Nhóm Dịch: Tiêu Dao Miêu Các
Nguồn: BachNgocSach
----------------------
Những sĩ tử phía sau Cầu Thủy Kính thấy lòng rờn rợn.
Nụ cười trên mặt cậu thiếu niên tên Tô Vân kia tuy rực rỡ tỏa nắng nhưng trong chợ quỷ dày đặc âm khí này lại có vẻ âm trầm và khủng bố gấp bội.
Một cậu thiếu niên mới mười ba mười bốn tuổi, hơn nữa còn bị mù, ấy thế mà lại cùng đám hồ yêu đi học với một con hồ ly già!
Theo hồ yêu đi học thì thôi, mấu chốt là hắn làm thế nào vào được Thiên Môn, chạy tới chợ quỷ này?
Nên biết rằng chợ quỷ Thiên Môn sừng sững giữa trời cao, người bình thường căn bản không nhìn thấy đường lên Thiên Môn, càng đừng nói tới chuyện bước vào chợ quỷ sau Thiên Môn.
Một tên nhóc mù sao lại có thể đi lên bầu trời đến được nơi đây?
Nếu hắn tiến vào chợ quỷ từ Thiên Môn, như vậy chắc chắn không thể giấu được ánh mắt của đám người Cầu Thủy Kính, nhưng nếu như không phải bước qua Thiên Môn để vào chợ quỷ, chẳng lẽ còn một con đường khác để bước vào đây?
Và điều kỳ dị hơn nữa là, hắn lại có thể bày quầy hàng trong chợ quỷ giống hệt các quỷ thần!
Chẳng lẽ, hắn vốn chẳng phải người sống?
Nếu hắn là người sống, quỷ thần nơi chợ quỷ sao có thể dễ dàng để cho hắn bày quầy hàng ở đây?
Nhưng nếu hắn là người chết, thì sao lại xuất hiện sống động trước mắt mọi người?
Đám sĩ tử chỉ muốn bắt tên nhóc đang nở nụ cười vô hại kia tới đây rồi nghiên cứu cho rõ!
Nhưng đúng lúc này, một sĩ tử đột nhiên hiểu ra, thất thanh kêu lên.
- Ta biết rồi, hắn là nhân ma!
Lời này vừa thốt ra, đến cả Cầu Thủy Kính cũng không khỏi chấn động toàn thân.
Nhân ma!
Tính linh bám vào cơ thể người, hóa thành ma mất đi nhân tính!
Thiếu niên tên Tô Vân này, đầu tiên đi học cùng với hồ yêu, hiện giờ lại xuất hiện trong chợ quỷ, bất kể quỷ thần hay hồ yêu đều không coi hắn là ngoại tộc, chẳng lẽ hắn thật sự là nhân ma vô cùng tà ác?
Cầu Thủy Kính đột nhiên hạ nhỏ giọng nói.
- Trong chợ quỷ Thiên Môn còn một quy tắc thứ tư: Lo cho tốt chuyện của mình, tuyệt đối đừng hỏi nhiều chuyện khác! Có đôi khi can dự vào quá nhiều chuyện, sẽ chết.
Trong lòng đám sĩ tử nghiêm nghị, chợ quỷ Thiên Môn hẳn không có quy tắc thứ tư, chẳng qua Cầu Thủy Kính lo cho sự an nguy của bọn họ nên mới bảo bọn họ đừng có xen vào chuyện của người khác.
- Là tiên sinh đến từ trong thành sao?
Thiếu niên mù cười hỏi.
- Đúng vậy.
Cầu Thủy Kính nhìn thiếu niên kia với ánh mắt sâu sắc, đáp lời.
Ông hơi ngẩn ra, đột nhiên có cảm giác như trút được gánh nặng.
- Hắn không phải nhân ma.
Ông đã nhìn thấy tính linh thần thông của Tô Vân.
Tính linh thần thông của Tô Vân rất nhẹ, rất mờ nhạt, thiên nhãn của đám sĩ tử không thể nhìn ra, Cầu Thủy Kính cũng phải nhìn thật kỹ thì mới thấy được nó.
Thần thông của Tô Vân khá kỳ quái, giống như một chiếc chuông vàng đang không ngừng xoay tròn.
Chiếc chuông vàng này trông không giống những chiếc chuông bình thường, mà hệt như do những chiếc vòng khác biệt móc vào nhau, giữa các vòng dường như có kết nối bởi bánh răng.
