Dịch: Tiêu Dao Miêu Các
Nguồn: bachngocsach.com
--------------
Chuông vàng trong đầu Tô Vân vẫn đang xoay tròn như lúc bình thường, mà bản đồ địa hình trong đầu hắn cũng đang không ngừng biến hóa phương hướng. Đột nhiên tinh thần hắn thoáng động, hắn trầm giọng nói.
- Tìm được rồi! Chúng ta tiếp tục đi!
Đúng lúc này, bên tai hắn là tiếng ù ù, cảm giác đau đớn như kim châm đâm vào đầu óc hắn.
Tiếng ù ù chỉ vang lên chốc lát rồi mới biến mất, mà cơn đau đớn ngắn ngủi đã khiến toàn thân Tô Vân đầy mồ hôi lạnh, làm ướt đẫm quần áo.
Hắn há miệng thở dốc, nhưng lại không nghe thấy âm thanh của mình!
Bốn phía là sự tĩnh lặng tuyệt đối, hoàn toàn không có bất kỳ âm thanh nào!
- Khí tức hùng mạnh truyền tới từ trong Táng Long lăng đè ép khí huyết của chúng ta, đầu tiên là tước đoạt thị giác của chúng ta, hiện giờ lại cướp đi thính giác của chúng ta!
Tô Vân lấy lại bình tĩnh.
- Kế tiếp e rằng sẽ cướp mất xúc giác, vị giác, khứu giác và tri giác của chúng ta. Nếu cả sáu giác quan đều bị tước đoạt...
Hắn cắn dập môi, trong khoang miệng mang theo mùi máu tinh và vị ngọt, cơn đau nói cho hắn biết vị giác, xúc giác, khứu giác và tri giác của hắn vẫn còn.
- Đám người Hoa nhị ca cảm giác được có người vuốt ve gáy bọn họ, đó là khí huyết đè ép lên xúc giác tạo ra ảo giác, thực sự không hề có quỷ quái sờ chúng ta trong bóng tối!
Tô Vân lấy Thần Tiên Tác ra, nhanh chóng trói Hoa Hồ lại, thầm nghĩ.
- Chuông vàng của ta tuyệt đối không nhầm, hiện giờ mặt trời còn chưa uống núi! Chúng ta còn thời gian để đi ra ngoài!
Hoa Hồ giãy dụa, Tô Vân vội vã ra dấu một hồi, Hoa Hồ mới ngừng lại.
Tô Vân lại trói Thanh Khâu Nguyệt lại. Thanh Khâu Nguyệt không giãy dụa, bởi xúc giác của cô bé đã biến mất, không hề cảm giác được mình đã bị trói. Không còn xúc giác, không có thính giác và thị giác, cô bé chính là con cá trên thớt mặc người ta chặt chém.
- Sở dĩ chúng ta xuất hiện ảo giác bị sờ vuốt, đó là vì khí tức trào ra từ Táng Long lăng đè ép lên thần kinh của chúng ta, bắt đầu chặn xúc giác lại.
Tô Vân cũng cảm thấy có thứ gì đó đang vuốt ve chính hắn. Xúc giác của hắn dường như càng lúc càng trở nên nhạy bén, nhưng đây chỉ là ảo giác, hắn đang dần dần đánh mất xúc giác.
Trán hắn càng lúc càng toát ra nhiều mồ hôi lạnh, sờ soạng xung quanh, sờ tới một thứ, gắng lắm mới nhận ra đó là Ly Tiểu Phàm.
Hắn trói Ly Tiểu Phàm lại, lúc này, xúc giác của hắn cũng đã biến mất.
- Hồ Bất Bình!
Tô Vân há mồm kêu to, nhưng chẳng nghe được bất cứ âm thanh gì. Hắn sờ soạng khắp nơi, cũng chẳng cảm nhận được bất cứ vật gì.
- Khí huyết! Đúng rồi, ta còn có thể cảm nhận được khí huyết của Bất Bình!
Tô Vân liều mạng thôi động Hồng Lô Thiện Biến, dốc sức phồng khí huyết của mình, cẩn thận cảm ứng bốn phía. Rốt cuộc, trong bóng đêm, những bóng dáng xuất hiện trong "tầm nhìn" cảm ứng của hắn.
Tô Vân tìm được Hồ Bất Bình, giơ tay chộp tới, nhưng lại không cảm giác là mình đã bắt được Hồ Bất Bình hay chưa.
Hắn chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm và cảm ứng khí huyết mà trói Hồ Bất Bình lại.
Làm xong xuôi mọi thứ, hắn lại trói bốn con hồ yêu vào sau lưng mình, rồi mới tiếp tục bước đi.
- Ta đã không còn cảm giác được chân mình, cũng không cảm giác được tay, mùi máu tươi trong miệng càng lúc càng nhạt đi.
Tô Vân liếm vết thương trên môi, hắn đã không tìm thấy vị trí phần môi bị mình cắn rách.
Bị khí huyết đè ép, hắn đã hoàn toàn đánh mất vị giác và khứu giác.
Mất đi năm giác quan, hắn cảm thấy mình hệt như một xác chết đang đi trong nơi thuần những sự vô tri.
Hắn thậm chí không rõ mình đang lên hay xuống dốc, cũng không rõ mình đang đi bên cạnh vách núi chưa, hay mình đã đi vào trong khoang miệng của yêu ma quỷ quái!
- Ta phải ra khỏi Táng Long lăng trước khi đánh mất tri giác, chứ nếu mất tri giác rồi, như vậy coi như xong đời.
Tô Vân đã không cảm nhận được cơ thể mình, tri giác đang dần dần mất đi. Trong sự xoay tròn của chuông vàng, hắn chỉ có thể di chuyển máy móc, không ngừng bước đi dựa theo tấm bản đồ trong đầu mình, quay trở lại vách núi.
Đây là bóng tối vô biên cương, chỉ có chuông vàng và tấm bản đồ trong đầu hắn vẫn còn sáng, chỉ có cảm ứng khí tức của hắn với đám hồ yêu nói cho hắn biết bọn họ còn sống.
Tô Vân tiếp tục bước đi, qua không biết bao lâu sau, khí huyết của đám người Hoa Hồ biến mất khỏi đầu hắn.
Tri giác của hắn càng ngày càng nhỏ yếu.
Tô Vân tiếp tục bước đi.
- Còn thời gian, trời vẫn chưa tối, mặc kệ dị vật kia là cái gì, trời hãy còn sáng, nó sẽ không thể đi ra!
Hắn dựa vào ý chí và ý thức cuối cùng nói cho cơ thể mình rằng cứ tiếp tục bước đi. Tuy hắn không còn cảm nhận được bước chân của mình, nhưng tin tưởng vào thân thể của mình sẽ tiếp tục bước đi dưới sự khống chế của ý thức và ý chí.
Qua thật lâu sau, Tô Vân dừng lại. Chuông vàng và bản đồ trong đầu nói cho hắn biết phía trước chính là vực thẳm!
Hắn đã ra khỏi Táng Long lăng!
- Vì sao?
Tô Vân rơi vào sự khủng hoảng, nội tâm bị sợ cơn sợ hãi tột độ đánh sụp. Hắn lại hệt như biến thành đứa trẻ phát hiện mình bị giam trong "căn nhà" nho nhỏ kia.
- Ta đã ra khỏi Táng Long lăng, vì sao vẫn đánh mất năm giác quan? Chẳng lẽ kỳ thật ta chưa hề di chuyển chút nào? Chẳng lẽ ta vẫn còn ở trong Táng Long lăng?
Hắn gần như suy sụp, ý chí ý thức chèo chống cho hắn đang dần tan rã.
Nhưng đúng lúc này, khí huyết của đám người Hoa Hồ xuất hiện trong "tầm mắt" của hắn.
Tô Vân hơi ngẩn ra, tiếp đó hắn cảm nhận được mùi máu tươi trong miệng, đau đớn truyền tới từ môi, cơ thể đang dần phục hồi cảm giác, tai cũng không còn là sự im lặng tuyệt đối, hắn mang máng nghe thấy tiếng kèn đám tang ở Ngưu gia trang, đang thổi bài Bách Điểu Triêu Phượng.
Hắn cảm nhận được sức nặng sau lưng, cảm nhận được đôi chân của mình.
Nỗi hoảng sợ trong lòng hắn dần biết thành dòng nước mắt, trào ra từ trong khóe mắt, làm ướt hai gò má.
Hắn run rẩy thò chân trái ra thử phía trước, nơi đó trống không.
Đây chính là vách núi cao, hoàn toàn giống hệt bản đồ trong đầu hắn, không sai lệch chút nào!
Tô Vân đứng bên vách núi, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt, mà hắn lại cười ha ha.
Đám người Hoa Hồ trên lưng hắn bị tiếng cười của hắn đánh thức, bọn họ lấy lại được sáu giác quan, thế mới nhìn thấy Tô Vân buộc bọn họ lại, cõng bọn họ đứng bên vách núi, bên dưới là vực thẳm. Nếu tiến thêm một bước nữa, bọn họ sẽ bị ngã xuống, tan xương nát thịt!
Bốn con hồ yêu không dám động đậy chút nào.
Đột nhiên Tô Vân giơ chân bước đi dọc theo vách núi. Đám người Hoa Hồ hoảng sợ vạn phần, Hồ Bất Bình thì thét lên, cơ mà lần này không còn ai chặn miệng hắn nữa.
Nhưng bước chân của Tô Vân vẫn vững vàng như núi Thái Sơn, từ đầu tới cuối khoảng cách của hắn với vực thẳm chỉ là một bước chân.
Bước bên bờ vực thẳm như đi trên đất bằng.
Thấm thoắt, tâm tính của hắn dần trầm tĩnh lại một phần.
Hắn đi hai vòng rồi mới dừng bước lại, buông bốn con hồ ly xuống, lại cởi Thần Tiên Tác ra.
Chút ánh nắng cuối cùng của chiều tà hắt xuống, vẩy lên mặt thiếu niên. Ánh nắng ấm áp đã xua tan cái lạnh giá của Táng Long lăng.
Trời tối xuống, mặt trời khuất sau rặng núi.
Buổi tối đã đến.
Bên trong Táng Long lăng truyền tới tiếng rồng ngâm trầm bổng, réo rắt, ngân vang. Trong âm thanh ấy dường như cất giấu sự cô độc dài đằng đẵng của năm tháng, làm cho người ta chợt cảm thấy đau buồn.
Tiếng rồng ngâm vang lên khiến người ta tựa như nhìn thấy một con chân long đang bay tới bay lui tuần tra trên bầu trời, vượt qua hành trình dài vô tận, từ một tinh cầu này tới một tinh cầu khác, tìm kiếm người bạn đời của mình.
Tô Vân đang định tung Thần Tiên Tác rời khỏi nơi đây, nghe được tiếng rồng ngâm này thì không khỏi ngẩn ra.
- Âm thanh này... Nhị ca, thứ trong sơn cốc là long linh sao?
Hoa Hồ đứng dậy, đưa mắt nhìn xuống khe núi. Trời xâm xẩm tối, chỉ thấy thần long màu xanh tỏa ra thứ ánh sáng xanh âm u bay giữa không trung, thong thả bay lượn xung quanh huyệt mộ của mình, xuyên qua giữa rừng cây.
Long linh kia vừa bay vừa ngâm, dường như đang kể lể nỗi cơ đơn khi vượt qua bầu trời mênh mông.
- Là con rồng quỷ kia.
Hoa Hồ cắn răng nói.
- Ban nãy hẳn là vật này đã ép cho chúng ta đánh mất sáu giác quan, suýt thì chết trong Táng Long lăng.
- Vậy thì kỳ quái.
Tô Vân nhíu mày, sắc mặt đầy vẻ khó hiểu, lẩm bẩm.
- Nếu long linh còn ở trong khe núi, như vậy người Toàn Thôn Cật Phạn Tiêu Thúc Ngạo mang đi là ai?
Hoa Hồ chợt nhận ra, hắn ta trợn to mắt, há hốc mồm.
Ba tiểu hồ ly khác cũng đứng lên, nhìn thấy vẻ kinh hãi hiện rõ trong đôi mắt của đối phương.
Đúng vậy, kẻ mà Tiêu Thúc Ngạo mang đi là ai?
Long linh của thần long còn ở trong khe núi, quanh quẩn bên hài cốt của mình, như vậy âm thanh sàn sạt bên người Tiêu Thúc Ngạo chắc chắn không phải của tính linh của rồng rồi.
Trong khe núi này, ngoài tính linh của rồng ra thì chỉ còn một thứ khác.
- Chính là dị vật đã rơi xuống cùng thần long!
Hồ Bất Bình thốt lên.
- Toàn Thôn Cật Phạn cho rằng hắn mang long linh đi, nhưng lại không biết thứ mà hắn mang đi là dị vật!