Các Ma tộc có máu mặt trên Cửu Trọng Thiên đều đến chúc mừng Tiểu Tây Bắc U Thiên, mang theo vô số lễ vật.
Lúc đặt tên cho nhi nữ, Đường Già Nhược bất giác nhớ lại cảnh tượng khi xưa gặp gỡ Vân Chỉ Yên. Nàng khẽ ngẩn người, gạt bỏ hết những chữ đã dày công lựa chọn trước đó, buột miệng nói ra ba chữ "Vân Thư Trần"... [Hòa quang đồng trần, dữ thời thư quyển], có lẽ vị mẫu thân Tiên gia của nàng biết được sẽ gửi gắm lời chúc phúc như vậy.
Đường Già Nhược không khỏi lại nhớ đến nàng ta.
Thực ra nàng không có ý định nối lại tình xưa, cho dù có tốn công sức cướp người về, Vân Chỉ Yên hiện tại cũng gần như vô dụng với nàng, cùng một mưu kế không thể sử dụng hai lần.
Có lẽ sự yêu thích của Ma Quân là thật, chỉ là chưa đủ để tự chặt cánh mà đuổi theo tình yêu.
Mang theo chút áy náy với người kia, nàng đặt tên này cho nhi nữ, coi như kỷ niệm, lại dành hết muôn vàn yêu thương và dịu dàng cho hài tử bé bỏng này.
Thêm một năm nữa trôi qua, lông mày và đôi mắt của tiểu Trần nhi cuối cùng cũng giãn ra, rõ ràng là càng ngày càng xinh đẹp như tượng tạc.
Đường Già Nhược càng thêm yêu thương nhi nữ, không rời tay.
Khi tiểu điện hạ còn chỉ biết phát ra tiếng "ưm...", nếu không có việc gì quan trọng, nàng luôn ở trên đùi Ma Quân, trong lòng, hoặc bên cạnh, không rời xa quá vài tấc.
Đường Già Nhược khi rảnh rỗi liền khoe khoang với mọi người rằng Trần nhi thông minh, bây giờ đã biết bập bẹ nói chuyện, sau này nhất định là nhân tài.
Chư vị ma nữ không dám nhiều lời, bởi vì hài tử của họ chỉ cần đầu óc không có vấn đề, hầu hết đều biết bập bẹ.
Tiểu điện hạ lúc làm lễ thôi nôi rất không nghe lời, đem những thứ đã tìm đến bày biện sẵn sàng đều đá xuống hết, bút mực giấy nghiên bạc tiền son phấn, tất cả đều rải đầy đất, thậm chí còn lật cả một góc khăn trải bàn.
Đường Già Nhược lại mừng rỡ khôn xiết, ôm nhi nữ lên hôn chụt chụt mấy cái. Nàng rất tự tin nói rằng đứa nhỏ này nhãn quang rất cao, không coi trọng những thứ tầm thường này, quả không hổ danh là nhi nữ của nàng.
Đường Già Diệp mỗi khi đi ngang qua đứa nhỏ đang làm nũng kia, luôn phải thở dài một tiếng.
Năm đó tỷ tỷ lo lắng chuyện này chuyện kia, kết quả đều ổn cả. Trần nhi sinh ra đáng yêu, tứ chi đầy đủ, dường như cũng rất thông minh, tính cách hiện tại vẫn chưa nhìn ra, nhưng mà xét về sự ngang ngược hung dữ kia, phần lớn là giống y hệt tỷ tỷ của nàng.
Cũng có chút khúc mắc, thứ nhất là tỷ tỷ đặt tên cho nha đầu kia mang đầy bóng dáng của Vân Chỉ Yên, thứ hai là dung mạo của nàng khiến Đường Già Diệp nhìn vào thì thấy hơi nghẹn lòng.
Cảm giác nghẹn lòng này trước khi Đường Già Nhược rời đi chỉ là sự khó chịu bình thường, dù sao thì nhất cử nhất động của nha đầu kia quả thật rất đáng yêu, vẫn có thể bỏ qua được. Nhưng sau khi Đường Già Nhược gặp chuyện không may, nó lại từng giờ từng khắc nhắc nhở nàng, vì vậy càng ngày càng khó chịu đựng.
Đây là chuyện sau này, tạm thời không nhắc đến.
***
Buổi trưa nọ, chiếc thìa chạm vào mép, tiểu Trần nhi ngậm chặt ngón tay, quay đầu đi đầy kháng cự. Thị nữ toát mồ hôi lạnh, chỉ đành dịu dàng dỗ dành, "Tiểu điện hạ, ăn một miếng thôi được không?"
Thìa ở bên trái, nàng liền ngoảnh mặt sang phải; dịch sang phải, nàng cũng lại quay đầu sang trái.
"Muốn... mẫu thân!!"
Vì bị làm phiền mà bực bội, ba chữ này được nàng nói rõ ràng nhất, lưu loát nhất.
Nhưng thỉnh thoảng cũng không thể chiều theo ý nàng. Đương nhiên sẽ không có ai vì chuyện nhỏ này mà đi làm phiền Ma Quân. Họ chỉ có thể dỗ dành nàng hết lời, nhưng đứa nhỏ này phân biệt được lời thật lòng và giả dối, nín nhịn hồi lâu, cuối cùng bật ra tiếng khóc đau lòng.
"Các ngươi đều lui xuống đi."
Sau cánh cửa bỗng truyền đến tiếng thở dài bất lực, các thị nữ đồng thanh vâng dạ, lần lượt lấm lét đi ra ngoài.
Đường Già Nhược bước tới, khẽ gõ vào đầu nàng.
"Không được kén ăn."
"Ưm..." Tiểu nha đầu mắt ngấn lệ, mông lung cắn móng tay, bị Đường Già Nhược lanh tay lẹ mắt rút ra, không lâu sau đó liền tự nhét vào lại.
Cuối cùng, Đường Già Nhược tò mò dựng một chiếc đũa trước mặt nàng, quả nhiên nàng liền ngoạm lấy đầu đũa, mút mát như một con cá nhỏ mắc câu.
Nàng mỉm cười, để mặc nàng ta gặm một lúc, có lẽ là thấy thú vị. Sau đó mới vén tay áo lên, nhận lấy bát cháo, "Thật khó hầu hạ tiểu tổ tông nhà ngươi."
Trước mặt mẫu thân, Vân Thư Trần luôn luôn ngoan ngoãn, dịu dàng, cũng không biết là vì thích hay là bị khí thế của mẫu thân trấn áp.
Chỉ cần đổi lại là người khác, nàng sẽ không nghe lời như vậy, trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
Đường Già Nhược ôm nàng vào lòng đút cháo, sờ sờ tay nàng, lại cảm thấy có chút kỳ lạ. Nhiệt độ cơ thể hài tử thường sẽ cao hơn, nhưng lòng bàn tay nàng lại lạnh ngắt.
"Có phải lạnh không?"
Mặc nhiều lớp áo như vậy rồi mà một lúc sau sờ vào vẫn thấy không ấm lắm.
Tiểu điện hạ chỗ nào cũng tốt, nhưng từ khi có thể thỉnh thoảng thốt ra một hai từ thì lại đột nhiên lộ ra vài chứng bệnh.
Ví dụ như là rất dễ bị cảm lạnh.
Mỗi lần Vân Thư Trần sốt li bì trên giường, Đường Già Nhược trong lòng lo lắng, ngoài việc sai người đi tìm thầy thuốc ra thì cũng chẳng biết làm gì hơn.
Nàng chỉ hận không thể xé xác mấy nữ nhân vô dụng bên cạnh.
"Ấu nữ dễ cảm lạnh, chuyện này là thường, ngươi đừng sốt ruột."
Đường Già Diệp nửa đêm bị gọi ra ngoài, lúc đầu còn có chút mơ màng, sau khi hỏi thăm một hồi mới biết được --- quả nhiên là vị Thiếu quân yếu ớt kia lại sinh bệnh.
"Một hai lần thì cũng cho qua," Đường Già Nhược cau mày, sắc mặt âm trầm, "Quanh năm suốt tháng không có mấy ngày xuống giường được, thế này cũng gọi là bình thường sao?"
Người thật sự thân thiết với Đường Già Nhược cũng không nhiều, ngoại trừ muội muội, thì vị Đại tế ti từng cùng nàng vào sinh ra tử cũng coi như một người.
Đại tế ti bẻ ngón tay đếm đếm, mỗi lần tiểu điện hạ sinh bệnh, nàng và Đường Già Diệp luôn bị Quân thượng mắng một trận không rõ nguyên do.
Năm nay nàng đã bị Quân thượng mắng chín lần.
"Là nhiễm phong hàn chín lần." Đại tế ti rốt cuộc cũng đếm xong, cúi đầu thuận mắt nói: "Tiểu điện hạ đích xác có chút yếu ớt, không được bình thường..."
"Hiển nhiên, còn cần ngươi nhiều lời?" Quân thượng đang nổi giận, lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng một cái, "Nghĩ không ra cách thì cút ra ngoài!"
Đếm sai rồi, là mười lần.
Nàng ta sợ hãi vội vàng cáo lui, "Ta đi tìm thầy thuốc ngay."
Chờ đợi hết thầy thuốc này đến thầy thuốc khác đến bắt mạch cho nàng, có vài người thực sự không nhìn ra bệnh tình, chỉ có vị cuối cùng còn có chút trình độ, "Huyết mạch trong cơ thể hài tử này vẫn luôn xung khắc lẫn nhau, tiên thiên thể hư, đây là bệnh bẩm sinh."
Sao lại như vậy chứ?
Dòng máu Tiên và Ma hòa vào làm một, trong cơ thể lúc nào cũng xung khắc lẫn nhau, ảnh hưởng rất sâu sắc, có thể sẽ bệnh tật triền miên cả đời.
Câu nói này khiến trái tim Đường Già Nhược chợt thắt lại.
Cục nhỏ đang cuộn tròn trong chăn đột nhiên trở mình, từ từ mở mắt ra, rồi lại mệt mỏi nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.
Nàng ngủ mê man, mơ màng, cảm thấy có một bàn tay mát lạnh đặt trên trán mình, thỉnh thoảng lại sờ lên.
Rồi nàng được bế lên, rơi vào vòng tay quen thuộc và an toàn.
Bị sốt nên ngủ không ngon giấc, nàng tuy yếu ớt nhưng vẫn luôn trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh.
Trong màn sương mờ ảo, bên tai thoang thoảng một tiếng thở dài.
Cứ như vậy... Nàng nghe tiếng ngọn nến cháy tí tách bên tai, hòa quyện với mùi hương quen thuộc trên người mẫu thân, cho đến tận khi trời sáng.
Vân Thư Trần từ khi có ký ức, đã luôn biết thân thể mình không được tốt.
Vì vậy, nàng không đi xa, cũng hiếm khi gặp người ngoài.
Đến tuổi biết đọc biết nói, có rất nhiều người đến dạy nàng đủ thứ, kiến thức bao la. Ma Quân tuy nuông chiều nàng trong nhiều việc, nhưng đối với việc học hành hàng ngày lại rất nghiêm khắc.
Làm nũng cũng chẳng còn tác dụng.
Còn Đường Già Nhược thì có vô số cách để đối phó với nàng. Khi còn nhỏ phản kháng đến cùng, cuối cùng vẫn bị mẫu thân dỗ dành cho mờ mịt, rồi ngoan ngoãn học hành.
Học hành tấn tới, người ngoài đều khen Thiếu quân thông minh.
Chỉ tiếc thân thể tuy được chăm sóc tỉ mỉ, nhưng vẫn không như ý muốn.
"Nàng yếu ớt đến vậy, hoàn toàn không có khả năng tự bảo vệ mình, sau này làm sao có thể khiến mọi người tâm phục khẩu phục?"
Trong lúc trò chuyện, Đường Già Diệp liếc nhìn đứa trẻ, trong lòng khẽ thở dài.
Đường Già Nhược vốn đang mỉm cười dịu dàng, ôm Vân Vân trong lòng, vuốt ve mái tóc của hài tử. Nghe vậy, nàng khẽ nhíu mày, nhưng khi chạm vào Vân Thư Trần thì lại dịu dàng trở lại.
"Có ta ở đây, ai dám động đến."
Nàng lại xoa xoa mái tóc mềm mại của hài tử, nói đùa: "Trần nhi chỉ cần nhớ lâu là được rồi, có thể chia sẻ nỗi lo cho ta, phải không?"
"Vâng."
Cái đầu nhỏ gật mạnh.
Hiện tại, mọi thứ đều yên bình.
Vân Thư Trần sống rất hạnh phúc, mẫu thân nàng cưng chiều nàng hết mực, dì tuy không quá thân thiết nhưng thỉnh thoảng cũng đến giúp đỡ chăm sóc.
Đó là những năm tháng vô tư vô lo nhất thời thơ ấu của nàng.
Rất ngắn ngủi.
Hệt như pháo hoa rực rỡ, thoáng chốc đã vụt tắt.
***
... Lạnh quá.
Cứ như có hàng ngàn mũi băng đâm vào tận xương tủy.
Toàn thân nàng run rẩy, cảm giác như bị mắc kẹt trong khối băng giá không thể thoát ra.
Đây không còn là triệu chứng cảm lạnh thông thường nữa, lần phát tác trước là vào mùa đông, dạo này hình như càng lúc càng thường xuyên hơn.
Cỗ hàn khí tiềm ẩn trong cơ thể vẫn còn đó, khiến nàng từ nay đến hàng trăm năm sau khó mà được yên ổn.
Lúc ấy nàng còn nhỏ, chẳng biết tại sao, chỉ biết run rẩy.
Vân Thư Trần nhìn qua màn sương mờ ảo, xung quanh đều là lò sưởi đang cháy, cả căn phòng ngập tràn sắc cam ấm áp, nhưng hơi ấm ấy chẳng thể chạm đến người nàng.
Hai má nóng bừng, nàng vẫn không cảm nhận được chút ấm áp nào.
Cái lạnh buốt này, nó đến từ tận xương tủy.
Nữ nhân hai má ướt đẫm mồ hôi, không biết đã trông chừng nàng bao lâu, khẽ cúi đầu xuống, đưa tay kéo chăn cho nàng, ôm chặt nàng vào lòng.
Trong lòng vang lên vài tiếng thút thít nho nhỏ.
"Ngoan... Mạnh mẽ lên."
Đường Già Nhược nhắm mắt lại, âm thầm đếm những ngày kể từ lần nhi nữ phát bệnh trước.
Từ sau lần phát hiện nhi nữ thể hư, cách mấy tháng sau, lại nghe tin dữ khác.
Nàng sờ lên bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt kia, lạnh ngắt.
Đường Già Nhược lại một lần nữa cẩn thận mở bàn tay nhỏ bé của nàng ra, lòng bàn tay mềm mại hiện lên một màu sắc tinh thể lạnh lẽo.
Đó là hoa văn của băng sương.
Bản thân mình đã từng giao đấu với nữ nhân tiên tông kia, trong lúc chiến đấu, chính là lúc đó, vì muốn nhanh chóng giết chết nàng ta, đã có chút mạo hiểm.
Lúc ấy nàng còn chưa biết mình mang thai, nếu sớm biết trước một hai ngày, chắc cũng sẽ không liều lĩnh như vậy.
Mảnh băng kia đã ảnh hưởng rất sâu.
Nhưng Ma vực không ai hiểu đạo tu tiên, cũng không tu linh căn, cho nên càng không có ai có thể giải được chứng hàn độc của nàng.
Hài tử này sinh ra yếu ớt, thật phiền phức, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, ngay cả Ma Quân cũng sắp bị những bệnh lớn bệnh nhỏ này mài mòn hết tính khí.
Lần đầu tiên nhìn thấy nàng bị bệnh, lòng nóng như lửa đốt, đến bây giờ, sau khi đã thử trăm phương ngàn kế, vẫn không thấy có tiến triển gì.
Đường Già Nhược gần như đã tê liệt, giờ đây chỉ còn một mong muốn duy nhất, cũng không cầu mong nàng ngày sau thành người tài giỏi, chỉ cần miễn cưỡng khỏe mạnh, mọi sự bình an là được.
"Tìm được rồi sao?"
Bên ngoài cửa sổ lướt qua một đạo phi ảnh, Đường Già Nhược cảm nhận được điều gì đó, nàng mở mắt ra.
Bóng đen kia vỗ cánh, đáp xuống mặt đất, trong làn sương mù dày đặc, hóa thành hình dáng một nữ tử quỳ gối.
"Thuộc hạ vô năng." Nữ tử áo đen cúi đầu, "Không tìm được người có Băng linh căn, chỉ bắt được vài người có Thủy linh căn."
"Thủy linh căn?"
Đường Già Nhược khẽ nhíu mày, lúc này Vân Thư Trần đã không còn run rẩy nữa, dường như lại ngủ thiếp đi, nàng không muốn làm ồn đến nàng ta, liền hạ giọng, "Mang bọn họ vào đây."
Đã bắt được rồi, chi bằng thử xem sao.
Tiểu yêu quái kia làm việc rất nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã có vài tu sĩ không ngừng giãy giụa bị đám ma nữ canh giữ ở ngoài cửa ném vào trong.
Đường Già Nhược ôm Vân Thư Trần trong lòng, tiện tay chỉ một người trong số đó.
Đó chỉ là một thiếu niên mới vào đời, khẽ thở hổn hển, rõ ràng đã bị kinh hãi, trợn tròn mắt nhìn nàng chằm chằm.
Đường Già Nhược cúi nhìn bọn họ, quan sát một lát, "Băng và nước theo lý mà nói hẳn là cùng một nguồn gốc."
"Ngươi... Các ngươi đám yêu ma quỷ quái," người nọ đột nhiên cắn nát môi, bỗng nhiên khóc lóc thảm thiết, "Ta không muốn chết, ta không muốn chết! Sư phụ... Sư phụ cứu ta ---"
Một tiếng động nhẹ vang lên, vạn vật đều im bặt.
Có tiếng vật gì đó đổ xuống đất mềm oặt.
Đường Già Nhược thu tay về, giọng nói lạnh nhạt hẳn, nhưng vẫn rất nhẹ, "Hôm nay tâm trạng bản tọa không tốt lắm. Nếu nàng bị đánh thức, các ngươi đừng hòng sống sót."
Mấy tu sĩ phía sau dường như đã hiểu ra điều gì, bọn họ nhao nhao im lặng, kinh hãi nhìn thi thể trong nháy mắt đã thất khiếu chảy máu, không dám thở mạnh.
"Nếu có ai có thể dẫn ra khỏi," Đường Già Nhược nhẹ nhàng sờ sờ đầu tiểu hài tử, "hàn độc trong người nàng. Chữa khỏi hoàn toàn, bất kể phương pháp nào."
"Ta sẽ thả các ngươi đi, còn tặng thêm hậu lễ." Giọng điệu nàng chợt chuyển, nụ cười lạnh lẽo, "Nhưng nếu không làm được, thì sẽ giống như kẻ vừa rồi. Đều hiểu rõ chứ."
Các tu sĩ run rẩy bò tới, từng người một dốc hết sở học cả đời, chỉ mong bảo toàn tính mạng.
Tiếc là sự việc không như người mong muốn, căn bản không có một ai thành công. Ánh mắt Đường Già Nhược lạnh đi, đang định tiễn tu sĩ cuối cùng xuống suối vàng, thì hắn sợ hãi quỳ rạp xuống đất, "Ta chỉ là một Kim Đan nho nhỏ, tu vi thấp kém, ngay cả Thủy linh căn cũng chưa hiểu rõ, vận công đều rối tinh rối mù... Làm sao có thể giải được hàn chứng này?"
Đường Già Nhược khựng tay lại, nàng như có điều suy nghĩ, "Ý ngươi là, tu vi không đủ?"
Tên kia run giọng, nói năng lộn xộn, "Ta... Ta cũng không biết ngươi... à không, ngài muốn Băng linh căn, cả giới tu tiên này rất ít người có, ta biết, Lưu Vân tiên tông có một lão tổ, nghe nói nàng ta là Băng linh căn, các đệ tử của nàng hình như có Băng linh căn, cả Thủy... Thủy linh căn cũng có, hay là ngài đến đó thử vận may? Nể tình này, ngài tha cho ta một mạng được không?"
Vừa nhắc đến Thái Thượng Vong Tình, ánh mắt Đường Già Nhược trầm xuống, hắc vụ trong tay nàng trong nháy mắt chui vào mũi tên kia, kết liễu hắn hoàn toàn.
Nàng thở dốc vài cái, trong mắt lóe lên tia căm hận.
Im lặng hồi lâu, nàng vẫn nhẹ giọng phân phó: "Lau sạch máu, thiêu thi thể, không được để lại dấu vết."
"Vâng."
Các ma nữ thấy sắc mặt nàng nghiêm trọng, không ai dám nói nhiều. Trong im lặng, họ nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ mặt đất.
"A tỷ."
Đường Già Nhược ngẩng đầu nhìn, bóng dáng muội muội xuất hiện ở cửa.
Tay nàng ta nắm chặt khung cửa, khẽ nói, "Ngươi đã mấy ngày không nghỉ ngơi rồi, để ta trông nàng cho."
"Không cần đâu." Đường Già Nhược lắc đầu, khóe môi hơi nhếch lên: "Cái mũi nhỏ của nàng rất thính, ngửi ra được là ai đấy. Đợi lát nữa tỉnh dậy sẽ khóc mất."
Đường Già Diệp còn muốn nói thêm gì đó, nhưng người kia giơ một ngón tay lên, đặt lên môi. Ra hiệu cho nàng đừng lên tiếng.
Nàng đành phải lui ra ngoài.
Gần đến lúc mặt trời mọc, Vân Thư Trần không còn run rẩy nữa, cuối cùng nàng cũng vượt qua một đêm cực kỳ đau đớn, thư thái chìm vào giấc ngủ.
Đường Già Nhược cũng buông nàng ra, lúc đứng dậy, một góc áo vẫn bị nàng nắm chặt.
Bước ra khỏi phòng, lại phát hiện Đường Già Diệp vẫn chưa rời đi. Trên tóc nàng dính chút màu trắng, giống như sương giá.
Đường Già Nhược kinh ngạc nói, "Ngươi canh ở đây làm gì?"
"Không phải thức cả đêm." Đường Già Diệp giải thích, "Rạng sáng ta mới đến. Hôm qua nghe được chút tin tức, muốn biết có thật hay không."
"Ngươi thật sự quyết định vào lúc này, đánh rắn động cỏ sao?"
Đường Già Diệp cau mày nói, "Mấy năm nay Ma vực ẩn mình, khó khăn lắm mới cài được nội gián vào các Tiên môn, nếu lúc này đệ tử của bọn họ đột nhiên mất tích, nhất định sẽ khiến họ cảnh giác."
"Mấy kẻ bắt được hôm qua quá kém." Đường Già Nhược cúi đầu nói, "Phải tìm vài kẻ tinh thông thuật pháp Tiên gia."
"Càng lợi hại, mất tích càng dễ gây chú ý."
"Tiểu Diệp."
Đường Già Nhược đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn nàng, trong mắt có chút mệt mỏi, "Ta đương nhiên biết làm vậy không phải thượng sách."
Nhưng nàng không còn cách nào khác.
Đường Già Diệp mấp máy môi, không nói gì nữa.
Hai người sóng vai đi cùng nhau một đoạn đường rất xa, bước chân rất chậm, giống như đang tản bộ bình thường.
"Ngươi nói, lúc trước ta có nên sinh nàng ra hay không."
"Trẻ con bình thường lúc này đang hoạt bát hiếu động, nhưng nàng ngay cả đi đường cũng không xa."
Đường Già Nhược cúi mắt, "Dựa vào thuốc thang để duy trì mạng sống, bị hàn độc hành hạ ngày đêm, ta biết nàng rất đau. Sống như vậy thật sự là chịu tội."
Nàng đang đi ngang qua bức tượng đá Nữ Oa trước điện, không khỏi dừng bước, ngẩng đầu nhìn lên vị thần.
Bức tượng cao lớn, thân nửa người nửa rắn quấn quanh cột đá, vẻ trang nghiêm lại mang thêm chút yêu dị mỹ cảm.
Nàng tự hỏi bản thân mình không phải người tốt, thời trẻ càng tàn nhẫn, tay dính máu tanh vô số.
Nếu cả đời gặp báo ứng gì, chết không nơi chôn thân, nàng cũng nhận.
Nhưng Trần nhi còn nhỏ như vậy, rõ ràng là vô tội.
... Tại sao số phận lại bất công như thế?
Nàng ngẩng đầu lên, cổ hơi mỏi, nhưng vẫn nhìn thẳng vào một mắt của bức tượng.
Đường Già Diệp đi theo sau nàng, nghe giọng nói nàng đầy tự trách, như thể chạm vào là vỡ.
Nàng hiếm khi yếu đuối như vậy.
"Không phải lỗi của tỷ tỷ."
Đường Già Diệp quả quyết nói, "Vân Chỉ Yên kia trông yếu đuối, chắc hẳn thân thể cũng không khỏe mạnh. Là nàng ta không được."
"Còn sư phụ của nàng ta càng hèn hạ, nói không chừng cố ý làm tổn thương căn cơ của thai nhi, nhưng không trí mạng, kéo dài khiến tỷ mấy năm nay không có thời gian nghỉ ngơi... Tóm lại, người trong Tiên môn giả tạo vô cùng, gặp phải họ chắc chắn không có chuyện gì tốt."
"Thái Thượng Vong Tình."
Đường Già Nhược lẩm nhẩm bốn chữ này, nhớ tới băng sương trên lòng bàn tay Vân Thư Trần, sắc mặt nàng cũng dần âm trầm xuống, từng câu từng chữ đều mang theo chút mùi vị nghiến răng nghiến lợi: "... Nếu có một ngày như vậy, ta nhất định sẽ khiến nàng ta sống không được mà chết cũng không xong."
***
Lúc này thế lực của chúng ta chưa đủ mạnh, không thích hợp đi đánh Lưu Vân Tiên Tông.
Đường Già Nhược vốn còn đang do dự, nhưng điều thực sự khiến nàng quyết định, chính là một đêm nọ, hàn độc của nhi nữ lại tái phát. Lần này trời lạnh, độc phát tác mạnh hơn, khiến người ta đau đớn đến tột cùng.
Nàng vẫn ôm nhi nữ vào lòng, cảm nhận sự run rẩy của nàng ta, nước mắt bất giác rơi ướt đẫm vai áo.
Đặc biệt là khi tiểu nhi nữ trong lòng run rẩy nói: "Mẫu thân, ta đau quá."
Nàng ta vừa khóc vừa hỏi khi nào thì mình mới hết đau.
Đường Già Nhược cuối cùng không chịu đựng được nữa, nàng chỉ muốn lập tức bắt Thái Thượng Vong Tình kia lại, ép ả ta hóa giải bệnh căn do ả ta gây ra, rồi san bằng tông môn của ả ta, khiến ả ta đời đời kiếp kiếp không được siêu sinh.
Đêm hôm đó lạnh đến mức khiến Vân Thư Trần rất khó chịu.
Ngày hôm sau, nàng khó khăn lắm mới hồi phục lại, liền biết được tin tức càng khiến nàng đau lòng hơn.
Mẫu thân nói muốn dẫn các vị trưởng bối trong tộc đi xa một chuyến, e rằng mấy ngày tới không thể ở bên cạnh nàng được.
Nàng tủi thân đến mức nước mắt lưng tròng, nắm chặt lấy vạt áo mẫu thân không cho đi.
Đường Già Nhược mỉm cười, "Ta không có ở đây, ngươi có thể đến tìm Úc Ly chơi bất cứ lúc nào. Chẳng phải Trần nhi thích nàng ta nhất sao?"
"Ta không cần nàng ta!"
Nàng hờn dỗi nói.
"Thèm gì thì cứ ăn, cũng không cần lo ta trách ngươi kén ăn." Đường Già Nhược nhướng mày nói.
"... Ta..." Tiểu nha đầu nước mắt nước mũi giàn giụa, "Ta có thể không ăn."
Đường Già Nhược khẽ mỉm cười, bàn tay vẫn luôn giấu sau lưng bỗng nhiên đưa ra, trên tay nàng xách một vật lông xù sặc sỡ.
Sự chú ý của tiểu hài tử lập tức bị thu hút.
Trong lòng Vân Thư Trần bỗng bị nhét vào một chú mèo tam thể nhỏ, còn chưa đứng vững, chỉ biết ngọ nguậy trong lòng nàng.
Nàng sờ con mèo ấm áp, nhất thời ngây người tại chỗ.
Trong ký ức, nữ tử trước mặt ngồi xổm xuống, xoa đầu nàng, dịu dàng dặn dò, "Có phải ngươi muốn cái này không? Trong những ngày chờ ta trở về, cứ để nó bầu bạn với ngươi."
Cuối cùng nàng cũng vui vẻ hơn một chút, dường như có chút không nỡ buông con mèo, cũng có chút không nỡ buông tay mẫu thân.
Sau cùng vẫn ngoan ngoãn chào tạm biệt mẫu thân, rồi đưa mắt nhìn bóng dáng người, cùng rất nhiều rất nhiều người khác, biến mất trong màn đêm mênh mông.