Huống chi gần đây đang là lúc diễn ra đại hội thi đấu nội môn, trước sau có rất nhiều việc.
Nhưng nàng vẫn xin Lâm chưởng môn nghỉ phép ba ngày, chủ yếu là vì Vân Thư Trần lại bệnh rồi.
Mùa đông vẫn chưa qua, cũng không biết là chỗ nào khiến cho nàng ta bị nhiễm gió lạnh, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều ốm yếu xanh xao.
Trên đỉnh núi có thêm một tiểu đoàn tử, ngày ba bữa, y thực ở đi lại, những việc vặt vãnh trong sinh hoạt, việc việc đều nhiễm khói lửa phàm tục.
Tiểu hài tử không biết tự chăm sóc bản thân, nàng ta cứ thích ngủ mát, vô ý một cái, có thể đạp tung tất cả những thứ che chắn. Cho đến nửa đêm, lại run rẩy vì lạnh mà tỉnh giấc rồi chui vào lại.
Nói thì cũng không nghe. Xưa có chuyện dại dột nhổ mạ cho chóng lớn, mà Khanh Chu Tuyết lại phải trước khi cái mầm non này chui ra khỏi chăn, ấn trở lại.
Rất lâu rất lâu về trước, lúc hàn độc của Vân Thư Trần không phát tác, nàng quả thật cũng thích ngủ mát, có mấy lần chính là vì vậy mà bị nhiễm phong hàn.
"Ta không có đá chăn." Nàng nhỏ giọng lầm bầm, nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng gió rít trên Hạc Y Phong, tiếng tuyết đập vào cửa sổ, kèm theo vài tiếng chó sủa lác đác vọng lên từ dưới chân núi.
Khanh Chu Tuyết vuốt ve mái tóc của nàng ta. Mấy ngày nay tiểu cô nương đã thân quen hơn, không còn quay đầu né tránh nữa, ngược lại còn nghiêng đầu dựa vào hơi ấm nơi lòng bàn tay của mình.
"Sáng mai ta không ở trên đỉnh núi," nàng nói, "Để Hi Âm đi cùng ngươi. Được không?"
Vân Thư Trần không lên tiếng, nàng khẽ động đậy, nửa khuôn mặt vùi trong chăn, chỉ lộ ra đôi mắt. Hai hàng lông mày thanh tú cũng nhíu lại.
"Đi đâu?"
"Không xa."
Thanh âm Khanh Chu Tuyết nhỏ nhẹ khi nói, dường như khiến mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh lại, "Vẫn ở chủ phong, mỗi khi mây tan mưa tạnh, đều có thể nhìn thấy ở phía Đông Nam."
"Không dẫn ta theo sao?"
"Chờ ngươi hết ho đã." Nữ nhân bên cạnh khẽ thở dài, ôm nàng vào lòng, "Cũng chờ thời tiết bên ngoài tốt hơn một chút."
"...Ồ." Đôi mắt kia cụp xuống, cùng với đó là chỏm tóc trên đỉnh đầu vốn đang dựng đứng không hiểu sao cũng rũ xuống.
Sáng sớm hôm sau, cửa sổ hé mở một khe hở, ánh sáng trắng bệch của ngày đông chiếu vào.
Vân Thư Trần tỉnh dậy một lần vì nghẹt mũi, nhưng nàng không dậy sớm bằng Khanh Chu Tuyết.
Nàng cuộn tròn cả người lẫn chăn, lăn một vòng quanh mép giường, mở mắt nhìn lờ mờ sang bên cạnh, rồi lại nhanh chóng thỏa hiệp với cơn buồn ngủ muốn quay lại.
Mãi đến giờ Thìn, nàng mới chống đỡ thân thể mềm nhũn bò dậy, ngồi trên giường không biết làm gì.
Cốc cốc cốc.
Ngoài cửa bỗng vang lên ba tiếng gõ.
Vân Thư Trần ngạc nhiên nhìn qua, người còn chưa tới, đã nghe thấy một giọng nữ vui vẻ hỏi: "Phòng này phải không? Tiểu gia hoả không phải vẫn chưa dậy đấy chứ?"
Thật là ồn ào.
Cửa vừa mở, một nữ nhân xinh đẹp như yêu tinh liền lách mình vào, nàng ta đi vào trong vài bước, đôi mắt liếc nhìn, nghiêng người sang, rất nhanh liền nhìn chằm chằm vào Vân Thư Trần.
Một bóng đen lớn hoàn toàn bao phủ lấy Vân Thư Trần, nàng ngửi thấy một mùi hương hoa nồng đậm, vô cùng quyến rũ.
Nàng không nhịn được cuộn chặt chăn, rụt về phía sau một chút, cảnh giác hỏi, "Ngươi là ai?"
"Ta?" Nữ nhân kia khẽ nheo mắt, rõ ràng là một khuôn mặt cực kỳ diễm lệ xinh đẹp, vậy mà lại có thể bị nàng ta cười ra một cỗ ác ý.
"Là bà nội thất lạc nhiều năm của ngươi đây!"
Vân Thư Trần trừng lớn mắt, bị giọng điệu của nàng ta làm cho chấn động.
Ngay sau đó, toàn thân nàng nhẹ bẫng, cả người bị Việt Trường Ca nhấc lên, ôm vào lòng, hít lấy hít để, vừa nghẹn ngào thở dài, "Vân Vân nhi đáng thương của ta, ngay cả lão thân ngươi cũng không nhận ra sao? Sao ngươi lại không nhận ra ta chứ!!"
Việt Trường Ca thầm cười khẩy trong lòng: A! Vân tiên tử cũng có ngày này.
Thịt trên má tiểu Vân Vân rất mềm, non như lòng trắng trứng gà, cũng bị người phụ nữ kia hôn tới tấp không chút kiêng dè, sau đó bị bóp đến mức ngũ quan méo mó.
Hi Âm và Nhược Cốc đứng ở cửa thò đầu ra nhìn, rồi lại rụt về, tiện tay che mắt.
Bất lực, tự cầu phúc đi.
Vân Thư Trần bị nàng ta lắc đến choáng váng, sắp không biết trời đất gì nữa. Tuy nhiên, nàng vẫn theo bản năng cho rằng người phụ nữ trước mặt này toàn nói dối, không thể dễ dàng tin tưởng, nàng vùng vẫy, bắt đầu giãy giụa, đáng tiếc tuổi còn nhỏ, sức lực không bằng nữ nhân trưởng thành, cuối cùng thực sự sốt ruột, năm ngón tay xòe ra, hai bàn tay nhỏ vung về phía mặt Việt Trường Ca.
Cố gắng hết sức đánh người mà cũng chẳng đau lắm.
Việt Trường Ca nhướn mày, nắm lấy hai cánh tay nàng nhấc bổng lên, nhìn nàng nhắm chặt mắt giữa không trung, khua khoắng chân tay loạn xạ như một chú thỏ con.
"Ngoan nào, sao còn đánh ta nữa?"
Khanh Chu Tuyết vừa đặt chân lên lớp tuyết mới phủ trên mặt đất của Hạc Y Phong, đã cảm thấy nơi này thật là ồn ào.
Xem ra nàng và họ chơi rất vui vẻ.
Khanh Chu Tuyết cảm thấy an lòng, vừa cởi bỏ chiếc áo choàng dính đầy khí lạnh trên người, treo lên, liền nhìn thấy hai đồ đệ, một lớn một nhỏ, đang run rẩy đứng ở ngoài phòng ngủ.
Bên trong mơ hồ truyền đến một số âm thanh.
"Sư tôn." Nhược Cốc liếc nhìn nàng một cái, rồi cúi đầu xuống. Hi Âm nở một nụ cười gượng gạo: "Việt trưởng lão mới đến không lâu."
Khanh Chu Tuyết gật đầu. Cảm thấy vẻ mặt của các đồ đệ rất kỳ lạ. Nhưng nhất thời không nghĩ ngợi gì thêm, nên không nhận ra điều gì không ổn.
Việt sư thúc...
Chắc là đang chơi với nàng?
Khi Khanh Chu Tuyết mở cửa phòng, đúng lúc trông thấy cục diện xoay chuyển, Vân Thư Trần co một chân lên, đạp thẳng vào mặt Việt Trường Ca. Người kia ôm trán nghiến răng chịu đau, cuối cùng cũng hạ nàng xuống một chút.
Khi cằm nàng đặt lên vai Việt Trường Ca, ánh mắt vừa hay ngước lên, chạm phải Khanh Chu Tuyết đang đứng ở cửa với vẻ mặt khó hiểu.
Vân Thư Trần khẽ giật mình.
Vừa rồi nàng đá người ta, như vậy sẽ bị... Bị tiên tử tỷ tỷ ghét bỏ sao? Sẽ bị vứt bỏ không?
Vân Thư Trần vốn đang thừa thắng xông lên, lại bỗng hoảng hốt, nàng nhíu chặt mày, hít sâu một hơi rồi nín thở, đột nhiên im lặng.
Việt Trường Ca cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vừa định đặt nàng xuống giường, kết quả lại bị nha đầu kia bất ngờ bám chặt lấy y phục.
Đôi mắt nàng không hề động đậy, một tầng sương mỏng ngưng tụ lại, tích tụ trong đáy mắt, nhanh chóng tràn đầy, cuối cùng chớp mắt một cái, hai giọt ngọc trai nhỏ liền từ trên mặt lăn xuống.
Việt Trường Ca toàn thân cứng đờ, hắn cảm giác có nước mắt nóng hổi lăn xuống vai mình, tiếng nức nở nhỏ bé lập tức vang lên.
Nàng cứ như đang ôm phải củ khoai lang nóng, nhưng lúc này Vân Thư Trần bám chặt lấy nàng không buông, khóc càng thêm đáng thương, tiếng khóc cũng càng lúc càng lớn, cuối cùng không biết là bị sặc hay sao mà ho khan một hồi lâu.
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Trong lòng Việt Trường Ca thầm than, xong rồi.
"Gần đây nàng hơi bị cảm lạnh, không thể kích động như vậy."
Khanh Chu Tuyết cuối cùng cũng không nhìn nổi nữa, cau mày bước tới, vỗ vỗ lưng đứa trẻ, đưa tay ra đón lấy. Nàng vừa khóc vừa bám chặt lấy cổ áo Việt Trường Ca, Khanh Chu Tuyết vừa đến, mắt tuy vẫn nhắm nghiền nhưng thân thể lại tự động xoay về phía người kia, không chút do dự.
"Đừng khóc."
Khanh Chu Tuyết thành công gỡ tiểu cô nương khỏi người Việt Trường Ca, ôm vào lòng vuốt ve mái tóc. Nàng nức nở hồi lâu, nước mắt cứ thế rơi lã chã, cả người run rẩy, người không biết còn tưởng nữ nhân xấu xa kia đã đánh nàng một trận.
Việt Trường Ca lúc này đã biến mất không một tiếng động, ngay cả một bóng hình cũng không còn.
"Nàng ta đi rồi."
Khanh Chu Tuyết nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt nàng, dịu dàng dỗ dành, "Còn gì ấm ức nữa không?"
Nước mắt dần dần ngừng lại, yên lặng hơn nhiều. Trong cái đầu nhỏ bé ấy theo bản năng tính toán --- được voi đừng đòi tiên.
Nàng thả lỏng người, nép mình trong mùi hương thoang thoảng trên người Khanh Chu Tuyết, khẽ hít một hơi, giọng nghèn nghẹn nói nhỏ: "Không có."