Vòng của tầng trên bánh răng lớn, tầng dưới bánh răng nhỏ, điều này khiến tốc độ xoay của tầng dưới nhanh hơn tầng trên rất nhiều.
Mà chiếc chuông vàng này có tất cả bảy tầng.
Tầng thứ nhất gần như đứng im bất động, tầng thứ hai xoay cực kỳ chậm rãi, tốc độ xoay tròn của tầng thứ ba thì nhanh hơn tầng thứ hai mười lần, nhưng cũng rất chậm.
Tầng thứ tư của chuông lại nhanh hơn tầng thứ hai mười lần, nhưng vận tốc xoay cũng không được nhanh.
Đến tầng thứ năm, tốc độ chuyển động của nó mới đạt mức có thể dễ dàng phát hiện.
Tốc độ của tầng thứ sáu nhanh hơn tầng thứ năm ba, bốn trăm lần. Mà vận tốc xoay của tầng thứ bảy lại gấp tầng thứ sáu ba bốn trăm lần, chỉ trong nháy mắt mà nó có thể xoay tròn hơn mười vòng!
- Đây là...
Cầu Thủy Kính vạn phần kinh ngạc, lập tức đoán ra tác dụng của tính linh thần thông của Tô Vân.
- Chuông vàng của hắn dùng để tính thời gian, tầng thứ nhất là năm, tầng thứ hai là tháng, tầng thứ ba là ngày, tầng thứ tư là giờ, tầng thứ năm là phút, tầng thứ sáu là giây, tầng thứ bảy là tích tắc.
Ông tỏ vẻ suy tư.
- Mục đích của hắn, ta đã biết rõ rồi. Hắn mượn tầng tầng vạch trên chuông vàng để tính toán xem mình đã đi đến chỗ nào. Chỉ là người bình thường căn bản sẽ không dùng tích tắc để tính thời gian, dùng giây đã đủ rồi.
Người có đôi mắt không nhìn thấy gì, việc đi lại rất bất tiện, cần có người dắt hoặc dùng quải trượng thăm dò phía trước. Mà cậu thiếu niên Tô Vân này lại không dùng quải trượng, cũng không có ai dẫn đường cho hắn.
Sở dĩ hắn có thể hành động tự nhiên, đó là vì hắn biết rõ địa lý bốn phía.
Chỉ biết rõ địa lý còn chưa đủ, hắn nhất định phải có vạch thời gian, thời gian sử dụng và tốc độ bước đi của mình để phán đoán xem mình đã đến nơi nào.
- Hắn sử dụng tích tắc để tính thời gian, cho thấy mỗi một hành động của hắn đều vô cùng chính xác! Ở nơi hắn quen thuộc, hắn tuyệt đối không có khả năng đi nhầm!
Cầu Thủy Kính nghĩ tới nhiều hơn, nếu dùng chuông vàng để chiến đấu, như vậy mỗi một động tác của thiếu niên Tô Vân này sẽ vô cùng chính xác, không lãng phí dù chỉ chút ít sức mạnh!
- Tuổi còn trẻ mà đã có thể tu luyện ra tính linh thần thông đạt tới cảnh giới Uẩn Linh, tư chất của hắn thật bất phàm. Chỉ tiếc hắn là người mù. Người mù mà muốn học thứ gì, phải nói rằng khó hơn người khác không biết bao nhiêu lần.
Cầu Thủy Kính thầm than một tiếng, ở trong lòng ông, Tô Vân là kẻ có thể đào tạo bồi dưỡng, thậm chí có tư chất còn xuất sắc hơn đám sĩ tử phía sau, nhưng đôi mắt mù này cho thấy dù tư chất của Tô Vân có tốt đến mấy cũng không thể đạt được thành tựu gì.
- Chiếc chuông vàng này tinh vi như thế, hắn làm thế nào mà tu luyện ra bậc tính linh thần thông này?
Trong lòng Cầu Thủy Kính lại có chút tò mò.
Chiếc chuông vàng phức tạp như thế, tỉ mỉ chính xác tới cực điểm, không chấp nhận dù chỉ một sai lầm nho nhỏ, cho dù quan chức chưởng quản lịch pháp của triều đình cũng chưa chắc có thể tu luyện nên dạng tính linh thần thông như vậy, huống chi là một đứa bé?
Ông càng lúc lại càng tò mò về thiếu niên tên Tô Vân này.
