• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

sáng hôm sau Hàn Như tỉnh dậy vì tiếng ồn.

“Lương Hải vì sao anh lại làm thế với tôi anh là đồ khốn nạn.” Tống Thoan vừa khóc vừa la hét.

Lương Hải bình tĩnh nhìn Tống Thoan trong lòng cười lạnh, lúc trước có phải anh bị mù rồi hay không bị sự giả tạo của cô ta lừa dối trong bao nhiêu năm.

“Tống Thoan cô ầm ĩ cũng đủ rồi đấy.”

Tống Thoan đau khổ nhìn về phía anh.

“Tống Thoan tôi đã từng yêu cô đấy là sự thật những năm nay tôi luôn ân hận vì đã từng yêu cô.”

Tống Thoan sững sờ Lương Hải nói vậy là có ý gì chứ.

“Lương Yên nó đắc tội với cô chỗ nào mà năm lần bảy lượt cô muốn dồn nó vào chỗ chết.”

Tông Thoan cười như điên dại cuối cùng thì anh cũng đã biết, anh biết tất cả nhưng những năm qua vẫn giữ cô bên cạnh.



“Lương Hải Tôi không muốn hại Lương Yên là do cô ta lại vô tình biết được những việc cô ta không lên biết.”

Lương Hải bình tĩnh uống một hụm cafe nhìn thẳng vào Tống Thoan.

“Là việc mẹ cô giết người phải không?”

Hàn Như choáng váng vô tình tạo tiếng động, Lương Hải vội vàng chạy lên đã thấy Hàn Như sắc mặt lúc xanh lúc trắng, Lương Hải thật sự đáng sợ.

“Em có sao không?”

Lắc đầu Hàn Như được Lương Hải đỡ xuống, anh vốn không muốn giấu cô cuộc sống của anh cô phải học cách chấp nhận.

Tống Thoan nhìn thấy Hàn Như thì càng thêm điên loạn, cô ta là cái thá gì một đứa con gái vùng núi lúc đầu bị cô ta xem như quân cơ bây giờ lại chiếm hết hào quang của cô.

“Tô Hùng ném cô ta ra ngoài.” Lương Hải lạnh lùng ra lệnh.

Cả biệt thự trở lên yên tĩnh Hàn Như thất thần ngồi cạnh Lương Hải, suy nghĩ đến dáng vẻ Lương Yên lúc gặp cô sợ hãi đang thương như nào, còn cả bé con nữa lúc cô ôm con bé trên tay nó mỉm cười với cô.

“Lương Hải, Gạo Nếp mấy năm nay con bé có khỏe không?”

Lương Hải không nói chỉ lấy cốc sữa để sẵn trên bàn đưa lên miệng cô.

“Ngoan uống một chút đi rồi tôi nói với em.”

Hàn Như máy móc uống sữa mắt vẫn nhìn về phía Lương Hải chờ đợi câu trả lời.

“Gạo Nếp rất ngoan con bé lúc nào cũng nhắc em.”



Hàn Như thở phào nhẹ nhõm khỏe mạnh là tốt rồi, ba năm nay cô chứng kiến Tôn Lượng đau đớn do bệnh tật chịu bao đau khổ vậy lên khi nghe Gạo Nếp bình an cả người nhẹ nhõm, hai đứa tuy không phải do cô sinh ra nhưng cô đều thấy bọn chúng lớn lên chỉ mong bọn chúng bình an là tốt rồi.

“A tôi phải đi.” Hàn Như vội vàng đứng dậy.

“Ăn sáng đi.” Lương Hải lạnh nhạt nói.

“Tôi muốn đi thăm tiểu Lượng.”

Lương Hải rận rữ cầm lấy cốc sữa ném về phía tường, mảnh thủy tinh vỡ vụn vương vãi dưới sàn nhà.

“Tôi nói em không được đi.”

Hàn Như cũng phát điên anh dựa vào cái gì mà hạn chế tự do của cô, dựa vào cái gì mà cô phải nhẫn nhịn anh cô sai ở đâu chứ từ đến cuối là anh sai cơ mà.

“Lương Hải anh dựa vào cái gì đồ khốn nạn nhà anh.”

“Dựa vào mẹ nó là người đã giết chết hai đứa con của chúng ta.”

Hàn như cả người vô lực dựa vào tường, thì ra không phải là vô tình tại sao chứ đứa con của cô đã có tội gì.

“Lương Hải tôi đã hai lần mất đi con của mình anh có biết không, hai lần đau khổ ấy đều có hai đứa trẻ bên cạnh tôi xoa dịu nỗi đau của tôi, nhưng khi mọi chuyện dần lãng quên tôi lại nhận ra bọn chúng đều liên quan đến kẻ thù của tôi.”

Lương Hải nhẹ nhàng ôm cô vào lòng để cô dựa lên vai anh khóc, nếu như khóc có thể làm cô thấy nhẹ nhàng hơn thì anh sẽ bên cạnh để cô khóc.

Sau khi khóc một hồi Hàn Như vì mệt mỏi mà ngủ thiếp đi trên lòng Lương Hải, nhẹ nhàng bế Hàn Như lên giường Lương Hải cũng nằm bên cạnh ôm lấy người con gái đang ngủ say, sau này anh nhất định sẽ chăm sóc cô thật tốt sẽ không để cô phải chịu bất kỳ sự đau đớn nào nữa.

Hàn Như lần nữa tỉnh dậy đã là buổi chiều.

Bên cạnh Lương Hải vẫn đang ôm lấy cô, Hàn Như khẽ cử động Lương Hải cũng tỉnh theo.

“Dậy rồi có muốn ăn gì không anh bảo nhà bếp chuẩn bị cho em.”

Hàn Như gật đầu nói tùy ý, cô bây giờ đang rất đói gần hai ngày chưa ăn lên cũng không có tâm trạng để kén chọn thức ăn.

Ăn qua loa xong Hàn Như ngồi xem tivi ở đây không có mạng, điện thoại của cô không dùng được Lương Hải cũng nhàn nhã xem tivi cùng cô thi thoảng còn bình luận một chút về chi tiết bộ phim.

“Như ông nội em đang ôm nặng có lẽ không thể qua khỏi.” Lương Hải nhẹ giọng nói.

Hàn Như dừng động tác nhìn về phía Lương Hải đôi mắt ngấn lệ.

“Tôi muốn về trên đó.”

Lương Hải ôm cô vào lòng nói mai sẽ trở về, cô gái nhỏ của anh luôn phải kiên cường một mình lần nhưng từ giờ đã có anh, anh sẽ luôn ở bên cạnh cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK