Dịch: Tiêu Dao Miêu Các
Nguồn: bachngocsach.com
-----------------
Người vác củi thốt được chữ "thận" ra, Tô Vân đã thu chân đá ra sau về, đồng thời tay phải giơ ra đón lấy thanh kiếm của quái nhân sừng dê khác.
Năm ngón tay của hắn cử động giữa không trung hệt như biến thành từng con giao long.
Từng đầu ngón tay trên tay phải hắn dịch chuyển vật lộn trong không gian nhỏ bé trông cực kỳ linh hoạt, liên tục đánh lên thân của thanh kiếm trên tay tên quái nhân sừng dê khác, phát ra những tiếng vang leng keng.
Long Chiến Vu Dã!
Nếu thi triển hoàn chỉnh chiêu này thì cần cả cơ thể phối hợp nhịp nhàng, hệt như ngạc long đánh nhau với một con ngạc long khác trên cánh đồng rộng lớn. Đây là chiêu thức có thủ đoạn công kích nhiều nhất trong sáu chiêu thức Ngạc Long Ngâm.
Tô Vân tinh luyện từ trong Ngạc Long Ngâm ra ba mươi sáu tán thủ, rồi lại biến Ngạc Long Ngâm thành Giao Long Ngâm có uy lực mạnh hơn hẳn, thứ mà mỗi đầu ngón tay của hắn đang thi triển lúc này thế mà đều là tán thủ của Long Chiến Vu Dã!
Tán thủ thì không cần phải thi triển hoàn chỉnh chiêu thức, cũng không cần điều động cơ bắp trên toàn thân, bởi vậy nên tốc độ thi triển cũng nhanh hơn.
Năm phát tán thủ liên tục đánh cho trường kiếm rơi khỏi tay quái nhân sừng dê kia.
Thanh bảo kiếm kia cắm phập lên vách núi, lưỡi kiếm đâm sâu vào quá nửa, chuôi kiếm còn đang rung vang lên tiếng ong ong không ngớt.
Quái nhân sừng dê kia đánh rớt bảo kiếm, hổ khẩu nổ tung, bèn cúi đầu lấy sừng đâm tới.
Tô Vân dùng hai tay tóm lấy sừng của hắn ta, gần như không chút nghĩ ngợi mà lập tức nhảy vọt lên không trung, thi triển chiêu Giao Long Phiên Cổn!.
Giao Long Phiên Cổn còn hung ác hơn cả Ngạc Long Phiên Cổn, tốc độ quay còn mãnh liệt hơn hẳn. Tên quái nhân sừng dê kia hai chân đứng trên mặt cầu, thân thể thì lại xoay tròn theo mà không thể khống chế được. Đến vòng thứ ba, bảy đốt sống trên cổ của hắn ta đã bị xoay tới rời ra, chờ khi Tô Vân tiếp đất, cổ của hắn ta đã bị vặn gãy!
Tán thủ biến hóa khó lường, mà chiêu thức hoàn chỉnh thì uy lực lại càng mạnh hơn!
Hai chân Tô Vân dừng vững vàng trên cầu đá chật hẹp. Phía sau hắn, người vác củi vung trường đao đánh bay bó củi bị Tô Vân đá văng, hắn ta nhìn thấy cảnh tượng trưc mặt, lòng chợt lạnh lẽo.
Chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, hai huynh đệ của hắn ta, một người chết một người bị thương, một người bị vặn gãy cánh tay, trường đao rơi dưới đất, một người khác thì bị vặn gãy cổ, xác đang trượt xuống khỏi cầu.
Rốt cuộc xác của quái nhân sừng dê kia vô lực rơi xuống vực thẳm.
Khóe mắt người vác củi như muốn nứt ra, hắn ta gầm lên một tiếng, dốc toàn lực thôi động khí huyết, bên ngoài trường đao thế mà hiện lên ánh sáng màu đỏ sậm. Đó là khí huyết của hắn ta trào ra khỏi cơ thể, thêm một tầng lưỡi dao khí huyết bao bọc bên ngoài binh khí.
Thêm vào trên đao thì được gọi là đao quang, thêm vào trên lưỡi kiếm thì được gọi là kiếm quang!
Người có thể làm được bước này thì đều đã tu thành loại thành tựu thứ ba, đã làm được đến bước khiến khí huyết hiển hóa!
Hắn ta vừa tăng khí huyết lên mức tận cùng, Tô Vân đã cất bước đánh tới. Chỉ vài bước ngắn ngủi mà đã tạo cho hắn ta ảo giác giao long lượn quanh cầu đá, xoay tròn người vồ tới hắn ta!
Trên chân của Tô Vân cũng có khí huyết trào ra, hóa thành vuốt rồng. Theo bước chân của hắn, vuốt rồng đạp lên mặt cầu, đâm vào trong lớp đá, làm cho hắn có thể di chuyển thoải mái không bị cản trở!
Sở dĩ người vác củi có ảo giác Tô Vân hóa thành giao long xoay quanh cầu đá, là vì Tô Vân thực sự không chạy một đường thẳng tắp tới phía hắn ta, mà khi thì hắn chạy bên trái cầu đá, cơ thể song hành với mặt đất, khi thì chạy sang bên phải cây cầu, khi thì đầu dưới chân trên đứng bên dưới cầu.
Loại thân pháp kỳ dị khó lường này khiến hắn ta không biết Tô Vân sẽ tấn công từ hướng nào, bất đắc dĩ hắn ta đành phải cầm đao liên tục lùi ra sau.
Nhưng đúng lúc này, Tô Vân từ dưới cầu lùi ra sau, xuất hiện phía sau người quái nhân sừng dê cụt tay kia.
- Cẩn thận!
Người vác củi vừa thốt lên, quái nhân sừng dê cụt tay đã bị hai tán thủ giao long của Tô Vân cắt đứt một cánh tay khác, quăng xuống cầu đá.
Dưới cầu đá vang lên một tiếng kêu dài đầy đau đớn, một lát sau mới truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Tô Vân cúi người nhặt thanh trường đao trên cầu lên, khẽ búng một cái, đao kêu vang rõ.
Thanh đao này là đao trong tay quái nhân sừng dê cụt tay, bị hắn ta đánh rơi xuống mặt cầu. Trường đao lại bị Tô Vân sử dụng Giao Long Phiên Cổn vặn thành hình bánh quai chèo.
Nhưng khi Tô Vân cong ngón tay búng một cái, kình lực rót vào thân đao, thân đao bị vặn thành bánh quai chèo lập tức giãn ra, khôi phục như lúc ban đầu.
Người vác củi rống lên giận dữ, múa đao vọt tới, lạnh lùng nói.
- Gặp kẻ thù nơi đường hẹp, kẻ mạnh thắng! Trên cây cầu hẹp này, nơi rộng tấc vuông, giữa ngươi và ta, chỉ có một người sống sót rời khỏi đây!
Khí thế của hắn ta vô cùng mãnh liệt, khí huyết hình thành hình thái hỏa điểu nhào tới phía sau người.
Loại khí thế sinh tử bác sát này có thể nói rất thảm thiết!
Tô Vân cầm đao, lẳng lặng đứng trên đầu cầu, trong đầu không khỏi hiện ra dị tượng thanh tiên kiếm bay tới.
Hắn rung thanh trường đao trong tay, lấy đao làm kiếm mà đâm ra.
Một kiếm này đánh thẳng qua ánh đao của người vác củi, không hề gặp phải trở ngại gì, xùy một tiếng đâm vào cổ họng hắn ta.
Đao pháp của người vác củi rất tinh thâm, nhưng hoàn toàn không thể chạm vào một kiếm này của hắn, bị kiếm đó đâm thủng cổ họng, trong mắt không khỏi toát lên vẻ mờ mịt.
Bịch.
Thi thể của hắn ta ngã xuống, đồng thời cầu đá khẽ rung lên, đầu cầu đập sầm xuống vách núi bên kia.
Thời gian khi cầu đá hạ xuống bờ bên kia, đến khi đầu cầu chạm vào vách núi, chỉ dài chừng mấy nhịp thở. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, trận đánh giáp lá cà trên cầu đã phân rõ sống chết.
Từ lúc Tô Vân cất bước dụ ba người kia chủ động tấn công làm lộ thân phận, đến khi ba người kia lần lượt chết đi, kỳ thật chỉ xảy ra trong khoảng thời gian ngắn ngủi khi đầu cầu hạ xuống mà thôi.
- Vẫn không có người nào tiếp được một kiếm này...
Sắc mặt Tô Vân đầy buồn bã, hắn thầm than một tiếng, xoay người rút trường đao rồi ra sức đâm xuống.
Trường đao cắm sâu vào bên chân tên quái nhân sừng dê cuối cùng ở bờ bên kia, đuôi của thanh đao rung lên tiếng ong ong.
Quái nhân sừng dê kia không dám động đậy chút nào.
Tô Vân cất bước xuống khỏi cầu đá rồi đi đến trước mặt người kia, cách hắn ta một thanh trường đao ở giữa.
Thiếu niên giơ tay phải lên trước mũi ngửi, mày khẽ cau lại, hắn ngửi được mùi máu tươi, hiển nhiên ban nãy có giọt máu bắn lên tay hắn.
Đó là một giọt máu trong suốt, ánh lên màu hồng ngọc, rơi trên mu bàn tay hắn.
Tô Vân giơ tay túm lấy cổ áo của tên quái nhân sừng dê, kéo sang bên này.
Quái nhân sừng dê hoảng sợ, không dám cử động.
Tô Vân lại xoa mạnh tay lên quần áo của quái nhân sừng dê để xóa đi vết máu, rồi mới thả hắn ta xuống.
- Ta là người mù, ta không muốn sau khi về người trên trấn nhìn thấy có máu trên người ta, bọn họ sẽ lo lắng.
Tô Vân không nhanh không chậm nói.
- Ta vẫn còn là một đứa trẻ, ta vẫn rất cố gắng làm một thiếu niên bình thường, ít nhất là thiếu niên bình thường trong mắt người khác. Các ngươi tới từ trong thành?
Trán của quái nhân sừng dê kia toát đầy mồ hôi lạnh, hắn ta vội vã gật đầu lia lịa.
Hắn ta bỗng chợt nhớ ra Tô Vân không nhìn thấy, bèn vội nói.
- Đúng vậy! Bọn ta tới từ thành Sóc Phương. Kỳ thật bọn ta cũng tới từ Thiên Thị viên, mấy năm trước vào thành mưu sinh, lúc nào cũng có đi quan học, học được chút bản lĩnh...
- Thảo nào.
Tô Vân chợt hiểu ra.
- Công pháp và cách vận dụng chiêu thức của các ngươi đều rất thô thiển, hiển nhiên vì các ngươi bỏ học quá sớm, không được danh sư chỉ dạy, không biết vận dụng công và pháp. Kẻ thuê các ngươi tới giết ta là người của Đồng gia?
Quái nhân sừng dê kia cười làm lành đáp.
- Đúng là Đồng gia.
- Cho các ngươi bao nhiêu tiền?
Tô Vân hỏi.
- Một trăm đồng Ngũ thù là tiền đặt cọc. Sau khi thành công sẽ cho thêm hai trăm nữa.
- Lấy ra đây.
Quái nhân sừng dê kia móc ra một túi tiền nhỏ. Tô Vân nhận lấy rồi đếm.
- Thừa rồi.
Hắn lấy ra mười đồng Ngũ thù trả lại cho quái nhân sừng dê.
- Đồng gia dùng số tiền này thuê các người giết ta, tiền thuộc về ta, đây là công bằng, không tính là ta cướp các ngươi. Nhiều hơn thì ta không cần. Hai trăm Ngũ thù còn lại, ta sẽ tự mình đến cửa bái phỏng Đồng gia, tự mình đòi.
Hắn cất túi tiền đi, quay người đi về phía Thiên Môn trấn.
Quái nhân sừng dê kia ngẩn ra, nắm chặt số đồng Ngũ thù trong lòng bàn tay, đột nhiên kêu to.
- Ngươi nhìn thấy bọn ta như thế nào?
Tô Vân không hề dừng bước lại, giọng nói truyền đến.
- Phía đông cầu cân không có Lý gia trang, cũng không có họ Lý. Ta tới cầu cân này quá nhiều lần, biết cầu này cần bao nhiêu người mới đè đầu cầu xuống. Ta đi đến chính giữa cầu đã biết trên cầu không chỉ có hai người.
Giọng hắn xa dần.
- Điều quan trọng hơn là, ta nhìn đồ không bằng mắt. Các ngươi dù che giấu rất tốt, nhưng khí huyết vẫn còn lưu động, hơn nữa lại học cùng một loại công pháp, bởi vậy ta có thể phát hiện các ngươi, nhìn thấu các ngươi. Các ngươi để lộ quá nhiều sơ hở.
- Quá nhiều sơ hở?
Quái nhân sừng dê lẩm bẩm.
- Xưa nay bọn ta chưa thất thủ bao giờ, nhưng hiện giờ lại mất đi ba cao thủ chỉ trong thời gian ngắn... Tên nhóc người mù này thật sự bị mù sao? Hắn còn là một đứa trẻ? Quái vật! Hắn là quái vật!