Mục lục
Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Nghìn Tầng Cạm Bẫy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Việt Trường Ca tựa người vào chiếc bàn vuông, nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt, vốn định buổi trưa chợp mắt một chút, kết quả còn chưa kịp nhắm mắt đã bị một đạo truyền âm làm cho tỉnh giấc.

"Ngươi có một đồ đệ rơi xuống núi của ta rồi."

Giọng nói này đương nhiên là của vị Liễu sư tỷ thân yêu của nàng.

Việt Trường Ca ngáp một cái, lười biếng nói, "Vậy thì ngươi đưa lại cho ta đi."

"... Không rảnh." Giọng nói kia im lặng một lát, "Đúng rồi, Vân Thư Trần nàng ta cũng muốn đến chỗ ngươi ở. Nói là chơi thân với đồ đệ của ngươi."

Việt Trường Ca đột nhiên mở to mắt, tinh thần tỉnh táo hẳn lên --- đồ đệ còn có bản lĩnh này? Trước đây sao không phát hiện ra?

Không lâu sau, Vân Thư Trần và Mộ Dung An, quả nhiên đến Hoàng Chung Phong --- cuối cùng vẫn là Liễu Tầm Cần sai đồ đệ đưa tới.

Hoàng Chung Phong cũng không có gì đặc biệt khác, chủ yếu là người đông vui nhộn nhịp. Vân Thư Trần ở Hạc Y Phong quen yên tĩnh rồi, còn chưa từng thấy tiên phong nào có hơi thở phàm tục như vậy.

"Việt trưởng lão."

Vân Thư Trần khẽ gật đầu, ánh mắt không rời khỏi nàng.

Việt Trường Ca vội vàng rót trà cho nàng ta, ngón tay vừa chạm vào quai ấm, bỗng cảm thấy không đúng.

Nàng khách sáo với một tiểu đệ tử làm gì, còn không nhân lúc nàng ta chưa nhớ ra, hảo hảo "chà đạp" một phen.

Việt Trường Ca khẽ cười thầm trong lòng, một tay chống cằm, "A, nhìn trời đất trong xanh này, vạn dặm không mây, gió nhẹ thoảng qua..."

Nàng khép lại cuốn sách trong tay, nâng cằm Vân Thư Trần lên, cười khẽ:

"Sao tiểu cô nương này lại mang vẻ mặt sầu muộn, đứng trên vách núi như đá vọng thê vậy?"

Thiếu nữ trước mặt quay mặt đi, sau đó dùng sức ngẩng lên, trừng mắt nhìn nàng, giận dỗi, "Người đừng nói bậy."

"Sư tôn, người đừng trêu chọc cô nương trẻ tuổi. Người không thể chân trong chân ngoài với Liễu sư thúc." Mộ Dung An nghiêm nghị khuyên nhủ.

"Liễu Tầm Cần?" Việt Trường Ca lười biếng nói: "Nàng không xứng với một nữ nhân cao quý như bản toạ. Sau này đừng nhắc đến nàng trước mặt ta."

"Sư tôn, người đừng tự sa ngã." Mộ Dung An nghiêm túc nói, "Đại sư tỷ nói, thất bại là mẹ thành công."

Cuốn sách được nâng lên, gõ vào đầu đệ tử.

Vân Thư Trần đưa một tay lên, khẽ che mặt, nhưng ánh mắt lại động đậy, lông mày nhướng lên, "Việt trưởng lão thích Liễu trưởng lão sao?"

Việt Trường Ca thấy tình hình không ổn, vội vàng liếc mắt ra hiệu cho đồ đệ, "Vì kẻ này muốn ở lại, hai người cứ tự nhiên chơi đùa, đừng làm phiền ta thanh tịnh."

Vân Thư Trần bỗng nhiên cảm thấy --- thì ra người này cũng giống như ta.

Không muốn người ngoài lấy những chuyện này ra làm trò cười, nếu không sẽ xấu hổ.

Xấu hổ sẽ muốn chạy trốn.

Mộ Dung An thở dài, nàng nhìn Vân Thư Trần đang ngồi, "Vì về sau đều là bằng hữu rồi, vậy ta có thể gọi ngươi là Vân Vân được không?"

"Không được."

Vân Thư Trần khó chịu rùng mình một cái, lát sau lại lập tức đổi ý, "Được."

Mộ Dung An nghi ngờ, "Hả?"

"Nếu ngươi nhìn thấy một," Vân Thư Trần suy nghĩ một chút, quay đầu lại mỉm cười với nàng ta, "Vị tiên tử áo trắng đến tìm ta. Ngươi hãy gọi ta như vậy, được không?"

Mộ Dung An càng thêm nghi ngờ, "Khanh trưởng lão sao? Được rồi."

