“Hàn Như dù có ly hôn thì cô cũng phải chăm sóc cho Đỗ Cẩm sinh xong đấy trách nhiệm của cô.”
Hàn Như mỉm cười đau đớn đây là thứ anh ta gọi là tình yêu, cũng tốt sau lần này coi như cô triệt để quên anh ta làm lại từ đầu.
“Được nếu anh muốn đứa bé không nhìn thấy mặt trời thì cứ thử xem.”
Nói rồi Hàn Như bỏ ra ngoài, tự cười bản thân những năm qua cô cố gắng nỗ lực nhưng đổi lại chỉ là những đau thương chồng chất đau thương.
“Hàn Như đây là cuộc sống em mong muốn hay sao.” Tôn Thất đau lòng nhìn Hàn Như khóc đến thương tâm.
Anh cố ý không đi tìm cô, anh chỉ muốn cô hạnh phúc nhưng anh đã nhầm Lương Hải cả đời này đều không trân trọng cô, bên cạnh anh ta cô sẽ mãi chỉ có tổn thương mà thôi.
“Tôn Thất vì sao mẹ Tôn Lượng lại là Tống Thoan, tại sao đứa bé tôi yêu thương hơn chính bản thân mình lại là con của kẻ thù.” Hàn Như vừa cười vừa nói trong nước mắt.
“Về mỹ thôi bỏ lại tất cả anh đưa em về mỹ người đàn ông đó không xứng.”
“Như, Tôn Lượng không có lỗi anh biết em hận Tống Thoan hận anh nhưng xin em đừng hận Tôn Lượng được không.” Tôn Thất nói xong quỳ xuống trước mặt cô.
Hàn Như sững sờ nhìn Tôn Thất trong mỗi con người đều có tính ích kỷ bản thân Hàn Như cũng vậy, Tôn Lượng là đứa trẻ đáng thương nhưng đứa bé của cô cũng là nỗi đau trong lòng Hàn Như.
Hàn Như đứng dậy bước về phía trước lúc này cô chỉ muốn được an tĩnh không muốn suy nghĩ, cô cần thời gian bình tâm lại.
Lương Hải suy sụp ngồi trong phòng khách sau một hồi gà bay chó sủa mọi thứ lại im ắng trở lại chỉ là đã không còn tiếng nói của chủ nhân ngôi nhà, cũng chẳng còn khung cảnh hạnh phúc trước mắt.
Ánh mắt của Hàn Như nhìn anh trước khi rời đi làm anh không còn dũng khí đối mặt với cô.
Anh biết đã để cô tổn thương nhưng sinh mạng của một đứa trẻ anh không thể xóa bỏ được huống hồ Đỗ Cẩm là người dễ bị tổn thương tính cách lại yếu đuối chắc chắn sẽ không thể chịu được.
Sau một hồi suy nghĩ Lương Hải gọi điện cho Hàn Như.
“Như anh muốn nói chuyện với em.”
Hàn Như im lặng lắng nghe cô muốn xem anh có thể nói được gì.
“Như, Đỗ Cẩm không có lỗi là do anh xin em cho anh thời gian, đợi mẹ con cô ấy bình an anh sẽ sắp xếp cho mẹ con cô ấy về Tây Bắc sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa được không.”
“Ý anh là tôi phải chấp nhận anh có con ngoài giá thú, chấp nhận anh chăm sóc cho cả hai bên có phải không?”
“Lương Hải, Hàn Như tôi một là mọi thứ phải chọn vẹn hai là không có gì.”
“Hàn Như em nói chuyện có thể có tình người một chút có được không, anh phải làm gì mới đúng ý em chia cắt mẹ con cô ấy, hay không quan tâm đến đứa bé.” Lương Hải bực bội lên tiếng.
“Ly Hôn đi.” Hàn Như bình tĩnh đáp.
“Em vô lý cũng vừa phải thôi chứ.” Lương Hải trả lời một cách mệt mỏi.
“Tôi vô lý đúng tôi vô lý nhưng Lương Hải lúc tôi gặp anh tôi có yếu đuối không? lúc anh cưỡng ép tôi anh có từng nghĩ cho tôi không? anh luôn bắt tôi phải suy nghĩ cho người khác là vì trước giờ anh chưa từng yêu tôi, cầu xin anh tha cho tôi được không?”
Lương Hải sững sờ chưa bao giờ anh nghe thấy Hàn Như dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với anh giọng nói tràn ngập bi thương.
“Được tôi đồng ý với em, chúng ta ly hôn.”
Hàn Như sau khi cụp máy thì nức nở khóc cô không mạnh mẽ được nữa trái tim đau đớn đến không thở nổi, tình yêu đầu đời của cô sao lại đau đớn đến thế.
Hôm sau Lương Hải và Hàn Như làm thủ tục ly hôn vì Lương Hải đã hẹn trước hai người lại không có tài sản tranh chấp lên thủ tục ly hôn rất nhanh hoàn tất.
“Như anh xin lỗi.” Lương Hải áy náy nhìn Hàn Như hôm qua sau khi gọi điện cho cô anh đã suy nghĩ rất nhiều về lời cô nói quả thật từ khi gặp anh Hàn Như chưa từng được hạnh phúc những gì anh mang lại cho cô chỉ là đau thương và thất vọng.
Hàn Như nhìn về phía Lương Hải nhàn nhạt trả lời.
“Không có gì.”
Hàn Như đi khỏi tòa án một mình bước trên con đường tấp nập, vốn dĩ cô và Lương Hải không có duyên phận nhẽ ra ngay từ đầu cô lên hiểu rõ, nếu vậy thì bây giờ cô đã không đau thương tràn ngập đau thương như bây giờ.
Mải suy nghĩ không để ý xe cộ đi lại Hàn Như bước bước sang đường chiếc xe đằng trước đi với tốc độ nhanh lao nhanh về phía Hàn Như, lúc cô nhận ra thì đã quá muộn chỉ kịp nhắm mắt đợi va chạm.
Không có cảm giác đau đớn như cô nghĩ chỉ thấy tiếc phanh chói tai cùng cảm giác có tiếng người nói bên tai.
Tôn Thất sợ hãi ôm lấy Hàn Như cũng may chiếc xe phanh kịp nếu không anh thật sự không dám tưởng tượng.
“Hàn Như em không sao chứ.”