Hàm Phi gọi điện cho Hàn Như nhiều cuộc cũng không có người bắt máy nhắn tin cũng không trả lời, cô ấy có lẽ cần thời gian để bình tĩnh…
Hàm Phi nấu cháo bí đỏ mang vào cho Tôn Lượng cậu vừa mới tỉnh nhìn thấy Hàm phi thì òa lên khóc.
“Mẹ nuôi con tưởng mẹ cũng không cần con nữa.” Hàm Phi an ủi cậu một hai câu nói hai hôm nay cô có việc về quê rồi mang cháo ra mê hoặc cậu nhóc.
Tôn Lương ăn rất ngoan ăn song liền ngủ Hàm Phi đứng dậy thu dọn chuẩn bị về, Tôn Thất thấy vậy lên tiếng.
“Nếu em không ngại để anh đưa em về.”
Hàm Phi cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh nhất có thể.
“Có gì mà ngại anh đưa em về em còn đỡ tiền taxi ấy.”
Tôn Thất đưa Hàm Phi về hai người đều trầm mặc, Tôn Thất cũng hiểu mọi chuyện không còn như xưa được nữa lúc trước Hàm Phi luôn dành ngồi ghế phụ nói cô bị say xe lên phải ngồi trên, nhưng hôm nay cô lại an tĩnh ngồi sau im lặng đến đau lòng.
“Em có gọi cho Hàn Như không, cô ấy ổn chứ.”
Hàm Phi cười chua chát là anh sợ cô không giữ lời à, cô không đáng tin đến vậy hay sao.
“Mấy hôm nay em có chút việc về trên nhà không có gọi.”
Tôn Thất không nói gì mấy hôm nay anh gọi cho Hàn Như rất nhiều cuộc cô đều không bắt máy.
về đến nhà Hàm Phi chỉ đơn giản nói mấy cảm ơn rồi xuống xe.
Chớp mắt đã hai tháng trôi qua Thời gian này cô Và Tôn Thất hay đưa Tôn Lượng đi khắp nơi xem những phong cảnh ở thành phố A, cô nấu ăn bọn họ phụ trách rửa bát thời gian cứ như vậy trôi qua.
Nhưng hạnh phúc vay mượn thì vốn không bên lâu, hôm nay cô Và Tôn Lượng đang ngồi đánh cờ Tôn Thất có điện thoại vội vàng chạy ra ngoài, đến lúc về lại đi cùng Hàn Như trong tay Hàn Như cầm rất nhiều đồ.
“mami.”
Tôn Lượng ôm chầm lấy Hàn Như, Hàm Phi lấu ăn ở trong bếp trong lòng cũng không rõ là cảm giác gì mất mát cũng đau thường.
“Nào chúng ta xem mẹ nuôi nấu món gì nào.” Hàn Như ôm Tôn Lượng vào bếp.
“Hàm Phi nhớ lúc cậu mới sang Mỹ không nấu nổi gói mì mà bây giờ món ăn qua bàn tay cậu đều là hảo hạng.” Hàn Như vừa nói vừa ôm lấy tay Hàm Phi.
Hàm Phì làm như không có gì múc món cuối mang ra bàn rồi mới nhẹ giọng.
“Vô ích thôi lát nữa cậu vẫn phải rửa bát.”
Lúc mọi người ngồi vào bàn ăn không khí vui vẻ không ít Tôn Lượng nói cười vui vẻ quấn lấy Hàn Như, Minh Cảnh cũng nhiệt tình gắp thức ăn cho cô ấy, Tôn Thất ánh mắt chưa từng rời khỏi Hàn Như.
Hàm Phi lặng lẽ ăn không nói gì cũng không biết trong miệng thức ăn có mùi vị thế nào.
Ăn xong Hàn Như nhận trách nhiệm rửa bát Tôn Lượng và Tôn Thất hỗ trợ úp bát Minh Cảnh và Hàm Phi ngồi ngoài xem tivi.
Hàn Như rửa bát xong, hai người ra vườn ngồi Hàn Như rót cho mỗi người một ly rượu.
“Phi mình ly hôn rồi.”
“Hàn Huy gọi cho mình rồi đã biết tại sao lại ly hôn.” Hàm Phi uống một ngụm rượu.
“Mình mệt mỏi không muốn đánh cược nữa.” Hàn Như nói rồi bật khóc,
Hàm Phi cũng không biết phải an ủi cô ấy thế nào chỉ im lặng ngồi cạnh Hàn Như có lẽ khóc một lần rồi mai sẽ hết.
Hai cô nàng hai tâm sự càng uống càng hăng đến khi Hàn Như say thì cô đã chếnh choáng cố gắng dìu Hàn Như vào nhà, đến cửa Tôn Thất lo lắng đỡ Hàn Như giọng nói khó chịu.
“Sao em để cô ấy uống say thế này.” Hàm Phi không lên tiếng cúi mặt cố che đi biểu cảm mất mát của bản thân.
“Cô ấy không vui lên em để cô ấy uống.”
“Không vui là có thể uống rượu à, em nghĩ ai cũng giống em hay sao.” Tôn Thất thái độ ngay ngắt lên án Hàm Phi ánh mắt vẫn thủy chung chỉ nhìn Hàn Như.
Hàm Phì cười chua chát cô thì thế nào hóa ra trong mắt anh cô buông thả hèn mọn đến vậy, cô không đôi co với anh cũng lười nói.
“Anh đưa cô ấy lên phòng đi em về trước đây muộn rồi.”
Tôn Thất nghe vậy cũng biết mình hơi quá lời áy náy nhìn Hàm Phi, cô không nói gì thêm đi qua Tôn Thất lấy túi muốn bước ra cửa.
Hàn Như trong cơn say lại ôm lấy cô.
“Hàm Phi mình đau lòng quá.” Hàn Như vừa nói vừa khóc nhìn vô cùng đáng thương.
“Được rồi ngủ một giấc là sẽ không sao, không thì mình đi đánh anh ta một trận được không.” Hàm Phi ôm nấy Hàn Như an ủi cô.
“Ngoan lên tầng ngủ đi.”
Hàm Phi nói rồi gỡ tay Hàn Như để Tôn Thất ôm cô lên phòng.
Tôn Lượng nãy giờ đang xem tivi nhưng cậu thấy mẹ nuôi có gì đó không đúng, lúc nãy vào lấy túi mẹ nuôi cũng chỉ xoa đầu cậu một cái không lẽ cậu làm mẹ nuôi buồn cái gì hay sao.
“Mẹ Nuôi mẹ ở lại với con có được không.”
Hàm phi ngồi xuống ôm Tôn Lượng vào lòng xoa má cậu bé.
“Nhóc con mẹ đưa con đi ngủ rồi mẹ về có được không.”
Tôn Lượng vui vẻ đồng ý Hàm Phi dỗ cậu ngủ xong thì chuẩn bị về lấy điện thoại đặt xe vô tình sờ thấy vòng tay sáng nay cô mới mua cho Tôn Lượng.
Đeo vào tay giúp Tôn Lượng thì thầm vào tai cậu bé.
“Lượng chúc con sau này tiền đồ như gấm.”
Rồi nhẹ chân ra ngoài, Tôn Thất thấy Hàm Phi chưa về có chút bối rối.
“Để anh đưa em về.”
nói xong lại có chút hối hận Hàn Như say rượu anh sợ cô khó chịu chỉ là ngoài trời đang mưa sáng nay anh đón Hàm Phi bây giờ không đưa cô về có chút không yên tâm.