xuống đất.

- Tiểu tử thối lại đánh gãy ta kiếm!

Tiêu Thúc Ngạo vô cùng tức giận, bỗng nhiên hóa thành Độc Giao Long, mở ra miệng lớn dính đầy máu, trong miệng ít đi mấy cái răng rồng, xung quanh lọt gió, tức giận nói.

- Chờ trở về quê hương xem ta như thế nào thu thập ngươi!

- Tiêu thúc, chuyện này không có quan hệ gì với ngươi.

Tô Vân khống chế Trần Mạc Thiên Không, thản nhiên nói.

- Ngô Đồng, không ai ngăn cản, uy lực một kiếm kia của ta lại thêm kiếm gỗ trong tay, có thể chém giết ngươi hay không?

Thiếu nữ Ngô Đồng cười nói.

- Ngươi không giết được đại cao thủ Thiên Tượng cảnh giới như Đồng Khánh La. giữa Thiên Tượng cảnh giới cùng Uẩn Linh cảnh giới, cách nhau Nguyên Động, Ly Uyên cảnh giới, cho dù ngươi thôi thúc Trần Mạc Thiên Không, khả năng thúc giục uy lực cũng có hạn.

Tô Vân chậm rãi thôi thúc khí huyết, khí huyết trong cơ thể bắt đầu cuồng bạo, thiếu nữ Ngô Đồng cảm nhận được sát ý lạnh thấu xương của hắn, lúc này mới nói.

- Nhưng mà Đồng Khánh La đã rơi vào điên cuồng, tâm cảnh của hắn xuất hiện sơ hở cực lớn, kiếp hỏa chính là nhằm vào tâm cảnh tan vỡ mà tạo ra ngọn lửa hủy diệt.

Trong lòng Tô Vân khẽ nhúc nhích, bức tường sau lưng đột nhiên kéo ra hai bên, lộ ra Thần điện cổ xưa màu đỏ sậm.

Thiếu nữ Ngô Đồng không quay đầu lại, cười ha hả nói.

- Ta cảm nhận được khí tức Thần Vương thượng cổ. Trong này quả nhiên trấn áp một vị Thần Vương, ha ha, ngươi dùng kiếp hỏa trên người thần vương nhen lửa kiếp tro, vẩy vào trên người Đồng Khánh La, đừng nói hắn là Thiên Tượng cảnh giới, xem như Chinh Thánh cảnh giới cũng khó thoát khỏi cái chết!

Tô Vân quyết định thật nhanh, kiếp tro trong tay áo bay ra, bị hắn nghiền nát thành bụi phấn.

Hắn khống chế một phần cát bụi Trần Mạc Thiên Không mang theo bột phấn kiếp tro bay về phía Đồng Khánh La. Đồng Khánh La lúc này đã điên cuồng, bên trong ma hỏa sau lưng lại có một Tất Phương hắc ám vỗ cánh bay ra, đập nát từng hắc quan, hắn hồn nhiên không có chú ý tới mình trên người đã dính kiếp tro.

Những kiếp tro này là kiếp tro Tô Vân lấy được sau khi chém giết quái kiếp tro khổng lồ lúc trước, rơi vào ma hỏa lập tức bị nhen lửa, nhưng mà ngọn lửa có màu đen.

Cổ quái chính là, kiếp tro bị hỏa diễm bình thường nhen lửa sẽ khiến người ta cảm thấy tu vi nguyên khí đang điên cuồng tăng lên, nhưng mà bị kiếp hỏa nhen lửa có một cảnh tượng khác.

Đồng Khánh La mang ma hỏa rừng rực trên người xông thẳng lên kiếp tro sơn, bắt đầu đại khai sát giới với tất cả mọi người trên quảng trường trong núi, nhưng vào lúc này, Tô Vân đã khống chế cát bụi dẫn kiếp hỏa trên người kiếp tro Thần Vương tới!