- Tô Vân, Thiên Môn trấn ở Thiên Thị viên, mười ba tuổi, năm bảy tuổi gia đình xảy ra biến cố. Bảy tuổi, cũng chính là sáu năm trước. Sáu năm trước Thiên Môn trấn...
Sắc mặt Cầu Thủy Kính biến đổi, ông lại liếc Tô Vân một cái rồi dẫn đám sĩ tử đi sâu vào trong chợ quỷ.
Chợ quỷ rất lớn, từng có không ít người định tìm tới cuối của chợ quỷ, nhưng không ai có thể thăm dò hết nơi này chỉ trong một đêm.
Lần này Cầu Thủy Kính cũng định thăm dò chợ quỷ, nhưng sau khi gặp phải Tô Vân, ông đã không còn tâm tình này nữa.
Ông tìm tới tính linh của đại nhân vật kia, làm cho đám sĩ tử lần lượt tiến lên hỏi di nguyện của đại nhân vật. Còn ông thì đứng một bên im lặng nghe tính linh của đại nhân vật thuật lại di nguyện của mình, lòng vô cùng bùi ngùi.
Ông có quen vị đại nhân vật này, chẳng những quen biết, mà năm đó hai người cũng có mối giao tình khá sâu, thậm chí có thể gọi chí hữu.
Sau đó vì một chuyện nhỏ mà cả hai phát hiện ra lý niệm của hai bên khác biệt, dần mới xa lánh nhau.
Tuy khác biệt về lý niệm, nhưng ông không hề có lời oán hận nào đối với vị đại nhân vật này, lòng chỉ có sự tôn trọng, cho nên ông mới có thể dẫn đám sĩ tử tới đây để hoàn thành tâm nguyện chưa xong của ông ấy.
- .. Bảo vật này của ta tên Bút Phù Thế Duyên Hoa, là thứ ta luyện cả đời. Muốn lấy bảo vật này, chỉ có một yêu cầu, thề sống chết đền ơn nước.
Cầu Thủy Kính nghe tính linh của đại nhân vật nói ra lời này, trên mặt thì nở nụ cười mà trong lòng lại có chút chua xót.
Vị chí hữu này của ông dù chết cũng không buông bỏ được đất nước.
Hai người bọn họ đều lựa chọn con đường cứu quốc, tuy mục đích giống nhau, nhưng cách thực hiện lại khác hẳn, cũng bởi khác biệt về lý niệm mà đã đẩy bọn họ mỗi người đi một ngả.
Nhưng xét về tấm lòng khẩn thiết đền nợ nước và cứu quốc, Cầu Thủy Kính lại cảm thấy vị chí hữu này càng tinh thuần hơn hẳn.
Trái lại, chính ông, đến tuổi trung niên rồi thì cũng đã hao mòn toàn bộ chí tiến thủ, rời khỏi Đông Đô trong sự thảm hại, trốn tới nơi Sóc Phương này.
Phía sau truyền tới tiếng người, Cầu Thủy Kính chỉnh lại tâm tình, quay đầu nhìn thì thấy lại có những người khác đi tới chợ quỷ, lục tục đến cũng chừng mấy chục người.
Hẳn là Thiên Môn mở ra, các hào cường ở Sóc Phương cũng phái người tới đây thử vận may. Về phần Thiên Thị viên, hẳn là vì trận biến cố kia mà đã không còn các hào cường thế gia nữa.
Đến nửa đêm, đám Sĩ tử đều có thu hoạch riêng, Cầu Thủy Kính bèn lệnh bọn họ rời khỏi chợ quỷ trước, còn dặn.
- Các ngươi đi tới trạm dịch ở Thiên Thị viên, quay về Sóc Phương thành trước. Ta có lẽ sẽ ở lại nơi đây một thời gian.
Đám sĩ tử đi rồi.
Cầu Thủy Kính dõi mắt nhìn bóng họ đi xa, thế mới quay về Thiên Môn, trở lại chợ quỷ.
Ông đứng đằng xa, nhìn chăm chú vào thiếu niên Tô Vân kia.
Tô Vân không hề phát hiện những đồ hắn bán đều là đồ vàng mã tới từ trong mộ, nhưng so với bảo vật của quỷ thần thì những đồ vật của hắn đều là thứ tầm thường, không thể gọi là bảo vật, chẳng có tác dụng gì.
Người tầm bảo đi vào chợ quỷ này, khi đi qua quầy hàng của hắn cũng chỉ liếc mắt một cái rồi bước đi thẳng.
Đêm càng ngày càng khuya, chợ quỷ cũng dần không có bóng người.
