Không có động tĩnh.
"Sư tôn?"
Vẫn không có động tĩnh.
Vạn núi trùng trùng điệp điệp, mây tầng tầng lớp lớp, ráng chiều huyền bí diễm lệ. Đáng tiếc cảnh sắc tuyệt vời như vậy, hai người đứng trên đỉnh núi lại không có tâm trạng thưởng thức.
Đỉnh Nhất Mộng Nhai.
Thiếu nữ áo tím khoanh tay đứng đó, nhìn dải lụa đỏ bay phấp phới trên đỉnh Hoàng Chung Phong, không nhúc nhích, tựa như một pho tượng.
Trước mặt nàng là ánh sáng ráng chiều, sau lưng là bóng tối vô tận. Toàn thân toát lên vẻ lạnh lùng, cô độc.
Từ khi nhìn thấy dải lụa đỏ bay phấp phới trên không trung Thái Sơ Cảnh, từ khi không bước chân ra khỏi cửa suốt một ngày, từ khi biết được nàng nói mớ ban đêm đã... bại lộ tất cả, Khanh Chu Tuyết nhẫn nại phối hợp với nàng thật lâu ---
Vân Thư Trần vẫn luôn đứng ở chỗ này, gần như không hề nhúc nhích.
Bạch y tiên nữ đứng sau lưng nàng, khẽ nhếch môi cười, nhưng nụ cười trên mặt còn chưa kịp đông cứng lại thì Vân Thư Trần nghiêng mặt, ánh mắt u u liếc nhìn nàng.
Nụ cười kia liền tắt ngúm.
Sắc mặt nàng ta trở nên bình thản, không chút biểu cảm, tự mang theo một vẻ lạnh lùng.
Khanh Chu Tuyết thản nhiên dời mắt, nhìn về phía dãy núi xa xa, lông mày nàng thậm chí còn hơi nhíu lại vì cố nhịn cười, trông như đang trầm tư suy nghĩ.
Vân Thư Trần quay lại, cụp mắt nói, "Muốn cười thì cười. Nhịn làm gì."
Người kia thật sự nghe lời, một tiếng cười khẽ liền từ khe môi thoát ra.
Vân Thư Trần thực sự bị chọc tức, nàng chưa từng thấy khúc gỗ ngày thường chẳng hề biết hài hước này lại cười vui vẻ như vậy. Cứ như là tình căn đã...
Ồ, quả thật là đầy đủ rồi.
Không thiếu tình căn, nhưng có lẽ hơi thiếu tâm nhãn.
Khanh Chu Tuyết cười xong, an ủi nàng, "Biết người nhớ lại chuyện này, rất nhiều lão đệ tử đều rất vui mừng. Dưới dải lụa đỏ kia, rất nhiều người đều đang chúc mừng Hạc Y Phong. Sao lại có thể cười nhạo?"
Vân Thư Trần không muốn nói chuyện.
"Năm đó người ở trong trận chiến mà ngã xuống," nụ cười trên mặt Khanh Chu Tuyết dần dần nhạt đi, nàng dừng một chút, "Bọn họ... Ta, đều cho rằng đó chính là vĩnh biệt. Nay chân chính phong chủ Hạc Y Phong một sớm trở về, chúng vọng sở quy, mọi người đều rất vui mừng."
Ngón trỏ Vân Thư Trần khẽ động, nàng vừa mới đưa tay chạm vào, lại bị một bàn tay khác nắm chặt.
"Những năm này, ta chưa từng không lo sợ." Khanh Chu Tuyết nghiêm túc nói, "Sợ tìm không được người, lại sợ người không nhận ra ta. Nếu lại đánh mất một lần nữa, ta thật sự không biết phải đi nơi nào tìm kiếm."
Vân Thư Trần nhìn vào mắt nàng. Đôi mắt ấy vẫn là một màu đen láy trong veo, có những cảm xúc... Ví như một chút lo lắng, chín phần may mắn đều được phản chiếu rất rõ ràng trong đó.
Khanh nhi không phải là người thích đa sầu đa cảm, suy nghĩ chuyện cũ.
Vì sao giọng điệu lại hạ thấp xuống nhiều như vậy?
Vân Thư Trần dường như đã hiểu ra điều gì đó, nàng yên lặng nhìn nàng ta một lúc lâu, rồi dời mắt đi.
Chuyện cũ nếu cứ nhất quyết phải nhắc lại, thì giống như thanh kiếm đã bị bỏ đi kia, vết rỉ sét, vết máu loang lổ. Nàng yêu Khanh Khanh, cũng từng oán, từng đau lòng cho người kia, cũng lại có chút hận. Nhưng đợi đến khi chuyện cũ theo gió bay đi, vượt qua ngàn núi tuyết chiều, giờ đây nhìn lại, dường như không còn mang theo sự phức tạp của ngày xưa... Ở bên nàng ta, vẫn là rất vui vẻ. Niềm vui vẻ giản đơn như vậy.
Trước mắt bình an vui vẻ là tốt rồi. Vân Thư Trần không muốn để nàng ta nhớ lại những lo sợ trước kia, nàng suy nghĩ một lát, mở miệng nói với giọng điệu nhẹ nhàng hơn một chút.
"Sợ ta sẽ đi?"
Quả nhiên, Khanh Chu Tuyết gật đầu.
"Sợ cũng vô dụng, dù sao cũng phải đi. Ta hiện tại ở lại nơi này thực sự phiền não."
"Chỉ bất quá ---"
Nàng nghiêng người, mày liễu hơi cong, cười khẽ, "Sao có thể chỉ mình ta xuống núi chịu khổ, tự nhiên là phải mang theo ngươi."
Khanh Chu Tuyết dường như muốn nói gì đó, Vân Thư Trần hướng nàng chậm rãi bước tới một bước, giày khẽ gõ lên vách đá một tiếng vang nhỏ.
Nàng đưa tay vuốt lên vai nàng ta, ngẩng đầu, cố gắng dùng khí thế để bù đắp cho sự chênh lệch về chiều cao.
Nếu có thể đi, Khanh Chu Tuyết đã sớm nộp đơn từ chức tạm thời, cùng nàng vân du tứ hải cũng là một chuyện tốt đẹp.
Tiếc là...
"Đại hội Vấn Tiên khóa mới sắp được tổ chức rồi."
Khanh Chu Tuyết bất đắc dĩ cười cười, "Ta còn có hai đồ đệ, tổng không thể để các nàng ở Hạc Y Phong tự sinh tự diệt được."
Vân Thư Trần nghẹn họng, nàng vội vàng lấy tay bấm đốt ngón tay tính toán, đại hội Vấn Tiên khóa tới còn năm mươi năm nữa, nếu nàng theo Khanh Chu Tuyết ở lại trên núi, chẳng phải là còn phải chịu đựng năm mươi năm xấu hổ này sao?
Có thể nhịn đến lúc đó, cũng đã không còn xấu hổ nữa rồi.
Quen rồi.
Vân Thư Trần xoa trán, nhất thời đau đầu.
Đối với chuyện này, nàng ngoài việc nghĩ đến đuổi hai tên xui xẻo kia ra khỏi sư môn, còn chưa nghĩ ra biện pháp ôn hòa thỏa đáng hơn.
Hai người nói chuyện này cả đêm, cuối cùng Khanh Chu Tuyết quyết định mang theo cả đồ đệ. Vừa hay có thể nhân tiện giải quyết luôn việc rèn luyện của hai người kia, một công đôi việc.
Vân Thư Trần chê bai ừ một tiếng.
Từ khi Hi Âm biết có thể cùng sư tỷ và sư tôn ra ngoài, nàng vui mừng nhảy cẫng lên. Nhanh chóng thu dọn hành lý xong, thậm chí còn nhanh hơn cả Vân Thư Trần.
"Ngươi có thể tưởng tượng được không!" Hi Âm dùng sức lắc Nhược Cốc, hệt như một con sói con đói khát tám trăm năm nhìn thấy thịt tươi, "Nữ nhân ngày nào cũng ép người ta luyện kiếm, mưa gió không ngại, quanh năm không nghỉ kia vậy mà lại cho chúng ta xuống núi chơi? Ta nhất định là bị ngột ngạt trên đỉnh núi đến phát điên rồi!"
Nhược Cốc chặn miệng nàng, "Ngươi đừng có gào lên nữa, cẩn thận sư tôn nghe thấy. Đến lúc đó người không dẫn ngươi đi đâu."
Thực ra sư tôn của các nàng tuy rằng tuổi đã quá trăm, nhưng tai vẫn thính mắt vẫn tinh, chút động tĩnh này cách trăm trượng vẫn nghe rất rõ ràng.
Vân Thư Trần đang mở cửa tủ quần áo, kiểm kê từng món đồ một, bảo Khanh Chu Tuyết thu dọn vào nhẫn trữ vật, nghe thấy tiếng kinh hô của Hi Âm, không nhịn được nói, "Ngày thường trong lòng đồ đệ ngươi chính là hình tượng như vậy sao?"
"Như vậy cũng không tệ." Khanh Chu Tuyết như có điều suy nghĩ, "Nếu đối xử với các nàng quá tốt, sẽ giống như người lúc đó, lười luyện kiếm, lười tu hành, hơi mệt một chút là có thể làm nũng trong lòng ta nửa ngày."
"... Câm miệng."
Vân Thư Trần không khỏi nhớ tới câu cổ ngữ "Từ mẫu nhiều bại nữ*", trong lòng nàng kinh hãi, thân thể cũng vô thức hơi nghiêng sang một bên.
(*Mẹ hiền thường sinh con hư.)
"Có gì mà phải xấu hổ."
Khanh Chu Tuyết nói, "Ta còn là do người nhìn lớn lên đây."
"Sao có thể giống nhau được." Vân Thư Trần biết nàng xưa nay không có gì gọi là liêm sỉ, vì vậy chỉ thở dài một tiếng, lười phí lời với nàng.
"Sư tôn!"
Cửa sổ bị người ta đẩy ra một góc, một con mèo được giơ lên, nhét vào trong. Hi Âm tò mò hỏi, "Sư tôn, Tiểu Cẩm có thể mang đi không ạ?"
"..."
"Không cần." Vân Thư Trần xoa xoa mi tâm, nhanh chóng đáp, "Gửi nuôi ở chỗ Chu trưởng lão."
Hi Âm ngẩn người, "A, sư muội... À không, sư tổ người cũng đi lịch luyện sao?" Giọng nàng nhỏ dần, gần như không nghe thấy, "Sư tổ, người muốn cùng chúng ta đi đại hội Vấn Tiên sao?"
Vân Thư Trần mặt không cảm xúc, lấy đầu ngón tay chấm vào mặt trà, dính một giọt nước, cong ngón tay búng nhẹ ra ngoài cửa sổ.
Một giọt nước trà bắn về phía nàng.
Hi Âm trúng ngay trán, nàng ôm trán kêu lên một tiếng, bế mèo con xuống, cửa sổ lập tức đóng lại.
"Nàng ta thật quá đáng."
Hi Âm hít một hơi vào Tiểu Cẩm, cong mi mắt, vừa đi vừa cười không biết sống chết nói, "Nhưng mà nghĩ đến ha ha ha... Cái đồ kiêu căng đó chính là Thái Sơ Cảnh vị Vân trưởng lão phong hoa tuyệt đại trong truyền thuyết kia, ta thật sự ha ha ha... Rõ ràng là cùng họ, sư tôn lại đối xử tốt với nàng ta như vậy, ta thế mà chưa từng hoài nghi ha ha ha..."
Tiểu Cẩm nằm trong lòng nàng, dường như tán đồng kêu meo một tiếng.
Trong phòng.
Tách trà lại xuất hiện thêm một vết nứt.
Khanh Chu Tuyết vội vàng cầm lấy tách trà, đặt sang một bên, thuận thế liếc nhìn sắc mặt Vân Thư Trần, không khỏi an ủi, "Đừng giận, ngày mai ta phạt đứa nhỏ đó chép kinh, tội bất kính trưởng bối."
Tay Vân Thư Trần hơi khựng lại, lạnh mặt tiếp tục tính toán hành lý, "Không cần. Ta cũng không đến mức chấp nhặt với hài tử."
Qua một lúc lâu.
"... Chép một trăm lần."
***
Giữa trưa, là khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm hoi của một vị chưởng môn.
Lâm Tầm Chân bận rộn cả buổi sáng, mỗi lúc này đều cảm thấy hơi buồn ngủ. Nàng bèn nhắm mắt lại, ngồi trên ghế chưởng môn, nhẹ nhàng vuốt ve thanh kiếm không mũi kia.
Nàng không phải là kiếm tu, vậy mà lại nắm giữ quyền lực này. Năm đó tuy ngày đêm quan sát bên cạnh chưởng môn sư thúc, nhưng khi thật sự một mình gánh vác trọng trách này, mới biết rằng, những việc này vất vả hơn nhiều so với khi đứng ngoài nhìn.
Nhưng cũng may, nàng đối với việc tu hành lại không nhiệt tình bằng việc chưởng quản tông môn, người ta luôn phải làm những việc mình phù hợp, mới không uổng phí một kiếp người. Tình hình hiện nay, cũng không cần nàng có tu vi chí cao.
Trong môn phái, Khanh sư muội có thể làm lưỡi dao sắc bén trấn giữ tông môn, chấn nhiếp bát phương xâm phạm.
Có nàng ta ở đó, Lâm Tầm Chân rất yên tâm.
Thế nhưng hôm nay lại nhận được một bức thư tay của Khanh Chu Tuyết. Nói là muốn dẫn đồ nhi cùng Vân sư thúc cùng nhau xuống núi vân du, lần này có thể đi lâu một chút.
Lâm Tầm Chân thở dài, đoán chừng vân du là giả. Hôm qua nàng mới cùng Việt Trường Ca tâm sự mỏng mềm, vất vả lắm mới khiến vị tổ tông này gỡ xuống tấm biểu ngữ kia.
Quả nhiên, Vân sư thúc là chịu không nổi nàng ta rồi.
Nàng suy nghĩ một chút, cũng tốt.
Gần đây Thái Sơ Cảnh thái bình, Khanh Chu Tuyết đã quét sạch mối đe dọa từ yêu thú xung quanh quá mức, như vậy dễ khiến đệ tử tông môn trở nên yếu kém.
Nàng ta đi vân du, vừa hay lại trống ra một số nhiệm vụ rèn luyện.
Lâm chưởng môn vui vẻ đồng ý việc này, đặc biệt viết thư hồi âm.
Kết quả không lâu sau, nàng lại nhận được một phong thư từ chức đầy hoa mỹ của Việt trưởng lão.
Vị sư thúc này tuy hành sự phóng túng không kiêng dè, nhưng quả thật rất có trình độ.
Thậm chí còn làm ra một bài văn biền ngẫu tình cảm chân thành gửi cho nàng.
Lâm Tầm Chân đọc đến mức hơi đau đầu, chỉ thấy trong khe chữ tầng tầng lớp lớp viết "Vì sợ bị trả thù sau này, ta chuẩn bị ra ngoài chơi vài năm để bảo toàn tính mạng, tiểu sư điệt giang hồ tái kiến" mấy chữ to chân thành.
Vị chưởng môn tay cầm bút khẽ run, nghĩ đến việc Thái Sơ Cảnh quả thực cần yên tĩnh một chút, liền phê chuẩn cho nàng ta nghỉ.
Cứ tưởng mọi chuyện đến đây là kết thúc.
Kết quả là Lâm Tầm Chân vẫn còn quá ngây thơ.
Nửa đêm, nàng lại nhận được một phong thư từ chức.
Mở ra xem, nét chữ có chút lộn xộn, dường như là do Việt trưởng lão tự tay viết, nhưng danh nghĩa lại là do Liễu trưởng lão gửi đến.
Lâm Tầm Chân nhíu mày xem từ đầu đến cuối, càng xem càng thấy quen thuộc, nàng chắc chắn phần lớn phía trước là do Việt Trường Ca viết, trưởng lão Liễu chỉ lạnh lùng ký tên ở cuối thư để bày tỏ sự đồng ý.
"..."
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, bốn vị trưởng lão đã rời đi. Vân Thư Trần và Khanh Chu Tuyết thì không nói làm gì, Liễu sư thúc thì liên quan gì đến nàng ta?
... Chẳng lẽ là chê tiền lương tháng thấp, cùng nhau thông đồng đình công?
Vị chưởng môn chìm vào trầm tư.
***
Đêm đó, trăng đen gió lớn.
Việt Trường Ca thu xếp hành lý xong, kéo Liễu Tầm Cần hùng hổ xuống núi.
Liễu Tầm Cần đồng ý cùng nàng đi lấy một viên yêu đan để luyện đan, vốn không định ở bên ngoài lâu, có lẽ chỉ vài ngày là sẽ quay về.
Nhưng đã cùng nàng xuống núi, khó tránh khỏi việc đồng hành cùng nhau.
Việt Trường Ca mặc một thân hắc y, thậm chí còn đeo một lớp khăn đen che mặt --- rõ ràng đây là địa bàn của Thái Sơ Cảnh, nàng lại ăn mặc như thể muốn đi cướp bóc.
Liễu Tầm Cần có chút không nỡ nhìn thẳng, thu hồi ánh mắt, ánh mắt nhàn nhạt liếc về phía trước.
Thực ra rất nhiều lúc, nàng cũng không biết sư muội đang nghĩ gì.
Việt Trường Ca lại một đường thở dài, "Bảo ngươi thay bộ y phục màu nhạt hơn một chút, nếu ta bị ả kia ám sát --- Liễu Tầm Cần, ta làm quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi."
Vừa dứt lời.
Bỗng nhiên có một bóng trắng toát lóe lên trong bóng tối, một lát sau lại biến mất không thấy.
"..."
Việt Trường Ca theo bản năng lùi lại một bước, nàng nắm chặt lấy người bên cạnh, giọng nói có chút run rẩy, "Nơi này hình như là nghĩa địa. Chân ta... Đang giẫm lên thứ gì đó... nó... nó động đậy?!"
"Tránh ra." Giọng nói lạnh nhạt như sương.
Việt Trường Ca khẽ hít vào một hơi, uất ức nói, "Ngươi sao đột nhiên hung dữ với ta?"
"...Cái mà ngươi đang giẫm lên," Liễu Tầm Cần nhịn không được nói, "Là chân ta."
Nữ nhân kia lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng bước sang một bên, quay đầu cười nói, "Nói sớm đi, hù chết ta rồi. Mấy thứ quỷ vật này tuy không lợi hại gì, nhưng dung mạo thật sự xấu xí, gặp phải chung quy là xui xẻo."
Nhưng không biết vì sao, lúc Việt Trường Ca quay người lại, lại thấy sắc mặt Liễu Tầm Cần hơi sững lại.
"Sao vậy?"
Nàng khẽ liếc mắt, nhanh chóng nhìn về phía đó. Sau khi nhìn rõ mọi thứ, sắc mặt Việt Trường Ca bỗng chốc tái nhợt, lại một lần nữa nắm chặt lấy Liễu Tầm Cần.
Thì ra thứ màu trắng lúc nãy nhìn thấy không phải là hoa mắt.
Màn sương đêm tan đi, dần dần lộ ra bóng người.
Khanh Chu Tuyết và Vân Thư Trần, dẫn theo hai đồ đệ, đang trừng mắt nhìn họ, dường như là tình cờ gặp phải.
Việt Trường Ca và Vân Thư Trần bốn mắt nhìn nhau.
Một lúc lâu sau, nàng khẽ ho một tiếng:
"Ngươi... cũng xuống núi rồi sao?"
Cùng với một tiếng cười lạnh của nữ nhân đối diện.
Bầu không khí bỗng trở nên ngượng ngùng.