Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
----------------------
Bên trong ngọn núi, ánh sáng đèn kiếp tro chiếu sáng nơi này giống như ban ngày, Tô Vân cùng Ngô Đồng, Tiêu Thúc Ngạo xa xa đã nhìn thấy một bức tường hùng vĩ xuất hiện phía trước bọn họ, có mười mấy linh sĩ cùng tây tịch tiên sinh đang đứng bên dưới.
Tường cao hơn ba mươi trượng, người dưới tường cực kỳ nhỏ bé.
Chính là bức tường này, ngăn chặn đường đi Đồng gia.
- Đằng sau bức tường này hẳn là ba mươi sáu phúc luân đối ứng với trung ương đại điện, là chỗ ở của người thống trị chí cao của tòa thành kiếp tro này!
Ánh mắt Tô Vân lấp lóe, suy tư nói.
- Cũng tức là nói, trong điện có một vị gọi thượng cổ Thần Vương!
Mục đích Đồng gia chính là vì đào ra tôn thượng cổ Thần Vương này, đưa hắn vào trong quan tài vận chuyển về nơi khác, đáng tiếc ở đây bị Lâu Ban phong ấn.
Lấy nội tình của Sóc Phương học cung trong kiến thức về kiến trúc, bọn họ không cách nào phá giải phong ấn của Lâu Ban, cho nên thừa dịp nghỉ đông mời lão sư Thái Học viện Tây đô tới.
Tô Vân nhìn lại bốn phía, chỉ thấy còn có một vài thợ mỏ đang gõ gõ đập đập bốn phía tường, thử dọn dẹp kiếp tro bốn phía bức tường, tìm kiếm phải chăng còn có con đường khác.
Bốn phía bức tường đã bị hắn bọn họ dọn ra một phần không gian, lộ ra mặt tường khác.
Nói là tường, thực ra càng giống cái hộp vuông vắn!
Trong lòng Tô Vân khẽ nhúc nhích, gỗ hộp biến thành Giao Long trên người hắn thoáng di động, bức tường vuông vức chặn ngang đồng dạng với gỗ hộp Lâu Ban cho hắn, chẳng lẽ nói gỗ hộp chính là chìa khoá của bức tường này?
Thiếu nữ Ngô Đồng mang theo Tiêu Thúc Ngạo cùng Tô Vân đi ra phía trước, tiến vào trong đám người, Tô Vân kinh ngạc không thôi, thiếu nữ nhân ma thật có chút bản lĩnh.
Bất luận Đồng gia vẫn Sóc Phương học cung, hoặc vị tiên sinh tới từ Tây đô kia đều là cao thủ cực kỳ lợi hại, nhưng mà thiếu nữ Ngô Đồng mang theo Tô Vân cùng Tiêu Thúc Ngạo chui vào trong đám người, những cao thủ này vậy mà giống như không có phát hiện bọn họ!
- Các ngươi đang làm cái gì?
Thiếu nữ áo đỏ tràn đầy phấn khởi hỏi một vị linh sĩ Đồng gia bên cạnh.
Tô Vân âm thầm đổ mồ hôi lạnh thay nàng, nhưng mà linh sĩ Đồng gia kia giống như gặp người quen, không có nửa điểm đề phòng, thấp giọng nói.
- Đằng sau bức tường này có bảo vật, chúng ta đang phá giải bức tường này.
Ngô Đồng còn đang muốn hỏi, ánh mắt Đồng Khánh La đột nhiên âm u tĩnh mịch quét tới, vội vàng im miệng.
Tô Vân bị ánh mắt sáng như tuyết của hắn đảo qua, trước mắt trắng lóa như tuyết, hầu như không nhìn thấy bất kỳ vật gì, trong lòng không khỏi xiết chặt, nhưng kỳ quái là, ánh mắt Đồng Khánh La vô cùng sắc bén nhưng hình như không nhìn thấy bọn họ, thu hồi ánh mắt.
Tô Vân không khỏi kinh ngạc, nhìn về phía thiếu nữ Ngô Đồng, thầm nghĩ.
- Cô nương nhân ma này nên được nghiên cứu thật tốt một chút. Chẳng qua nếu như ta nói muốn nghiên cứu nàng, nàng hơn phân nửa sẽ cùng ta liều mạng. . .
