• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Tô Vân ngay đang lật xem Lâu Ban sách, đối chiếu với thần thông của Họa Bích tiên sinh, lại thấy thi thể Họa Bích tiên sinh không đầu loạng choà loạng choạng, nhào tới trên mặt đất.

- Mẫu thân nó thiệt chứ. . .

Tô Vân khép sách lại, thiếu niên nông thôn không nhịn được mà tuôn ra một câu chửi bậy.

Thi thể Họa Bích tiên sinh ngã xuống đất phát ra tiếng vang để mọi người đang giật mình tỉnh giấc, một vị linh sĩ Đồng gia giọng the thé nói.

- Họa Bích tiên sinh chết rồi, ai mang bọn ta ra ngoài?

Một cái linh sĩ Đồng gia khác gào khóc.

- Chúng ta cũng phải chết ở nơi này!

Thiếu nữ Ngô Đồng giận dữ, trở tay quất một bàn tay lên mặt hắn, lớn tiếng quát tháo.

- Im miệng! Đừng khóc sướt mướt khiến lão nương thêm phiền phức!

Linh sĩ Đồng gia bị nàng quạt một bạt tai ngừng khóc, bụm mặt nói.

- Tiền bối dạy phải.

Hắn căn bản không biết thiếu nữ Ngô Đồng là ai, cũng không biết ai mời nàng tới, chỉ biết người này có thể tin cậy.

Còn ấn tượng những người khác đối với thiếu nữ Ngô Đồng cũng như vậy, còn thiếu nữ Ngô Đồng lớn lên có dạng gì, là nam hay nữ thì không người nào biết, bọn họ chỉ biết có người có thể tin cậy như vậy.

Đây mới là chỗ đáng sợ của nhân ma Ngô Đồng, cho ngươi không thể nghi ngờ nàng.

- Tiền bối nói đúng!

Vị đại cao thủ Đồng Khánh La này cũng trong lúc vô tình bị Ngô Đồng mê hoặc, hét to một tiếng, trấn trụ toàn trường, trầm giọng nói.

- Chư vị, các ngươi đều là linh sĩ, tiên sinh tinh tu Lâu Ban sách! Họa Bích tiên sinh biết, các ngươi cũng biết! Họa Bích tiên sinh có thể làm được, các ngươi cũng có thể làm được! Bây giờ không phải thời điểm khóc sướt mướt, giữ vững tinh thần, phá giải Trần Mạc Thiên Không!

Một linh sĩ run giọng nói.

- Họa Bích tiên sinh chết rồi. . .

- Chờ một chút!

Một vị tây tịch tiên sinh cất cao giọng nói.

- Các ngươi phát hiện ra không? Khung trang trí trong đại điện đánh giết Họa Bích tiên sinh xong cũng không có biến hóa, uy lực linh binh Đại Thánh cũng chưa từng thôi thúc, cái này khiến ta nhớ tới một việc!

Mọi người an tĩnh lại, nhao nhao nhìn về phía hắn.

Đồng Khánh La khích lệ.

- Tông tiên sinh nói tiếp!

Vị tông tiên sinh kia tiếp tục nói.

- Ta nghĩ đến hiến tế. Lúc người cổ đại chế tạo thành mới, đều phải giết chết tù binh, nô lệ hoặc tử tù, chôn ở dưới thành, tiếp đó xây thành trì trên thi thể. Cái này gọi là hiến tế. Trần Mạc Thiên Không của Lâu thiên sư chính là linh binh Đại Thánh, bản lãnh của chúng ta khó địch nổi Họa Bích tiên sinh, tự nhiên khó mà phá giải linh binh Đại Thánh. Bởi vậy muốn đi ra Trần Mạc Thiên Không, biện pháp đơn giản nhất chính là hiến tế!

Hắn sắc mặt lành lạnh, nhìn chung quanh một vòng.

- Đây cũng là biện pháp duy nhất! Mỗi khi Trần Mạc Thiên Không biến hóa một lần, chúng ta hiến tế một người, dùng máu của hắn để Trần Mạc Thiên Không biến hóa mà thành linh binh sẽ không bộc phát.

Ánh mắt Đồng Khánh La cùng của mọi người dần dần sáng lên.

Vị tiên sinh kia đếm, nói.

- Chúng ta bây giờ có bốn mươi sáu người, nói cách khác, chúng ta có thể chống nổi Trần Mạc Thiên Không bốn mươi lăm lần biến hóa. Bốn mươi lăm lần biến hóa sau đó, nếu như người cuối cùng vẫn không thể nào đi ra khỏi Trần Mạc Thiên Không, như vậy sẽ toàn quân bị diệt.

Một vị tây tịch tiên sinh Sóc Phương học cung nói.

- Ta vừa rồi tính toán qua, Họa Bích tiên sinh mang theo chúng ta đi vào bên trong tường cùng đã trải qua hai mươi ba lần biến hóa. Chúng ta chỉ cần đi trở về, hiến tế hai mươi hai người thì có thể sống mà đi ra Trần Mạc Thiên Không!

Khóe mắt Đồng Khánh La run lên, âm thanh khàn giọng nói.

- Nếu như chúng ta tiếp tục tiến lên?

Mấy vị tây tịch tiên sinh Sóc Phương học cung lắc đầu.

- Vậy thì không biết cần trải qua mấy lần biến hóa. Có khả năng bước tiếp theo có thể sẽ đi ra khỏi Trần Mạc Thiên Không, đi vào đại điện thượng cổ, cũng có khả năng chúng ta bị chết chỉ còn lại có một người, cũng không thể đi ra ngoài. . .

Mọi người trầm mặc, không ai nói chuyện.

Đi trở về, hiến tế hai mươi hai người.

Hai mươi hai người được hiến tế là ai?

Ai cam tâm tình nguyện đứng ra hiến tế bản thân?

Chỉ sợ không người nào nguyện ý đứng ra hi sinh chính mình!

Còn đi về phía trước hay hướng về phía sau đi, ngược lại không có trọng yếu.

Tô Vân quan sát người chung quanh, trong lòng yên lặng nói.

- Đây cũng là một cái án Táng Long lăng khác, tuyết lớn ngập núi, nhân tính chém giết lẫn nhau, nhân ma âm u sinh trưởng bên trong. . . Thế nhưng, lần này nhân ma ngay bên cạnh ta, căn bản không có đi mê hoặc những người này, vì sao sẽ còn xuất hiện chuyện như vậy?

Đột nhiên, vẻ mặt Đồng Khánh La tươi cười, nhìn chung quanh một vòng, cười ha ha nói.

- Ở đây có linh sĩ Đồng gia chúng ta, cũng có tiên sinh học cung, còn mời tới ba vị tiền bối.

Trí nhớ của hắn đã bị thiếu nữ Ngô Đồng bóp méo, chỉ coi ba người Tô Vân là tiền bối mình mời tới.

- Như vậy chúng ta lợi dụng thực lực làm chủ, người thực lực mạnh nhất, hữu dụng nhất sẽ được bảo lưu lại, thực lực yếu, vô dụng, trước hiến tế ra ngoài.

Nụ cười Đồng Khánh La trên mặt càng nhiều, hầu như giống như một bông hoa đang nở rộ, cười tủm tỉm nói.

- Tây tịch tiên sinh nghiên cứu kiến trúc hữu dụng nhất, tự nhiên phải lưu lại, ba vị tiền bối cũng hữu dụng, cũng muốn lưu lại. Như vậy thì sẽ bắt đầu hiến tế từ linh sĩ Đồng gia chúng ta trước. . .

Hai mươi mấy vị linh sĩ của Đồng gia bi phẫn, một linh sĩ Đồng gia cao giọng nói.

- Nhị gia, chúng ta là người một nhà! Chúng ta nên đoàn kết lại, dùng tiên sinh học cung huyết tế. . .

Một tay Đồng Khánh La nhô ra, bắt lấy cổ hắn, vẻ mặt như thường, điềm nhiên nói.

- Im miệng! Ngươi ồn ào, trước lấy ngươi hiến tế!

Hắn ném linh sĩ kia xuống đất, trong lời nói lạnh lùng đằng đằng sát khí.

- Các ngươi hữu dụng sao? Các ngươi có thể phá giải Trần Mạc Thiên Không? Không thể lời thì câm miệng cho ta!

Một vị linh sĩ Đồng gia phụ hoạ theo.

- Nhị gia nói đúng! Các ngươi đều theo nghe nhị gia! Các ngươi càng lo lắng các ngươi có thể xếp tới cuối cùng hay không!

Các linh sĩ Đồng gia khác bắt đầu vuốt mông ngựa Đồng Khánh La, tràn đầy căm thù và không tín nhiệm đối với những đồng tộc khác.

Thiếu nữ Ngô Đồng nói với Tô Vân.

- Ngươi cảm thấy Đồng Khánh La có ý định đi ra ngoài hay đi vào trong?

Tô Vân không chút nghĩ ngợi nói.

- Đương nhiên là đi ra ngoài. Đi ra ngoài chết hai mươi hai người thì có thể ra, còn có một nửa người sống sót. Đi vào trong, thì cầm tất cả mệnh mọi người đi mạo hiểm!

- Sai. Hắn sẽ đi vào trong.

Thiếu nữ Ngô Đồng lộ ra nụ cười, trong tươi cười đầy mỉa mai, nói khẽ.

- Hắn đi ra ngoài sẽ muốn mang tội danh giết chết mươi hai vị linh sĩ Đồng gia trên lưng, sau khi ra ngoài sẽ thân bại danh liệt. Nhưng mà đi vào trong, nếu như có thể đi tới đại điện thượng cổ, đạt được linh binh Đại Thánh của Lâu Thánh Nhân, chết bao nhiêu người đều đáng giá. Sau khi hắn ra ngoài, người khác sẽ còn khen hắn anh minh thần võ.

Tô Vân kinh ngạc.

- Những thứ này so với tộc nhân tính mạng. . .

Thiếu nữ Ngô Đồng đột nhiên cao giọng hỏi.

- Nhị đương gia, chúng ta hiện tại đi ra ngoài, hay phải đi vào trong?

Đồng Khánh La ha ha cười nói.

- Đương nhiên là đi vào trong.

Trong đầu Tô Vân ầm ầm.

- Ha ha, Táng Long lăng một trăm năm mươi năm trước, ta đã gặp qua một màn như thế.

Thiếu nữ Ngô Đồng liếc nhìn hắn một cái, hạ giọng cười nói.

- Tâm địa kẻ này so với nhân ma thì thế nào? Tuy ta là nhân ma, nhưng ta không ra tay với người một nhà. Tiêu Thúc Ngạo bị bắt, ta còn tự thân giết xuống lao ngục, cứu hắn ra.

Nàng không có nói tiếp, nhưng Tô Vân rõ ràng hiểu ý nàng.

Cách làm của Đồng Khánh La còn không bằng nhân ma!

Nhân ma không ra tay với đồng bạn, mà hắn ước gì tất cả đồng bạn đều chết ở chỗ này, không người nào biết hành động của hắn, mà hắn lại có thể giẫm lên thi thể đồng bạn đạt được linh binh Đại Thánh, vì mình dương danh lập vạn!

Âm thanh thiếu nữ Ngô Đồng vang lên bên tai hắn, nhẹ nhàng nhu nhu, tràn đầy mị hoặc.

- Tiểu tử mù, sẽ có một ngày, ngươi sẽ thất vọng đối thế đạo này, sẽ biến thành nhân ma như ta.

Trước mắt Tô Vân hiện ra Thiên Môn trấn, Bắc Hải, cột nước, thế giới thiên ngoại, còn có Tiên kiếm.

Thiếu nữ Ngô Đồng mặc áo đỏ như lửa, bày khắp nửa không trung Thiên Môn trấn, nàng giống như ma chiếm cứ trong lòng của hắn, nhẹ giọng mê hoặc.

- Tuổi thơ của ngươi tràn đầy bi kịch, phần lớn là cực khổ dằn vặt, vì sao còn muốn mang hiền lành trong lòng, vì sao không cùng một chỗ sa đọa cùng ta? Sa đọa, chưa chắc không phải phi thăng.

- Bởi vì. . .

Tô Vân ngẩng đầu lên, nhìn lên thiếu nữ bên trong bầu trời, áo đỏ như suối, trải nửa bầu trời, thiếu niên nông thôn lộ ra một nụ rực rỡ ánh nắng.

- Bởi vì có người kéo ta ta từ trong phần mộ tối đen, dạy ta như thế nào sống sót trong bóng tối. Cũng bởi vì bọn người Dã Hồ tiên sinh không bởi vì ta là người mà kỳ thị ta, ngược lại dạy ta học chữ.

- Cũng bởi vì yêu ma quỷ quái trong Thiên Thị Viên không bởi vì ta là người mù mà bắt nạt ta, ngược lại làm cho ta làm quen rất nhiều bằng hữu, bằng hữu thật lòng cùng đồng học dưới cửa sổ. Cũng bởi vì có vài người cho dù sớm đã tử vong, cho dù làm quỷ, cũng bảo vệ ta trong bóng tối.

- Càng bởi vì có người mở ra cho ta một cánh cửa sổ trong bóng đêm để ánh nắng có thể chiếu xuống tới!

- Ta được rất nhiều người chiếu cố, vì sao muốn hóa thân thành ma giống như ngươi?

Nụ cười trên mặt Tô Vân đột nhiên biến mất, sắc mặt lạnh lùng, nội tâm quát lớn.

- Ngô Đồng, cút ra ngoài khỏi mắt của ta!

Thiếu nữ Ngô Đồng cười nhạo một tiếng, áo đỏ cuốn một cái, biến mất trong mắt hắn, âm thanh ung dung truyền đến.

- Nói hay lắm! Chẳng qua ngươi và ta cá cược nửa năm, ngươi nhất định sẽ thua!

Tô Vân hừ một tiếng, nhưng trong lòng có chút bất an.

Sự tình phát sinh trong mắt của hắn, người ngoài hoàn toàn không biết gì, căn bản không biết thiếu nữ Ngô Đồng khủng bố như thế.

Đồng Khánh La và những vị tây tịch tiên sinh kia đã bắt đầu động thủ, một vị tây tịch tiên sinh trong đó lấy tính linh thần thông của bản thân xúc động khung trang trí của tòa đại điện này, chỉ thấy cả tòa đại điện lập tức phát sinh thay đổi, kiến trúc chấn động kịch liệt, hình dáng cũng nhanh chóng biến hóa!

Mọi người thừa dịp hình dáng chưa xác định tiến về phía trước, đợi đến khi Trần Mạc Thiên Không ngừng biến hóa, đó là một hình dáng của tính linh thần binh mới, như một tòa tháp cao.

Mọi người đứng bên dưới tháp, chỉ thấy tháp cao tầng tầng sáng lên, sắp nở rộ uy năng đánh giết bọn hắn!

Tông tiên sinh quát.

- Nhị gia, huyết tế!

Đồng Khánh La không nói lời gì liền đánh giết linh sĩ Đồng gia vừa rồi tranh cãi cùng hắn, một thân máu tươi của linh sĩ kia bị giội về thân tháp!

Tháp cao bị máu tươi tưới vao, từng tầng từng tầng đã được thắp sáng thân tháp dần dần ảm đạm, Tông tiên sinh mừng rỡ, cười ha ha.

- Có ích! Có ích!

Đồng Khánh La mừng rỡ, cười ha ha nói.

- Quả nhiên có ích! Linh sĩ Đồng gia ta, chết có ý nghĩa!

Một vị linh sĩ Đồng gia vỗ tay cười nói.

- Vẫn là nhị gia anh minh!

Mọi người cười cười nói nói, nhưng không ai đi chú ý thi thể trên đất.

Tô Vân cau mày, cất bước đi tới tháp cao, bước chân hắn vừa động đã bị Đồng đám người Khánh La phát hiện, vội nói.

- Tiền bối chậm đã!

Giao Long lưu chuyển trên người Tô Vân, hóa thành vô số cát bụi chảy vào lòng bàn tay phải của hắn, hóa thành một khối gỗ hộp.

Tô Vân nhẹ nhàng đẩy một cái, gỗ hộp dung hợp cùng thân tháp, trước mặt hắn, mộc tháp lập tức phát sinh biến hóa, xuất hiện một cánh cửa.

Hắn đi vào trong cánh cửa, mọi người phía sau nhao nhao vọt tới, thử xông vào cửa lại thấy cánh cửa kia đã khép lại.

Trong lòng thiếu nữ Ngô Đồng nghiêm nghị.

- Hắn giống như dung hợp cùng Trần Mạc Thiên Không! Đúng, hộp gỗ nhỏ vừa rồi, chắc chắn là tác dụng của cái hộp kia! Cái hộp kia là chìa khoá mở ra Trần Mạc Thiên Không!

Trong nội tâm nàng càng thêm kiêng kị đối với Tô Vân.

- Kẻ này đa mưu túc trí, tâm cơ sâu không lường được, thực sự thật đáng sợ, còn muốn đáng sợ nếu so học ca lĩnh đội! Ta thế mà còn muốn lôi kéo hắn!

Nàng thậm chí đều có chút không rét mà run.

- Hắn vẫn luôn mang theo chìa khoá, vẫn luôn thờ ơ xem chúng ta từng bước một đi đến tuyệt cảnh, mà hắn thì thầm lộ ra nụ cười dữ tợn trong góc âm u!

- Hắn còn giống nhân ma hơn so với ta!

Nàng đột nhiên nhớ tới vào ngày Thiên Môn trấn xảy ra kịch biến, một màn Tiên kiếm đánh úp về phía Thiên Môn trấn, không tự chủ rùng mình.

- Nhiều tồn tại Quỷ Thần cường đại như thế giống như đã chết hết, thân thể hoàn toàn không có, vì sao hắn còn sống? Chẳng lẽ nói hắn đã chết, nội tâm hắn bám vào thi thể của mình, thực ra hắn cũng là nhân ma?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK