Hàn Như ôm lấy Tôn Lượng nhẹ nhàng trách cứ:
“Heo con, nhìn xem con biến mami thành cái dạng gì rồi nghe tin con bệnh mami cùng mẹ nuôi vội vàng về thăm con đến quần áo cũng không kịp thay.”
Tôn Thất bây giờ mới để ý trên người Hàn Như chỉ mặc áo cộc tay, cởi áo vest đang mặc khoác lên vai Hàn Như.
“Trách Tôn Lượng chẳng phải em cũng giống nó sao, mặc như vậy cũng không sợ ốm.”
Nhìn thấy Tôn Thất bên cạnh Hàn Như mắt Lương Hải ngập tràn lửa giận cái tên đang chết này ai cho hắn đứng cạnh cô gần như thế.
Kéo Tôn Thất về phía sau Lương Hải ôm lấy vai Hàn Như vứt áo anh ta xuống đất, lấy áo của anh khoác lên người cô.
Hàn Như khó chịu nhưng lại không muốn cãi nhau trước mặt Tôn Lượng lên chỉ dùng sức hất áo, Lương Hải càng thêm giận.
“Em thử làm rơi áo xem, nếu em làm rơi tôi sẽ đưa em đi ngay bây giờ mặc kệ thằng bé.”
Hàn Như chỉ đành nuốt cục tức vào trong, Thành phố A vốn là địa bàn của anh ta coi như cô nhịn.
Hàm Phi bước vào với hộp cháo bí đỏ đang bốc khói nghi ngút.
“Heo con xem mẹ nuôi mang gì cho con này.”
Tôn Lượng thấy cháo bí đỏ thì lập tức vui vẻ, muốn lại gần Hàm Phi, Hàn Như lắc đầu đúng là tham ăn mà ngắt nhẹ lên mũi cậu bé cô đứng dậy nhường chỗ cho Hàm Phi.
Hàn Như đi ra ngoài định tìm bác sĩ để hỏi tình hình cậu bé cô đoán chắc là Tôn Thất chưa gặp bác sĩ.
“Em đi đâu.” Lương Hải khó chịu lên tiếng.
Hàn Như giả điếc không nghe thấy lời anh ta, 3 năm nay cô biết Lương Hải luôn tìm cô nhiều lần Hàm Thắng nói cô tỏ ra không bận tâm nhưng sâu trong tim lại có cảm giác khó tả.
Lương Hải đen mặt anh nhịn, dù sao nhịn vợ mình đấy mới là đạo lý đứng dậy đi theo Hàn Như ra ngoài Tôn Thất đang hút thuốc ngoài hành lang.
“Hút từ bao giờ vậy.”
Tôn Thất vứt điếu thuốc cười cười nhìn cô anh không phải nghiện thuốc nhưng bây anh cần hút thuốc để bình tĩnh lại.
“Anh không nghiện chỉ thi thoảng hút thôi.”
Lương Hải kéo Hàn Như vào Lòng lắm chuyện như vậy làm gì chứ dù anh ta thế nào cũng đâu có ảnh hưởng gì đến cô.
“Như anh có chuyện muốn nói với em được không?”
Hàn Như gật đầu đi theo Tôn Thất, Lương Hải lại nhất quyết không buông tay.
“Có chuyện gì nói luôn đi.”
“Lương Hải anh buông tay ra nếu bây giờ anh còn gây sự nữa tôi sẽ đi Mỹ ngay lập tức.” Hàn Như nghiến răng nói.
Lương Hải hậm hực bỏ tay cô ra, cô nghĩ anh bây giờ vẫn giống như 3 năm trước chắc bây giờ cô đi là điều không thể nào hừ coi như cho cô đi dứt tình với tên kia anh sẽ đứng ngay bên ngoài.
Tôn Thất và Hàn Như đứng ngoài ban công của bệnh viện.
“Hàn Như em có thể kết hôn với anh không ba năm qua anh không biết mình đã yêu em từ lúc nào? em có thể cho anh một cơ hội chăm sóc em không?” Tôn Thất vừa nói vừa nhìn Hàn Như.
“Kiếp sau đi, anh có ngủ mơ cũng không có chuyện đấy đâu.” Lương Hải hậm hực lên tiếng cái tên điên này lại muốn cướp vợ anh đồ thần kinh.
Hàn Như sững sờ không kịp trả lời đã bị Lương Hải kéo đi.
“Cái tên điên đó nói yêu em đấy, em thấy chưa?”
Hàn Như khó chịu đẩy Lương Hải một cái.
“Anh quản nhiều chuyện vậy làm gì chứ ai yêu tôi đấy là chuyện của tôi liên quan gì đến anh.”
Lương Hải nhịn cô từ lúc bọn họ gặp nhưng hình như anh đã sai, càng nhịn cô càng không nói đạo lý phải không?
“Hàn Như tôi nói cho em biết từ lúc em gặp tôi số phận đã định tôi và em phải ở bên nhau rồi.”
Hàn Như cười lạnh.
“Phải không lúc tôi gặp anh không phải anh vẫn đang đuổi theo Tống Thoan à?”
Lương Hải đau đầu đã 6 năm rồi sao cô vẫn chưa quên vậy.
“Lương Hải tôi nói cho anh biết khi tôi mang thai hai đứa nhỏ, tôi đã từng nghĩ sẽ cùng anh kết hôn nhưng anh thì sao lúc ấy anh vẫn yêu cô ta anh do dự chính anh đã hại chết những đứa con chưa nhìn thấy mặt trời của tôi.”
Hàn Như vừa nói vừa khóc trong mắt cô chỉ toàn đau đớn thống Hận, Những đứa trẻ của cô nó còn chưa nhìn thấy anh mặt trời.
“Hàn Như lúc đó anh do dự không phải vì anh còn yêu Tống Thoan, mà vì anh thấy có lỗi vì những gì cô ấy đã làm cho anh, anh định tối về sẽ cùng em giải thích nhưng anh không ngờ chuyện ấy lại xảy ra.”
Hàn Như không đáp cũng không muốn nhìn đến Lương Hải cô đi về phía trước, Lương Hải vội vàng chạy theo cô.
“Hàn Như từ bây giờ dù em có tha thứ cho anh hay không thì em cũng sẽ phải ở bên cạnh anh, cho dù có phải nhốt em lại thì anh cũng sẽ không để cho em đặt chân ra khỏi thành phố A một lần nào nữa.”
Nói xong Lương Hải vác Hàn Như trên vai đi ra khỏi bệnh viện mặc cho Hàn Như vùng vẫy.