Mục lục
Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Nghìn Tầng Cạm Bẫy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Lệnh đến Linh Uyển Môn, là do ngươi hạ?"

Trong đại điện của Lưu Vân tiên tông.

Tiếng tách trà vỡ tan đột ngột vang lên, Thái Thượng Vong Tình thấy miệng tách đã sứt, dứt khoát đóng băng nó lại, rồi hóa thành bụi phấn trong lòng bàn tay lạnh lẽo của mình.

Chưởng môn tuy là người đứng đầu một tông phái, lúc này lại hơi khom người, "Không phải vậy. Lão tổ, việc này là do Tam trưởng lão hạ lệnh, vãn bối trước đó không biết sự tình."

Tam trưởng lão sững người, dường như nghẹn lời, trong lòng cuồng loạn, cụp mắt xuống.

"Không biết?"

"Không biết."

Thân hình càng cúi thấp hơn.

"Ta tuy tuổi đã cao, nhưng cũng không đến nỗi hồ đồ." Thái Thượng Vong Tình lạnh lùng nói, "Lợi dụng lúc ta không có ở đây, ngươi cố ý chọn Vân Chỉ Yên, lại phái thêm vài đệ tử lẻ tẻ."

Sương lạnh đã lan đến chân chưởng môn.

"Không có ý định để nàng ta trở về, đúng không?"

Sắc mặt chưởng môn hoảng hốt, vội vén áo quỳ xuống, "Lão tổ minh giám, vãn bối thực sự không biết, Ma tộc có thể tập kích vào lúc này..."

Không đúng, nàng ta căn bản không có chứng cứ, không nên vội vàng định tội ---

Khoảnh khắc tiếp theo, toàn bộ trưởng lão của Lưu Vân tiên tông đều quỳ xuống.

Thân hình chưởng môn trong nháy mắt hóa thành băng cứng, giống như chén trà vừa hóa thành bụi phấn, trong phút chốc tan xương nát thịt.

Vạn vật im bặt.

Thái Thượng Vong Tình ngửi thấy ma khí nhàn nhạt trên người chưởng môn.

Nàng đối với khí tức của dị loại cực kỳ nhạy bén, cho dù hắn sau khi qua lại với người của Ma tộc, vẫn có thể dễ dàng ngửi thấy.

Những người khác không dám thở mạnh, sợ chết ngay tại chính điện.

***

Ở rất xa, cách hàng ngàn dặm.

"Trói lại, đừng để chết."

"Vâng, thưa đại nhân."

Một mảnh vải đen che phủ tầm mắt Vân Chỉ Yên. Cổ tay bị khóa bởi một pháp khí phong ấn tu vi. Nàng không thể nhìn thấy gì, cũng không thể cử động, chỉ có thể yên lặng lắng nghe những ma nữ kia nói chuyện.

Nghe những lời này, cuối cùng nàng cũng có thể hoàn toàn chắc chắn --- nữ nhân vừa rồi có gương mặt quen thuộc kia, không phải là Đường Già Nhược, là nàng nhận nhầm người.

Trong lòng dâng lên một chút may mắn.

May mà không phải người kia.

Một mình bị trói đến Ma vực, thực ra Vân Chỉ Yên cũng không quá sợ hãi, vì những nữ nhân kia không lập tức lấy mạng nàng, e rằng sau này cũng sẽ không làm vậy. Hơn nữa trước khi bị cướp đi bảo kiếm, nàng đã kịp bóp nát ngọc phù.

Chuyện này xảy ra, sư tôn chắc chắn sẽ biết.

Khi tấm lụa che mắt được gỡ xuống lần nữa, y phục trên cổ và vai dường như cũng bị người ta kéo ra.

Lòng Vân Chỉ Yên lạnh đi, nàng che ngực mình lại, "Ai?"

"Bẩn."

Là giọng nói của nữ tử vừa ép buộc nàng ở lại, dường như có chút chán ghét.

Đường Già Diệp biết tu vi của nàng không thấp, cảnh giác nàng nhân cơ hội bỏ trốn, nên hiếm khi tự mình động thủ. Nàng đưa người kia về cung của mình, sai người thay quần áo cho nàng ta, tận mắt nhìn nàng ta gột rửa hết máu tanh trên người.

