Mục lục
Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Nghìn Tầng Cạm Bẫy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm đó Vân Chỉ Yên đầu óc hỗn loạn, gần như không thể suy nghĩ.

Những cảm giác xa lạ ấy, đều là do người kia mang đến.

Nàng không nhúc nhích, im lặng chịu đựng, mãi đến ngày hôm sau mới chìm vào giấc ngủ.

Lần nữa mở mắt ra, điều ngoài dự đoán là, Đường Già Nhược vẫn còn ngủ bên cạnh nàng, một tay đặt trên eo nàng, mặt thì nửa dụi vào hõm cổ.

"... Sao ngươi còn ở đây?"

"Kỳ lạ thật. Đây là tẩm cung của ai?" Đường Già Nhược lười biếng ngáp một cái, có lẽ là nghĩ ngợi một chút lại thấy không ổn, nàng an ủi vuốt ve mái tóc có chút rối loạn của Vân Chỉ Yên, dịu dàng nói, "Sau này cũng là của ngươi."

Vân Chỉ Yên nhắm mắt lại, đưa tay che đi bờ vai trần trụi, không nói gì.

Tuy rằng nàng sống những ngày tháng cách biệt với bên ngoài, nhưng đại khái có thể nghe được từ những lời đồn đại trong Ma vực, những động tĩnh hỗn loạn bên ngoài.

Đường Già Nhược luôn ôm nàng, thân mật ngồi sát bên.

"Ngươi xem."

Vân Chỉ Yên nhìn về phía trước, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc.

Đó là... Vài đệ tử Lưu Vân tiên tông bị trói mang về, đang quỳ trên mặt đất, cúi đầu, dường như đã mất đi ý thức.

"Chỉ Yên từng nói, lúc nhỏ những kẻ sau lưng nói xấu ngươi, chính là mấy tên bại hoại này đúng không?"

Đợi đến khi bọn chúng bị người ta nắm cằm nâng lên, Vân Chỉ Yên từ trong số những gương mặt đó, nhận ra vài phần quen thuộc.

Chờ đến khi nhìn rõ hoàn toàn, nàng mở to hai mắt, hô hấp như ngừng lại.

Mắt của bọn chúng máu thịt be bét, dường như bị dao khoét đi, mùi máu tanh nhàn nhạt lan tỏa khắp đại điện.

"Ngươi đã làm gì?"

"Không có gì." Ma Quân cười lạnh nhạt, "Vì bọn chúng thích nhìn chằm chằm vào ngươi, chi bằng móc mắt chúng đi, như vậy mới hả giận."

Tội... Sao lại đến mức này?

Vân Chỉ Yên không hề cảm thấy khoái trá, nàng nhìn cảnh tượng máu me này, dạ dày cuồn cuộn.

Đường Già Nhược hơi sững sờ, vội vàng đỡ lấy nàng ta.

Nàng cảm thấy tay Vân Chỉ Yên đang run rẩy.

"Tha cho bọn họ một con đường sống, chuyện này đến đây là dừng lại, được không?" Vân Chỉ Yên dời mắt khỏi phía trước, nhìn sang Đường Già Nhược.

"Ngươi thật đúng là ai cũng có thể cầu tình."

Đường Già Nhược yên lặng nhìn nàng một lúc, khóe môi khẽ nhếch lên, "Ừm. Nếu ngươi không thích. Thôi vậy."

Thật ra nàng vốn không định buông tha. Điều duy nhất Đường Già Nhược tự kiểm điểm là, cảnh tượng này quả thực có chút ghê tởm, sau này không để nàng ta nhìn thấy nữa là được.

Đường Già Nhược nắm lấy một tay nàng ta, ngón cái khẽ vuốt ve mu bàn tay người kia, như đang dỗ dành.

Nữ tử từng mỉm cười với nàng dưới ánh trăng năm xưa, khi đối xử với nàng vẫn dịu dàng như ngày nào. Nhưng Vân Chỉ Yên lại phát hiện ra rằng --- có lẽ năm xưa nàng chỉ nhìn thấy một mặt của Đường Già Nhược, còn bản thân nàng căn bản không hiểu rõ nàng ta.

Ban ngày vì chuyện này, đêm xuống lúc ngủ, Vân Chỉ Yên không khỏi ngủ nông hơn một chút. Khi tiếng sấm ầm ầm vang lên, nàng giật mình tỉnh giấc, quay sang nhìn thì thấy Đường Già Nhược cũng đang thức, trông như chưa từng ngủ.

"Ngươi còn chưa từng chủ động hôn ta."

Nửa khuôn mặt nàng ta chìm trong bóng tối, không biết từ lúc nào đã nhớ tới chuyện này.

Ma Quân thấy nàng không nhúc nhích, khẽ cười, "Là ta khiến ngươi sợ hãi sao?"

"Người của ma tộc, nếu rơi vào tay tiên tông, kết cục cũng gần giống như vậy thôi." Nàng khẽ nheo mắt, nhặt sợi tóc mai rơi xuống, ngậm vào môi, "Cái Cửu Châu mạnh được yếu thua này, đâu có chỗ cho lòng thương hại."

"Năm đó ta..."

Nàng im bặt, nhìn chằm chằm Vân Chỉ Yên, không nói gì nữa.

Trong màn đêm đen kịt, một làn khói hương thoang thoảng lan tỏa, bao phủ khắp căn phòng, khiến không khí như đặc quánh lại.

Vân Chỉ Yên chạm phải ánh mắt nàng, trong đó dường như có một tia sáng lướt qua, tựa như dòng bạc chảy.

Tâm trí nàng chìm đắm trong đôi mắt ấy, tay chân không còn nghe theo sự điều khiển, chống đỡ thân mình, run rẩy cúi xuống.

Không đúng.

Nàng không thể...

Nàng ra sức khống chế bản thân, nhưng Đường Già Nhược không cho nàng cơ hội trốn thoát, một tay ấn nàng xuống.

Lúc Tiên Ma song tu, sự bài xích giữa hai dòng máu là điều không thể tránh khỏi, nhưng dường như điều đó không thể ngăn cản cái ôm ấp sưởi ấm lẫn nhau này.

Mỗi một bước tiến tới, kinh mạch toàn thân đều đau đớn dị thường, như lúc nào cũng có thể bạo thể mà chết, giống như đang múa trên mũi đao.

Đau đớn, căm hận, còn có yêu thương và hoan lạc.

Cảm xúc phức tạp đến vậy, Vân Chỉ Yên chưa từng trải qua.

Nhưng nàng mơ hồ nhìn thấy được, ngày sau dù qua bao nhiêu năm, hai người cảnh ngộ ra sao, là yêu hay là hận, nũ tử trước mắt này nhất định sẽ là một vết chu sa thiêu đốt trong tim nàng, không thể quên, không thể gột rửa.

Cho đến khi trời tờ mờ sáng, Vân Chỉ Yên đã đầm đìa mồ hôi lạnh.

Trước đây Vân Chỉ Yên chưa từng nhìn kỹ nàng ta, thậm chí mỗi lần đều nhắm mắt lại.

Nhưng hôm qua nàng từng chút một cởi bỏ y phục của nàng ta, mượn chút ánh sáng le lói, lại nhìn thấy những vết thương chằng chịt trên người nàng ta.

Vết mới cũng không mới lắm, vết cũ thì rất nhiều.

Vân Chỉ Yên mượn ánh bình minh nhìn kỹ, có vài vết giống như vết cắn của dã thú, vết cào, vết kiếm, vết đao, vết thương do vật cùn gây ra. Đối với nàng, người từ nhỏ đã được nuông chiều trong tiên cung, đây quả thực là những trải nghiệm không thể tưởng tượng nổi.

Tuy biết nàng ta quả thật đáng hận, miệng lưỡi trơn tru, đối với người khác thì sống chết mặc bay, cũng tùy ý tước đoạt tự do của nàng.

Nhưng cảnh tượng này khiến nàng chấn động, nàng cứ nhìn chằm chằm, trong lòng dấy lên chút gợn sóng.

"Muốn hỏi?"

Đường Già Nhược chú ý tới ánh mắt của nàng ta, trở mình một cái, cũng không cảm thấy những vết tích này khó coi. Thực tế, đây là chiến tích kiêu hãnh mà nàng có thể sống đến ngày hôm nay, Ma Quân chưa bao giờ lấy làm hổ thẹn.

"Những kẻ có thể để lại vết thương trên người ta, đều đã chết cả rồi."

"Chỉ có ngươi sống đến bình minh."

Đường Già Nhược vẫn chưa mặc y phục, tấm chăn mỏng manh che lấp, có vẻ hơi lười biếng. Nàng cười đầy ẩn ý, vuốt ve bờ vai, trên đó lốm đốm điểm xuyết những vết đỏ sẫm.

Vân Chỉ Yên nhận ra đó là tối qua lúc ý loạn tình mê, mình cắn ra.

Nàng có chút nhục nhã nhắm mắt lại, không muốn nhìn nữa, "Hương thơm... Có vấn đề."

"Phải." Đường Già Nhược tiến lại gần một chút, "Nhưng đó chỉ là gợi ra những điều bị kìm nén trong lòng người thôi, nếu ngươi đối với ta không có chút vấn vương, thì sao lại ---"

"Im miệng."

Đường Già Nhược nhìn thấy đôi mắt đẹp kia phủ lên một tầng sương mù, giống như cuối cùng cũng sụp đổ.

Nàng như có điều suy nghĩ dừng lại, "Khóc cái gì."

Người kia ôm mặt, không nói nên lời, chỉ im lặng rơi lệ. Nàng mím môi, cuối cùng khàn giọng nói: "Nếu mỗi ngày đều lấy việc nhục nhã ta làm vui, ngươi chẳng bằng cứ giết ta đi. Ta căn bản không thể có kết quả gì với ngươi..."

Mỹ nhân trước mặt khóc đến lê hoa đái vũ, quả thật có vài phần vận vị đáng thương.

(Lê hoa đái vũ: ý chỉ khóc nhiều như mưa làm hoa lê ướt đẫm.)

Nhưng lúc này Đường Già Nhược lại không có tâm tư thưởng thức, thần sắc nàng lạnh nhạt, giống như bị xé đi một chút kiên nhẫn cuối cùng.

Vân Chỉ Yên khi nhắm mắt lại có thể cảm nhận được uy áp trước mặt rất nặng nề.

Lúc nàng ngẩng đầu lên, cổ đã bị một bàn tay bóp chặt.

"Nhục nhã?"

Cảm giác nghẹt thở ở cổ khiến nàng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Hô hấp của Đường Già Nhược có chút dồn dập, nàng cười lạnh nói, "Trừ việc muốn ngươi ở bên cạnh ta, về ăn mặc tiêu xài, ta có chỗ nào bạc đãi ngươi, có chỗ nào để ngươi bị người khác ức hiếp? Chạm vào ta một cái đã coi như là sỉ nhục ngươi rồi?"

Vân Chỉ Yên nghẹt thở đến mức tai ù đi, đúng lúc nàng nghĩ rằng nàng ta thật sự sẽ bóp chết mình thì Đường Già Nhược lại buông tay.

Cổ tay bị nắm chặt, truyền đến một tiếng "rắc", nàng mệt mỏi nhìn sang, thấy chiếc khóa vòng kia đã bị Đường Già Nhược mở ra.

Có lẽ là cảm thấy cổ tay trống trơn như vậy trông không được đẹp mắt, Đường Già Nhược liền tháo chiếc vòng ngọc đỏ trên tay mình xuống, đeo vào cổ tay trắng nõn của nàng.

Màu đỏ son và màu tuyết trắng đan xen, tỏa sáng lẫn nhau.

Toàn thân tu vi từng chút từng chút một thoát ra khỏi sự ràng buộc, Vân Chỉ Yên xoay xoay cổ tay, cố nén sự kinh hãi trong mắt.

Ánh mắt Đường Già Nhược dừng trên chiếc vòng tay kia, hơi thở dần dần bình ổn trở lại. Giọng nói của nàng lại dịu dàng, "Trả lại tu vi cho ngươi thì có làm sao? Thứ trói buộc ngươi vốn dĩ không phải là cấm chế kia. Sau này ngươi sẽ hiểu."

Là gì chứ?

Vân Chỉ Yên khẽ ho, hàng mi run run, rồi lại bất lực rũ xuống.

Ma Quân không nói tiếp, nàng lại ôm Vân Chỉ Yên vào lòng, móng tay vuốt ve cổ nàng, nhẹ nhàng xoa vết hằn do lúc nãy vô ý dùng sức để lại.

"Đau không?" Nàng xoa xoa đầy thương tiếc, "Sau này đừng nói những lời như vậy trước mặt ta."

***

Kể từ sau khi tu vi khôi phục, lớp ngụy trang cuối cùng cũng bị lột bỏ.

Nàng giống như một con chim bị trói cánh đã lâu, máu thịt đã dần dần hoại tử vì vết siết, giờ đây cởi trói cho nó, nó cũng không thể bay xa được nữa.

Thứ trói buộc nàng quả thực không phải là cấm chế, mà là Đường Già Nhược.

Một loại tình cảm vặn vẹo dần dần bén rễ trong máu thịt.

Có lẽ đây là nguồn cơn sụp đổ của Vân Chỉ Yên, hận càng rõ ràng, yêu cũng càng rõ ràng, mà chính nàng cũng không thể hiểu nổi loại tình cảm này --- tại sao lại yêu nàng ta? Rõ ràng nàng ta mới là kẻ vì tư dục cá nhân mà hủy hoại cuộc sống yên ổn của nàng.

Thừa nhận tình yêu này, cần phải đập vỡ tất cả tôn nghiêm, đau đến mức sống lưng gãy lìa.

Đường Già Nhược tính toán rất chuẩn, Vân Chỉ Yên sau khi giằng co với nàng nửa tháng, cuối cùng vẫn không rời đi.

Ngược lại nàng ta hoàn toàn sa ngã, cứ như vậy cùng nàng chìm đắm trong đêm này qua đêm khác, sau đó chỉ là sự phóng túng liều lĩnh.

Khi Thái Thượng Vong Tình chạy đến, đã là vài tháng sau.

Nàng bình tĩnh thanh trừng một lượt thế lực tông môn cấu kết với Ma tộc, trong đó dây mơ rễ má, tốn khá nhiều công sức.

Sau khi nhận được hồi âm "Không cần tìm nữa" từ Vân Chỉ Yên, trong lòng Thái Thượng Vong Tình bỗng dâng lên một cảm giác hoang đường khó tả.

Thái Thượng Vong Tình tĩnh tọa tu hành mấy ngày, cuối cùng vẫn không thể gạt bỏ chuyện này. Có lẽ đứa nhỏ kia bị ép buộc.

Dù biết là cạm bẫy, nàng vẫn cảm thấy cần phải đến đây một chuyến.

Gặp lại đồ đệ của mình, Thái Thượng Vong Tình nhất thời sững sờ tại chỗ.

Vân Chỉ Yên quay lưng về phía nàng, y phục trễ xuống vai, tóc xanh buông xõa, nàng cúi đầu ngậm lấy quả nho trong miệng ma nữ, ánh mắt lưu chuyển, quyến rũ lạ thường.

Hai người ngồi ngay ngắn trên chính điện của Già La Điện, tai kề má tựa, làm chuyện vô liêm sỉ này.

Thái Thượng Vong Tình nhắm mắt lại, không muốn nhìn nữa.

Vân Chỉ Yên quay đầu lại, vừa đúng lúc chạm mặt nàng ta, liền cứng đờ tại chỗ.

Mà nữ ma kia ôm Vân Chỉ Yên, cười đến mê hoặc, nàng ta chậm rãi chỉnh lại y phục, lại dịu dàng che chắn cho Vân Chỉ Yên kín mít.

"Chờ ngươi đã lâu."

***

Thái Thượng Vong Tình không để ý đến lời ma nữ kia nói, nàng mở mắt ra, nhìn về phía đồ đệ của mình, lông mày nhíu chặt, giọng nói lạnh như băng tuyết.

"Chỉ Yên, lại đây."

Đường Già Nhược hừ lạnh một tiếng, nàng điểm một cái vào tay vịn, đầu rắn kia như sống dậy, lặng lẽ bắn ra mấy mũi kim nhỏ.

Thanh Sương kiếm ngân lên một tiếng, cũng vào lúc này ra khỏi vỏ.

Đường Già Nhược cả đời gặp địch chưa từng bại trận, nhưng cũng không thể không thừa nhận, sau khi đánh qua lại vài hiệp, quả thật đó là một nữ nhân lợi hại và sắc bén, không dễ đối phó.

Cũng giống như kiếm ý trong tay nàng ta vậy, lạnh lẽo không mang theo một chút nhiệt độ nào. Nếu không phải khi nhìn về phía Vân Chỉ Yên nàng ta còn lưu lại một phần nhân tính, Đường Già Nhược thật sự muốn nghi ngờ nàng ta được tạc bằng băng.

Bản thân ở thời kỳ toàn thịnh, e rằng cũng chỉ có thể dây dưa với nàng ta, không có nhiều hy vọng chiến thắng.

Nàng vô cùng may mắn vì đã chuẩn bị trước, nữ tử này từ Bắc Nguyên Sơn đi đường một mạch đến đây, ít nhất cũng đã phá vỡ tầng tầng lớp lớp đại trận, khó tránh khỏi bị một số vết thương nhẹ, hao tổn một ít tinh lực.

Nếu có thể chém giết vị đứng đầu Tiên đạo này, Lưu Vân tiên tông ước chừng chẳng còn lại thứ gì tốt đẹp, tiên tông sẽ trở thành một đám ô hợp, đến lúc đó chẳng phải sẽ như vật trong túi sao?

Lúc này, Thái Thượng Vong Tình đang bị một đám ma tộc xông lên vây quanh ở trung tâm, kiếm của nàng bảo vệ quanh thân, đỡ được ma khí âm lãnh áp đến từ bốn phương tám hướng, hai bên giằng co không ai nhường ai.

"A tỷ, như vậy có thể giữ chân được nàng ta không?" Đường Già Diệp vội vã chạy đến, lông mày nhíu chặt.

"Hình như vẫn còn thiếu một chút."

"Ta đã đánh giá thấp nàng ta rồi."

Đường Già Nhược vừa dứt lời, Thái Thượng Vong Tình đã phá vòng vây, kiếm tuệ của Thanh Sương kiếm câu lấy thắt lưng Vân Chỉ Yên, người kia nắm lấy kiếm tuệ, ngơ ngác nhìn nàng.

Thái Thượng Vong Tình lạnh lùng nói, "Đi theo ta!"

Không ngờ nghịch đồ của nàng ngây người một lúc, lại theo bản năng buông kiếm tuệ ra.

Nàng ta đang làm gì vậy?

Thái Thượng Vong Tình còn chưa kịp suy nghĩ, hơi thở hỗn loạn một chút, đột nhiên ho ra một ngụm máu, công pháp Vô Tình Đạo lúc này nghịch hành mất cân bằng.

Ả ma nữ kia ánh mắt rất độc ác, tính toán chuẩn xác sơ hở này, hóa ma khí xung quanh thành thực chất, vững vàng hung hãn xuyên qua mấy đại huyệt gần tâm mạch của nàng.

Trên bạch bào như hoa mai nở rộ, chậm rãi thấm ra vài vết máu.

Nàng lại dường như không cảm thấy đau đớn, một tay kết kiếm quyết, mạnh mẽ kéo Vân Chỉ Yên lại.

Người tu Vô Tình Đạo tối kỵ tâm tư dao động bất an, nghiêm trọng có thể dẫn đến đạo cơ bị hủy hoại hoàn toàn.

"Sư tôn... Sư tôn?"

Phía sau vang lên tiếng binh khí va chạm leng keng, sát khí âm u lạnh lẽo ập đến sau lưng.

Vân Chỉ Yên ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc trên người nàng ta, nhưng nàng vẫn cố gắng vùng vẫy, "Người mau đi đi, đừng quản ta nữa!"

Thật là chấp mê bất ngộ.

Thái Thượng Vong Tình khẽ ho một tiếng, hai ngón tay chụm lại, điểm mạnh vào huyệt ngủ trên cổ nàng, cuối cùng cũng cảm thấy người trong lòng không còn giãy giụa nữa, đã ngất đi.

Lúc này, Đường Già Nhược không còn để ý đến Vân Chỉ Yên nữa, nàng ta thấy rõ trạng thái của nữ tử kia không ổn định, thầm nghĩ đây chính là thiên thời địa lợi nhân hòa, lần sau muốn có cơ hội thế này e là khó.

Lần này, phải diệt cỏ tận gốc.

Trong nháy mắt, hai người gần như đã áp sát vào nhau. Thái Thượng Vong Tình vừa kéo lê Vân Chỉ Yên, vừa phải đối phó với Đường Già Diệp đang nghênh chiến phía trước, không kịp né tránh, đột nhiên chạm phải ánh mắt của một người khác, liền giơ tay bắn ra một mũi băng về phía này.

Vì muốn giành tiên cơ, Đường Già Nhược không né tránh, nàng cảm thấy bụng đau nhói, hình như da thịt đã bị rách, nhưng lúc đó nàng không để tâm, một chưởng đánh thẳng vào mệnh môn của nữ tử kia.

Năm đó một chiêu này, nếu là Ma Quân dùng mười phần mười công lực, thì có lẽ rất nhiều chuyện sau này đã thay đổi rồi.

Đường Già Nhược đột nhiên nhắm chặt mắt, vùng bụng dưới đau quặn thắt, cả năm ngón tay nàng đều co rúm lại vì đau đớn, tựa như bị dao cắt.

Chuyện gì đang xảy ra với nàng vậy?

Đường Già Diệp bật thanh kiếm Thái Thượng Vong Tình ra, đột nhiên quay đầu lại, ngơ ngác gọi: "A tỷ!"

Đám tiểu ma vây quanh cửa cũng hoảng hốt gọi tên nàng.

Đầu đau như muốn nứt ra, mắt hoa lên gần như không nhìn thấy gì. Mấy tiếng gọi đó, trở thành ấn tượng cuối cùng của nàng về ngày hôm ấy.

***

Khi Đường Già Nhược tỉnh lại lần nữa, cảm giác toàn thân xương cốt như muốn rời ra. Trong lúc ý thức vẫn còn mơ hồ, nàng thấy những người bên cạnh ra ra vào vào, cũng không biết đang bận rộn chuyện gì.

Nàng mệt mỏi mở mắt ra, tay bỗng siết chặt, dường như bị ai đó nắm lấy.

Đường Già Diệp thấy nàng tỉnh lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, "May mà ngươi không sao."

"Chuyện đã thành chưa?" Đường Già Nhược vẫn chưa hoàn hồn, cố gắng ngồi dậy.

Không hiểu sao, muội muội đỡ nàng dậy rất cẩn thận, như thể sợ nàng vỡ tan ra vậy.

Kỳ lạ thật, từ bao giờ mình lại yếu ớt đến thế này?

Lời vừa nói ra, đám ma nữ hầu hạ bên cạnh liền hoảng sợ quỳ rạp xuống đất.

Cuộc chiến giữa Ma vực và Tiên môn, dù là bên nào, trong lòng Đường Già Diệp cũng không quan trọng bằng tỷ tỷ của nàng.

Lúc đó, nàng đã không còn tâm trí chiến đấu, trong đầu lúc thì trống rỗng, lúc thì hoảng loạn chạy đến đỡ tỷ tỷ.

Đường Già Diệp cũng hơi cúi đầu, "Không, để họ chạy mất rồi."

"Ý ngươi là Thái Thượng Vong Tình chạy thoát, còn tiện tay mang theo Vân Chỉ Yên?" Sắc mặt Đường Già Nhược lạnh xuống, liếc nhìn xung quanh.

"... Vâng." Giọng mọi người càng lúc càng nhỏ.

Đường Già Nhược càng nghĩ càng bực tức, nàng tùy tay túm lấy một tiểu ma đang run rẩy, quan sát một lúc, thậm chí còn đá một cái.

"Đồ vô dụng."

Hiếm khi thấy Ma Quân nổi giận, đám tiểu ma nữ sợ hãi đến mức gần như dán chặt xuống đất, sợ nàng ta nuốt sống mình.

Đường Già Diệp vội vàng giữ chặt tỷ tỷ, quay đầu quát: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Chướng mắt quá, mau đi pha trà."

Lúc này, đúng lúc vị Đại tế ti đến thăm hỏi tình hình của Đường Già Nhược, vừa bước vào cửa đã thấy cảnh tượng này, đến cả lễ nghi cũng chẳng giữ được, vội vàng chạy tới suýt vấp phải váy, "Quân thượng, không nên tức giận, hài tử này rất khó khăn mới giữ được!"

Giọng nàng ta vang dội.

Đường Già Nhược lại đứng ngây người.

Nàng quay đầu nhìn Đường Già Diệp: "Cái gì?"

"... Ừm." Ánh mắt Đường Già Diệp khẽ động, trong đó thoáng hiện lên một tia lạnh lẽo, có lẽ là đang bất mãn với Vân Chỉ Yên.

Nhưng khi nhìn về phía tỷ tỷ, dù trong lòng có chút khó chịu, nàng vẫn ngồi xuống bên cạnh, nhỏ giọng dặn dò: "Nếu ngươi muốn sinh, thì cứ yên tâm nghỉ ngơi, những chuyện còn lại cứ giao cho ta."

Nữ nhân bên cạnh vẫn lải nhải trách móc nàng: "Ngươi thật là quá hấp tấp, đang mang thai mà còn đi đánh nhau, chẳng lẽ ngươi là người sắt sao!"

Đường Già Nhược lại day day mi tâm, chỗ đó âm ỉ đau. Nàng cẩn thận nằm xuống, trở mình, từ từ tiêu hóa tin tức này.

Âm thanh xung quanh lúc này đều tan biến hết.

Khi nằm xuống, nàng nghe thấy nhịp tim của mình, nghe lâu rồi, ngón tay vuốt ve bụng dưới, cơn buồn ngủ dần dần ập đến, tuy không thể nào, nhưng lại như nghe thấy nhịp tim đó chia làm hai, một cái khác yếu ớt hơn.

Đường Già Nhược tâm tình phức tạp, tuy rằng nàng biết mình cần có người nối dõi, nhưng chưa từng nghĩ tới mình làm mẫu thân sẽ là hình dáng gì, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, trong đầu suy nghĩ không ít chuyện.

Ví dụ như lo lắng đứa nhỏ này giống Vân Chỉ Yên thiện lương đơn thuần, dễ bị bắt nạt; lại lo lắng mình lúc mang thai bị trúng một chiêu Thái Thượng Vong Tình, vạn nhất sinh ra bị thiếu tay thiếu chân thì làm sao; càng lo lắng không biết cách sống chung với hài tử này. Cuối cùng ngay cả bản thân nàng cũng cảm thấy lo lắng có chút buồn cười, dứt khoát cố gắng bình ổn tâm trạng.

Từ sau khi Vân Chỉ Yên rời đi, tẩm cung vắng vẻ. Bên phía tiên tông không nghe thấy động tĩnh gì, mà Đường Già Nhược cũng không còn cố ý nhúng tay vào nữa.

Nàng dần dần tìm được sự thoải mái khi an tâm dưỡng thai, trong một năm này, việc lớn việc nhỏ, đều sai khiến Đường Già Diệp đi làm, nàng vui vẻ nhàn hạ.

***

"Giá mà lúc này có nàng ở bên cạnh mình thì tốt biết mấy." Đường Già Nhược tay cầm một ấm trà, từ khi mang thai, nàng thường xuyên cảm thấy buồn ngủ, sau khi ngủ dậy thì thỉnh thoảng lại thốt ra một câu cảm thán như vậy.

Giọng nói rất nhẹ, gần như đang tự nói với chính mình.

Đường Già Diệp đang đứng sau lưng nàng, nhẹ nhàng gỡ từng lọn tóc dài của nàng ra, dùng chiếc lược nhúng qua nước ấm chải từ trên xuống dưới.

Tay nàng khựng lại, không ngẩng đầu lên.

Đường Già Nhược vuốt ve bụng mình đang hơi nhô lên, mới yên ổn được một lúc, trong lòng lại cảm thấy buồn nôn dữ dội.

Đường Già Diệp rất thành thạo dìu nàng ta đi nôn, sau đó lại dùng khăn tay lau khóe miệng cho nàng ta.

Nàng không nói gì, bê một chiếc ghế ngồi sau lưng Đường Già Nhược, cầm lấy một lọn tóc đen, tiếp tục chải tóc cho nàng ta.

Vừa chải vừa nghĩ, những lời nói vừa rồi lại hiện lên trong lòng, khiến nàng không khỏi chạnh lòng.

"Người ngoài không đáng tin, ta sẽ mãi mãi ở bên cạnh a tỷ."

Nàng khẽ nói.

Tình cảm tỷ muội của mình và nàng ta bao nhiêu năm qua, từ nhỏ đã nương tựa vào nhau, sao có thể nói là không bằng một cái nhìn thoáng qua chứ.

Đường Già Nhược không cảm khái lâu, nàng không phải người thích ủ rũ buồn bã. Nàng vỗ tay muội muội, cười nói: "Ừm."

Mấy tháng nay nhờ muội muội chăm sóc chu đáo, Ma Quân sinh tiểu điện hạ cũng không phải chịu nhiều đau khổ.

Đường Già Nhược tỉnh dậy chỉ liếc mắt nhìn một cái, suýt nữa lại ngất đi.

Nàng tự nhận ngũ quan đoan chính, không có chỗ nào lệch lạc, Vân Chỉ Yên lại càng là đại mỹ nhân hiếm có. Lần đầu làm mẫu thân lo lắng nhiều như vậy, duy chỉ có điều không lo lắng nhi nữ sinh ra xấu xí.

Khi tiểu điện hạ chào đời, làn da trắng hồng đáng yêu, tiếc là cảnh tượng đẹp đẽ ấy lại không được mẫu thân chứng kiến. Đợi đến lúc Đường Già Nhược tỉnh lại thì nhi nữ đã bị mất nước khá nhiều, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến thảm thương.

"Đây thật sự là hài tử của ta sao?"

Nàng nhận lấy bọc tã, tư thế bế nhi nữ có chút cứng nhắc. Bởi vì đứa trẻ mềm oặt như một cục bông, dù đặt thế nào cũng thấy rất yếu ớt.

Đường Già Nhược ngắm nhìn nhi nữ hồi lâu, đứa nhỏ khóc đến đáng thương, nàng liền bế lên đung đưa nhẹ nhàng, dần dần tiếng khóc cũng ngớt đi. Sau đó, Đường Già Nhược đưa bọc tã cho thị nữ bế, vừa mới chạm vào, nàng ta liền khóc lớn lên.

Thử đi thử lại mấy lần, bất kể là người ngoài hay muội muội đều không thể bế được, tóm lại là không được.

Chỉ có mẫu thân bế mới nín khóc.

"Cũng khá thú vị."

Hành vi nhận người này của nhi nữ đã làm Ma Quân vô cùng vui vẻ, cuối cùng nàng rất hài lòng bế nhi nữ trở về.

Đường Già Nhược bèn bảo mọi người lui ra, chỉ còn một mình yên tĩnh ở bên nhi nữ. Nhìn một hồi lâu, thấy cũng có chút thuận mắt hơn.

Nàng đưa ngón tay ra, đầy thương xót khẽ chạm vào bàn tay nhỏ xíu đang khua loạn xạ của hài tử, dịu dàng an ủi: "Dù ngươi có hình dáng thế nào, nương cũng sẽ không chê ngươi đâu."

Vừa dứt lời, đứa bé liền khóc ré lên, mặt đỏ gay, dường như dùng hết sức bình sinh mà khóc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK