Cuối cùng nàng vẫn trở thành đồ đệ của người kia, quay lại quỹ đạo vận mệnh đã định sẵn, bao nhiêu giãy giụa trước đây, như mây khói, tan biến trong vô vọng.
Kiếp đầu tiên xuyên không.
Khanh Chu Tuyết giãy giụa thật lâu, nàng giống như con cá mắc cạn trên bờ, đuôi cá không ngừng vùng vẫy, muốn tạo nên chút sóng, kết quả lại dội hết lên đầu mình.
Dù Khanh Chu Tuyết lựa chọn thế nào, dường như có một bàn tay vô hình, vẫn luôn đẩy dòng chảy vận mệnh tiến về phía trước.
Không vì con người mà thay đổi.
Nàng dùng hết mọi cách, vẫn không thể vãn hồi bất cứ chuyện gì.
Khanh Chu Tuyết tỉnh lại lần nữa, trong tay vẫn nắm chặt Tinh Toại.
Nàng nằm giữa biển hoa dưới chân Nhất Mộng Nhai, sự dày vò của năm tháng dài đằng đẵng, lại khắc lên cốt cách nàng dấu vết tang thương.
Hiện tại...
Là năm nào tháng nào rồi?
Nàng tranh thủ quay về Hạc Y Phong một chuyến, phát hiện ra một nén Cửu Lý Hương mà mình đã thắp trước khi rời đi, vậy mà vẫn chưa tắt.
Tất cả mọi thứ, cứ như một giấc mộng giữa ban ngày còn dang dở.
Khanh Chu Tuyết ngẩn người hồi lâu, nàng ngồi trước tấm gương đồng ở Hạc Y Phong.
Ánh đèn Tinh Toại chiếu rọi một bên mặt nàng, khiến nửa còn lại chìm hẳn vào bóng tối.
Nàng từ từ hạ hàng mi xuống, nhìn chằm chằm vào tia sáng đó.
Không muốn từ bỏ.
Ngón tay nữ tử khẽ vuốt ve, lật bàn tay bao lấy ngọn đèn, căn phòng chìm vào bóng tối tĩnh lặng.
Khi nàng buông tay ra lần nữa.
Chỗ đó đã không thấy bóng người, giống như gió thổi bay một hạt bụi.
Thời điểm Tinh Toại hạ xuống không giống nhau. Lần này vận may của nàng không được tốt, vừa mở mắt ra, khắp nơi đều là băng vụn máu, hoa sen tan rã.
Nàng nhìn thấy một "Bản thân" khác đâm kiếm xuyên qua bụng Vân Thư Trần, đã quá muộn.
Khanh Chu Tuyết bất đắc dĩ, gặp phải tình huống này, nàng chỉ có thể làm lại từ đầu hết lần này đến lần khác.
Lần thứ ba, cuối cùng nàng cũng tỉnh táo lại, lựa chọn giống như Thái Thượng Vong Tình, trực tiếp chạy đến Kiếm Trủng, dập tắt... Linh hồn của chính mình trước đây.
Như vậy, sẽ không còn ai quấy rầy nàng nữa. Khanh Chu Tuyết thở phào nhẹ nhõm, nàng nhìn Kiếm Hồn vụn vỡ trong tay, lại khẽ mỉm cười.
Thế nhưng lần này, Vân Thư Trần nhỏ bé lại chết cóng trong đêm mưa bão trước cửa Lưu Vân tiên tông.
Nàng không đợi được sư tôn và sư nương.
Khanh Chu Tuyết nhìn thấy cảnh này, nàng mím chặt môi, đứng trong cơn mưa như trút nước, ngón tay đột nhiên siết chặt, đến mức khớp xương trắng bệch, toàn thân phát lạnh.
Tia lửa nhỏ nhoi vừa lóe lên trong lòng đã hoàn toàn tắt ngấm giữa gió rét mưa lạnh.
Tại sao? Là nhân quả? Hay là vận mệnh? Nàng lại siết chặt Tinh Toại, lần lượt thiêu đốt thọ nguyên của mình.
Không biết hối cải, không biết hối cải.
Nàng muốn đâm thủng bức tường phía Nam này.
Nàng tuyệt vọng nhưng cũng khát khao cầu nguyện, mong rằng Thiên Đạo có tình, trong muôn vàn nhân duyên rối ren có thể chừa cho Vân Thư Trần một con đường sống.
Sau nhiều lần thử, Khanh Chu Tuyết tỉnh ngộ, nàng không thể hấp tấp giết chết "Chính mình". Bởi vì trong vòng quay định mệnh, nàng cảm nhận được thiên mệnh ràng buộc giữa mình và Vân Thư Trần.
Giống như năm xưa sư tôn xem quẻ tượng vậy --- mỗi khi "Khanh Chu Tuyết" chết đi, Trần nhi nhỏ bé luôn gặp phải tai nạn chết bất đắc kỳ tử.
Nhưng mâu thuẫn là, chỉ cần nàng giữ lại Kiếm Hồn của kiếp này, nàng vẫn không thể tự do khống chế quyền chủ đạo của thân thể đó. Mỗi khi đến thời khắc quan trọng, Kiếm Hồn của kiếp này luôn phá hỏng chuyện của nàng.
Không biết luân hồi bao nhiêu lần, Khanh Chu Tuyết thử đến Lưu Vân tiên tông, hoàn toàn tránh né Vân Thư Trần, coi như chưa từng có người này --- Nhưng đều thất bại.
Khanh Chu Tuyết muốn trốn tránh gặp sư tôn, nhưng Kiếm Hồn nhỏ bé lại luôn tình cờ gặp, rồi yêu nàng.
Dù nàng làm gì, luôn có một sợi chỉ đỏ dẫn dắt vận mệnh vô hình, buộc chặt vào đầu ngón tay hai người.
Sinh sinh ràng buộc, đến chết mới thôi.
Luân hồi nhiều lần, hết lần này đến lần khác.
Kiếp đó, nàng thử bóp nát trứng Phượng Hoàng của Nguyễn Minh Châu trước, sư muội không có được Phượng Hoàng chi hỏa.
Nàng nghĩ rằng Nguyễn Minh Châu có thể làm một đệ tử bình thường, an nhiên sống hết một đời.
Kết quả lúc quyết chiến, đột nhiên xảy ra ngoài ý muốn, nàng vẫn không ngăn được sư muội, nàng ta lại dùng thân xác huyết chiến đến cùng, không nằm ngoài dự đoán mà vẫn lạc.
Khi đôi mắt màu nâu nhạt kia nhuốm đầy vết máu, lần nữa khép lại. Khanh Chu Tuyết biết lần này lại thất bại, nàng âm thầm suy tính, hay là lần sau thử gom đủ linh căn trước, xem tiến độ vá trời có thể tăng nhanh không.
Nàng thuận tay cầm lấy Tinh Toại, ý niệm này chỉ là chợt lóe lên trong lòng.
Nhưng Khanh Chu Tuyết lại nghĩ đến điều gì đó, nhất thời sững sờ tại chỗ.
Nàng trong nháy mắt lạnh sống lưng.
Thái Thượng Vong Tình lãnh đạm như thế, lạnh lùng vô tình. Những gì nàng ta đã làm năm đó, và tâm thái của nàng bây giờ quá giống nhau.
Không biết từ lúc nào, bản thân đã không còn cảm giác gì với sự ra đi của người bên cạnh.
Có lẽ chính từ lúc này, Khanh Chu Tuyết bắt đầu tự vấn bản thân. Nàng nhận ra mình đã trở nên thờ ơ với mạng sống con người. Để thay đổi dòng thời gian, nàng đã không ngừng biến đổi, tàn nhẫn thao túng tất cả những người mình có thể tác động, thậm chí quyết định vận mệnh của họ. Ở kiếp đầu tiên, nàng còn cảm thấy tội lỗi trước cái chết của người khác, nhưng giờ đây... Nàng đã chứng kiến cùng một người chết đi sống lại vô số lần, cũng thấy Trương Tam chết, Triệu Tứ sống, trái tim dần trở nên chai sạn.
Cảm giác ấm áp quen thuộc lan tỏa từ Tinh Toại trong tay Khanh Chu Tuyết.
Nhưng lần này, nàng lại thấy nó nóng rát.
Nàng nhìn chằm chằm vào thần khí nhỏ bé trong tay, như thể đang nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ.
Đây thực sự là ân huệ của tạo hóa sao?
Nó ban cho con người hy vọng, rồi lại đẩy con người vào tuyệt vọng hết lần này đến lần khác.
Mỗi lần đều phải trả giá bằng những tổn thương nhỏ, Khanh Chu Tuyết tự biết Kiếm Hồn của mình mạnh mẽ, có thể chịu đựng được.
Nàng đại khái đã luân hồi hơn năm trăm lần, màu tuyết trắng dần lan ra từ đuôi tóc, cho đến bây giờ, mái tóc đen xinh đẹp đã hoàn toàn trắng xoá, thuần khiết như sợi bạc.
Sự lão hóa và tổn thương bên trong cũng đang dần dần ăn mòn nàng.
Những tổn thương ấy, nàng không thể tự chữa lành, bởi vì chúng đã in hằn lên cả hồn phách. Khanh Chu Tuyết không hề hối hận về điều này. Nhưng nàng lẽ ra phải nhận ra từ sớm rằng, cái giá phải trả cho việc sử dụng Tinh Toại không chỉ dừng lại ở đó. Nó sẽ âm thầm làm phai mờ cảm xúc của nàng với mọi thứ xung quanh, giống như một sự bào mòn, cuối cùng khiến người nắm giữ nó trở thành một con quái vật không ra người không ra quỷ trong nỗi ám ảnh của chính mình.
Khanh Chu Tuyết đứng một mình trong thế giới này, tuyết trên Bắc Nguyên Sơn vẫn mênh mang như ngày nào, nàng nhìn vào khoảng trắng xóa vô tận, tĩnh lặng không một tiếng động.
Trong ký ức, những lời sư tôn nói trước lúc chia ly bỗng trở nên rõ ràng một cách khác thường trong sự lạnh lẽo tĩnh mịch này. Cứ như thể... Đang vang vọng bên tai.
"Quá khứ đã qua, tương lai mới mở ra... Câu này quả thực không sai."
"Con người vẫn nên hướng về phía trước. Nếu cứ mãi chấp nhất với việc sử dụng thần khí này để trở về quá khứ, tìm kiếm những người và những thứ đã mất, ngược lại sẽ đánh mất những thứ quan trọng hơn."
"Ít nhất, ta đã không còn chấp niệm đó nữa."
Giữa trời tuyết mênh mông, Khanh Chu Tuyết cau mày, ngạc nhiên đưa tay lên vành tai, như thể có người đang thì thầm. Tất cả những lời này đều là do Vân Thư Trần nói với nàng vào ngày sư tôn chết, bị chôn vùi sâu trong những ký ức mà nàng không muốn nhớ lại. Khanh Chu Tuyết vuốt ve dái tai, chỉ còn nghe thấy tiếng gió tuyết gào thét. Giọng nói đó thanh thoát mà dịu dàng, lẽ ra không nên tồn tại trên thế gian này, có lẽ chỉ là ảo giác của nàng mà thôi.
Nàng tự giễu cười khẽ một tiếng, buông tay xuống.
Sư tôn đã tính đến ngày hôm nay của mình rồi sao?
Vân Thư Trần chỉ ôn tồn khuyên nhủ, đại khái cũng hiểu, với tính cách của đồ nhi mình, nếu không thử một lần, chấp niệm này chắc chắn không thể buông bỏ.
Khanh Chu Tuyết cụp mắt xuống.
Kiếp này, Khanh Chu Tuyết một mình bước xuống từ Bắc Nguyên Sơn, mặc cho gió tuyết từng chút một vùi lấp mình.
Tinh Toại nằm trong tay, như ngọn đuốc được nàng giơ cao.
Đây có lẽ là lần cuối cùng.
Chấp niệm trải qua hơn năm trăm lần luân hồi, cũng nên có một cái kết.
***
Trong lần luân hồi cuối cùng.
Lúc đó, Vân Thư Trần đã nằm nghỉ bên cạnh nàng, chuẩn bị đi ngủ.
Kiếm Hồn đang chiếm chủ đạo lúc này đúng lúc cảm thấy buồn ngủ, Khanh Chu Tuyết liền có thể ra ngoài tạm chiếm quyền.
"Sư tôn."
Vân Thư Trần uể oải mở mắt ra, ừ một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Sao vậy?"
Khanh Chu Tuyết vừa rồi còn buồn ngủ, lúc này lại khác thường, tinh thần đến bất ngờ. Nàng xoay người lại, dùng ánh mắt mơn man đầu mày khóe mắt của nữ nhân này.
"Người có tin rằng con người có số phận không?"
Vân Thư Trần nhắm mắt lại, qua loa đáp, "Ngươi nói có ta liền tin. Ngủ đi."
"Hình như là có đấy."
Khanh Chu Tuyết bình tĩnh nhìn nàng, giống như đã lâu không có ai để tâm sự, cuối cùng cũng lặng lẽ hé mở một góc trong lòng, bên trong lại có một chút cảm giác tang thương bất lực.
Giọng điệu của nàng trưởng thành hơn rất nhiều. Âm sắc tuy giống nhau, nhưng có thể nghe ra rõ ràng, khí chất này không phải là của cùng một người.
Khanh nhi mới hai mươi mấy tuổi tuyệt đối sẽ không nói ra những lời như vậy.
Vân Thư Trần nhíu mày, ngẩng mắt nhìn khuôn mặt nàng.
Khanh Chu Tuyết vẫn là Khanh Chu Tuyết ngày nào, nhưng không hiểu sao, nàng lại cảm thấy người ngày đêm bên gối đã thay đổi.
Nàng lập tức cảnh giác, khẽ hỏi, "Ngươi là ai?"
Khanh Chu Tuyết thả lỏng cơ thể, nàng có thể cảm nhận được linh lực của Vân Thư Trần len lỏi vào kinh mạch của mình, dường như muốn thăm dò điều gì đó.
"Không thể thăm dò được đâu."
"Ta quả thật là Khanh Chu Tuyết, nhưng cũng không phải là Khanh Chu Tuyết đó. Ta từ tương lai trở về, luân hồi hơn năm trăm lần, cố gắng thay đổi một số việc."
Vân Thư Trần quả thực không tìm ra vấn đề gì, nàng đưa tay chạm vào trán Khanh nhi, "Gần đây có phải ta giao cho ngươi quá nhiều bài tập rồi không?"
"Những gì ta nói đêm nay đều là sự thật." Nữ tử thanh lệ thoát tục trước mặt nắm lấy cổ tay nàng, suy nghĩ một chút rồi bình tĩnh kể ra rất nhiều chi tiết trong hơn năm trăm năm cuộc đời của Vân Thư Trần từ nhỏ đến lớn, bao gồm cả việc nàng bị phạt quỳ khi còn nhỏ, và làm thế nào đến được Thái Sơ Cảnh.
Tất cả đều không sai một chữ.
Khanh Chu Tuyết lúc này, không thể nào biết được những điều này.
Vân Thư Trần ngẩn người trong giây lát, hơi thở cũng trở nên yên tĩnh, nàng im lặng lắng nghe nữ tử kia kể chuyện.
"Ngươi..."
Ngón tay kia chạm lên môi Vân Thư Trần.
"Không chỉ là chuyện trước kia." Khanh Chu Tuyết nói, "Ta còn biết rất nhiều chuyện về sau nữa."
Nói đến đây, nàng ta khẽ cười, nhưng Vân Thư Trần lại nhận ra trong đáy mắt nàng ấy chẳng hề có ý cười. Ngược lại, là một vẻ thấu hiểu sự đời, như đã nhìn thấu hết thảy sự nóng lạnh của nhân tình thế thái.
Khanh Chu Tuyết nói với giọng khàn khàn, "Khanh Chu Tuyết sẽ tham gia đại hội Vấn Tiên, sẽ vang danh thiên hạ. Như hôm nay Thiên Đạo suy vi, chúng sinh Cửu Châu vẫn còn đắm chìm trong ánh hào quang cuối cùng."
"Nàng sẽ tu Vô Tình Đạo, sẽ quên đi tình cảm của người."
Tay Vân Thư Trần vô thức siết chặt, Khanh Chu Tuyết tinh tế nhận ra.
"Vậy... Sẽ còn nhớ lại sao?"
Khanh Chu Tuyết nhìn nàng, trong mắt có một tia bi thương khó tả, "Sẽ. Nhưng khi đó cũng chính là ngày người chết."
"Cho nên," nàng ta im lặng một lát, "Ngươi vì điều này mà quay lại tìm ta?"
"Người đừng đến gần nàng nữa." Khanh Chu Tuyết nói với giọng chân thành, "So với việc có thể bên người trọn đời, nàng càng mong người được bình an vô sự. Cách thời khắc đó chỉ còn hơn trăm năm, người tu đạo thọ ngang đất trời, thời gian còn lại không nhiều nữa."
"Hửm?" Nàng suy nghĩ rất lâu, rất lâu, khóe môi lại khẽ cong lên. "Ngươi nói nếu ta không còn nữa, nàng ta sẽ mãi mãi nhớ đến ta sao?"
Đôi mắt ấy nhìn kỹ trên khuôn mặt Khanh Chu Tuyết, rồi lại nói, "Xem ra là vậy. Sao cứ phải cầu mong mãi mãi bên nhau, làm một đôi uyên ương trăm năm cũng tốt rồi."
"Cũng không thể trách nàng ta được. Người trẻ tuổi, luôn muốn người bên cạnh mình mãi mãi ở kề bên." Vân Thư Trần thở dài, dường như nhớ lại chuyện xa xưa, "Trước đây ta cũng vậy."
Khanh Chu Tuyết khẽ nhíu mày, khóe mắt nàng ươn ướt, nhưng cuối cùng vẫn không rơi lệ.
Chỉ là giọng nói nhỏ nhẹ mang theo tiếng nghẹn ngào, "Đây là lần cuối cùng ta trở về."
Nàng cố gắng ghi nhớ kỹ khuôn mặt sư tôn, nghĩ đến sau này có lẽ sẽ không còn được gặp lại nữa.
Mùi hương quen thuộc của Cửu Lý Hương vẫn quanh quẩn bên cạnh, Vân Thư Trần nhìn thấy giọt nước mắt long lanh nơi khóe mắt nàng, có chút bất đắc dĩ, đưa tay lên nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt nóng hổi ấy.
"Đừng khóc."
Nàng dịu dàng an ủi, "Người mà ngươi vượt qua bao nhiêu năm tháng quay về tìm kiếm, kỳ thực cũng không phải là ta."
"Hơn nữa, ta tự biết mình không phải là người hấp tấp, khinh suất."
Nàng mỉm cười, "Chắc hẳn là đã để lại đường lui rồi, phải không?"
Có lẽ khi con người ta từ bỏ, luôn cần có một lý do.
Khanh Chu Tuyết nhớ lại trong đầu rất nhiều hình ảnh Vân Thư Trần và rất nhiều Khanh nhi của nàng ôm nhau.
Nàng thật sự biết, đó đều không phải là của mình, nàng chỉ là một người khách qua đường. Nhìn lại trăm năm thời gian, người thật lòng yêu nàng, có lẽ...
Đã chết dưới Thanh Sương kiếm từ lâu rồi.
Vòng luân hồi cuối cùng kết thúc.
Cảm giác bên má chợt biến mất.
Khanh Chu Tuyết ngồi một mình trong phòng, nàng ngẩng mắt nhìn lư hương, quả nhiên nó vẫn chưa tắt.
Nhưng tất cả những điều này không phải là mơ, Khanh Chu Tuyết đặt Tinh Toại sang một bên, nàng nhìn mình trong gương đồng.
Dung mạo vẫn như cũ, chỉ là sau khi trở về bản thể, sự suy yếu từ đuôi tóc lan đến tận chân tóc, mái tóc dài không thể tránh khỏi việc hóa thành màu tuyết trắng.
Nàng lấy một miếng vải, che đi ánh sáng của Tinh Toại.
Hiện tại không tìm đường cũ, nàng muốn tìm về tương lai sao?
Nếu như chuyển thế, nhưng đó cũng không phải là người ban đầu nữa.
Lớp vỏ ngoài lột xác, canh Mạnh Bà rót vào, còn gì lưu lại nữa.
Khanh Chu Tuyết cúi đầu xuống.
Nàng thật sự không nghĩ ra cách nào nữa.