Hơi nước mờ ảo, mái tóc đen xõa ra trong bồn tắm.

Đường Già Diệp liếc mắt nhìn, thấy tấm lưng trần của nàng ta trắng như đồ sứ thượng hạng, ngoại trừ một thân y phục, trông có vẻ yếu ớt.

Tiên nhân?

Cũng chỉ có hai tay hai chân, có gì đặc biệt đâu.

Vân Chỉ Yên xem như là khá bình tĩnh, cũng chỉ thoáng đỏ mặt lúc bị lột sạch quần áo. Mà tấm vải lụa trước mặt bị kéo ra, nhìn quanh bốn phía, bên cạnh đều là những thị nữ khá quy củ, trong lòng nàng cũng không thấy khó chịu.

Chỉ có một ánh mắt, mang theo chút địch ý và dò xét, bắn tới từ phía sau.

Nàng hơi né tránh một chút, quay đầu lại, nhìn về phía Đường Già Diệp.

Ánh mắt Đường Già Diệp rơi vào vết thương trên vai nàng, máu đã bị nước rửa trôi, lúc này có chút trắng bệch, giống như một vết nứt đột ngột trên đồ sứ trắng.

Đường Già Diệp ném cho nàng một bộ quần áo, sai người mặc vào cho nàng, vừa vặn che đi vết thương trên vai.

Sau khi thu dọn một hồi, nhìn cũng thấy thoải mái hơn nhiều.

Thoạt nhìn thì chán ghét, nhưng nhìn kỹ cũng có điểm đáng khen, chẳng hạn quả thật là tuyệt sắc, lúc cụp mắt xuống tự nhiên toát lên vẻ đẹp động lòng người, khác với vẻ đẹp diễm lệ thường thấy ở Ma vực.

Sự đồng tình với thẩm mỹ của tỷ tỷ cuối cùng đã lấn át cảm giác kháng cự trong lòng nàng.

Vân Chỉ Yên đang nhìn nàng chằm chằm.

Đường Già Diệp lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng ta: "Nhìn thêm nữa, ta sẽ móc mắt ngươi ra."

Không ngờ nữ tử kia không sợ nàng, ngược lại hỏi: "Nàng ta là tỷ tỷ hay muội muội của ngươi?"

Trong lòng Đường Già Diệp cười lạnh một tiếng, "Ta mới đâm mấy hảo tỷ muội của ngươi, ngươi ngược lại rộng lượng, còn có thể bình tĩnh ngồi nói chuyện với ta?"

"Kỳ thật... Chỉ có vài lần gặp mặt."

Sắc mặt Đường Già Diệp không đúng lắm, nàng nghi hoặc nhìn nữ tử này một cái --- đây là đầu óc có bệnh sao?

Vì mấy người không quen biết mà cam tâm tình nguyện bị nàng trói đến Ma vực từ xa như vậy.

Nhưng Vân Chỉ Yên giống như nhìn ra sự khó hiểu của nàng, nhắm mắt lại: "Bọn họ rơi vào tay ngươi sẽ chết, ta thì không."

Sau đó không nói thêm lời nào nữa.

Lời này thật sự khiến Đường Già Diệp có chút muốn giết nàng ngay tại chỗ.

Nhưng rất tiếc, nàng ta nói đúng.

Để tránh làm Đường Già Nhược phật ý, dù cho có vạn phần không cam lòng, nàng cũng hiếm khi kiềm chế tính khí, nhẫn nhịn nàng ta một lúc.

Ma Quân thọ thần, tự nhiên là được tổ chức long trọng.

Hôm nay trong Già La Điện, được trang hoàng lộng lẫy, bày tiệc linh đình, xa hoa tột bậc. Ma tướng trấn giữ các nơi đều được triệu hồi về, vô cùng náo nhiệt.

Chén rượu qua lại, tiệc đã đến hồi cao trào.

Đường Già Nhược ngồi ở vị trí cao nhất, hơi nghiêng người, nàng đã ngà ngà say, ngước mắt nhìn mỹ nhân được dẫn lên, bóng dáng kia không hiểu sao lại càng lúc càng quen thuộc.

Như chim kinh hồng thoáng hiện*.

(Chỉ vẻ đẹp lộng lẫy chỉ thoáng hiện trong khoảnh khắc.)

Nàng nhíu mày, nheo mắt muốn nhìn rõ hơn.

"Ngươi...?"

Chờ đến khi thấy rõ người kia là ai, Đường Già Nhược khẽ mỉm cười, "Ngươi đến rồi."

Vân Chỉ Yên đứng giữa đại điện, trong mắt chứa đựng nhiều cảm xúc, nhưng đậm nét nhất lại là sự thất vọng.

Sự thất vọng trong mắt nàng chỉ thoáng qua trong tích tắc.

Thần sắc nàng biến hóa rất vi diệu, sau đó liền buông lỏng xuống, một bộ dáng mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, lại trở về tư thái năm đó Đường Già Nhược mới gặp nàng vừa lễ phép mà lại xa cách.

"Qua đây."

Đường Già Nhược hơi hơi nâng tay lên, đối với nàng ngoắc ngoắc.

Nàng ta đơn độc một mình, hai tay bị trói, liền ngẩng đầu nhìn Đường Già Nhược, dường như không nghe thấy lời này, bước chân không hề nhúc nhích.

Bọn yêu ma khó có dịp thấy tiên tử bị bắt, cảm thấy rất kỳ lạ, đều lấy việc trêu chọc làm vui.

Vân Chỉ Yên lặng lẽ đứng, dường như cũng không thấy tức giận, phảng phất không liên quan gì đến mọi sự ồn ào xung quanh.

Bỗng nhiên, Đường Già Nhược cảm thấy chói tai, những người này thật ồn ào.

Nàng giơ tay lên, ra hiệu cho mọi người im lặng.

Trong chốc lát, tiếng cụng ly, tiếng đàn sáo đều dừng lại, vạn vật im phăng phắc.

Đường Già Nhược đột nhiên đứng dậy, y phục phía sau lưng ánh lên sắc cầu vồng, giống như đuôi chim công quý phái đang kéo lê trên mặt đất. Tuy đã uống rượu, nhưng nàng bước đi rất vững vàng, tự nhiên nắm lấy cổ tay Vân Chỉ Yên, kéo nàng ta đi thẳng ra cửa lớn.

Ma Quân hơi nghiêng người, phất tay áo bỏ lại một câu "tiếp tục", rồi biến mất hoàn toàn.

Chỉ còn lại mọi người nhìn nhau ngơ ngác.

Đường Già Nhược dắt Vân Chỉ Yên đi một mạch trong im lặng, đưa nàng ta đến tẩm điện của mình.

Cổ Vân Chỉ Yên bị trói bằng sợi tơ mềm mại, nàng ta cảm nhận được sức nặng của người kia dựa vào mình, kèm theo đó là mùi rượu nhàn nhạt.

"Mấy năm nay sao không đến tìm ta?"

"Kỳ thực ta sớm biết ngươi là Ma tộc."

Hai câu nói đồng thời vang lên.

Lúc này cả hai đều chìm vào im lặng.

Đường Già Nhược khẽ nhếch môi, nhưng không phải đang cười, "Vì chuyện này sao?"

"Có lẽ là nhi nữ được nuông chiều của một thế gia nào đó ở Ma vực." Vân Chỉ Yên nhìn nàng, nhẹ giọng nói, "Cũng có thể là danh môn đại tiểu thư. Nếu chỉ là như vậy..."

Nếu chỉ là như vậy thì tốt rồi.

Nhưng tại sao nàng ta lại là Ma quân, là người nhắm mọi mũi dùi vào Lưu Vân tiên tông?

Vân Chỉ Yên tận mắt chứng kiến mới chết tâm.

Thì ra Đường Già Nhược không nói dối nàng, nhưng cũng chưa từng nói thật.

Với thân phận đặc biệt của nàng ta, lại đi dạo chơi ở Lưu Vân tiên tông, kết giao với mình, nghĩ thế nào cũng thấy không thể nào... Những điều này, có lẽ sư tôn nói đúng.

Từ đầu đến cuối vẫn ôm một chút may mắn, chỉ có mình nàng mà thôi.

Cổ bỗng nhiên được phủ lên một chút ấm áp.

Như có thứ gì đó nổ tung trong đầu, Vân Chỉ Yên toàn thân cứng đờ, gần như không thể động đậy, cũng không còn tâm trí để suy nghĩ quá nhiều.

"Ngươi đang làm gì vậy?"

Nàng giật mình, hai tay theo bản năng đẩy về phía trước, nhưng hình như vị trí không được khéo léo, vừa đẩy đã đâm sầm vào một thứ gì đó mềm mại.

"Ngươi lại đang làm gì vậy?" Đường Già Nhược xoa xoa ngực, khí thế lúc nãy đối mặt với thuộc hạ không biết đã vứt đi đâu, ngước mắt nhìn nàng với ánh mắt quyến rũ như tơ.

Vân Chỉ Yên có thể ngửi thấy rõ ràng một mùi rượu nhạt, nàng cố gắng trấn tĩnh lại, "Ngươi say rồi."

Đôi mắt kia vẫn cong cong, "Làm sao có thể."

Trong lúc nói chuyện, Vân Chỉ Yên lặng lẽ cởi chiếc vòng trên tay ra, nàng tháo nó xuống, cảm thấy tu vi từ bốn phương tám hướng dần dần quy tụ về thân thể.

"Chỉ Yên ngày thường sống ẩn dật, bắt được ngươi quả thật tốn không ít công sức." Đường Già Nhược nhắm mắt, nhưng lại chính xác nắm lấy một cổ tay của nàng, đem chiếc vòng kia đeo trở lại.

"Ngươi có biết không?"

Đường Già Nhược lại thi triển thêm một tầng phong ấn lên chiếc vòng, kín không kẽ hở.

Ma nữ kia khinh miệt lại giễu cợt nói: "Chưởng môn của Lưu Vân tiên tông các ngươi, còn có một số ít người, e rằng sống không được bao lâu nữa. Có vài kẻ nóng lòng muốn trừ khử ngươi, thậm chí không tiếc mượn tay chúng ta... Thật đáng thương."

"Thả ta trở về." Vân Chỉ Yên khẽ giật mình, cuối cùng chỉ có thể nói ra những lời này.

"Trở về? Lưu Vân tiên tông không sạch sẽ hơn nơi này đâu, có khi còn hỗn loạn hơn."

Nàng ấn lên đôi môi khẽ run của Vân Chỉ Yên, dịu đang nói: "Nhưng ngươi rất sạch sẽ. Tuy rằng sư tôn của ngươi luôn cản đường bản tọa, nhưng cũng không thể không thừa nhận, nàng ta đã bảo vệ ngươi rất tốt."

"Thả ta trở về."

Hơi thở dần trở nên khó khăn, mùi hương trên y phục của Đường Già Nhược len lỏi khắp nơi, như một bàn tay vô hình bóp nghẹt cổ họng nàng, cảm giác áp bức lúc này trở nên cực kỳ mạnh mẽ.

Vân Chỉ Yên cố nhịn sự khác thường ở cổ, khi nhận ra y phục trên vai mình lại bị kéo ra, trong lòng nàng chợt hoảng loạn, nhất thời vùng vẫy, ngăn cản sự tiếp cận của Đường Già Nhược, "... Đừng như vậy, thả ta đi!"

"Chỉ là muốn bảo vệ ngươi thôi. Nơi đó quá nguy hiểm."

Thế nhưng thần sắc của nàng ta lại rất nghiêm túc, lật xem y phục của nàng, nhưng không hề làm chuyện khiếm nhã, ánh mắt dừng lại trên vết thương sâu hoắm kia.

"Ở lại bên cạnh ta."

Nàng ta dùng thuốc mỡ ôn hòa thoa lên vai nàng, lại dịu dàng nói, ta thích ngươi.

***

Vân Chỉ Yên cũng không biết cái đêm hôm đó nàng đã trải qua như thế nào.

Lần đầu tiên trong đời, nàng và một nữ nhân khác cùng chung chăn gối, được ôm ấp trong vòng tay thân mật.

Đường Già Nhược quen thói lừa gạt dỗ dành người khác, nhưng chưa chắc đã thật lòng. Cũng giống như nàng ta vừa nói thích, vừa khóa chặt tu vi của nàng, chiếc còng trên cổ tay, cắt đứt khả năng nàng bỏ trốn.

Vân Chỉ Yên một câu cũng không muốn tin.

Nhưng có một câu thì đúng là thật. Đường Già Nhược nói mấy năm nay rất bận, mỗi ngày đều không có thời gian nghỉ ngơi, không rảnh rỗi mà vượt ngàn dặm xa xôi đến Lưu Vân tiên tông tìm nàng.

Theo nàng thấy, Ma vực chi chủ quả thật rất bận.

Dù Vân Chỉ Yên có sống ngay trong tẩm cung của người kia, thì cũng phải rất muộn mới có thể gặp nàng.

Màn đêm mịt mù.

Bóng đêm nơi đây khác với Lưu Vân tiên tông, tối đen như mực đến nỗi đưa tay không thấy năm ngón.

Nàng chỉ thắp một ngọn đèn nhỏ, ánh nến hắt lên gương mặt, hun nóng lên một màu ấm áp.

Vân Chỉ Yên rút cây trâm cài trên đầu xuống, trên đó đính một viên ngọc bích xanh thẫm như giọt sương, rất tinh xảo --- những thứ xa hoa phù phiếm này còn rất nhiều, tất nhiên đều là do nàng ta tặng.

"Không thích cái này à?"

Một giọng nói vang lên từ phía sau.

Vân Chỉ Yên ngước mắt nhìn vào gương, "Không cần những thứ này, đơn giản là được rồi."

Đường Già Nhược xoay người ngồi xuống bên cạnh nàng, cầm lấy đuôi trâm, xoay mặt Vân Chỉ Yên lại, nhẹ nhàng hôn lên mi tâm nàng, rồi lại lơ đãng lướt qua khóe mắt nàng.

"Trước đây, ngày nào cũng ăn mặc giản dị như đang chịu tang, chẳng phải là lãng phí dung nhan trời ban sao."

Đường Già Nhược đổi một chiếc trâm khác, cài lại vào búi tóc nàng, "Huống chi là ngươi."

Nàng ta thấy lông mày nàng hơi nhíu lại, liền đưa tay vuốt phẳng, "Những ngày này không thấy ngươi vui vẻ, ở đây buồn chán lắm sao? Muốn điều gì, muốn ăn, muốn chơi, cứ nói với ta."

"... Đều rất tốt."

Ăn mặc, chỗ ở, đi lại, thứ gì cũng không thiếu. Hằng ngày thậm chí còn được nuông chiều xa hoa. Ngoại trừ tự do, Vân Chỉ Yên gần như có thể đòi hỏi bất cứ thứ gì ở đây.

Người ta đều là máu thịt, từ nhỏ nàng đã phải đối mặt với sự lãnh đạm, chưa từng được nghe một lời dịu dàng, nay lại có một người như vậy... Những lời ngon tiếng ngọt, sự dịu dàng cưng chiều quá mức cứ như không cần tiền, cứ như kẹo đậu mà rải ra.

Cho dù là giả dối.

Chẳng lẽ nàng chưa từng động lòng sao?

Chỉ là trực giác mách bảo, nàng không dám tin lời Đường Già Nhược.

Tia lửa giữa hai người lóe lên rồi nhanh chóng bị dập tắt.

Trong bóng tối, tay Đường Già Nhược chạm vào vết sẹo trên vai nàng, khiến nàng thấy hơi ngứa. Không lâu sau, Vân Chỉ Yên lại cảm nhận được một lực nhẹ đè lên môi mình.

Nàng im lặng quay mặt đi.

"Đừng động."

Đầu nàng bị xoay trở lại.

Nàng co hai chân lên, rụt người về phía sau, hành động né tránh theo bản năng này khiến Đường Già Nhược bỗng nhiên cảm thấy khó chịu.

Nàng ta nắm lấy một mảnh vải trên eo nàng, kéo người nàng lại, ôm chặt lấy nàng lần nữa.

Khi nàng ta hôn lên dái tai nàng, cả người Vân Chỉ Yên run lên, giống như một cây xấu hổ, trông vô cùng đáng thương, chỉ tiếc là không biết là do tức giận hay sợ hãi.

Có lẽ là sợ hãi việc tiếp tục yêu nàng ta.

***

Trước khi đến Ma vực, Vân Chỉ Yên đã bóp nát ngọc phù, Thái Thượng Vong Tình khi đó biết được đại khái phương vị của nàng.

Chỉ là Đường Già Nhược rõ ràng cẩn thận hơn, nàng bố trí rất nhiều thuật pháp che mắt quanh tẩm cung. Khiến người kia tuyệt đối không thể dễ dàng cứu đồ đệ, toàn thân trở ra.

Sẽ đến sao?

Trong lòng Đường Già Nhược không chắc chắn.

Người tu Vô Tình Đạo... Ai mà biết được, có khi nàng ta vốn chẳng quan tâm đến sống chết của đồ đệ.

Nhưng nếu vậy, việc bắt Vân Chỉ Yên trở về chẳng còn mấy ý nghĩa nữa.

Một nữ nhân không hề có điểm yếu.

Thật là làm người ta đau đầu.

Hôm nay, mãi đến khi mặt trời lên cao ba sào, Vân Chỉ Yên mới từ từ tỉnh giấc. Dạo này nàng thật sự quá mệt mỏi, mỗi đêm đều bị Đường Già Nhược đè ngủ. Ma quân đại nhân dường như rất hài lòng với chiếc đệm thơm mềm mại này, đến ổ cũng chẳng buồn rời.

Thế nên mới khiến nàng mỗi đêm tê liệt nửa người, không nhúc nhích được, cũng chẳng thể nhắm mắt.

Dạo này, Đường Già Nhược cũng không còn giam cầm nàng ở tẩm cung nữa. Ngày thường dù là gặp ai, hay làm việc gì, nàng ta cũng luôn mang nàng theo.

Vị Đại tế ti vì chuyện hôn sự của Đường Già Nhược mà nhọc lòng, mấy năm trước bị đả kích nặng nề, an phận một thời gian. Đến khi thấy Vân Chỉ Yên cùng nàng ăn ngủ chung, cuối cùng lại có chút dấu hiệu sống lại.

Tuy rằng bên dưới có một đám người, bát tự còn chưa có một nét phẩy đã bắt đầu phản đối.

Nhưng Đại tế ti tư tưởng cũng không bảo thủ, nàng cho rằng, việc này so với trước kia lời đồn đại về chuyện "thích nam tử" có vẻ đáng tin hơn nhiều.

Tuy rằng là người của tiên tông... Nhưng dù sao cũng là nữ nhân, tứ chi ngũ quan đều rất đầy đủ, miễn cưỡng chấp nhận được, đừng nên sinh thêm chuyện.

Quả nhiên, lần này, cũng là lần đầu tiên, Quân thượng không có uy hiếp nàng, nói muốn đem nàng làm thành thịt khô.

Đường Già Nhược thở dài, nàng suy nghĩ cẩn thận một phen, lại thở dài.

Đại tế ti khẩn trương.

"Chỉ sợ nàng không muốn." Đường Già Nhược cố ý nói, "Ta không thích miễn cưỡng."

Nàng ta suy đoán ý tứ của Đường Già Nhược một phen, bỗng nhiên đại ngộ, vội vàng mừng rỡ nói, "Làm sao có thể miễn cưỡng, thuộc hạ sẽ đi chuẩn bị ngay!"

Không tệ.

Nhân lúc nàng ta bận rộn, lại có thể thanh tịnh một thời gian rồi.

Đường Già Nhược hài lòng nghĩ.

Chỉ là chuyện hôn sự này...

Ngón tay nàng điểm qua cằm, hiếm khi có chút thất thần.

"Chúng ta đã đợi nửa tháng, xem ra nữ nhân kia căn bản không quan tâm đến đồ đệ của mình."

Phía sau truyền đến một giọng nói.

Là muội muội của nàng đến.

"Nếu đã vô dụng, vậy thì giết nàng ta đi cho rồi."

Lời nói của muội muội không dài, nhưng từng chữ đều thấm đẫm sự chán ghét.

Đường Già Nhược cảm thấy muội muội đang hờn dỗi, cũng chẳng biết vì sao, người trong tiên tông nhiều vô số kể, vậy mà nàng ta lại cứ ghét Vân Chỉ Yên.

"Tính tình người ta dịu dàng như vậy, chọc giận ngươi chỗ nào?" Đường Già Nhược không khỏi liếc muội muội một cái.

"Sao nào?" Đường Già Diệp lạnh lùng nói, "Ta chính là nhìn nàng ta không vừa mắt, suốt ngày giả vờ thanh cao, giả tạo vô cùng, nếu thật sự có cốt khí, thì đã sớm không chịu nổi nhục nhã mà tự sát rồi. Hơn nữa từ khi nàng ta đến, ngươi liền... Sắc lệnh trí hôn*, tối nào cũng ở chỗ nàng ta lãng phí thời gian. Thế nhưng nàng ta thì sao? Chẳng có chút biểu hiện gì."

(Sắc lệnh trí hôn: là một thành ngữ tiếng Trung Quốc có nghĩa là mất trí vì sắc đẹp, đầu óc u mê vì sắc đẹp/ dục vọng.)

"Là nhân vật lớn gì chứ, còn phải phí sức đi lấy lòng cái vẻ mặt lạnh lùng của nàng ta."

Đường Già Diệp lạnh giọng chất vấn: "Tỷ tỷ sẽ không định cưới nữ nhân tiên tông này chứ? Nếu vậy, sau này ra ngoài đừng nói ta là muội muội của ngươi."

Nàng quay đầu đi, "Người ngoài đều thấy mất mặt."

Đường Già Nhược bị chọc cười, "Bản tọa muốn làm gì thì làm, đến lượt người ngoài xen vào? Cũng không đến lượt ngươi quản."

Nói cho cùng, cuộc nói chuyện giữa hai tỷ muội không vui vẻ gì.

Đường Già Nhược xoa xoa mi tâm, dạo gần đây nha đầu này thật sự càng ngày càng phản nghịch, cả người như mang gai, suốt ngày vạch lá tìm sâu, nghe mà chướng tai.

"Qua đây."

Phía sau bức rèm ngọc trai, một bóng người thấp thoáng ẩn hiện. Đường Già Nhược liếc mắt thấy một góc áo. Bóng người đó dừng lại một chút, cuối cùng vẫn vén rèm bước tới, "... Vừa rồi nghe thấy bên này ồn ào..."

"Cũng không có gì không thể nghe."

Đường Già Nhược tiếp tục xoa trán, nàng nhắm mắt lại, dường như có chút mệt mỏi, thản nhiên nói: "Đừng để ý đến lời nàng ta nói, nha đầu chết tiệt đó tính tình bướng bỉnh, đến cả ta mà cũng dám mắng, không biết đến khi nào mới ra dáng người lớn."

Trong lúc mắt nàng khép hờ, một bóng dáng mơ hồ đi về phía nàng. Đường Già Nhược không nhúc nhích, đột nhiên có chút tò mò nàng ta sẽ làm gì.

Tay Vân Chỉ Yên đặt lên thái dương nàng, nắm lấy một điểm đau đầu của nàng, xoa bóp, lực đạo vừa phải.

"Mỗi lần đều xoa bóp sai chỗ, nói chung, ấn vào đây có thể giảm đau."

Giọng điệu của nàng ta tuy vẫn cố ý lạnh nhạt, nhưng âm sắc trời sinh ôn hòa, giống như làn gió nhẹ nhàng thoảng qua những bông hoa trong rừng.

Khi cơn đau đầu dịu đi, Đường Già Nhược cảm thấy cơn tức giận vô cớ trong lòng cũng dần tan biến, trở nên bình tĩnh.

Nàng tự cho mình là người ích kỷ, cả đời khó có thể chia sẻ một nửa trái tim cho người khác, thành thân chỉ là một gánh nặng.

Nhưng cũng có lúc nàng nghĩ, nếu tìm một người như Vân Chỉ Yên để cùng nhau sống hết quãng đời còn lại, dường như cũng không đến nỗi chán ghét.

Trong lòng nàng lại bằng lòng tưởng tượng ra chuyện này.

Vân Chỉ Yên chỉ xoa bóp vài cái rồi buông tay, xoay người rời đi, bước chân có vẻ hơi vội vàng.

Đường Già Nhược mở mắt ra, đưa tay nắm lấy tay áo của nàng.

Vân Chỉ Yên vừa rồi lỡ lời, nàng có chút lo lắng Đường Già Nhược sẽ hỏi --- tại sao nàng nhớ rõ mỗi lần nàng đau đầu đều xoa bóp không đúng chỗ?

Bởi vì nàng luôn chỉ dám liếc nhìn Đường Già Nhược vài lần khi nàng ta quay mặt đi chỗ khác.

Đường Già Nhược nhìn thấy sự dao động thoáng qua trong mắt người kia, không khỏi cong mắt lên, cũng không vạch trần.

***

Nếu có điều gì Đường Già Nhược không ngờ tới, thì đó là những ngày này Vân Chỉ Yên vẫn nhận được liên lạc từ Thái Thượng Vong Tình.

Nàng nhìn lớp giấy mỏng manh được ngưng tụ từ linh lực trong lòng bàn tay, trên đó viết những dòng chữ nhỏ tinh xảo.

Tất cả được thực hiện một cách bí mật và im lặng.

Sư tôn nói rằng người biết nàng tạm thời an toàn, nên sẽ trì hoãn vài ngày rồi mới đến xử lý.

Gần đây trong tông môn có chút biến động, nên phải nhờ nàng chủ trì vài ngày.

Thái Thượng Vong Tình có thể dặn dò nàng chú ý an toàn, quả thật rất hiếm thấy. Vân Chỉ Yên cảm thấy khá kinh ngạc, nàng phẩy tay áo, xua tan đi tia sáng linh động mà chỉ người tu đạo mới có thể nhìn thấy.

Sau đó, nàng cười khổ một tiếng, từ Ma vực đến Lưu Vân tiên tông, chẳng qua là từ lồng này sang lồng khác. Sư tôn có cứu nàng hay không, đại khái cũng đều như vậy.

Chung quy vẫn không thể nói là tự do.

Nhưng một khi Thái Thượng Vong Tình đến, Ma vực làm sao có thể bỏ qua. Khi đó, cuộc chiến giữa Tiên và Ma sẽ càng thêm khốc liệt, lại thêm hàng triệu người chết, nàng khó mà thoát khỏi trách nhiệm.

Chi bằng cứ duy trì hiện trạng.

Càng chứng kiến nhiều điều ở Ma vực, tâm thái cũng khó tránh khỏi có chút thay đổi.

Vân Chỉ Yên suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định viết thư hồi âm, gửi theo sợi dây liên kết linh lực mờ ảo của sư tôn.

Không cần đến tìm nữa.

Đêm ấy, ánh trăng ngoài cửa sổ vừa đúng lúc sáng tỏ.

Ánh trăng của Ma vực hiếm khi nào sáng tỏ đến thế.

Vân Chỉ Yên nhắm mắt lại, nàng nằm trên giường, thuận theo để Đường Già Nhược hôn mình. Nụ hôn này không hiểu sao đêm nay lại cuồng nhiệt đến vậy.

Nàng định đẩy ra, nhưng Đường Già Nhược lại khéo léo tránh được tay nàng.

"Ta biết ngươi thích ta."

Ma nữ khẽ cười bên tai nàng.

Vân Chỉ Yên hé mắt, câu nói ấy như tiếng sấm đánh vào lòng, nàng cảm thấy toàn thân mình --- tất cả sức lực như thủy triều rút đi, chỉ còn lại sự yếu đuối và mệt mỏi.

Nàng từ bỏ giãy giụa, mặc cho nụ hôn nóng bỏng ấy in dấu trong tim.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK