Nàng luôn có thói quen đưa những tâm đắc mới viết cho đại đồ đệ Bạch Tô xem.
Nhưng đến lúc định gọi nàng thì mới nhớ ra --- đứa nhỏ ấy đã từ biệt nàng xuống núi du ngoạn nhân gian từ một năm trước rồi.
Nàng nói rằng ở lại Thái Sơ Cảnh cũng không thể tu đạo hỏi bệnh, chi bằng đi khắp nơi, xem như hoàn thành tâm nguyện cả đời.
Liễu Tầm Cần đã đồng ý.
Người canh giữ ở cửa bây giờ là nhị sư muội của Bạch Tô, nàng quay đầu nhìn, "Sư tôn, là Khanh trưởng lão cùng với... người kia đến."
Thế là, Linh Tố Phong nghênh đón hai vị khách quý.
Nói chính xác thì, một người đứng, một người nằm ngang --- nằm ngang trong lòng Khanh Chu Tuyết, đã bất tỉnh nhân sự.
Có lẽ cả đời chưa từng chịu ủy khuất thái quá như vậy, khiến cho mối tương tư bao năm giống như mù quáng.
Lúc đó nàng không thể chấp nhận được, vừa khóc vừa mắng "Ta vậy mà lại coi lời ngươi là thật" --- rồi thở không ra hơi, ngất xỉu ngay trước mặt Khanh Chu Tuyết.
"Không sao chứ?" Khanh Chu Tuyết ôm chặt người kia, "Một hơi thở ra cũng không có, thật đáng sợ."
"Chỉ là quá kích động thôi, một lát sẽ tỉnh."
Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, Liễu Tầm Cần lại càng hứng thú với Khanh Chu Tuyết hơn, "Ngươi có thai rồi à?"
Tốt quá. Nàng rất vui lòng được âm thầm tìm hiểu về cách thức sinh sản của tộc Nữ Hi Thị, rốt cuộc có gì khác biệt so với nam nữ, đối với Tu tiên giới mà nói, phương diện này vẫn luôn ít người biết đến.
Đại khái là bởi vì Tiên Ma ít khi qua lại với nhau, cứ gặp mặt là lại thích đánh nhau, hiếm có ma nữ nào có thể bình tĩnh nói chuyện với tiên nhân. Không thể giao tiếp, tự nhiên không thể tìm hiểu.
Trường hợp như Khanh Chu Tuyết này, lại trở thành trường hợp hiếm gặp trong mắt y tu.
"Gần đây chỉ là buồn nôn thôi sao? Kéo dài bao lâu rồi?"
Cơn buồn nôn lại dâng lên cổ họng. Khanh Chu Tuyết vừa định nói, ngón trỏ đã đưa lên che miệng, cứng rắn nuốt xuống.
Thấy vậy, Liễu Tầm Cần bảo nàng ngồi xuống, bắt mạch cho nàng.
Thông thường mà nói, mạch tượng có thai là hoạt mạch, tròn trịa trôi chảy như viên bi lăn.
Nàng sờ nắn một hồi lâu, nhưng chỉ cảm thấy bình thường, không có gì đặc biệt.
Tuy nhiên, việc này thật sự có thể bị chẩn đoán nhầm, thể chất mỗi người mỗi khác. Nàng ấn vào tay nàng ta, nhắm mắt lại, xem xét kỹ lưỡng bên trong cơ thể nàng ta... nhưng quả thật không nhìn ra điều gì bất thường.
Đây là ý gì? Liễu Tầm Cần hơi nhíu mày, chẳng lẽ phương thức song tu khác nhau lại ảnh hưởng đến việc mang thai?
"Không lâu, từ hôm qua."
"Đau đầu chóng mặt?"
Khanh Chu Tuyết quả thật có một chút, khẽ gật đầu.
Liễu Tầm Cần cau mày, "Lần trước ngươi giao hợp là khi nào?"
"Hôm qua."
"Hôm qua?"
Liễu Tầm Cần im lặng, nàng rút tay về, "Nếu không có gì bất ngờ, ngươi hẳn là..."
Khanh Chu Tuyết nghiêm mặt.
Liễu Tầm Cần hơi ngước mắt lên, lạnh nhạt nói:
"Hôm qua uống rượu quá nhiều."
***
Đây không phải lần đầu tiên Khanh Chu Tuyết uống rượu, nhưng lại là lần khiến nàng cảm thấy khó chịu nhất khi thức dậy vào ngày hôm sau. Liễu Tầm Cần nói, có thể là do nàng suy nghĩ lung tung, tâm trạng cũng có thể tác động đến cơ thể, dẫn đến buồn nôn, càng nghĩ càng thấy khó chịu.
Quả nhiên, khi nàng lần nữa bước ra khỏi Linh Tố Phong, cảm thấy đầu óc không còn choáng váng, dạ dày cũng dễ chịu, cả người sảng khoái.
Khanh Chu Tuyết thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ đáng thương người kia bị chuyện này làm cho ngất đi, đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Chuyện này vốn dĩ không có gì đáng ngại.
Tiếc là thân thể nàng ta yếu ớt, không chịu được kích động, đến tối, người vẫn chưa tỉnh, lại còn phát sốt.
Bên ngoài mưa rơi tí tách, gõ vào bệ cửa sổ, trong nhà nếu không thắp đèn thì tối om.
Khanh Chu Tuyết đóng chặt cửa sổ, bưng thuốc quay trở lại.
Nàng đỡ thiếu nữ đang hôn mê dậy, từng thìa từng thìa đút thuốc.
Tỉnh táo lại và suy nghĩ kỹ càng, Khanh Chu Tuyết luôn cảm thấy có gì đó không đúng. "Rốt cuộc ngươi còn có bao nhiêu người nữa", "Ta lại coi lời ngươi là thật sao?" Như vậy là sao?
Chính mình khi nào lừa nàng?
Càng nghĩ, lòng nàng càng lạnh. Vừa rồi Liễu Tầm Cần nói, chỉ một ngày không thể nào nôn đến mức này.
Có phải hiểu lầm gì rồi không?
Vân Thư Trần sốt đến choáng váng, dựa vào người nàng, cuối cùng sau hai ngụm thuốc cũng lấy lại được chút ý thức.
Mờ mịt mở mắt ra, lại nhìn thấy nữ nhân đã mang đến cho tuổi trẻ của nàng đầy thương tổn.
Nàng vừa mới tỉnh, vừa thấy người kia, kinh hãi và tức giận liền đẩy Khanh Chu Tuyết ra, cổ tay Khanh Chu Tuyết hơi lệch đi, may mà vẫn giữ được bát thuốc, nước thuốc bên trong bắn tung tóe, nhưng không đổ ra ngoài.
Thuốc trong bát vẫn còn rất nóng, nếu đổ ra ngoài thì cả hai đều sẽ gặp xui xẻo.
Người kia đặt bát sang một bên, nét mặt hơi nghiêm nghị, "Đừng lộn xộn, không biết mình đang bị sốt sao?"
Đôi mắt kia tuy đang mê man vì sốt, nhưng khi nhìn vào Khanh Chu Tuyết, lại đột nhiên trở nên sắc bén hơn rất nhiều, nàng cố gắng chống đỡ ngồi dậy, "Ngươi..."
Khanh Chu Tuyết giơ một ngón tay lên, chặn môi nàng lại, nói trước, "Không có thai, là ta đã nghĩ nhiều rồi."
Tuy nhiên, lời nói đó cũng không làm dịu đi tình hình là bao.
Hình như nàng dùng hết sức lực đẩy người kia ra, khiến nàng ta va vào thành giường. Khanh Chu Tuyết chống tay lên giường, kinh ngạc nhìn nàng.
Gương mặt ấy vẫn còn phảng phất nét ngây thơ của thiếu nữ, lại thêm nét mặt vốn dịu dàng như nước, cho dù có tức giận đến cực điểm cũng không đến nỗi quá đáng sợ.
Thế nhưng Khanh Chu Tuyết lại vô cớ cảm thấy một loại áp lực.
Bởi vì nàng ta nhìn nàng chằm chằm một lúc lâu, bỗng nhiên nở nụ cười.
Trong ký ức hình như không có nhiều hồi ức về Vân Thư Trần nổi giận, nhưng Khanh Chu Tuyết nhớ rõ ràng, khi sư tôn tâm trạng cực kỳ không tốt, đại khái là bị chọc tức đến đau gan, ngược lại sẽ cười.
"Trước đó là nói ---"
Miệng bị một bàn tay bịt kín.
Ngay sau đó, nụ hôn rơi xuống trán nàng, lướt qua lông mày, áp lên hàng mi.
"Ngươi cho rằng ta dễ lừa gạt sao?"
"Chỉ cần có "khả năng" này, lẽ nào dám nói không liên quan gì sao?"
Vài giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống bên tóc mai, nàng ta vừa run rẩy hôn nàng, vừa thì thầm, "Người đó là ai? Đạo lữ trước đây thì thôi vậy, tại sao người khác cũng có thể nhanh hơn ta một bước?"
Khanh Chu Tuyết nắm lấy cổ tay Vân Thư Trần, nhắm chặt mắt, ra hiệu cho nàng ta buông tay đang bịt miệng mình ra.
Không phải đang hỏi nàng sao? Làm sao nói được như vậy chứ.
"Sao ngươi không nói?"
Làm sao nói được chứ?
Lợi dụng lúc nàng ta hơi thả lỏng tay, Khanh Chu Tuyết rốt cuộc cũng có thể nghiêng đầu sang một bên theo cách không kích động đến nàng ta, kết quả còn chưa kịp mở miệng đã lại bị bịt chặt một lần nữa.
Lần này còn bịt kín hơn cả trước.
Ánh mắt nàng ta dần lạnh lẽo, hai má ửng đỏ, "Chẳng lẽ căn bản là khinh thường nói cho ta biết sao?"
Muốn ta nói như thế nào đây!
Khanh Chu Tuyết cuối cùng không còn cách nào khác, dùng sức kéo mạnh tay kia ra, thở ra một hơi dài, thẳng lưng lên, một tay ấn chặt hai vai Vân Thư Trần.
"Sao có thể có người khác?"
Nàng đưa tay lên, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt người kia, giọng nói dịu dàng, "Đừng khóc. Chỉ có mình ngươi thôi."
Không khí lại một lần nữa chìm vào yên lặng, chỉ còn lại tiếng nấc nghẹn ngào khe khẽ.
"Không tin."
Nàng tức giận hất tay áo lên, gạt tay Khanh Chu Tuyết ra, từng chút một thấm vào khóe mắt, cố gắng lau sạch khuôn mặt lem luốc.
Những lời đường mật này nàng đã thấy nhiều trong thoại bản rồi. Trước tiên dỗ dành một người, sau đó lại muốn lừa gạt người khác, chẳng qua là cưỡi lừa tìm ngựa mà thôi.
Lời này nói ra thật dễ dàng, càng làm nổi bật lên sự thối nát đến tận xương tủy của kẻ này.
Trong lòng nàng vừa oán thầm, vừa cụp mắt xuống lau nước mắt. Nàng cảm thấy xấu hổ vì trước đây mình đã cố gắng tô vẽ cho sư tôn như thế nào.
Thì ra không phải cứ làm sư tôn thì nhất định sẽ quang minh lỗi lạc!
Giờ còn tức đến nỗi đổ bệnh, đầu đau như muốn nứt ra.
Nàng càng cảm thấy không đáng cho bản thân mình.
Chậm rãi lau nước mắt, cố gắng hàn gắn tâm hồn tan vỡ.
Nhưng cơn đau đầu ngày càng dữ dội, gần như không thể chịu đựng nổi.
Chuyện này giống như một cú đánh trời giáng, khiến tảng đá kìm nén mọi thứ trong lòng vỡ ra một góc.
Ký ức... Chợt ùa về.
Tay áo lau nước mắt của Vân Thư Trần khựng lại, nàng cứng đờ tại chỗ.
Nàng ôm lấy trán, vô số ký ức từ cổ chí kim như đàn cá rơi xuống mặt hồ, cứ thế lặn sâu xuống.
Khanh Chu Tuyết đang chống trán, khổ sở suy nghĩ xem nên mở lời thế nào, hoàn toàn không nhận ra sắc mặt Vân Thư Trần dần trở nên vô cùng khác lạ.
"Chuyện này cũng không biết nên nói ra sao." Khanh Chu Tuyết nhẹ giọng nói.
Những ký ức liên quan đến huyết mạch Ma vực, giá như nàng ta có thể tự mình nhớ lại thì tốt rồi.
Trước đây không thể nói với nàng ta quá nhiều, bởi vì Vân Thư Trần khi còn nhỏ, mỗi lần nghĩ đến chuyện này đều đau đầu đến mức không ngủ được.
"Ngày Tết Nguyên Tiêu hôm đó, ngươi và ta song tu, quả thực có khả năng mang thai."
"... Ta không biết ngươi đang nói gì, ta chưa từng song tu với ngươi."
Không hiểu sao, người kia bỗng dưng nín khóc, đôi mắt cụp xuống vẻ ngoan ngoãn, chậm rãi buông tay áo đang lau nước mắt.
Khanh Chu Tuyết khựng người, bỗng cảm thấy lúng túng, "..."
"Có lẽ hiểu lầm là ở chỗ này."
Nàng khẽ ho một tiếng, lại nhẹ nhàng xoa đầu Trần nhi, "Mà ta lầm tưởng là đã song tu với ngươi rồi. Ngươi hẳn là đã hiểu rõ rồi chứ."
Thiếu nữ ngoan ngoãn gật đầu.
Hửm?
Còn tưởng rằng sẽ khóc rất lâu, sao đột nhiên lại hiểu chuyện như vậy.
Khanh Chu Tuyết đang nghi hoặc thì Vân Thư Trần nhẹ nhàng lên tiếng, "Sư tôn. Ta mệt rồi, hơn nữa còn đang sốt, nghỉ ngơi được không?"
Không hiểu sao, Khanh Chu Tuyết lại nghe ra trong tiếng gọi "Sư tôn" kia một tia cười lạnh, dường như đang chế giễu.
Sống lưng lạnh toát.
Nàng tạm thời không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng cô nương này vẫn còn đang giận dỗi.
Hôm nay nàng ta vẫn còn sốt, lại là ban đêm, vẫn nên nghỉ ngơi sớm thì hơn.
Bưng bát lên, như thường lệ cho nàng ta uống thuốc.
Khanh Chu Tuyết vẫn chưa ngủ say, chăm sóc tình hình của Vân Thư Trần suốt đêm, cho đến khi trời sáng, cơn sốt cao cuối cùng cũng lui xuống.
Lúc này Vân Thư Trần nhắm hai mắt, trông ngủ rất say. Khanh Chu Tuyết khi đứng dậy, nhìn thoáng qua thiếu nữ có dung nhan ngủ yên bình, đắp lại góc chăn cho nàng ta. Sau đó như thường lệ, thay một bộ y phục, chuẩn bị đến chủ phong tham gia buổi họp sáng.
Tiếng đẩy cửa, tiếng bước chân, dần dần đi xa.
Chờ đến khi không nghe thấy một tiếng động nào nữa.
Vân Thư Trần từ trong giấc ngủ giả vờ mở mắt ra, nàng gắng gượng dậy với thân thể vừa khỏi bệnh, nhịn xuống sự lúng túng, lập tức thu dọn hành lý khắp phòng.
Ngẫm lại mười sáu năm nay, nàng gọi Khanh Chu Tuyết mười hai năm sư tôn, lại suýt nữa nhận Việt Trường Ca làm bà nội, học luyện đan trước mặt Liễu Tầm Cần bị nổ một mặt tro lò. Mấy vị sư huynh khác tuy không tới gần nàng, nhưng đều đứng xem trò cười.
Hàng ngày lại càng thêm được chiều chuộng mà sinh kiêu, hễ không vừa ý là khóc.
Kinh khủng hơn là, hiện giờ nàng cùng đám tiểu bối của cả Hoàng Chung Phong lẫn Linh Tố Phong đều lẫn lộn cực kỳ thân thiết.
Năm đó cùng bọn họ nghiên cứu mấy cuốn thoại bản dâm ô do một nữ nhân chết tiệt nào đó viết, quả thật là khí phách ngút trời, hào khí ngất mây.
Sau này còn mặt mũi nào sống ở Thái Sơ Cảnh nữa?
Vân Thư Trần nghĩ đến đây, càng thêm tuyệt vọng, cảm giác mất mặt này tựa như núi Thái Sơn sụp đổ, khí thế kinh thiên động địa.