• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lương Hải tỉnh bên ngoài ánh sáng đã bắt đầu ló dạng, Hàn Như ngồi cạnh giường hai mắt sưng đỏ.

“Vợ à anh không sao ngoan đừng khóc.”

Hàn Như thấy Lương Hải tỉnh, lại càng khóc to hơn suốt cả buổi cô không lo lắng cuối cùng cũng được buông lỏng.

Đỗ Cẩm cùng Hàn Huy vào phòng bệnh không còn thái độ như hôm trước Hàn Huy có vẻ ăn năn muốn xin lỗi Lương Hải.

Hàn Như không hiểu vì sao Hàn Huy lại có tính khí như vậy nhưng hôm nay cuối cùng cô cũng đã biết lý do.

bà nội và bố mẹ cô luôn bao che cho Hàn Huy việc làm tày đình như vậy cũng không báo cảnh sát, bọn họ lựa chọn bao che cho Hàn Huy, khiến cho anh ta lúc nào cũng nghĩ mình là trung tâm của vũ trụ những việc anh ta làm hoàn toàn đúng.

Lương Hải xuất viện thì cảnh sát ập tới.

“Ở đây ai là Lương Hải?.”

“Là tôi có chuyện gì?”

“Xin mời anh theo chúng tôi về đồn có người báo cảnh sát anh hành hung người gây hậu quả nghiêm trọng.”

Viên cảnh sát vừa nói vừa nhìn Lương Hải.

Hàn Như suy sụp hụt hẫng nếu ngày hôm đó Hàm Huy đâm vào người cô thì bố mẹ cô vẫn bảo vệ anh ta như vậy phải không.

Về nhà Hàn Như nhìn bố mẹ bọn họ trở lên xa lạ cho đến hôm nay cô đã chấp nhận sự thật, đối với bọn họ cô chưa từng quan trọng.

“Bố vì sao phải làm vậy.”

Hàn Văn khó xử nhìn con gái một bên là em trai ông mẹ của ông một bên là con rể, ông phải suy nghĩ rất lâu cuối cùng cũng quyết định con rể cũng đâu phải người thân.

“Con à không lấy người này thì sẽ có người khác nhưng đó là chú của con.”

Hàn Như sụp đổ ngồi xuống đất ánh nước mắt mờ mịt che mờ mọi thứ trước mắt, cô vẫn không thể hiểu vì sao năm đó bọn họ lại sinh ra cô.

“ Bố đây là lần cuối cùng con gọi người như vậy, chú ấy muốn giết con nếu con dao đó không được Lương Hải chắn thì con đã chết rồi vậy mà bố vẫn bênh chú ta vì sao hai người không thương con lại muốn sinh con ra.”

Nguyễn Sở Làn muốn tiến đến ôm con gái nhưng Hàn Như đẩy tay bà tự mình đứng dậy rời đi.

Đỗ Cẩn hẹn gặp Hàn Như.

“Hàn Như nếu như tôi có đoạn video Hàn Huy hành hung Lương Hải vậy cô có nguyện ý muốn mua lại không.”

Mua đương nhiên cô sẽ mua nhưng Đỗ Cẩm làm cô phải mở mang tầm mắt rồi, cầm đoạn video Hàn Như lạnh lòng cuối cùng thì cô cũng phải mang tiếng bất nhân.

Gửi đoạn phim cho một số đầu báo lớn cùng luật sư, đêm đó Lương Hải được tại ngoại Hàn Như đợi anh bên ngoài sở cảnh sát.

Nhìn anh từ bên trong đi ra tảng đá đè lặng trong lòng cô cuối cùng cũng bỏ xuống bình yên là tốt rồi.

Hàn Như không về nhà mà thuê khách sạn tuy nói là khách sạn nhưng ở Tây Bắc không sầm uất nhộn nhịp khách sạn cũng không được tiện nghi như Hà Thành.

Lương Hải tắm xong thấy Hàn Như đang suy tư nhìn phong cảnh bên ngoài anh đứng đằng sau cô cũng không biết.

“Em đang nghĩ gì vậy”

Hàn Như không nói gì chỉ nhìn Lương Hải rơi nước mắt.

“Sau này anh sẽ không lừa dối em có phải không?.”

Lương Hải biết tâm trạng của cô bây giờ không dễ chịu dù sao đấy cũng là người thân của Hàn Như là những người chảy chung một dòng máu với cô.

“Lúc trước anh đã làm nhiều việc khiến em phải đau lòng, tin anh từ nay về sau anh sẽ không bao giờ để em phải khóc nữa.”

Hàn Như gật đầu nguyện ý tin anh từ nay về sau anh sẽ là gia đình là người thân duy nhất của cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK