Anh hối hận rồi, hối hận vì đã buông tay, đã tàn nhẫn với cô.
Điện thoại đổ chuông.
“Alo.”
“Đại ca không tìm thấy người nào tên là Hàn Như, nhưng hôm nay cô Hai có chở một cô gái đến khách sạn ruby phòng 309.”
Cụp máy Lương Hải lái xe đến khách sạn bằng tốc độ nhanh nhất, đến nơi lễ tân báo khách 309 đã ra ngoài.
Lương Hải đành phải ngồi một góc khuất chờ cô.
9h Hàn Như về khách sạn cô vừa đi ra ngoài ăn gặp người đàn ông hôm nay quỳ ở sân nhà họ Lương khắp người toàn là vết thương cô bảo trợ lý đi mua bông băng, rồi bọn họ giúp cậu ta băng bó.
Làm song Hàn Như mới biết đây là vệ sĩ của Tống Thoan, sau khi phát hiện bị cắm sừng Lương Hải đuổi việc cậu ta.
“Anh cùng với Tiểu Bình cùng làm trợ lý cho tôi đi.”
Trương Hàn không dám tin có người sẽ nhận anh, anh là người bị Hắc Long phong sát lại có người muốn thu nhận anh nhưng anh không muốn làm liên lụy đến cô.
Nhìn Thấy Trương Hàn vẫn còn băn khoăn Hàn Như nhẹ giọng nói: “Tôi là nghệ sĩ cũng không phải người ở đây tôi ở miền Nam anh yên tâm.”
Trương Hàn nghe vậy mới chậm chạp đồng ý.
Ba người về đến khách sạn Tiểu Bình đi nghe điện thoại, chỉ có Trương Hàn và Hàn Như bước vào Lương Hải từ xa đã nhìn thấy Hàn Như cười cười nói nói với Trương hàn.
Được lắm cậu ta dám cướp người phụ nữ của anh, Trương Hàn không muốn sống nữa rồi.
Hàn Như vừa tắm song có tiếng gõ cửa vội chạy lại mở cửa.
Sững sờ người trước mặt là Lương Hải anh ta tìm cô làm cái gì?
Hàn Như muốn đóng cửa lại Lương Hải đã lấy tay chặn cửa sau đó tự mình bước vào.
“Chú đến đây làm gì?”
“Em không quen tôi?” Lương Hải ngậm điếu thuốc trong miệng không châm chỉ ngậm như cho đỡ thèm.
“Chú muốn tôi nhận quen chú thế nào, nói là chú đã từng xâm hại tôi.”
Hàn Như sắc bén nhìn Lương Hải.
Lương Hải áy náy nhìn cô, Hàn như thay đổi cô không là cô gái yếu đuối như ngày xưa nữa rồi.
“Hàn Như chuyện đó là tôi không đúng em có tha thứ cho tôi không? để tôi chịu trách nhiệm với em.”
Hàn Như bật cười ngồi đối diện Lương Hải.
“Bác sĩ Lương anh định chịu trách nhiệm thế nào với tôi.”
“Tôi cưới em.” Lương Hải trân thành nói.
Hàn như cầm cốc nước uống một hụm lấy bình tĩnh.
“Tôi không lấy người cưỡng ép vì nhầm tôi với người khác.”
Lương Hải đứng dậy mở cửa sổ để không khí vào phòng anh cảm thấy mình ngột ngạt cả người muốn nổ tung.
“Hàn Như anh xin lỗi năm đó anh không hiểu trái tim của mình làm tổn thương em.”
Hàn Như ánh mắt hoà hoãn nhẹ nhàng nói:
“Tôi tha thứ cho anh chuyện năm đó, nhưng tôi không muốn liên quan đến anh vì….. anh rất bẩn.”
Lương Hải từ hối hận thành tức tối đứng dậy bóp chặt cổ tay Hàn Như,
“Em dám nói tôi như vậy.”
“Anh cút ra khỏi phòng nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ.” Hàn Như không phản kháng chỉ nhàn nhạt nói.
“Hàn Như em phải biết tôi đã vào thì sẽ không đi.”
Lương Hải nói xong bế Hàn Như lên giường mạc cho Cô vùng vẫy la hét.
“Anh lại muốn cưỡng ép tôi.”
Lương Hải ôm chặt lấy Hàn Như vuốt sợi tóc đang xòa xuống mặt Hàn Như.
“Em nghĩ nhiều rồi tôi là muốn ôm em ngủ.”
Nói xong tự mình nhắm mắt lại mặc cho Hàn Như hậm hực dẫy dụa.
“Hàn Như em còn không chịu ngủ thì tôi sẽ là chuyện khác đấy.”