Tô Vân bắt đầu thu dọn đồ đạc, cuộn quầy hàng của mình đặt vào trong sọt rồi đeo trên lưng, sau đó đi sâu vào trong chợ quỷ.
Cầu Thủy Kính lặng lẽ theo sau thiếu niên.
Bọn họ đã đi tới chỗ sâu của chợ quỷ từ lúc nào không hay.
Từ dưới đất nhìn lên thì chợ quỷ là một tòa thần thành rực rỡ màu sắc, vô cùng rộng lớn, không nhìn tới cuối. Mà đi trong chợ quỷ, càng đi sâu vào thì kiến trúc xung quanh lại càng u ám, không có màu sắc.
Dưới chân bọn họ càng lúc càng mềm, hệt như đang bước trên mây mù.
Mặc dù Cầu Thủy Kính thì cũng phải chần chờ, bởi chợ quỷ quá lớn, nếu tiếp tục đi cùng thiếu niên, ngộ nhỡ không có thời gian quay ngược trở lại, chẳng phải chính ông cũng phải chôn thân trong chợ quỷ này hay sao?
Ông vừa nghĩ tới đây, Tô Vân đột nhiên dừng lại.
Cậu thiếu niên mù này không tiếp tục bước đi trên con phố, mà rẽ vào con hẻm bên trái.
Cầu Thủy Kính nhíu mày, đường hẻm là nơi nguy hiểm nhất chợ quỷ!
Ở nơi đó có những thứ khó tin còn sót lại từ thời đại cổ xưa, những thứ không cách nào giải thích. Vả lại điểm quan trọng nhất là, đường hẻm rẽ ngang rẽ dọc, đường đi phức tạp như mê cung, vẫn chưa có ai có thể đi ra từ trong đó!
Cầu Thủy Kính chần chừ một chút, rồi cắn răng cất bước đi vào con hẻm kia theo cậu thiếu niên mù.
Nhà cửa hai bên cũng dần dần không giống nhà cửa nữa, mà càng lúc lại càng giống mồ mả.
Lại thêm bóng đêm, mồ mả như tan vào bóng đêm, chỉ có thể mơ hồ thấy được đường nét của chúng.
Gió lạnh rít gào, mang theo tiếng kêu khóc của quỷ thần, xung quanh càng lúc lại càng đáng sợ.
Người mù Tô Vân đi trước không nhìn thấy cảnh tượng bốn phía, chỉ đang dựa theo bước chân và sự chuyển động của chuông vàng để xác nhận phương hướng và con đường nơi mình đang đi.
Hiển nhiên hắn đã đi qua nơi này, hơn nữa không chỉ một lần, cứ thể quen thuộc bước đi, không hề chần chừ chút nào.
- Chỉ có người mù luyện thành chuông vàng như Tô Vân mới có thể ghi nhớ được địa hình phức tạp như thế!
Trong lòng Cầu Thủy Kính kinh hãi.
Các đường ngang ngõ hẻm trong chợ quỷ vô cùng phức tạp, tồn tại không biết bao nhiêu ngã rẽ, vả lại mỗi ngã rẽ đều giống nhau như đúc, mắt người rất dễ bị lừa gạt.
Cũng chỉ có Tô Vân mới có thể mò ra một con đường ở trong chợ quỷ này!
Đột nhiên Tô Vân dừng lại trước một cây liễu mọc trước ngôi mộ hoang.
Trong lòng Cầu Thủy Kính thoáng động, chỉ thấy thiếu niên mắt mù kia giơ hai tay bắt lấy một "cành liễu", rung lắc một hồi, thế mà lại thuận theo "cành liễu" trượt xuống, nhanh chóng biến mất không thấy đâu nữa.
- Không phải cành liễu! Là Thần Tiên Tác!
Cầu Thủy Kính khiếp sợ trong lòng, sốt ruột bước lên rồi nhìn xuống dưới. Chỉ thấy bên dưới cây liễu là một cửa hang, vuông vắn rộng chừng sáu mươi phân, tối om, có gió lạnh thổi tới từ trong hang.
Mà "cành liễu" Tô Vân cầm ban nãy thì đón gió mà dài ra, làm cho thiếu niên nắm "cành liễu" trượt vào trong.
Nhìn kỹ lại thì thấy "cành liễu" kia là một sợi dây thừng to bằng quả trứng gà, chính là "Thần Tiên Tác" mà Cầu Thủy Kính nói.
Cầu Thủy Kính chần chờ, rồi chợt cắn răng, cũng giơ tay bắt lấy dây thừng, trượt vào trong hang.
Cứ trượt như vậy được chừng hai ba mét, phía dưới người ông đột nhiên trống không!
Cầu Thủy Kính nắm chặt dây thừng, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy ông nắm lấy dây thừng treo lơ lửng giữa không trung. Dây thừng lắc lư theo gió, ông cũng lắc lư theo gió không thôi.
Ông lại ngửa đầu nhìn lên, chỉ thấy trên đỉnh đầu chính là chợ quỷ, dây thừng thì thòng xuống từ cửa hang kia.
- Thần Tiên Tác này là tính linh thần thông của một vị cường giả...
Ông yên tâm, thuận theo cành liễu trượt xuống, lòng lại có chút tò mò.
- Thần Tiên Tác này hiển nhiên được chuẩn bị cho thiếu niên Tô Vân, như vậy rốt cuộc ai đã chuẩn bị cho hắn?
Ông cảm thấy có chút khó hiểu.
- Vả lại chiếc chuông vàng kia cũng không phải Dã Hồ tiên sinh có thể dạy dỗ ra được. Trên người Tô Vân chắc chắn có bí mật nào đó!
Cầu Thủy Kính từ trên trời cao trượt một mạch xuống dưới, qua thật lâu sau mới chạm đến đất bằng.
Ông ngửa đầu nhìn lên, không khỏi ngẩn ra, chỉ thấy ông đang đứng dưới một gốc cây liễu rủ xuống. Cây này cao tầm hai trượng, trên phần thân cây khô ngả xuống kia có treo một sợi dây thừng.
Mà bên dưới tán cây là một ngôi mộ hoang.
Ban nãy, đúng là ông cầm sợi dây thừng này trượt xuống từ trên bầu trời!
- Dây thừng này chính là Thần Tiên Tác, mà gốc cây liễu này chính là gốc cây ở ngôi mộ đã buộc Thần Tiên Tác! Ta rõ ràng đã trượt xuống phải vài dặm, nhưng vì sao khi chạm đất thì mới chỉ có hai trượng...
Trên trán Cầu Thủy Kính nổi lên đầy gân xanh, Tô Vân là một người mù, không nhìn thấy tình huống kỳ dị này, cho nên chưa bao giờ suy nghĩ vấn đề kỳ quái như thế. Nhưng ông thì có thể nhìn thấy, cho nên lại bị những chuyện kỳ quái này quấy nhiễu, làm rối loạn tâm thần.
- Mắt không nhìn thấy có lẽ không phải nhược điểm, mà cũng có thể trở thành ưu thế.
Cầu Thủy Kính xem xét ngôi mộ hoang dưới tán cây, chỉ thấy phần bia mộ đã đổ xuống, hiển nhiên đã nhiều năm không được người ta xử lý.
- Người được chôn trong ngôi mộ này chắc chắn là một đại nhân vật! Thần Tiên Tác là tinh binh của hắn. Vì sao hắn lại chiếu cố người mù Tô Vân này?
Bầu trời đã dần sáng lên, đêm tối bắt đầu rút đi.
Thiếu niên tên Tô Vân kia cõng cọt đi ở phía trước, nơi đó sương mù nổi lên, bên trong là một cổng lãng cực lớn đứng sừng sững. Cổng này có năm cửa, trạm trổ rồng phượng, rất hoa lệ.
Nhưng cổng đã đổ nát, lâu năm không được tu sửa, dường như có thể đổ sụp xuống bất cứ lúc nào.
Cầu Thủy Kính đi theo thiếu niên tới gần, rồi ngẩng đầu nhìn lên, nương theo ánh sáng mờ lúc bình minh, ba chữ đỏ tươi đầy xưa cũ trên cổng lãng này đập vào mắt ông.
Thiên Môn trấn.
- Đây chính là Thiên Môn tiếng tăm lẫy lừng, truyền thuyết nói rằng những người thợ giỏi tay nghề đã điêu khắc nó dựa theo Thiên Môn của chợ quỷ.
Cầu Thủy Kính vừa nghĩ tới đây, đột nhiên một làn gió biển lành lạnh thổi tan lớp sương mù phía sau Thiên Môn, Thiên Môn trấn xây dựng ở vách núi dựng đứng bờ biển Bắc Hải hệt như một thành phố trên biển, cứ thế xuất hiện trước mắt ông!