Hơn mười vị tây tịch tiên sinh Sóc Phương học cung đang đứng phía trước bức tường, có đang thương thảo đối sách, có đang thử nghiệm thôi thúc tính linh thần thông khắc chế bức tường này.
Chỉ thấy một tây tịch tiên sinh đi tới bức tường, trầm giọng nói.
- Họa Bích tiên sinh, bức tường này là tính linh thần binh do người dùng học thuật kiến trúc chế tạo thành, dùng nó để phong ấn toàn bộ đại điện. Có người đào được nơi này trước chúng ta một bước, lo lắng chúng ta đi vào trong điện, cho nên bố trí phong ấn!
Đỉnh đầu của hắn, đủ loại gạch ngói trùng điệp bay ra, đương đương đánh tới bức tường, lấy thần thông bản thân hình thành gạch ngói tới thay thế gạch ngói của bức tường.
- Ta lấy phương pháp thay thế tới phá giải tính linh thần binh người này lưu lại, có thể tiến vào bên trong!
Vị kia tây tịch tiên sinh hiển nhiên là tiên sinh của Sóc Phương học cung, rất tự tin, có chút không phục đối vị Họa Bích tiên sinh của Thái Học viện Tây đô, muốn bày ra bản lãnh của mình trước mặt Họa Bích tiên sinh, cười ha ha nói.
- Sóc Phương chính là quê quán của Lâu Ban Lâu thiên sư, thần thông kiến trúc Sóc Phương cũng không yếu hơn Tây đô Thái Học viện! Họa Bích tiên sinh, ngươi nhìn thủ đoạn của ta thế nào?
Hắn tận lực tiến lên, thần thông bản thân thay thế ngày càng nhiều gạch ngói, chỉ thấy bức tường kia tường vậy mà chậm rãi lui về phía sau.
Tô Vân ngưng mắt quan sát, chỉ thấy gạch đá trong vách tường đang không ngừng thay đổi thứ tự cùng hình dáng, đấu củng biến hóa, trụ phường biến hóa, dực chuyên biến hóa, cực kỳ phức tạp.
Loại biến hóa này là biến hóa trên hình dáng kiến trúc, từ phi cơ hóa thành miệng giếng, từ lệnh hóa thành đấu, từ đầu cột hóa thành xà nhà.
Cái này khảo nghiệm thần thông kiến trúc, cùng với thay thế không gian, khả năng tính toán không gian.
Không chỉ có như vậy, những biến hóa bên trong chuyên, củng, đấu, phường tỏa ra chấn động làm người sợ hãi, hiển nhiên đều là hình dáng linh binh, ở đến biên giới bộc phát uy năng!
Tô Vân dốt đặc về chuyện này, trong lòng chỉ có kính sợ.
Bản lĩnh vị tây tịch tiên sinh kia thật bất phàm, một bên tính toán, một bên tiến lên, dùng khí huyết bản thân biến thành gạch đá thay đổi hình dáng chuyên củng, đấu phường, để bức tường này hóa thành linh binh không cách nào nở rộ uy lực.
Theo hắn tiến lên, chỉ thấy bức tường biến hóa càng nhanh, càng thêm kịch liệt, đã không đơn thuần là biến hóa đấu củng, dần dần từ một bức tường hóa thành một tòa nhà, một ngôi đại điện, một đạo hành lang.
Bất luận nhà hay đại điện, hành lang, giếng trời, thuyền hoa, đều là hình dáng linh binh, biến hóa ngày càng phức tạp, uy lực linh binh cũng ngày càng cường đại!
Vị tây tịch tiên sinh kia nhất định phải tìm kiếm được sơ hở trong điện quang hỏa thạch, thay thế đi gạch đá, buộc bức tường này biến thành linh binh không cách nào phát huy ra uy lực.
Bức tường tiếp tục biến hóa, hắn có thể tiến lên trong nháy mắt biến hóa đó, không ngừng đi vào đại điện bị phong ấn.
Tây tịch tiên sinh thật lợi hại, không hổ là lão sư Sóc Phương học cung, đi bảy bước, đi vào bên trong hành lang, lúc này mới trí la lên.
- Học vấn ta không đủ! Ai tới thay ta?
Hắn vừa dứt lời, các tây tịch tiên sinh khác còn chưa kịp giúp đỡ liền thấy một đạo ánh sáng bắn ra từ bên trong hành lang, một tiếng nổ vang, máu thịt trên người tây tịch tiên sinh kia vỡ vụn, chỉ còn lại có một bộ xương trắng đứng dưới hiên.
Gạch ngói tầng tầng lớp lớp hướng về phía trước, trong khoảnh khắc đã bao phủ bộ bạch cốt kia.
Bức tường lại đẩy về trước mặt mọi người.
Phía trước bức tường, sắc mặt phần đông tây tịch tiên sinh của Sóc Phương học cung hiện lên vẻ nghiêm nghị, đột nhiên, một vị nam tử trung niên cười lạnh nói.
- Tây tịch lão sư Sóc Phương học cung thế mà còn có mặt mũi nói Lâu Ban Lâu thiên sư là người Sóc Phương, nhưng lại nhìn không cả bức tường này là tính linh thần binh của Lâu thiên sư, thật làm trò hề cho thiên hạ, chết chưa hết tội!
Những tây tịch tiên sinh Sóc Phương học cung bi phẫn nói không nên lời, bọn họ đều dạy môn tân học kiến trúc này trong học cung, Lâu Ban lại là người Sóc Phương, lại không nghĩ rằng bị bức tường này ngăn cản, còn bị Họa Bích tiên sinh tới từ Tây đô liên tục đùa cợt.
Từ lúc bị bức tường này vây khốn đến nay, Sóc Phương học cung đã liên tục hao tổn hơn mười vị sĩ tử tinh thông tân học kiến trúc, còn có ba vị tây tịch tiên sinh cũng táng thân trong vách tường.
Đồng Khánh La ho khan một tiếng, trầm giọng nói.
- Họa Bích tiên sinh, bức tường này là tính linh thần binh của Lâu thiên sư?
Vị Họa Bích tiên sinh kia là một trung niên có tướng mạo phong lưu, mắt như trăng sao, rất tuấn lãng, nói.
- Bảo vật này gọi Trần Mạc Thiên Không, là tính linh thần binh của Lâu thiên sư. Năm đó, lúc chôn cất Lâu thiên sư, vẫn là tiền bối Thái Học viện chúng ta đưa hắn đến Thiên Thị Viên an táng, lúc ấy đã không phát hiện ra món bảo vật này.
- Trần Mạc Thiên Không?
Các tây tịch tiên sinh Sóc Phương học cung vừa mừng vừa sợ, ánh mắt nhìn về phía bức tường lộ ra tham lam, khát vọng.
Linh sĩ tu luyện theo học thuyết kiến trúc, không ai không biết Trần Mạc Thiên Không.
Nguyện vọng lớn nhất cả đời của rất nhiều linh sĩ kiến trúc chính là tận mắt nhìn thấy Đại Thánh linh binh của Lâu Ban - Lâu Thánh Nhân, Trần Mạc Thiên Không!
Nghe đồn, linh binh Đại Thánh vô thường hình, vô thường trạng thái, tựa như cát bụi trên không, bị gió thổi qua hình thành thiên mạc!
Bởi vậy có cái tên Trần Mạc Thiên Không.
Còn có tin đồn, linh binh Đại Thánh này có thể biến hóa thành đủ loại kiến trúc, lầu vũ, tháp chuông, cung điện, bảo cung những vật này, thần diệu khó lường, mỗi một loại bảo vật đều nắm giữ uy năng khác biệt.
Nó thậm chí có thể hình thành một mảnh kiến trúc, để cho người ta ở bên trong đó, bên trong kiến trúc này, cái gì cần có đều có, tất cả đều do kiến trúc tự mình hoàn thành, có thể nói cơm tới há miệng, áo đến thì đưa tay.
Nó cũng có thể là lao ngục kinh khủng nhất thế gian, lồng giam đáng sợ nhất, cứ điểm không thể phá vỡ nhất, lợi khí công thành cường đại nhất!
Lâu Ban chưa được Đông đô đại đế phong thánh, chôn cất theo quy định của thiên sư, nhưng linh binh Trần Mạc Thiên Không của hắn lại được công nhận là linh binh Đại Thánh!
Lúc trước, bọn họ không có nghĩ đến Trần Mạc Thiên Không, dù sao thì đó cũng là linh binh Thánh Nhân trong truyền thuyết, sau khi Thánh Nhân chết khẳng định sẽ bị thế gia cất giữ, làm sao có thể bị chôn trong núi kiếp tro?
Sắc mặt Đồng Khánh La biến hóa.
- Linh binh Đại Thánh! Nếu như có thể có được bảo vật này, địa vị bên trong gia tộc. . .
Vị Họa Bích tiên sinh nho nhã đẹp đẽ kia thản nhiên nói.
- Nguồn gốc Thái Học viện chúng ta cùng Lâu Ban thiên sư rất sâu, năm đó Lâu thiên sư thờ Nguyên Đế lệnh, chế tạo thành Đông đô, sau khi xây xong, Nguyên Đế liền dời kinh thành từ Tây đô đến Đông đô. Lúc ấy sĩ tử đi theo thiên sư xây dựng Đông đô về sau đều trở thành một đời truyền kỳ, mà học đường Lâu Ban lúc ấy dùng để dạy dỗ những sĩ tử này cũng đã thành Thánh địa chí cao của Kiến Trúc Học, đây cũng chính là kiến trúc viện bên trong Thái Học viện. Đạo Kiến Trúc bắt đầu từ Thái Học viện, truyền khắp cả nước, lúc này mới trở thành một môn học chính quy mới.
Hắn liếc nhìn qua đám tây tịch tiên sinh Sóc Phương học cung, nói.
- Mặc dù Lâu thiên sư là người Sóc Phương, nhưng nhắc đến kiến trúc chi đạo thì không có liên quan gì với Sóc Phương các ngươi.
Những tây tịch tiên sinh kia xấu hổ không thôi.
Đồng Khánh La nói.
- Họa Bích tiên sinh, Trần Mạc Thiên Không này, thu như thế nào?
- Thu?
Họa Bích tiên sinh cười nói.
- Linh binh Đại Thánh, Đồng gia cũng dám muốn? Đây là bảo vật của Lâu thiên sư, đương nhiên phải nộp cho quốc khố sung công. Hoàng đế nói cho ai thì sẽ cho người đó.
Trong mắt Đồng Khánh La lóe lên một vệt hung quang, Họa Bích tiên sinh lại không có chú ý tới, nói thẳng.
- Trần Mạc Thiên Không do Lâu thiên sư dùng mười hai chân pháp luyện chế mà thành, mười hai chân pháp là mười hai loại cơ sở kiến trúc trong kiến trúc chi đạo, cũng là phương pháp luyện khí. Mặc dù Lâu thiên sư là Thánh Nhân trong kiến trúc chi đạo, nhưng mà nói về luyện khí, hắn cũng là đại tông sư đương thời!
Tô Vân hiếu kỳ nói.
- Cái gì là hai chân pháp của Lâu thiên sư mười?
Mọi người nhao nhao nhìn tới hắn, Tô Vân sợ hết hồn, lại thấy vẻ mặt mọi người trở nên hoảng hốt, nhao nhao dời ánh mắt đi.
Họa Bích tiên sinh nói tiếp.
- Mười hai chân pháp được ghi lại bên trong tài liệu giảng dạy của các quan học chuyên về kiến trúc, gọi Lâu Ban sách, chắc lúc sĩ tử ngươi khi đi học không có nghiêm túc nghe giảng!
Tô Vân vội vàng lấy khí huyết thôi thúc Văn Xương lệnh của Văn Xương học cung, bên trong Linh giới của hắn, phía trước nội tâm hiện ra đủ loại thư tịch, nội tâm hắn nhẹ nhàng phất tay, kiến trúc học - Lâu Ban sách nhanh chóng lật qua lật lại, phía trên quả nhiên có mười hai chân pháp của Lâu thiên sư!
Tô Vân hơi xấu hổ, những sách này, hắn thật sự không có nhìn qua.
Hắn lại không có nghĩ tới, hắn vừa mới nhập học, còn chưa chính thức nhập học, tự nhiên không thể học qua.
Hắn tinh tế kiểm tra trong Lâu Ban sách ghi lại mười hai chân pháp, chỉ nghe Họa Bích tiên sinh tiếp tục nói:
- Mười hai chân pháp chia làm tài, độ, đấu, củng, thừa, lương, trụ, cử, chiết, lực, phong, luyện. Mười hai phương pháp này tạo thành Trần Mạc Thiên Không. Tài, là chỉ vật liệu tạo nên kiến trúc!
Bàn tay hắn kề sát mặt vuông vức của bức tường, chỉ thấy bức tường lui về phía sau, từng khối gạch vuông đi ra từ trong vách tường, Họa Bích tiên sinh rút ra một viên gạch, nói.
- Khối gạch này do vô số khối hình lập phương nhỏ bé tạo thành, mắt thường hầu như không cách nào nhìn thấy, bởi vậy được gọi là trần.
Gạch vuông trong tay hắn đột nhiên vỡ đi, hóa thành hạt cát nhỏ bé chảy về phía bức tường.
Họa Bích tiên sinh mở bàn tay ra, bên trong cất giấu một hạt bụi nhỏ, nói.
- Độ, là đo lường, xác định số tài liệu cơ sở nhỏ nhất cho kiến trúc. Ta phóng đại cho các ngươi nhìn!
Một tay khác của hắn nâng lên, bàn tay nắm quyền, năm ngón tay đột nhiên giang rộng ra, chỉ thấy hắn nâng bàn tay kia lên không, một hình lập phương nho nhỏ đột nhiên biến lớn, không ngừng xoay tròn trong lòng bàn tay của hắn!
Mọi người không khỏi ngạc nhiên, ánh mắt nhìn qua Trần Mạc Thiên Không tràn đầy kính sợ.
- Tài liệu cùng đo lường là chính yếu nhất bên trong Mười hai chân pháp!
Họa Bích tiên sinh nói.
- Biết tài liệu của hắn mới biết hạn mức cao nhất của hắn! Biết cách đo lường của hắn mới biết đại khí của hắn! Mặt khác, đấu, củng, thừa, lương, trụ, cử, chiết, lực, phong, luyện, đều là kỹ xảo.
Tô Vân có sở ngộ, được lợi không cạn, kích động liên tục gật đầu.
Sắc mặt Tiêu Thúc Ngạo cổ quái liếc hắn, đi xe qua bên cạnh một bước, xấu hổ vì làm bạn một tên linh sĩ không có học vấn như hắn.
Họa Bích tiên sinh đi về phía bức tường kia, trầm giọng nói.
- Đi theo ta!
Mọi người nhao nhao đuổi theo hắn, ánh mắt Đồng Khánh La lấp lóe.
- Đồng Hiên, ngươi lưu lại trấn thủ. Đêm nay không yên ổn, có người chui vào trong thành làm loạn.
Trong lòng nho sĩ Đồng Hiên có chút không cam nhưng cũng đành phải đồng ý.
Họa Bích tiên sinh một bên phá bích, đi tới vào trong tường, một bên giảng giải kỹ càng mười hai chân pháp của Lâu thiên sư.
Tô Vân kích động không thôi, một bên lật xem Lâu Ban sách, vừa so sánh với thủ pháp của Họa Bích tiên sinh, học tập mười hai chân pháp tiến cảnh thần tốc!
Họa Bích tiên sinh cũng là một mọi người chuyên về kiến trúc, thủ pháp hắn phá giải Trần Mạc Thiên Không xác minh lẫn nhau cùng Lâu Ban sách, để Tô Vân được lợi rất nhiều.
Mọi người đi sâu hơn mười bước vào bức tường, chỉ thấy kiến trúc bốn phía trong tường không ngừng biến hóa, từ tường hóa thành nhà, từ nhà hóa thành đại điện, từ đại điện hóa thành hành lang, từ hành lang hóa thành phi kiều, từ phi kiều hóa thành thuyền hoa.
Họa Bích tiên sinh mang theo bọn họ xuyên qua, ngắn ngủi phút chốc, lại giống như đi cách mấy dặm gần trong tường!
Đột nhiên, bọn họ xuất hiện bên trong một tòa đại điện ngay ngắn chỉnh tề, đại điện không có vật khác, chỉ có một chỗ trên không trung có một cái khung trang trí.
Đồng Tú Thanh cùng rất nhiều linh sĩ Đồng gia cùng tây tịch tiên sinh Sóc Phương học cung cũng theo tới, nhìn thấy thần thông của Họa Bích tiên sinh xuất thần nhập hóa, trong lòng khâm phục.
Thiếu nữ Ngô Đồng cũng âm thầm gật đầu.
- Đại sĩ gọi Họa Bích này quả thực có chút bản lĩnh. . .
Nàng vừa mới nghĩ đến nơi đây, bên trong khung trang trí đột nhiên bắn ra một đạo hào quang đánh vào đỉnh đầu Họa Bích tiên sinh, đầu Họa Bích tiên sinh bốc hơi tại chỗ, chết oan chết uổng, chỉ để lại mọi người đang kinh hãi!