“Như em không sao chứ.”
“Tôn Thất anh đưa Tôn Lượng về trước đi em muốn ở một mình.”
Tôn Thất không muốn để cô lại viện một mình nhưng Hàn Như kiên trì muốn vậy Tôn Thất đành thuận theo ý cô.
Hàn Như một mình nằm trong phòng bệnh lạnh lẽo những truyện trong quá khứ như thước phim cứa vào lòng cô, anh cho cô một chút ánh nắng cuối ngày nhưng lại lấy đi của cô cả thanh xuân tươi đẹp.
Đỗ Cẩm tỉnh lại như phát điên nhân lúc Lương Hải làm thủ tục xuất viện cô nhờ y tá đẩy qua phòng Hàn Như, cô không cam tâm vì sao cuộc sống của Hàn Như lại suôn sẻ như vậy thực ra Đỗ Cẩm đã biết từ đầu Lương Hải và Hàn Như kết hôn nhưng cô không cam tâm Lương Hải hoàn mỹ như vậy Hàn Như chỉ là một đứa con gái bỏ nhà lang thang cô ta không xứng có được Lương Hải.
“Hàn Như cô là đồ giết người tại sao cô không chết, cô giết con tôi mà cô vẫn bình thản như vậy.”
Hàn Như nhàn nhạt nhìn về phía y tá đẩy Đỗ Cẩm tới đây.
“Đỗ Cẩm ở đây chỉ có tôi và cô, vị này chắc cũng là bạn của cô tháo mặt lạ đi tỏ vẻ điên loạn ấy làm gì.”
“Cô.”
Hàn Như vuốt lại vạt áo bệnh nhân, đưa tay chỉnh lại vài sợi tóc vương vãi.
“Tôi có hại con cô hay không cô biết, cảnh sát cũng biết hà tất cô phải đổ nước bẩn lên người tôi.”
Lương Hải, quay lại phòng bệnh của Đỗ Cẩm không thấy bóng người đang muốn đi tìm, Lương Yên đi từ ngoài vào nhàn nhạt nhìn Lương Hải.
“Bác sĩ khu vp vừa gọi Đỗ Cẩm đang làm loạn bên đó.”
Bọn họ sang đến nơi đứng ngoài đã nghe thấy tiếng Đỗ Cẩm gào thét.
“Không đúng cô nói dối không phải như vậy, đứa bé là con Lương Hải.”
“Đỗ Cẩm nó là con ai cô phải rõ hơn tôi chứ, cô có biết mình kinh tởm đến thế nào không? cô yêu Lương hải sao?”
Hàn Như nói xong cười nhạt ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Đỗ Cẩm.
“Cô không yêu anh ta nhưng cô không cam tâm nhìn Tống Thoan hạnh phúc, cô không cam tâm nhìn người đàn ông đó thuộc về tôi.”
Đỗ Cẩm lắc đầu vừa khóc vừa cười, không đúng cô ta không thể biết được cô ta đoán mò thôi.
“Cô nói dối cô không có chứng cứ.”
Hàn Như cười như không cười nhìn Đỗ Cẩm.
“Trước ngày tôi ly hôn tôi đã gặp Hàn Huy những chuyện cần biết tôi cũng đã biết.”
“Cô vậy tại sao cô lại ly hôn.” Đỗ Cẩm kinh ngạc nhìn Hàn Như cô thật không hiểu tại sao khi biết cô và Hàn Huy giở trò đứa bé không phải con Lương Hải mà Hàn Như vẫn chấp nhận ly hôn.
Hàn Như nhìn ra cửa sổ vô thức nên tiếng.
“Ở bên anh ta quá mệt mỏi.”
Lương Hải thất thần anh thà không biết sự thật, bạn của anh tặng cho anh một cặp sừng, người trong mắt anh yếu đuối lương thiện hóa ra là một người vặn vẹo xấu xa đến vậy, còn cô ở bên anh cô mệt mỏi đến nỗi biết sự thật rồi vẫn muốn buông tay, cô thà cứ vậy mà đi cũng không cho anh biết sự thật.
“Mệt đến nỗi em không muốn cho tôi biết sự thật.” Lương Hải ánh mắt đau đớn nhìn Hàn Như cả người bất động một bên má sưng đỏ.
Hàn Như chỉ thoáng nhìn về phía Lương Hải không trả lời cũng không phản bác nhàn nhạt lên tiếng.
“Ra ngoài.”
Lương Yên đau lòng nhìn Hàn Như.
“Như cậu có sao không?”
Hàn Như lắc đầu cười cười nhìn Lương Yên: “Cậu về trước đi mình sẽ gọi điện cho cậu.”
Nằm viện hơn 2 tuần ngày mai Hàn Như ra viện thời gian nằm viện, phòng bệnh của cô luôn náo nhiệt, Tôn Lượng ngày nào cũng vào với cô, Tôn Thất cũng vậy anh làm việc luôn ở viện không đi.
Làm Hàn Như đau đầu nhất là Tôn Lượng cậu nhóc cứ có cơ hội là thay Tôn Thất cầu hôn cô. Hàn Như luôn biết tình cảm Tôn Thất dành cho mình nhưng tình yêu luôn có lý lẽ riêng của nó không thể gượng ép.
Ngày mai xuất viện cô đã đặt vé máy bay đi pháp cô muốn đi một thời gian vừa để dưỡng thương cũng là để chữa lành vết thương lòng
của cô.
Lương Hải từ hôm ở phòng của Hàn Như đi ra anh cũng không đến gặp cô nhưng vẫn đều đặn đứng trước cửa cô phòng cô mỗi đêm.
Anh không muốn mất cô từ trước tới giờ anh luôn làm Hàn Như tổn thương những gì anh mang lại cho cô chỉ là đau thương anh muốn xin cô một cơ hội bù đắp nhưng có lẽ sẽ không bao giờ Hàn Như tha thứ cho anh nữa rồi.
Điện thoại đổ chuông Lương Hải không muốn nghe nhưng thấy số Lương Yên.
“Alo.”
“Anh Hàn Như đặt vé máy bay ngày mai sẽ đi pháp Tôn Thất và Tôn Lượng cũng đi Hàm Thắng nói Tôn Thất dự định cầu hôn Hàn Như ở bên đó.”
Lương Hải cuộn chặt nắm tay để lấy bình tĩnh.
Ngày mai dù có phải bắt cóc thì cô cũng sẽ phải cùng anh đi Thái.
Gọi cho Trương Hàn.
"Chuẩn bị đi ngày mai chúng ta đi bắt người."