Vân Thư Trần đang ngủ say sưa, nghe ba chữ này liền cảm thấy khó chịu. Nàng nhíu mày, duỗi người một cái, giống như nụ hoa đang cuộn tròn trong gió xuân bỗng nở bung ra, lăn từ đầu giường này sang đầu giường kia một cách vô thức.
Mắt nàng díp lại vì buồn ngủ, không buồn ngẩng đầu lên, chỉ tìm một vị trí thoải mái, úp mặt xuống gối rồi ngủ tiếp.
Khi Hi Âm gõ cửa liên tục ba bốn tiếng, nàng mới uể oải ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở nhìn ngơ ngác.
Sờ soạng bên cạnh.
Sư tôn đã đi rồi, chắc là đi dự buổi họp sáng vạn năm không đổi trên đỉnh chủ phong.
Ngày thường Khanh Chu Tuyết với khuôn mặt thanh nhã thoát tục, ôn hòa gọi nàng dậy. Tuy nàng rất khổ sở khi phải rời giường, nhưng nhìn thấy nàng ta, cũng chẳng thể nào nổi giận.
Người ta khi buồn ngủ mà bị làm phiền, hốc mắt liền có chút cay cay. Nàng vùi mặt vào chăn, lặng lẽ yếu đuối một chút, sau đó ngẩng đầu lên, nước mắt sắp trào ra đã bị kìm nén lại.
"Biết rồi, đừng gõ nữa."
Hôm nay không luyện kiếm, nàng phải ra ngoài.
Vân Thư Trần nhíu mày lề mề một lúc, rồi chậm rãi bò xuống giường, theo thói quen sửa soạn lại bản thân.
Nàng ngước mắt nhìn mình trong gương, rồi kéo tủ quần áo ra. Bên trong cũng được sắp xếp gọn gàng theo màu sắc từ đậm đến nhạt.
Màu đỏ đậm trang nhã, màu cam tươi tắn hơn một chút, màu hồng đào dịu dàng hơn nhiều, còn màu hồng phấn thì rực rỡ.
Nàng hiếm khi mặc những bộ quần áo nổi bật như vậy, nhưng hôm nay Khanh Chu Tuyết nói sẽ đến đón nàng vào buổi trưa.
Lúc đó giữa đám đông, nàng ta nhất định sẽ nhìn thấy nàng ngay lập tức, và sau đó... Sẽ bị kinh diễm!
Vân Thư Trần do dự rất lâu, cơn buồn ngủ cũng dần tan biến trong sự do dự, cuối cùng nàng thay bộ màu hồng đào, ngồi trước gương chải tóc dài cho thẳng, một nửa buông xõa một nửa búi lên, cũng chọn một cây trâm ngọc đỏ để phối.
"Tiểu tổ tông của ta ơi," Hi Âm dựa vào cửa, bất lực nói, "Ngươi có biết hôm nay phải đến Linh Tố Phong tu luyện đan dược không? Liễu trưởng lão nổi tiếng là nghiêm khắc, ngươi lấy đâu ra lá gan dám đến muộn."
"Nhanh lên nhanh lên nhanh lên..."
Hi Âm vẫn còn lải nhải, "Thật không biết ngươi đang nghĩ gì nữa. Sư tôn đã nói rồi, ngươi có thể không đi, tại sao ngươi cứ khăng khăng đâm đầu vào vậy."
Bởi vì buổi sáng Khanh Chu Tuyết hầu như đều ở bên ngoài, nàng ở lại trên núi, ngày ngày nhìn gió lạnh tuyết lạnh, thật sự có chút buồn chán.
Đương nhiên luyện kiếm cũng rất buồn chán. Nếu không phải vì một niềm vui bí mật không thể nói ra, nàng đoán chừng đã sớm không kiên trì đến ngày hôm nay.
Dưới sự thúc giục dồn dập của Hi Âm, cuối cùng nàng cũng đưa Vân Thư Trần đến Linh Tố Phong đúng giờ.
Tuy không đến muộn, nhưng cũng coi như là đến trễ. Trong phòng, người đến dần dần đông đủ, nhìn từ xa cũng có thể thấy rõ. Hi Âm vỗ vai nàng, "Ngươi vào đi. Ta về lại núi trước đây. Trong giờ học phải ngoan ngoãn đấy nhé."
Vân Thư Trần ừ một tiếng, quay đầu lại, thầm nghĩ, Liễu trưởng lão rốt cuộc trông như thế nào nhỉ?
Những năm nay, nàng vẫn luôn không ra khỏi Hạc Y Phong mấy, vị trưởng lão duy nhất từng gặp qua chính là... ả điên Việt Trường Ca kia.
Nghe nói tông môn mình đang ở là đệ nhất đại tông của tiên đạo hiện nay, nhân tài xuất hiện lớp lớp. Vị y tiên nổi danh đã lâu này, đại khái là người bình thường.
Nàng gõ cửa, rồi đi vào.
Bên trong phòng vốn đã yên tĩnh, bên cạnh cửa bỗng xuất hiện một thiếu nữ mặc váy lụa đỏ thắm, tựa như một đóa hoa mỹ nhân, ánh mắt mọi người đều tập trung vào nàng.
Liễu Tầm Cần cũng không khỏi nhìn thêm một cái, thấy ngũ quan ngày thường đã quen thuộc giờ đây non nớt hơn rất nhiều, giống như thể kéo sư muội trẻ tuổi trong ký ức ra vậy.
Bỗng chốc, cứ như thể vượt qua năm trăm năm tháng, trở về thời điểm cả hai còn nhỏ. Nhưng khi ấy, sư muội vẫn còn ốm yếu, xanh xao quanh năm --- giờ đây ở độ tuổi này, được Khanh Chu Tuyết chăm sóc từ bé đến lớn, trông đã không còn bệnh tật như trước nữa.
Thiếu nữ trước mặt cử chỉ ung dung, đôi mắt khẽ nâng lên, lễ phép chào, "Liễu trưởng lão."
Liễu Tầm Cần khẽ cong khóe môi, hắng giọng: "Ừm."
Theo Vân Thư Trần ngồi xuống, không hiểu sao, mấy người trẻ tuổi bên cạnh nàng đều có chút căng thẳng, nhịn không được liếc nhìn thêm vài lần, nhưng lại không dám nhìn thẳng, có lẽ là chưa từng gặp nàng trong môn phái, nên rất câu nệ. Lại có người phát hiện Liễu trưởng lão vậy mà lại hiếm thấy nở nụ cười với nàng, thật sự là chuyện động trời, không biết cô nương này rốt cuộc là ai.
Vân Thư Trần cúi đầu nhìn một nhúm linh dược, như có điều suy nghĩ.
Vị trưởng lão này trông thật trẻ trung, cảm giác bề ngoài cũng chẳng lớn hơn nàng bao nhiêu. Rõ ràng là rất ôn hòa, sao lại có người nói nghiêm khắc chứ?
Một lát sau, nàng lại nghĩ --- rõ ràng còn có người nói Khanh Chu Tuyết lạnh lùng khó gần. Mà sư tôn rõ ràng tính tình rất tốt rất kiên nhẫn, có thể thấy lời người ngoài nói không đáng tin cậy, ước chừng đều là bịa đặt.
"Bùm" một tiếng, Vân Thư Trần hơi giật mình, quay sang nhìn. Một khuôn mặt đen nhẻm hiện ra từ làn khói đen, thấp giọng chửi rủa gì đó.
Lại "bùm" một tiếng nữa.
Trái tim nàng vẫn chưa bình tĩnh lại, thiếu nữ bên tay phải cũng đã làm nổ lò luyện đan. Có vẻ như nàng ta đã vô tình thêm quá nhiều thứ gì đó, khói dày đặc bốc lên kèm theo mùi hôi kỳ lạ, khiến người ta không thể mở mắt ra được. Thiếu nữ lấy tay che mắt, nước mắt giàn giụa.
Vân Thư Trần cũng suýt nữa thì rơi nước mắt.
Liễu Tầm Cần liếc nhìn xuống phía dưới, lạnh lùng nghĩ, ừm, đúng là lứa tệ nhất.
Nàng chắp tay sau lưng đi ngang qua mấy đệ tử đã làm nổ lò, chỉ cần búng tay một cái, lò luyện đan liền trở nên mới tinh.
Liễu Tầm Cần đi sau Vân Thư Trần, như có điều suy nghĩ liền dừng bước.
Vân Thư Trần không muốn để mặt mũi đen như than đi gặp Khanh Chu Tuyết, vì vậy lúc sau cân thuốc, cổ tay nàng cũng hơi run rẩy.
Nàng từng chút từng chút cho dược liệu vào, người ngả ra sau thật xa, hết sức cẩn thận, luôn sẵn sàng lùi bước bỏ chạy.
"Ngươi đang châm ngòi nổ đấy à."
Giọng nói nhàn nhạt của Liễu trưởng lão vang lên sau lưng nàng, dường như đang chế giễu, Vân Thư Trần lạnh sống lưng, cảm thấy áp lực vô hình.
"Bước lên trước một chút. Như vậy thì làm sao nhìn thấy lửa được."
Vân Thư Trần miễn cưỡng nhích lên trước một chút xíu.
Liễu Tầm Cần thở dài trong lòng, quả nhiên nàng ta vẫn giống y như năm đó, bản tính khó dời --- năm xưa tổ sư gia hỏi nàng ta có muốn học y đạo không, kết quả bị từ chối thẳng thừng.
Lý do của Vân sư muội là, không muốn cả ngày đối diện với lò đan bị hun đến mặt mũi lem luốc.
"Lần sau đừng mặc y phục sặc sỡ thế này đến đây nữa." Liễu Tầm Cần nói, "Để khỏi làm hỏng."
"... Vâng."
Liễu Tầm Cần sao còn chưa đi?
Vân Thư Trần rất phiền não, sắp phải châm lửa rồi, nếu lỡ mà nổ tung, nàng nhất định phải tránh. Nhưng trưởng lão lại chắn ngay phía sau, nàng cũng không có chỗ nào để chuồn êm, tổng không thể nào lao thẳng vào người ta được.
Kết quả Liễu Tầm Cần bỗng nhiên búng tay một cái, ngọn lửa từ dưới lò đan bốc lên.
Vân Thư Trần hít thở không thông, toàn thân máu huyết đều lạnh ngắt.
Ngọn lửa từ từ cháy, không xảy ra điều gì bất thường, cũng không nổ tung.
"Thế này chẳng phải rất tốt sao." Liễu Tầm Cần xem như hài lòng, đưa tay ra, nhẹ nhàng vỗ vai nàng một cái. Quả nhiên, ngày sau có thể leo lên vị trí trưởng lão, từ khi còn trẻ tuổi học cái gì cũng cẩn thận hơn một chút.
Nàng rời đi cũng mới chỉ được vài bước.
Một tiếng nổ lớn vang lên từ phía sau, rung trời chuyển đất.
Khói đen dày đặc bốc lên cuồn cuộn, Liễu Tầm Cần đã thấy nhiều nên chẳng lấy làm lạ, chỉ là...
Vân Thư Trần bị sặc đến mức không đứng thẳng người dậy nổi, nàng vịn vào mép bàn, vô tình lại lệ rơi đầy mặt. Lần này nổ không chỉ một lò luyện đan, mà là vừa rồi... Vị tiểu tổ tông bên phải nàng đã lỡ tay để lửa lớn hơn một chút, tiện thể còn liên lụy đến lò của nàng.
Liễu Tầm Cần thở dài, tiện tay mở toang cửa sổ bên cạnh. Nàng lại tiện tay dập tắt lò luyện đan của cả hai người, "Xem lại sách một lần nữa."
"Cái đó, xin lỗi nha. Ta không cố ý." Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên từ bên cạnh.
Vân Thư Trần nước mắt nước mũi giàn giụa, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng, nàng đưa tay quệt mặt, toàn là tro.
Trên tay áo lại dính thêm một đôi bàn tay bẩn thỉu, in hằn lên đó mấy dấu móng vuốt hoàn hảo. Cô nương bên cạnh gãi đầu, "Sư muội đừng khóc nữa, ta lau cho ngươi."
"Không cần."
Ánh mắt nàng hơi lạnh lùng, hất tay người kia ra, tự mình thi triển một thuật thanh tẩy.
Tro than đen rơi xuống khá nhiều, chỉ còn lại một lớp bụi xám mờ mờ. Vân Thư Trần phủi phủi quần áo, liếc nhìn cô nương kia một cái, rồi lại quay đầu cau mày tiếp tục điều chỉnh thuốc.
Người kia kinh ngạc nói, "Ngươi biết chú thuật này sao? Giỏi quá..."
Vân Thư Trần ngẩn người.
Hình như nàng chưa từng học qua, tại sao vừa rồi lại thuận tay thi triển ra được?
Không lâu sau, dòng suy nghĩ của nàng lại bị người bên cạnh cắt ngang, cô nương kia hạ giọng nói, "Ngươi là đệ tử của phong nào? Trước đây ta chưa từng gặp ngươi."
"Liên quan gì đến ngươi?"
"Ta tên là Mộ Dung An, là người của Hoàng Chung Phong."
Quả nhiên sư tôn không đáng tin cậy thì mới dạy ra đồ đệ không đáng tin cậy như vậy. Vân Thư Trần thầm ghi thêm một nét bút vào sổ của Việt trưởng lão, nàng cúi đầu nhìn thuốc, ừ một tiếng, không muốn để ý đến nàng ta.
"Sư muội, ngươi..."
"Đừng nói chuyện, tập trung." Lúc Liễu Tầm Cầm đi ngang qua các nàng, nhàn nhạt nhắc nhở.
Âm thanh xì xào đột nhiên im bặt.
Tan học, Vân Thư Trần có chút không yên tâm, đặc biệt đi rửa mặt một cái. Bộ y phục kia quả thực có vài chỗ bị vấy bẩn, bởi vì thảo dược trong lò tro là linh thảo, tro sau khi cháy có màu rất đậm, ngay cả thuật pháp cũng không có tác dụng.
Tâm trạng nàng trở nên khó chịu một cách kỳ lạ.
Nàng tạm thời vẫn chưa biết ngự kiếm, đứng trên đỉnh Linh Tố Phong, đợi vị thần tiên tỷ tỷ của mình đến đón.
Đợi mãi đợi mãi, trông mong đến mòn mỏi.
Nhưng trên bầu trời lại chẳng thấy bóng dáng yểu điệu kia ngự kiếm mà đến.
Nhìn thấy người bên cạnh càng lúc càng ít, dần dần đi hết. Vân Thư Trần có chút chùng lòng, sư tôn chẳng lẽ là quên mất nàng rồi sao?
Bên cạnh truyền đến một giọng nói quen thuộc, "Ngươi một mình, không đi sao?"
Vân Thư Trần quay đầu nhìn, thiếu nữ kia ước chừng cũng trạc tuổi nàng. Khuôn mặt rất tròn, trắng trẻo mềm mại, nhìn không khiến người ta chán ghét.
- -- Đáng tiếc nàng ta đã làm Vân Thư Trần dính đầy bụi tro, giờ nhìn thế nào cũng thấy phiền lòng.
"Ngươi chẳng phải cũng chưa đi sao." Vân Thư Trần bị chọc đúng chỗ đau, quyết định đáp trả.
"Đúng vậy, sư tôn nói để nhị sư tỷ đến đón ta." Mộ Dung An chọc chọc lúm đồng tiền trên má, "Ta đoán nhị sư tỷ say rồi, chắc chắn sẽ không đến. Sẽ nhờ tam sư tỷ, mà tam sư tỷ xưa nay vốn không ở nhà, lúc này chắc đang ở dưới núi kiếm tiền."
"... Sư môn các ngươi, tiêu chuẩn thu nhận đồ đệ rốt cuộc là gì?" Vân Thư Trần nghi hoặc hỏi, người nào người nấy đều tùy tâm sở dục như vậy?
Mộ Dung An lắc đầu nói, "Những chuyện khác ta không biết. Nhưng ta là được sư tôn nhặt về trên núi. Nàng nói thấy ta vụng về, ngốc nghếch đáng yêu, ở lại trần gian e bị kẻ xấu lừa gạt, nên nhặt về cho nàng khuây khỏa."
"..."
"Sao ngươi không nói gì nữa?" Mộ Dung An ngược lại tâm trạng rất tốt, "Không sao đâu. Chúng ta có thể đến Linh Tố Phong ăn chực. Các sư tỷ y tu ở đây đều rất hiền lành. Đợi đến tối sư tôn điểm danh, sẽ phát hiện thiếu ta."
Vân Thư Trần ôm hai đầu gối, thở dài, ngồi trên đỉnh núi. Nàng mặc cho gió lạnh tạt vào mặt, càng cảm thấy tủi thân.
Trở về không thèm để ý đến nữ nhân nuốt lời đó nữa.
Không biết qua bao lâu, trên đường chân trời quả nhiên có một bóng trắng ngự kiếm bay tới. Vân Thư Trần ngước mắt lên nhìn, không phải Khanh Chu Tuyết, mà là đồ đệ của nàng ta, Nhược Cốc.
Nhược Cốc sư tỷ đáp xuống đất, rút trường kiếm ra, "Sư tôn hiện giờ có việc gấp không thể rời đi, đặc biệt phái ta đến đón ngươi."
Vân Thư Trần đứng dậy, chỉnh lại tay áo. Khẽ lắc đầu, trên mặt nở nụ cười nhẹ, "Ta tạm thời không về nữa. Sư tỷ, làm phiền ngươi chạy một chuyến rồi."
Tay Nhược Cốc dừng lại giữa không trung, ngẩn người, "Vậy ngươi đi đâu?"
Vân Thư Trần nắm lấy tay Mộ Dung An, "Mới quen một người bạn, ta muốn đến đỉnh núi của nàng ta xem sao. Dù sao các vị trưởng lão đều quen biết nhau, đến Hoàng Chung Phong ở vài ngày, cũng không quá đáng chứ?"
Vân Thư Trần kéo Mộ Dung An, quay đầu bỏ đi, Mộ Dung An còn chưa hiểu rõ tình hình, vẻ mặt ngơ ngác.
Nhược Cốc ơ một tiếng, Vân Thư Trần không quay đầu lại.
***
Biên giới Thái Sơ cảnh gần đây thường xuyên có du thi* gây thương tích cho người dân, khiến cho bách tính vô cùng kinh hãi. Khanh Chu Tuyết phụng mệnh chưởng môn, đặc biệt đến đó để tiêu diệt một lượt.
(Du thi: Xác chết biết đi, tương tự như zombie.)
Những thi thể này phần lớn là do tai kiếp trước "Đại Phục Tô" để lại, bị đè ép dưới những mảnh đá vỡ vụn. Người thân bằng hữu đều đã chết hết, không ai nhận dạng, chỉ có thể chôn cất qua loa.
Trong số đó, những kẻ oán khí quá nặng, thân thể vẫn có thể cử động. Vồ lấy người liền cắn, cực kỳ hung tàn.
Máu mủ dính nhớp không khỏi bắn vài giọt lên người, Khanh Chu Tuyết cau mày nhịn mùi, đem thanh băng kiếm trong tay chấn vỡ, thay một thanh khác.
Giết du thi không phải chuyện khó, chỉ là chúng phân bố rất rải rác, phải lần lượt tìm kiếm từng con một, tương đối mất thời gian.
Huống hồ chúng vốn là thi thể, có những thân thể bị đứt thành hai đoạn, vẫn còn không ngừng bò trên mặt đất.
Cắt toàn bộ thành mảnh vụn, mới có thể đảm bảo chúng không thể cử động nữa.
Trở về Hạc Y Phong thì đã đến chiều.
Khanh Chu Tuyết ném bộ y phục đã mặc đi, khi về phong tắm rửa rất lâu. Mãi đến khi nàng tắm rửa sạch sẽ, không còn ngửi thấy một tia mùi hôi thối nào, lúc này mới muốn đi tìm Vân Thư Trần.
Theo lý mà nói, Nhược Cốc hẳn là đã đón nàng ta trở về rồi.
Thế nhưng nàng tìm khắp cả đình viện, cũng không thấy bóng dáng quen thuộc kia.
"Sư tôn, nàng nói là muốn cùng bằng hữu chơi, rồi đi Hoàng Chung Phong rồi."
Nhược Cốc thận trọng bẩm báo.
... Ừm?
Khanh Chu Tuyết kinh ngạc nói, "Bạn nào?"
"Nàng nói là hôm nay mới quen, một cô nương trẻ tuổi. Trông khá đáng yêu."
Hôm nay là lần đầu tiên nàng ta đến, sao nhanh như vậy đã cùng người ta thân thiết như thế rồi.
Khanh Chu Tuyết nhớ lại mình phải mất khoảng mấy ngày, mới khiến nàng ta lúc nhỏ không còn kháng cự sự tiếp cận của mình, nhất thời chìm vào một loại tâm trạng vi diệu.
Nàng cụp mắt, nhàn nhạt ừ một tiếng.
Tạm thời không có việc gì làm, Khanh Chu Tuyết trở về thư phòng, xử lý một số tông quyển văn thư tích tụ mấy ngày nay.
Xử lý xong, bảo Hi Âm đưa đến chủ phong.
Bầu trời dần tối, ráng chiều như dải lụa tím nhạt. Nàng vén rèm lên.
Hi Âm trở về, thấy sư tỷ Nhược Cốc vẻ mặt nghiêm nghị. Khanh Chu Tuyết thì nhạt nhòa nét mặt, lông mày hơi cau lại, tay bưng bát cháo, thìa chậm rãi khuấy đều.
Hi Âm vui vẻ bước tới, "Sư tôn, tối nay ăn gì vậy?"
Nàng tò mò nhìn quanh, "Trần nhi muội muội đi đâu rồi?"
Thấy sư tôn đặt bát xuống, rõ ràng là một chút cũng chưa ăn. Nàng hỏi Nhược Cốc, "Nàng ta nói tối nay cũng không về sao?"
Nhược Cốc căng thẳng nói, "Cái này... Cái này, sư muội nói muốn lên Hoàng Chung Phong ở vài ngày. Có lẽ..."
Khanh Chu Tuyết đứng dậy, khoác áo ngoài, mở cửa. Hi Âm thấy nàng đi dứt khoát, ngây người: "Sư tôn?"
"Ta đi đón nàng."