"Sư tôn, người kia có gì không ổn sao?"
"Không có."
Một lúc lâu sau, Khanh Chu Tuyết mới điều chỉnh lại được, nàng biết lúc này nàng ta còn chưa quen biết mình. Nàng cố gắng làm dịu giọng nói, "Có thân nhân đưa ngươi đến đây sao?"
Giọng nói mềm mại non nớt, "Không có."
"Vậy ngươi tìm đến đây bằng cách nào?"
"⋯"
Hôm nay không phải ngày thi đấu, chính thức bắt đầu vào ngày mai.
Khanh Chu Tuyết thấy nàng nhíu mày không nói, liền bảo Nhược Cốc đưa cho nàng lệnh bài, nhìn nàng cầm lấy rồi mới rời đi. Trong lúc đó, một luồng thần thức vẫn luôn bám vào Vân Thư Trần.
Nhưng lúc này nàng ta vẫn chưa phát giác.
Chờ đến khi toàn bộ nhóm này đều ghi danh xong, Nhược Cốc thu dọn đồ đạc chuẩn bị về lại núi. Khanh Chu Tuyết lại men theo cảm ứng của luồng thần thức kia, lần theo một đường mà đi.
Quả nhiên, bóng dáng nhỏ bé kia vẫn chưa đi xa.
Nàng tìm một chỗ vắng người, ngồi xuống bậc thềm đá mới tinh ngoài cửa, cúi đầu nhìn cá trong ao bơi qua bơi lại, vẻ mặt có chút ngơ ngác.
Không lâu sau, bầu trời âm u, mưa bụi bay lất phất.
"Trời tối rồi," một chiếc ô lụa trắng xương trúc mở ra, che đi hạt mưa, "Sao không về nhà?"
"Không có nhà để về."
Xung quanh mọi người đã tản đi hết, chỉ còn lại một mình nàng, quả thật là cô đơn.
Xem ra nàng muốn ở lại đây qua đêm.
May mà mình đã đến.
Khanh Chu Tuyết nhìn trời ngày càng âm u, nghĩ rằng cơn mưa này có thể sẽ lớn. Ban đêm nếu không có chỗ ngủ yên ổn, e rằng nàng lại bị sốt vì dính mưa.
"Vậy này," Khanh Chu Tuyết hơi cúi người, "Ta thấy ngươi tư chất thanh tú, chi bằng theo ta về núi tu đạo?"
Tiểu cô nương mở to mắt, đột nhiên nhìn Khanh Chu Tuyết --- trên đường chen chúc trong đám đông, nàng đã sớm bị nữ nhân tỏa sáng như thần tiên này thu hút sự chú ý.
Bên tai cũng có không ít lời bàn tán, đây chính là vị phong chủ của Hạc Y Phong Thái Sơ Cảnh hiện nay, cũng là vị Kiếm Tiên độc bộ Cửu Châu, mấy năm gần đây mới vừa trở về tông môn.
Nàng nghe nói người này bình thường khá lạnh nhạt, lại thường ở một mình trên đỉnh núi, hẳn là không phải người thích náo nhiệt.
Nhưng chắc cũng không phải người xấu.
Khanh Chu Tuyết nhìn ánh mắt tiểu hài tử từ hoang mang chuyển sang cảnh giác, sau đó tự mình suy nghĩ một lúc, rồi lại rơi vào nghi hoặc.
Cuối cùng nàng mím môi, khẽ ừ một tiếng.
Khanh Chu Tuyết thở phào nhẹ nhõm, nàng cúi người cẩn thận bế tiểu hài tử lên bằng một tay.
Cơ thể tiểu hài thật nhẹ, tựa như một chiếc lông vũ trên vai nàng. Má cũng mềm, giống như chiếc bánh trôi chưa bị lộ nhân.
Tay kia nàng cầm ô, bế đứa nhỏ đi về phía tông môn.
Vân Thư Trần bất ngờ bị ôm lên, nàng vùng vẫy một chút không được, đành ngoan ngoãn gác trên vai người nữ nhân xa lạ này.
Má áp vào một mớ tóc trắng bạc mềm mại, còn người nàng thì lạnh lẽo, giống như một mỹ nhân được tạc bằng băng tuyết.
Một mùi hương dịu nhẹ quấn quýt lấy chóp mũi, không nồng, rất thanh đạm, phải ghé sát vào mới ngửi thấy được.
Thơm quá.
Lại rất quen thuộc. Sao lại quen thuộc đến thế?
Nàng ngửi đến nỗi đầu óc choáng váng.
***
Nghe thấy tiếng động ở cổng sân, Hi Âm đột nhiên đứng bật dậy.
"Sư tôn!"
Khanh Chu Tuyết cảm thấy người trong lòng cựa quậy, mở đôi mắt đang mơ màng ra. Nàng vội vàng đưa một ngón tay lên môi, ra hiệu cho tiểu đồ đệ đừng làm ồn.
Hi Âm nhìn cục bột nhỏ đang nằm úp sấp trong lòng nàng, không khỏi ngạc nhiên, "Đây là tiểu sư muội mới tới sao?"
Chú mèo đang ngủ gật bên cạnh cũng tỉnh dậy, rảo bước đến bên chân Khanh Chu Tuyết, kết quả lại bị đẩy ra.
Khanh Chu Tuyết vừa đi vừa nói, "Không phải. Đừng có gọi lung tung." Nàng đi thẳng về phía phòng ngủ chính, thậm chí không hề do dự một chút nào.
Hi Âm sững người, gian phòng đó là của sư tôn. Nếu nói Khanh Chu Tuyết còn có điều gì tuyệt đối không thể vượt qua, thì chính là căn phòng này.
Nàng và sư tỷ đều không ai được phép vào.
Giờ nhìn lại, đúng là kỳ lạ... Hài tử này rốt cuộc có lai lịch gì?
Khanh Chu Tuyết nhẹ nhàng tung cây dù, nó liền hóa thành một luồng sáng, được thu vào trong chiếc nhẫn trữ vật. Nàng bế tiểu cô nương vào phòng, đóng cửa sổ lại cẩn thận, sợ nàng ta bị lạnh.
Nàng luôn cảm thấy thân thể nhỏ bé này rất yếu ớt, vòng tay ôm lấy cũng vô cùng dịu dàng. Đi một vòng quanh phòng, cuối cùng nàng đặt tiểu hài lên chiếc bàn gần đó.
Nhìn hai cái chân ngắn ngủn kia không sao chạm đất, Khanh Chu Tuyết không nhịn được khẽ mỉm cười, không để lộ ra ngoài.
Trong Tinh Toại, nàng đã nhìn thấy Vân Thư Trần trưởng thành hết lần này đến lần khác, nhưng chưa một lần nào có thể chạm vào nàng ta, dù chỉ là xoa đầu cũng không được.
Giờ đây cuối cùng cũng có thể chạm vào người lúc còn nhỏ.
Khanh Chu Tuyết đưa tay lên, muốn xoa đầu hài tử, thì nàng liền nghiêng đầu sang, lông mày hơi nhíu lại, dường như không thích người lạ đến gần như vậy.
Khanh Chu Tuyết chú ý tới biểu cảm nhỏ bé của hài tử này, bàn tay đang đưa lên giữa không trung lại kìm nén thu về.
Tay áo trắng như sương khói buông thõng xuống.
Nàng đứng thẳng người, giọng nói lại khôi phục vẻ lạnh lùng thường thấy, "Phòng ngủ này dành cho ngươi. Nếu có gì không quen, cứ nói với ta. Đừng câu nệ."
Mũi Vân Thư Trần lại phảng phất một tầng hương thơm thoang thoảng, nàng quay đầu nhìn nàng ta ra khỏi cửa, rồi nhẹ nhàng khép cửa lại.
Nhưng chỉ một lát sau.
Vị trưởng lão này lại quay trở vào, trong tay cầm thêm một bộ y phục mới, đặt sang một bên.
Nàng lại được bế lên, đi về phía sau bình phong, ngây ngốc để mặc nàng ta sắp xếp, mấy mảnh vải ướt mưa nhanh chóng bị lột sạch.
Khi toàn thân cuối cùng cũng được tiếp xúc với không khí mát mẻ, nàng theo bản năng vòng tay ôm lấy mình.
Nhưng không lạnh được bao lâu, ngón chân đã chạm vào một chút nước ấm, ngay sau đó nửa người chìm vào trong, bàn chân hoàn toàn đặt trên đáy thùng gỗ.
Một gáo nước dội xuống từ phía sau đầu nàng, cả người giật nảy mình.
Khanh Chu Tuyết dừng tay, "Nóng à?"
"Không... Không có."
Khanh Chu Tuyết thành thạo cầm lấy bánh xà phòng, nhưng thấy nàng ghé vào thành thùng gỗ, cố gắng áp sát người vào thành, che chắn thứ gì đó hết mức có thể, cứ như là dính chặt vào đó vậy, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều lộ rõ vẻ kháng cự.
"Để tự ta làm."
Nàng thở dài, "Vừa rồi dính chút mưa, tắm rửa thay quần áo đi, kẻo bị ốm."
Nói xong, Khanh Chu Tuyết bước ra khỏi bình phong, Vân Thư Trần chỉ có thể nhìn thấy cái bóng nghiêng nghiêng của nàng ta.
Cuối cùng nàng cũng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, cơ thể không còn căng cứng, thoải mái ngâm mình trong nước. Quả thật trên đường đi có chút ẩm ướt lạnh lẽo, giờ đây nàng cảm thấy toàn thân ấm áp.
Trên mặt nước nổi lềnh bềnh vài cánh hoa.
Những thứ sặc sỡ luôn dễ dàng thu hút sự chú ý của tiểu hài tử, nàng múc cánh hoa chơi một lúc lâu, dần dần cảm thấy thoải mái hơn.
Tay khuấy động làm mặt nước gợn sóng, vô tình phản chiếu bóng người bên ngoài bình phong.
Nhìn bóng người phản chiếu trên mặt nước, Vân Thư Trần nghi hoặc nghĩ, tiên nhân thích tiểu hài tử đến vậy sao?
Mọi việc đều tự mình làm.
Nhìn dung mạo khí chất của người nọ, luôn có một cảm giác không hợp lý.
Trong làn hơi nước bốc lên, tiểu cô nương ngáp một cái, người ấm lên liền cảm thấy hơi buồn ngủ. Vấn đề này suy nghĩ hồi lâu cũng không thông, nghĩ tới nghĩ lui, không bao lâu sau, nàng liền vô tình thiếp đi.
Khanh Chu Tuyết nghe thấy bên trong dần dần không còn một tiếng động nước nào, nàng nhíu mày, lại đi trở vào.
Quả nhiên.
Treo ở mép thùng, ngủ say sưa.
May mà nàng phát hiện kịp thời, nước vẫn chưa nguội. Nàng vớt viên trôi nước đang ngủ say trong thùng ra, lau sạch sẽ, lại mặc quần áo mới vào cho tiểu cô nương.
Trước đây Khanh Chu Tuyết không biết năm nào mới gặp được sư tôn, vì vậy đã chuẩn bị sẵn quần áo đủ loại kích cỡ từ nhỏ đến lớn, tiện lấy ra sử dụng.
Năm thứ ba mươi hai, nàng cứ nghĩ sư tôn lúc này hẳn là cũng đã mang dáng hình một thiếu nữ trẻ trung rồi... Nào ngờ lại là một đứa trẻ. Xem ra công việc ở địa phủ đúng là hơi chậm chạp.
Vân Thư Trần uể oải nâng hàng mi mắt lên, lại ngáp một cái. Ngoảnh đầu nhìn quanh, không biết mình đã từ lúc nào lại lên khỏi mặt nước, được đặt vào trong chăn đệm mềm mại. Cúi đầu nhìn xuống, thấy y phục mới tinh tươm.
Nàng hơi mở to mắt.
Sau đó ngẩng đầu lên một chút, chạm phải ánh mắt trong trẻo mà ôn hòa của vị tiên tử trước mặt.
"Ngươi vẫn chưa nói cho ta biết, lần đại hội này, ai đã báo danh cho ngươi."
"Lúc tỉnh lại, ta đang ở ven đường."
Nàng nhíu mày: "Không biết là ở nơi nào. Nghe bọn họ nói, tiên sơn chiêu thu đệ tử, mọi người đều đến góp vui. Ta liền đi theo đám đông."
"Họ chê ta tuổi còn nhỏ, nhưng con... Con chó ngồi ở cửa ra vào nói," nàng chậm rãi nhớ lại, "Nói cho ta vào tông môn tu hành. Sau đó họ ghi lại tên ta, rồi cho ta vào."
Chó?
Lại còn là chó biết nói.
Khanh Chu Tuyết trăm mối ngổn ngang, im lặng một lúc, bỗng nhiên tỉnh ngộ, bật cười nói:
"Ý con là con linh thú ngồi canh cổng ngoài kia?"
"Ừm."
"Đó là Kỳ Lân, không phải chó."
Nàng nghiêng đầu, "Chả trách lại biết nói."
Xem ra nàng chỉ nhớ mỗi cái tên, cũng chẳng biết thân thế mình ra sao, có vài thứ đã quên, có vài thứ lại nhớ, đối với mọi thứ vẫn còn mơ mơ màng màng.
"Ừm." Khanh Chu Tuyết kìm nén ý muốn xoa đầu nàng, nhẹ giọng nói, "Tuổi ngươi đúng là còn quá nhỏ, bây giờ cũng chưa biết đạo pháp. Cuộc tỷ thí ngày mai đối với ngươi không công bằng, không cần phải đi."
Nàng chớp mắt: "Trưởng lão muốn nhận ta làm đồ đệ sao?"
Khanh Chu Tuyết vừa định với tay lấy chén trà, nghe thấy câu này, cổ tay run lên, suýt chút nữa làm đổ.
Nàng giả vờ bình tĩnh đặt chén trà xuống, khẽ ho một tiếng: "Chuyện đó để sau hẵng nói."
***
Hi Âm và Nhược Cốc ngồi sát cạnh nhau, lưng thẳng đơ. Sư tỷ Nhược Cốc mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, chăm chú vào bát nhưng hàng mi thỉnh thoảng run rẩy lại phản bội nội tâm bất an của nàng.
Hi Âm tiểu sư muội thì khoa trương hơn, nàng ta cứ thế mắt tròn mắt dẹt nhìn sư tôn.
Còn có cả nữ hài nhìn như thể sắp trở thành tam sư muội kia nữa.
Từ lúc sư tôn bế lên, thì chưa từng dễ dàng buông tay.
Tuy rằng thần sắc nàng vẫn bình tĩnh, cũng không nhìn ra được sự vui mừng rõ ràng nào.
Nhưng nàng lại để mặc đứa nhỏ ngồi trên đùi mình, làm nhăn cả nửa vạt áo. Nghĩ đến việc răng sữa của nàng ta còn chưa cắn được miếng thịt lớn, bèn nấu cháo, dùng khí lạnh làm nguội bớt đi một chút, Khanh Chu Tuyết liền bưng trong tay, từng thìa từng thìa đút cho nàng ta ăn.
Nếu chẳng may thức ăn rơi ra một chút, Khanh Chu Tuyết luôn dùng thìa nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên rồi quẹt đi.
Hi Âm và Nhược Cốc nhìn nhau, ấn tượng về một sư tôn lạnh lùng, xa cách với người lạ trong những năm này đã trải qua nhiều biến động, cuối cùng vỡ vụn gần hết.
Họ ngầm hiểu ý nhau cúi đầu xuống, không dám nhìn cảnh tượng mẫu tử tình thâm này nữa.
Khanh Chu Tuyết không nhận ra ánh mắt kỳ lạ của các đồ đệ, nàng cảm thấy ôm trong lòng giống như đang ôm một chú mèo con ngây thơ. Ban nãy còn dè dặt, chống cự sự tiếp cận của nàng, nhưng từ sau khi được vớt lên khỏi nước, tắm rửa sạch sẽ thoải mái, bỗng nhiên trở nên quấn quýt hơn rất nhiều.
Vân Thư Trần nép mình trong lòng Khanh Chu Tuyết, cơm đến há miệng, ngoan ngoãn vô cùng.
Nàng dùng ánh mắt liếc nhìn hai thiếu nữ trẻ tuổi đối diện vẫn phải tự mình dùng đũa gắp thức ăn, nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác ưu việt, bèn càng thêm ngoan ngoãn.