Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
----------------------
Tô Vân vừa mới chặt đứt Long Nha kiếm của Tiêu Thúc Ngạo, đột nhiên từng đạo thần thông đánh tới từ phía dưới, để hắn nhất thời luống cuống tay chân.
- Ta bị người của Đồng gia phát hiện! Lưu tại trên không, lại sẽ trở thành mục tiêu của quái kiếp tro và người Đồng gia!
Hắn quyết định thật nhanh, nắm thần tiên tác, thần tiên tác lập tức lùi về, Tô Vân quăng tiểu mộc chung, tiểu mộc chung xoay tròn, từng tầng khắc độ giãn mở ra ra phía ngoài, ngay sau đó hóa thành ba mươi sáu luân nhật nguyệt, xoay quanh hắn tung bay trên dưới, vận chuyển, đánh nát từng thần thông đang công tới!
Hắn thi triển võ học, cũng không phải thần thông, đối mặt linh sĩ thần thông thì như trứng chọi đá, nhưng có gỗ hộp gia trì, vậy mà trở nên rất cường đại!
- Đệ tử Thánh Nhân?
Trong thành kêu lên một tiếng, nhận ra Nhật Nguyệt Điệp Bích Dưỡng Khí thiên.
- Hắn là Bạch Nguyệt Lâu! Bạch Nguyệt Lâu tới đây, chẳng lẽ Thánh Nhân muốn định kiểm tra Đồng gia ta?
Tô Vân nhân cơ hội rơi vào trong thành, trượt mấy chục bước trên một ngọn núi kiếp tro, tung người rơi vào một đầu khai hoang đi ra đường lớn.
Phía sau hắn, tiểu mộc chung bay tới, ba mươi sáu vầng mặt trời cùng ba mươi sáu vầng trăng theo sát phía sau, hóa thành ba mươi sáu khắc độ, dung nhập vào bên trong khắc độ tích tắc của tiểu mộc chung.
Tô Vân giơ bàn tay lên, tiểu mộc chung hóa thành khối gỗ vuông, rơi vào trong tay của hắn. Ngay sau đó, khối gỗ nhỏ phân giải thành vô số mảnh nhỏ mà mắt thường khó phát hiện chảy từ dọc theo cánh tay tới sau lưng hắn, hóa thành một đầu kim giao long nho nhỏ cuộn tại trên người hắn.
Hắn tán đi khí huyết Thao Thiết, kiếp tro do máu quái kiếp tro biến thành nhất thời rơi xuống đất, xếp thành một đống.
Tô Vân nắm lên mấy cục kiếp tro, chứa đầy trong tay áo của mình, lại duỗi ra hai tay, quẹt lến kiếp tro rồi bôi ào mặt mình.
Khu phố trong bóng tối, từng thợ mỏ trốn ở nơi đó, không nhúc nhích.
Tiêu Thúc Ngạo chi vì phân tán lực chú ý của linh sĩ Đồng gia, không thả ra quá nhiều quái kiếp tro, đã có linh sĩ Đồng gia cùng sĩ tử Sóc Phương học cung canh giữ quặng mỏ, đối mặt quái kiếp tro chạy trốn, dẫn tới phiền toái không cần thiết.
Bên trong thành kiếp tro đại loạn, thiếu nữ Ngô Đồng cùng Tiêu Thúc Ngạo thì bước nhanh hướng về núi kiếp tro kia trong thành.
Tiêu Thúc Ngạo lại luyện ra một thanh Long Nha kiếm, bay sát mặt đất, lặng lẽ đâm trúng linh sĩ Đồng gia, đả thương người nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
Hắn sở dĩ làm như thế vì để linh sĩ Đồng gia khác lưu lại chiếu cố người bị thương, người bị thương càng nhiều, chiến lực Đồng gia càng ít.
- Người tới là đệ tử Thánh Nhân? Chẳng lẽ là Bạch Nguyệt Lâu?
Nhị gia Đồng gia Đồng Khánh La nghe được báo cáo, sắc mặt không khỏi đại biến.
- Bạch Nguyệt Lâu không có thực lực này, hơn phân nửa là đệ tử khác của Thánh Nhân! Mục đích của bọn hắn không phải quái kiếp tro, mà là trọng bảo bên trong kiếp tro sơn! Lưu lại một phần người đối phó quái kiếp tro, đám người khác lập tức theo ta đi đại điện trung ương trong kiếp tro sơn!
Rất nhiều linh sĩ cùng sĩ tử Sóc Phương học cung nhao nhao đuổi theo, tiến về kiếp tro sơn.
Sắc mặt Đồng Khánh La tái xanh, cười lạnh nói.
- Muốn đoạt bảo bối của Đồng gia ta, cũng quá khinh thường Đồng gia rồi! Đừng nói đệ tử Thánh Nhân, coi như Thánh Nhân tới cũng đừng hòng cướp đi trọng bảo của Đồng gia ta!
Tô Vân đi tới trung ương đường lớn, con đường này được thợ mỏ xưởng kiếp tro mở ra, một đầu thông tới khu phố đến kiếp tro sơn, một chỗ khác tại khu phố chính là kiếp tro sơn, một phía này có từng trụ đồng to lớn, trung ương trụ đồng chính là một tòa cung điện cổ xưa.
Cung điện kia gần như bị kiếp tro chôn giấu, nhuộm thành màu đen.
Tô Vân còn chưa tiếp cận đã cảm nhận được một cỗ sóng nhiệt kinh khủng truyền đến từ trong cung điện của thế giới trước này, mơ hồ có thể nhìn thấy ánh lửa trong điện.
Một âm thanh truyền đến từ phía sau hắn, thản nhiên nói.
- Đó là kiếp tro, thế giới trước hủy diệt, nguyên khí chưa cháy hết mà thành kiếp tro.
Tô Vân xoay đầu lại, chỉ thấy một thợ mỏ tuooir khoảng trung niên khiêng cuốc sắt đi tới, vừa đi, vừa nói.
- Thế giới trước vượt kiếp, thế giới kia khẳng định cũng có linh sĩ vô cùng cường đại, nguyên khí mạnh mẽ, tu vi thâm hậu, thời điểm bọn họ gặp nạn, da thịt đốt sạch, khí huyết lắng đọng liền sẽ hóa thành kiếp tro.
Tô Vân hé mắt, trên dưới quan sát vị thợ mỏ trung niên này.
Rất nhiều thợ mỏ đều là yêu quái ở nông thôn, có rất ít người trong thành, người thợ mỏ trung niên này nhìn không ra khác với những thợ mỏ khác ở chỗ nào, nhưng ăn nói bất phàm, để hắn đề phòng.
- Ta quan sát qua đủ loại pho tượng tượng cùng điêu khắc bên trong thành kiếp tro, bởi vậy có chút hiểu biết đối với văn minh thế giới trước. Bọn họ là sinh linh mà xương cốt sinh trưởng bên ngoài, tương tự côn trùng, vỏ ngoài cứng rắn, nội tạng thì bên trong xương cốt.
Thợ mỏ trung niên nhìn kiếp hỏa trong đại điện, buồn bã nói.
- Trong bọn họ cũng có tồn tại dị thường cường đại, địa vị tương đương với thần, thống trị thế nhân thời đại kia. Thần như bọn họ ở bên trong cung điện như vậy, ta suy đoán, thời điểm hạo kiếp tới, bọn họ mượn những cung điện này tới chống cự kiếp nạn.
Thợ mỏ trung niên đi tới Tô Vân bên người, nói.
- Thế giới hủy diệt, có vài vị thần của thế giới trước thừa dịp thế giới hóa thành kiếp tro trống rỗng, phong ấn bản thân, để cho mình hóa thành kiếp tro, rơi vào trạng thái giả chết. Cho đến hôm nay, kiếp tro vẫn đang thiêu đốt, lại không thể thiêu chết bọn họ, điều này chứng minh bọn họ mạnh đến mức đáng sợ.
Tô Vân hiếu kỳ nói.
- Như vậy, vì sao Đồng gia muốn đào bọn hắn ra?
Thợ Mỏ trung niên không có trả lời hắn, nói tiếp.
- Nếu như mở cánh cửa này ra, kiếp hỏa sẽ bị dập tắt làm lạnh, ngưng kết xuống. Thần của thế giới trước sẽ bị phong ấn bên trong kiếp tro, chỉ cần không gặp được không khí thì không cần lo lắng. Nhưng chỉ cần gặp được không khí, bọn họ sẽ phục sinh, bắt đầu ăn người, giành lấy máu thịt! Bên trong một đại điện giống như vậy có trên trăm vị thần!
Tô Vân rùng mình một cái.
- Mỏ quặng phát sinh qua hơn mười lần quái kiếp tro bạo động, phần lớn đều là trò đùa trẻ con, chết mấy thợ mỏ. Bởi vì quái kiếp tro ăn ít người, thực lực tương đương với linh sĩ Uẩn Linh, Nguyên Động cảnh. Chỉ có một lần, quái kiếp tro chạy trốn tới trong thành, đại khai sát giới, ăn không ít người. Một lần kia. . .
Mặt thợ mỏ kia không hề có cảm xúc, nói.
- Thực lực quái kiếp tro đạt đến chiến lực của phó viện trưởng bốn đại học cung! Phó viện trưởng bốn đại học cung có cảnh giới Thiên Tượng, chiến lực giống như Quỷ Thần!
Tô Vân nhịn không được, trầm giọng nói.
- Huynh đài biết nhiều bí mật người khác không biết như vậy, khẳng định không phải thợ mỏ phổ thông! Ngươi là người phương nào?
Thợ mỏ kia thở dài, xoay người lại.
- Sĩ tử Văn Xương học cung mang Thiên Đạo lệnh, tự nhiên cũng không phải sĩ tử phổ thông, ta đương nhiên cũng không thể nào là thợ mỏ phổ thông.
Trống ngực Tô Vân đột nhiên nhanh vỗ một cái.
- Ngươi đến cùng là ai?
Khóe miệng thợ mỏ trung niên lộ ra vẻ tươi cười/
- Ta thật không biết, vì sao đại đế đã phái ta đến đây sau còn phải phái tới một ám sứ?
Trống ngực Tô Vân đột nhiên tăng tốc, huyết dịch từ mạch máu tuôn đến cổ, tuôn ra khắp đầu!
Trung niên thợ mỏ bề ngoài bình thường này là khâm sai Đông đô của đại đế, là thượng sứ chân chính!
Một tên giả mạo như hắn cuối cùng gặp được chính chủ!
- Chẳng qua ngươi quá nóng nảy. Ngươi đoạt hạng nhất trong đại khảo, sau đó thân cận cùng Cầu Thủy Kính, Cầu Thủy Kính từ Đông đô đến đây, hắn lại là đế sư kỳ trước của Thiên Đạo viện, ngươi tiếp cận hắn khẳng định sẽ bị người nghi ngờ thân phận của ngươi.
Trung niên thợ mỏ nói tiếp.
- Huống chi, Cầu Thủy Kính đã bị đại đế cách chức, ngươi tiếp cận Cầu Thủy Kính có thể nói là một nét bút hỏng, đã gây nên người khác nghi ngờ, lại đắc tội đại đế!
Tô Vân tận lực để cho mình trấn định lại, miễn cho lộ ra sơ hở, dù sao hắn còn muốn dựa vào thân phận này đi học trong thành.
- Nhưng mà khi ta nghĩ rõ ràng mọi chuyện trong này xong, ta mới phát hiện tâm cơ của ngươi quả thật thâm trầm đáng sợ.
Trung niên thợ mỏ xoay chuyển lời nói, lộ ra vẻ khâm phục.
- Ngươi làm như thế, ngược lại rửa đi hiềm nghi của bản thân, bởi vì thượng sứ Đông đô thật chắc chắn sẽ không làm như vậy! Ngươi ngược lại vì họa được phúc, tránh khỏi cảnh linh sĩ cự đầu cảnh giới Nguyên Động thậm chí cảnh giới Thiên Tượng diệt sát. Ngươi quả nhiên cáo già!
Tô Vân ngỡ ngàng, bản thân mới vừa rồi còn bại lộ, hiện tại tại sao lại thành cáo già?
- Hắn thật sự là cáo già, bụng dạ sâu không lường được.
Âm thanh của thiếu nữ Ngô Đồng truyền đến, Tô Vân cùng trung niên thợ mỏ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thiếu nữ Ngô Đồng cùng Tiêu Thúc Ngạo một trước một sau đi tới.
- Ta sớm có trải nghiệm đối với điều này. Hắn ngoại trừ bụng dạ cực sâu ra, bối cảnh của hắn cũng lớn đến đáng sợ, chỗ dựa rất cứng!
Thiếu nữ Ngô Đồng liếc trung niên thợ mỏ một cái, dường như có thể nhìn thấu bộ mặt thật của hắn, thản nhiên nói.
- So sánh với hắn, ngươi kém rất nhiều. Pháp thuật ngươi ở trước mặt ta chỉ như ánh sáng của đom đóm, còn muốn che giấu bản thể của mình?
Trong lòng Tô Vân kinh ngạc.
- Thượng sứ này không phải dùng thân thể của mình đến đây? Như vậy, thợ mỏ này là. . .
Thiếu nữ Ngô Đồng ngước đầu lên nhìn, khuôn mặt lạnh lùng, trong giọng nói không mang theo bất cứ tia cảm tình nào.
- Ngươi giờ phút này ngay trên đỉnh đầu chúng ta. Bản thể của ngươi ngay trong thành Sóc Phương, ngươi dùng pháp thuật khống chế nhất cử nhất động của tên thợ mỏ này, thậm chí nói chuyện hành động của hắn!
Trong lòng Tô Vân giật mình, loại pháp thuật này rất hiếm thấy.
Có lẽ hiện tại, khẳng định thượng sứ đang đi trên đường phố Sóc Phương, đang làm ra động tác tương đồng cùng trung niên thợ mỏ trước mặt, lời nói tương đồng. Cái này nếu bị người khác nhìn thấy, chắc chắn sẽ cực kỳ cổ quái!
Loại pháp thuật này so sánh cùng pháp thuật của thiếu nữ Ngô Đồng, quả thực tiểu vu gặp đại vu. Thiếu nữ Ngô Đồng khống chế người khác, không để lại dấu vết, mà hắn vẫn còn có dấu vết.
Nếu như thật muốn kiểm tra hắn thì có thể lợi dụng manh mối này, tra được thân phận chân chính của hắn!
Khóe mắt của thợ mỏ kia nhảy lên, nhìn chằm chằm thiếu nữ Ngô Đồng, không nói thêm gì nữa.
Hắn e sợ bản thân lại nói mấy câu, nữ tử gọi là Ngô Đồng sẽ đoán ra lai lịch của mình!
Nếu thân phận của hắn bại lộ, chắc chắn sẽ phải chết, hắn không có bối cảnh cùng chỗ dựa lớn như Tô Vân!
Thiếu nữ Ngô Đồng lại liếc Tô Vân một cái, hỏi.
- Ta có thể che đậy tất cả mọi người, để cho bọn họ không cách nào nhìn thấy chân dung của ta. Ngươi làm thế nào nhìn thấy chân dung của ta?
Tô Vân có chút không hiểu, hỏi trung niên thợ mỏ.
- Trong mắt ngươi, nàng là dạng gì?
Trung niên thợ mỏ tận lực không nói nhiều một chữ.
- Béo, thấp, đen, tráng!
Tô Vân nhíu chặt lông mày, tiếp tục hỏi.
- Trong mắt ngươi, tên còn lại có bộ dáng gì?
Hắn nói là Toàn Thôn Cật Phạn Tiêu Thúc Ngạo.
Trung niên thợ mỏ.
- Xấu, gầy, áp chế, nghèo.
Tô Vân như có điều suy nghĩ, hắn nhìn thấy hoàn toàn khác với trung niên thợ mỏ, hắn nhìn thấy chính là bộ dáng của thiếu nữ Ngô Đồng cùng Tiêu Thúc Ngạo, thiếu nữ Ngô Đồng chưa ảnh hưởng đến ánh mắt của hắn.
Hơn nữa, đại khảo ngày ấy, Tô Vân đã từng trong lúc vô tình thoáng nhìn thiếu nữ Ngô Đồng mặc áo đỏ đứng trên đỉnh đầu Giao Long.
Thiếu nữ Ngô Đồng có thể ảnh hưởng tất cả mọi người, duy chỉ không có lừa gạt ánh mắt của hắn!
- Chẳng lẽ bởi vì lạc ấn Tiên kiếm trong mắt ta? Hay là vì tám cánh cổng triều thiên khuyết?
Hắn có chút không hiểu.
Thiếu nữ Ngô Đồng lại liếc hắn một cái, rất kiêng kị đối với hắn, nàng rất ít ăn thiệt thòi, nhưng học ca lĩnh đội để nàng ăn thiệt thòi, bị phong ấn bên trong Táng Long lăng.
Nàng thua thiệt lần thứ hai chính là ngã xuống trong tay Tô Vân, cơ hồ bị một kiếm của Tô Vân đánh chết.
Nếu không phải trước lúc nguy cấp, nàng được Tả Tùng Nham đưa ra khỏi Thập Cẩm Tú Đồ, như vậy nàng sẽ chết trong tay Tô Vân!
Tô Vân lại giống như có thể nghĩ đến nhất cử nhất động của nàng, lúc trước bên trên thú liễn, Tô Vân mời đến một Long tộc thiếu nữ khác - Trì Tiểu Dao đối đầu gay gắt cùng Tiêu Thúc Ngạo, không để cho nàng dám ra tay đối với hắn.
Hiện tại, Tô Vân vậy mà đi tới nơi này trước nàng một bước, giống như đã sớm ở chỗ này chờ đợi nàng đến!
Hơn nữa, bên người Tô Vân lại còn có một thượng sứ cao thâm khó dò!
Càng đáng sợ hơn chính là, nàng phát hiện Tô Vân có thể nhìn thấu bản thể của nàng!
Từng bước cờ, đâu vào đấy để nàng sởn tóc gáy, có một loại cảm giác bị Tô Vân bóp gắt gao, làm sao cũng nhảy không ra khỏi lòng bàn tay của hắn.
- Có điều, ta sắp đi vào cảnh giới Uẩn Linh. Đi vào Uẩn Linh cảnh, hắn sẽ không phải đối thủ của ta, ta không cần mượn Tiêu Thúc Ngạo tay, một mình có thể diệt trừ hắn!
Trong nội tâm nàng thầm nghĩ.
- Một người đáng sợ như vậy, nhất định phải sớm diệt trừ, bằng không trưởng thành. . .
Nàng rùng mình một cái, không khỏi nhớ lại một gương mặt khác, một gương mặt để nàng nhớ lại thôi cũng cảm giác đáng sợ.
Trung niên thợ mỏ lặng lẽ quan sát Tô Vân, trong lòng nghiêm nghị.
- Đại đế bảo ta điều tra Sóc Phương, ta những ngày nay một mực không có thành quả, đại đế không có cho ta biết lại phái tới một thượng sứ khác, chẳng lẽ hoài nghi sự trung thành của ta? Chẳng lẽ đại đế cho rằng, người mới đến từ Thiên Đạo viện này có thể đấu qua được ta?