Kiếp hỏa một đường không ngừng thiêu đốt theo kiếp tro, đốt đến kiếp tro xuy xuy vang vọng, rất nhanh đã đến sau lưng Đồng Khánh La!

Vù ——

Đồng Khánh La đột nhiên kêu thảm một tiếng, kiếp tro trên người nhất thời bị nhen lửa, kiếp tro bị thiêu đốt, nguyên khí của hắn cũng bị thiêu đốt theo, ngay sau đó, cỗ kiếp hỏa thoáng cái đun đến bên trong Linh giới hắn, đun đến nguyên linh trên người hắn!

Bên trong tai mắt mũi miệng Đồng Khánh La toát ra kiếp hỏa kinh khủng, cả người như trong suốt, lao nhanh trên quảng trường.

Tô Vân nhìn một màn này, trong lòng cũng không khỏi ngạc nhiên.

Hắn đã từng mượn thiêu đốt kiếp tro tản ra nguyên khí mạnh mẽ trợ giúp bản thân chiến đấu, nhưng không nghĩ kiếp tro bị kiếp hỏa nhen lửa lại khủng bố như thế!

Đại cao thủ Thiên Tượng cảnh như Đồng Khánh La vẫn bị đốt kêu rên liên hồi, không có chút sức chống cự!

Mấy hơi thở sau, Đồng Khánh La không chạy trốn nữa, phù phù ngã xuống đất, hóa thành một đống tinh thể màu đen đang bị đốt, rõ ràng là một đống kiếp tro!

Mà những ma điểu Tất Phương đang đánh giết mọi người, đánh vỡ hắc thạch quan đã sớm sụp đổ ngay lúc Đồng Khánh La bị kiếp hỏa nhen lửa, biến mất không thấy gì nữa.

Tô Vân thở phào nhẹ nhõm, lập tức điều khiển Trần Mạc Thiên Không, được nguyên khí hắn điều khiển, chỉ thấy Trần Mạc Thiên Không biến thành từng đầu thần thú giết ra trong vách tường, Ứng Long, Tất Phương, Khai Minh, Cùng Kỳ, Thao Thiết, còn có từng đầu Giao Long.

Tất Phương cùng Ứng Long chém giết quái kiếp tro trên không trung, Khai Minh, Cùng Kỳ, Thao Thiết thì đánh giết quái kiếp tro dưới mặt đất.

Lấy thực lực bản thân Tô Vân, đối phó một hai con quái kiếp tro vừa mới khôi phục còn được, đối phó với mấy trăm con, vậy thì không thể.

Nhưng mà đứng phía trước bức tường do Trần Mạc Thiên Không biến thành, khống chế lực lượng linh binh Đại Thánh này, hắn đồng thời đối kháng mấy trăm con quái kiếp tro, không chút khổ cực!

Không chỉ có như vậy, hắn còn có dư lực khống chế nhiều cát bụi hơn nữa đánh giết những quái kiếp tro đang vọt tới bọn họ.

Những quái kiếp tro này chỉ là tiểu quái, cũng không phải mấy con đại quái trong thần điện, nếu như đại quái, dù chỉ một con, cũng cần tập trung toàn bộ tinh thần đối mặt, bằng không lúc nào cũng có thể lật thuyền trong mương.

Rất nhanh, quái kiếp tro trong núi kiếp tro đã bị hắn đánh chết, nhưng vẫn có không ít quái kiếp tro chạy ra khỏi ngọn núi này, xông vào thành kiếp tro.

Đêm nay, nhất định là một đêm xưởng kiếp tro không an ổn.

Tô Vân tán đi cát bụi, buông Tiêu Thúc Ngạo ra, đi ra ngoài, trầm giọng nói.

- Ngô Đồng, Tiêu thúc, các ngươi mau rời khỏi nơi này. Ta muốn mai táng thông đạo này!

Thiếu nữ Ngô Đồng bước nhanh đuổi theo hắn, cười nói.

- Ngươi chôn thông đạo xuống lại có thể thế nào? Người của Đồng gia vẫn sẽ đào ra. Ngươi lắp không được ham muốn trong lòng người. Kiếp hỏa này, cuối cùng vẫn sẽ nhen lửa thế gian!

Tô Vân chưa trả lời, cấp tốc đi ra thông đạo, trên đường đi phía sau hắn, cuồng sa cuồn cuộn, như thủy triều ngập trời không ngừng xông về phía trước, hóa thành hình dáng đủ loại thần thú, cuốn những thợ mỏ bị thương, bị chấn kinh lên, đưa ra bên ngoài.

Cuối cùng, bọn họ đi ra khỏi thông đạo trong núi, tay trái Tô Vân cầm kiếm, kiếm gỗ trong tay bị nguyên khí cuồng bạo của hắn rót vào bên trong, vô số khối gỗ thật nhỏ bị nguyên khí kích phát, hai bên chạm vào nhau càng thêm chặt chẽ!

Kiếm gỗ vang dội keng keng, phát ra một cỗ kiếm rít kỳ dị!

Cùng lúc đó, Trần Mạc Thiên Không trong núi biến thành vách tường, cát bụi nổi lên bốn phía tạo thành một bảo kiếm to lớn, một mặt bảo kiếm trong vách tường, một chỗ khác thì theo thông đạo đi tới trước mặt Tô Vân!

- Họ Tô!

Thiếu nữ Ngô Đồng nghiến răng, hổn hển nói.

- Ngươi!

Nàng vừa mới nói ra chữ "Ngươi", kiếm gỗ trong tay trái Tô Vân đã lên, cũng trong lúc đó, Trần Mạc Thiên Không biến thành cự kiếm cũng đang làm ra động tác tương đồng!

Tô Vân vung kiếm, đong đưa, từ dưới lên trên, thi triển ra một chiêu kiếm pháp!

Kiếm pháp bên trong thế giới trường sinh, bên trong Tiên giới truyền thuyết!

Một kiếm này từ dưới vung lên, theo thân thể Tô Vân xoay tròn, kiếm quang cũng bay lên xoay quanh Tô Vân!

Răng rắc!

Răng rắc!

Từng tiếng thiên băng địa liệt giống như tiếng vang truyền đến, thiếu nữ Ngô Đồng cùng Toàn Thôn Cật Phạn Tiêu Thúc Ngạo ngơ ngác nhìn một màn kia, một màn vô cùng tráng lệ!

Chỉ thấy Trần Mạc Thiên Không biến thành cự kiếm nhô ra từ trong lòng núi, một đường cắt chém, vậy mà cắt một lần từ thông đạo trong núi, từ vây quanh ngọn núi đến bên trên!

Kiếm quang thẩm thấu ra từ trong kiếm thể, kiếm mang chói lọi, thậm chí chiếu sáng lòng đất thành kiếp tro như tuyết!

Tô Vân thu kiếm, tay trái khẽ run, cường độ thân thể của hắn vẫn khó có thể chịu đựng khí huyết xung kích của một chiêu Tiên kiếm chém yêu Long này.

Kiếm quang bên trong ngọn núi cũng tự tán đi, vô số cát bụi nhao nhao trở lại bốn mặt tường, vẫn trấn áp Thần điện thời đại Thượng Cổ cùng kiếp tro Thần Vương trong điện như cũ.

- Họ Tô, ngươi vĩnh viễn đừng đánh giá thấp tham lam cùng ma tính nhân tâm của mọi người!

Thiếu nữ Ngô Đồng nghiến răng, xoay người đi tới.

- Thúc Ngạo, chúng ta đi!

Tiêu Thúc Ngạo vội vàng đuổi theo nàng, chỉ nghe một tiếng ầm vang truyền đến, toà kiếp tro sơn đột nhiên rơi xuống phía dưới, vô số núi đá lắp đầy thông đạo!

Tro bụi đập vào mặt, bao phủ đám người Tô Vân cùng thiếu nữ Ngô Đồng, Tiêu Thúc Ngạo.

Chờ khi tro bụi dần dần tán đi, Tô Vân nhìn lại bốn phía, chỉ thấy thiếu nữ Ngô Đồng cùng Tiêu Thúc Ngạo đã không thấy tung tích.

Hắn yên lòng, kiếm gỗ trong tay hóa thành một hộp gỗ nhỏ bay vào trong tay áo, trong thành kiếp tro vẫn rất hỗn loạn, thợ mỏ xưởng kiếp tro đang chạy trối chết, còn có không ít quái kiếp tro bay tới bay lui giữa không trung tìm kiếm người sống.

Trong thành còn có không ít linh sĩ, loại trừ linh sĩ Đồng gia ra còn có sĩ tử đến từ Sóc Phương học cung đi vào nơi này bình loạn.

Nhưng quái kiếp tro đã ăn không ít người cùng Phụ Sơn thú, thực lực càng ngày càng mạnh, thực lực cao nhất đã có thể so sánh với linh sĩ Nguyên Động cảnh!

Lấy thực lực Đồng gia cùng Sóc Phương học cung, ngừng lại tràng náo động này không thành vấn đề, nhưng thực lực sĩ tử Sóc Phương học cung chịu trách nhiệm trấn thủ nơi đây không phải quá cao, đa số linh sĩ có thực lực cao minh bị Đồng Khánh La giết chết bên trong bốn mặt tường!

Trong lòng Tô Vân cảm giác nặng nề.

- Nếu những quái kiếp tro này vọt tới bên ngoài, đại khai sát giới trong thành Sóc Phương. . .

- A di đà phật ——

Đột nhiên, Tô Vân nghe được một âm thanh quen thuộc truyền đến từ một chỗ trong hầm mỏ, chính là tiếng cười của Đồ Minh hòa thượng.

- Phát tài, lần này Thích Già viện chúng ta phát tài rồi! Chuyện này, Đồng gia không xuất ra thanh hồng tệ tích tụ cao như núi tuyệt sẽ không giải quyết được! A di đà phật, chúng ta con mẹ nó phát tài rồi! Chư vị sư đệ, theo ta giết sạch bọn họ, thiện tai thiện tai!

Một đám tăng nhân Thích Già viện Văn Xương học cung nối đuôi nhau xông vào mỏ quặng, phật quang đại phóng, thống hạ sát thủ đám quái kiếp tro!

- Đồ Minh đại sư tới thật đúng dịp! Chẳng lẽ hắn một mực đi theo đằng sau mông ta, chờ lấy cơ hội phát tài?

Tô Vân thở phào nhẹ nhõm, nháy mắt mấy cái.

- Hoặc nói, hắn là thượng sứ của đại đế ngụy trang thành thợ mỏ? Có khả năng này! Chờ trở về gặp được hắn, nhất định phải thăm dò một chút!

Hắn quăng thần tiên tác bay lên trên không, đi nhanh trên thần tiên tác, ánh mắt lấp lóe.

- Như vậy, Đồng gia đến cùng vận chuyển hắc thạch quan chứa quái kiếp tro về nơi nào? Đồng gia lại có mục đích gì?

Nơi xa, một đạo phật quang bay đến, chiếu vào Tô Vân đang đi nhanh.

Đồ Minh hòa thượng ngước nhìn Tô Vân trên không, mặt mang vẻ tươi cười, dáng vẻ trang nghiêm, thấp giọng nói.

- Không hổ là nhân vật mà lão đại nhìn trúng, làm việc thực sự quá trôi chảy. Lão đại để cho ta kiểm tra xưởng kiếp tro, ta tra xét nửa năm đều không có tra ra đầu mối, mà hắn chỉ cần nửa buổi đêm đã nhổ tận gốc xưởng kiếp tro. . .

Hắn thở một hơi dài nhẹ nhõm, nhìn về phía thành kiếp tro, thấp giọng nói.

- Gây ra chuyện lớn như vậy, Đồng gia hiện tại không cách nào khống chế được xưởng kiếp tro nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK