Nhóm Dịch: Tiêu Dao Miêu Các
Nguồn: BachNgocSach
----------------------
- Chẳng lẽ thanh kiếm này chính là nguyên nhân khiến Thiên Môn trấn diệt vong?
Lòng Cầu Thủy Kính thoáng run rẩy, hệt như thời gian đang ngừng lại trong đôi mắt Tô Vân, khắc lại cảnh tượng trước khi Thiên Môn trấn bị hủy diệt.
Nhưng sự thật là khi đó Tô Vân chỉ là một đứa bé sinh sống trong Thiên Môn trấn. Đúng lúc thanh trường kiếm bay tới thì hắn ngẩng đầu lên nhìn tới thanh kiếm kia, rồi khắc ghi hình ảnh này vào trong mắt.
Mà cái giá phải trả chính là, đôi mắt của hắn không chịu nổi sự sắc bén lẫn uy lực của thanh tiên kiếm để rồi khiến hắn biến thành người mù!
Con ngươi của hắn bị ánh sáng quá mạnh nén ép tới mức tận cùng, dấu vết của tiên kiếm cứ thế chặn trong con ngươi làm cho hắn không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì!
Điều này e rằng chính là biến cố mà Dã Hồ tiên sinh nói.
- Thủy Kính tiên sinh?
Tô Vân hồi lâu không nghe thấy Cầu Thủy Kính nói gì, bèn cất giọng hỏi đầy nghi hoặc.
Cầu Thủy Kính định thần lại, nói.
- Ta đây.
Giọng ông có chút run run, vẫn khó có thể đè xuống sự chấn động trong lòng.
Thế giới bồng lai trong truyền thuyết thế mà lại thực sự tồn tại!
Đây chẳng phải có nghĩa, những tiên nhân trường sinh bất tử cũng tồn tại?
Ông tiếp tục đưa mắt nhìn quanh, đột nhiên lại có phát hiện mới. Ông thấy Thiên Môn trấn dưới thanh tiên kiếm kia có chút khác biệt với Thiên Môn trấn của hiện tại.
Trong Thiên Môn trấn có tám tháp cổng, mỗi một tháp cổng này đều hết sức tinh xảo và đẹp đẽ, trên bề mặt chúng có vẽ các loại thần thú với dị thú, hệt như tính linh thần thông leo bám quanh tháp vậy.
- Tháp cổng triều thiên!
Khóe mắt Cầu Thủy Kính giật một cái, đối chiếu tám tháp cổng triều thiên này với cổng Thiên Môn trấn, trái tim nhất thời đập dồn dập.
- Tám tháp cổng triều thiên này đã cùng Thiên Môn hình thành một trận thế kỳ lạ, các cao thủ định cư tại Thiên Môn trấn đã có thành tựu nhất định khi nghiên cứu chợ quỷ Thiên Môn. Thế giới trường sinh bồng lai kia, là bọn họ, là bọn họ...
Sắc mặt ông âm trầm, chợt trấn trụ tâm thần, xác định suy đoán của mình.
- Là chính bọn họ đả thông!
Cuối cùng ông cũng làm rõ được mối quan hệ trong này.
Đại đế nước Nguyên Sóc lệnh các cao thủ trong nước tới nơi đây nghiên cứu chợ quỷ Thiên Môn với ý đồ tìm ra bí mật của chợ quỷ Thiên Môn, từ đó thỏa mãn nguyện vọng trường sinh bất tử của mình.
Những người có tiếng tăm này đi tới Thiên Môn trấn, sinh sống cùng dân chúng trong thành trấn, bên trong những người dân đó còn có gia đình Tô Vân.
Những cao thủ này cải tạo Thiên Môn trấn, dỡ những căn nhà cũ của Thiên Môn trấn xuống, rồi bắt chước chợ quỷ Thiên Môn để xây dựng lại Thiên Môn trấn mới
Nghiên cứu của bọn họ cũng có đột phá, mà đột phá này nằm ở tám tháp cổng triều thiên kia.
Bọn họ lấy tính linh thần thông của chính mình thêm vào tháp cổng, trong một đêm nọ, cuối cùng thì bọn họ cũng đả thông cánh cửa dẫn tới thế giới kia, nối liền hai thế giới với nhau!
Mà biến cố sau đó lại nằm ngoài dự tính của bọn họ.
Bọn họ định tiến vào thế giới kia, kết quả bị thế giới đó kháng cự, một thanh tiên kiếm bay ra từ thế giới đó đã chém giết bọn họ, đồng thời giết chết mọi người trong Thiên Môn trấn.
Mà cột nước nối liền hai thế giới thì giáng xuống từ trên trời cao, tạo thành cơn sóng thần ở Bắc Hải, làm cho Thiên Thị viên tử thương nặng nề. Phạm vi trăm dặm xung quanh Thiên Môn trấn biến thành khu không người, thành nơi cho yêu ma làm loạn.
Là cường giả của Thiên Môn trấn đã tạo nên trận tai biến này!
- Nhưng mà, vì sao Tô Vân lại không chết?
Cầu Thủy Kính không thể hiểu nổi, tất cả các cao thủ ở Thiên Môn trấn đều chết hết, kể cả người lẫn vật đều biến mất toàn bộ, chỉ còn lại tính linh do các cao thủ để lại.
Vậy vì sao đứa trẻ bình thường Tô Vân này lại không chết trong cơn biến cố đó?
- Có lẽ cường giả Thiên Môn trấn cảm thấy mình đã làm liên lụy tới đứa trẻ vô tội này, cho nên mới bảo vệ hắn trong cơn tai biến.
Cầu Thủy Kính thầm nghĩ.
- Trận tai biến Thiên Môn trấn qua đi, bọn họ cũng chiếu cố trông nom đứa bé này nhiều hơn.
Đây có lẽ là một lời giải thích nhưng không thể khiến Cầu Thủy Kính vừa lòng.
Còn một điểm khiến ông nghĩ không ra, đó chính là nếu cao thủ Thiên Môn trấn bị tiên kiếm giết chết, như vậy tính linh của bọn họ hẳn dễ bị chém hơn.
Tính linh là thứ phụ thuộc vào cơ thể, yếu ớt hơn hẳn.
Điều kỳ quái là tính linh của các cao thủ Thiên Môn trấn được giữ lại tới bây giờ, trong khi thể xác của bọn họ lại biến mất!
Không có khả năng thể xác đã bị tiêu diệt hoàn toàn mà tính linh lại được bảo toàn.
- Điều này nói rõ, suy đoán của ta không đúng hoàn toàn. Năm đó chắc chắn còn xảy ra biến cố khác khiến ta không nghĩ tới.
Cầu Thủy Kính chớp mắt, bí ẩn của Thiên Môn trấn vẫn chưa được phá giải.
Còn cả tám tháp cổng triều thiên kia nữa, đó cũng là một bí ẩn.
Ông liếc nhìn bốn phía, kiến trúc của Thiên Môn trấn vẫn còn, thậm chí cả Thiên Môn cũng không hề bị phá hủy trong trận tai biến kia, chỉ có tám tháp cổng triều thiên kết nối với cánh cửa vào thế giới khác đã biến mất.
Rốt cuộc ai đã lấy đi tám tháp cổng kia?
- Hoặc là đại đế ở Đông Đô, hoặc chính là có kẻ đã cướp đồ ăn nơi miệng hổ. Thú vị đây...
Cầu Thủy Kính mỉm cười, tản pháp lực đi, hình chiếu tiên kiếm kia lại quay trở về trong mắt Tô Vân.
- Ngươi không phải mù thật, mà chỉ có dị vật chặn con ngươi trong mắt.
Cầu Thủy Kính mỉm cười nói.
- Chỉ cần làm tan dị vật hoặc khiến nó rời khỏi con ngươi của ngươi, đôi mắt sẽ có thể khôi phục lại.
Tô Vân kích động, rồi lại ủ rũ.
Hắn phải làm sao để làm tan dị vật trong mắt?
Mấy năm nay hắn nghe lời người trong trấn nói, lên chợ bày quầy hàng, kỳ vọng sẽ có người thích "bảo vật" của hắn để rồi chữa trị đôi mắt cho hắn. Nhưng mà, hiển nhiên "bảo vật" của hắn không phải bảo vật chân chính, nên không có ai hứng thú cả.
- Ta không lấy ra được nhiều tiền như vậy...
Tô Vân ngập ngừng nói.
Cầu Thủy Kính nở nụ cười.
- Ta cũng không bảo ta sẽ chữa mắt cho ngươi.
Tô Vân cúi đầu, mím chặt môi lại.
Đây là một thiếu niên có chút quật cường, không muốn cầu xin ai cả.
Cầu Thủy Kính lại cười nói tiếp.
- Ta chỉ truyền thụ cho ngươi biện pháp chữa khỏi mắt của ngươi. Chữa mắt là việc của ngươi, không liên quan tới ta. Tự chữa mắt cho chính mình còn cần phải trả tiền cho chính mình sao?
Tô Vân ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
- Nhưng ta thực sự không phải thầy giáo quan học trong trường, mà là tiên sinh chuyên giảng dạy bổ túc cho các công tử hậu duệ quý tộc.
Cầu Thủy Kính cười nói.
- Cho nên, phải thu học phí của ngươi. Ngươi đưa cho ta một đồng tiền Ngũ Thù, ta sẽ dạy cho.
Tiền Ngũ Thù là loại tiền tệ nhỏ nhất của nước Nguyên Sóc, một đồng tiền nặng năm thù*, bởi vậy được gọi là tiền Ngũ Thù.
*1 thù = 2 - 3 gram.
Mặt Tô Vân đỏ bừng, thò tay vào túi áo lục lọi một lúc lâu, nhưng chẳng móc ra được thứ gì.
Cầu Thủy Kính kinh ngạc.
- Chẳng lẽ đến cả một đồng tiền Ngũ Thù mà ngươi cũng không có?
Tô Vân gật đầu đầy xấu hổ, vội vàng nói.
- Tiên sinh, những bảo bối kia của ta...
Cầu Thủy Kính dở khóc dở cười.
Mấy "bảo bối" kia của Tô Vân chính là vật tuẫn táng của đám bần dân, không đáng một đồng.
Cầu Thủy Kính là người có tính cách quái đản, có nguyên tắc của chính mình. Ông luôn cho rằng tri thức có giá trị của nó, ông có thể dạy cho Tô Vân cách chữa "tật ở mắt", nhưng Tô Vân nhất định phải trả gì đó, chứ không thể cho không được.
Đương nhiên, thứ ông dạy cho Tô Vân hơn xa một đồng Ngũ Thù nhiều. Sở dĩ nhất định phải thu một đồng tiền ấy là vì nguyên tắc.
Cũng vì tính nết đó mà ông mới không sống nổi ở Đông Đô, đành phải từ quan rời khỏi chốn thị phi kia.
- Xin tiên sinh chờ chút.
Tô Vân vội vàng nói.
- Ta đi tìm Dã Hồ tiên sinh mượn một đồng tiền.
Cầu Thủy Kính cười ha ha, tiếng cười này đánh tan sương mù ở Thiên Môn trấn, làm cho ánh mặt trời có thể rọi xuống, chiếu rõ trên căn nhà của Tô Vân.
- Ta sẽ đi cùng ngươi, sau khi truyền thụ cho ngươi rồi, ta sẽ lập tức quay về Sóc Phương.
Tô Vân đi trước dẫn đường. Cầu Thủy Kính lại nhìn thấy chiếc chuông vàng kia hiện lên, không ngừng xoay tròn tính toán thời gian, lòng thoáng động, bèn hỏi.
- Tô Vân, ngươi làm thế nào để tiếp tục sống?
Tô Vân hơi ngẩn ra.
Cầu Thủy Kính nói.
- Ý của ta là, sau khi đôi mắt ngươi bị mù, chuyện gì đã xảy ra?
Thiếu niên tiếp tục đi trước, ra khỏi Thiên Môn trấn, hắn trả lời.
- Ta cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra. Ta chỉ nhớ rằng lúc ấy ta ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại thì phát hiện mình đang bị nhốt trong một căn phòng nhỏ hẹp. Ta bèn ra sức gõ cửa. Là Sầm bá đã mở cửa, thả ta ra ngoài.
- Sầm bá?
- Chính là Sầm bá ở dưới cây liễu.
Tô Vân giơ tay chỉ. Cầu Thủy Kính nhìn theo, lại thấy gốc cây liễu rủ kia, dưới cây không có ai, cũng không có nhà cửa, chỉ có một ngôi mộ hoang.
- Sầm bá ở bên cạnh nhà ta, là một người quái gở, không thích nói chuyện với người khác. Bá nói với ta là nhà của ta bị phá rồi, bảo ta chuyển lên trấn ở. Vì vậy ta mới chuyển vào trong trấn, các thúc bá trong trấn đều rất chiếu cố ta...
Cầu Thủy Kính nghe đến đó, bèn nhìn xung quanh.
- Nhà cũ của ngươi ở đâu?
Tô Vân giơ tay chỉ, Cầu Thủy Kính nhìn theo hướng hắn chỉ thì thấy một ngôi mộ nho nhỏ với chiếc quan tài đã mục nát tan hoang.
Cầu Thủy Kính lặng im.
Khi đó thiếu niên này mới chừng sáu bảy tuổi, chết ngất đi, rồi bị người ta cho rằng người chết nên đưa vào trong quan tài mang đi chôn.
Sau khi hắn tỉnh lại, hẳn đã vào đêm mới gõ quan tài, kinh động tính linh trong mộ phần ngay dưới cây liễu cổ, cũng chính là "Sầm bá".
Sầm bá cứu hắn ra khỏi ngôi mộ, hơn nữa còn bảo hắn lên trấn ở.
Đôi mắt Tô Vân đã mù, nên hắn căn bản không biết kẻ đang nói chuyện cùng mình không phải người, càng không biết Thiên Môn trấn nơi hắn đang ở chỉ còn mình hắn là người sống!