"Còn nữa, ngươi không được nói cho nàng biết."

***

Mộ Dung An đưa cho Vân Thư Trần thưởng thức đại tác của Việt trưởng lão.

Hiện nay những quyển thoại bản lưu truyền trên thị trường, quả thật kém sắc hơn vài phần. Có một số bản thảo "không thể truyền ra ngoài", chỉ có thể xem được ở Hoàng Chung Phong.

Lúc mới đến Vân Thư Trần còn chưa cảm thấy gì, kết quả sau khi xem lướt qua vài quyển, lập tức rơi vào vực sâu của thoại bản.

Nàng xem đến mức cắn môi dưới, nhịn không được đưa ra xa một chút: "Người viết những thứ này ngày thường rốt cuộc... Rốt cuộc có bao nhiêu đoạn phong lưu vận sự? Tại sao nàng ta lại hiểu rõ như vậy?"

Mộ Dung An lại không cảm thấy xấu hổ, nàng thản nhiên nói, "Ngươi suy nghĩ nhiều rồi. Sư tôn người không gần nữ sắc."

Vân Thư Trần càng kinh ngạc, "Không gần nữ sắc?"

"Không nói về nàng ta nữa, xem sách đi."

Mộ Dung An lắc đầu, lại đưa cho nàng hai quyển 《Dĩ hạ phạm thượng》, 《Dĩ hạ phạm thượng (tái bản) 》.

"Đây là kinh điển của hệ liệt sư đồ, tương đối cấm kỵ bối đức, đại sư tỷ nói, đây là tác phẩm đỉnh cao của sư tôn."

Cấm kỵ.

Hai chữ đó như thiêu đốt nàng.

Vân Thư Trần bất giác nắm chặt vạt áo, "Như vậy... Thật sự là trái luân thường đạo lý sao?"

Mộ Dung An gật đầu, "Đúng vậy. Sư trưởng nuôi nấng ngươi nhiều năm, giống như người thân, phần lớn mọi người khó mà chấp nhận loại tình cảm này. Nhưng mà chỉ là chuyện trong sách thôi, cần gì phải nghiêm túc vậy, xem cho vui là được rồi."

Vân Thư Trần ừ một tiếng, nàng sờ lên quyển thoại bản cũ kỹ kia, lại cảm thấy nó nóng rực.

Tim đập thình thịch.

Nàng căn bản không cần mở ra, đã ngầm hiểu được loại ràng buộc cấm kỵ này.

Giống như bị dây lụa siết chặt cổ, khó chịu, giãy giụa, nhưng lại yêu thích không buông tay, cam tâm tình nguyện hưởng thụ niềm vui sướng đến nghẹt thở trong đó.

Vân Thư Trần đọc sách rất nhanh, liếc mắt một cái đọc được mười dòng, như thể sợ người khác giành mất, nhưng nàng lại thưởng thức rất tỉ mỉ.

Sư tôn.

Nàng rất muốn gặp người.

Như vậy, như vậy, giống như những gì được viết trong này.

Hơi thở nghẹn lại trong cổ họng, nàng nhìn thẳng vào suy nghĩ của mình, bản thân lúc này giống như một đóa sen, thanh tao, xinh đẹp dưới nước, nhưng gốc rễ lại toàn là bùn nhơ nhớp.

Không biết vì sao, nàng lại không hề cảm thấy hổ thẹn vì điều này.

Có vài thứ, càng dơ bẩn, lại càng đẹp đến nao lòng.

Vân Thư Trần suy nghĩ một lát, trong lòng bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng.

***

Một đêm tuyết rơi, Khanh Chu Tuyết đến thăm Hoàng Chung Phong mà không kinh động đến bất kỳ ai.

Nàng khẽ nhíu mày, lần theo hơi thở của Vân Thư Trần, một đường tìm kiếm.

Cuối cùng, sau khi nhẹ nhàng mở một cánh cửa sổ không khóa, nàng tìm thấy một cô nương trẻ tuổi không về nhà ngủ đêm.

Cô nương xoay người, giống như đóa hoa xoay tròn trong gió.

Người bên cạnh không biết ôm lấy bình rượu từ đâu ra, rót vài chén, tỏa ra hương hoa thơm ngát, còn có mấy cô nương đang hứng thú gảy đàn tỳ bà, xem nàng nhảy múa.

Mấy tiểu sư muội --- ai ai cũng đều rất đáng yêu, cũng không biết Nhược Cốc nói đến cùng là người nào, vây quanh bên cạnh nàng, giống như chúng tinh phủng nguyệt.

Trong nhà đèn đuốc sáng trưng, tiếng cười nói của các thiếu nữ vang lên.

Khanh Chu Tuyết tiến lên vài bước, vừa định gõ cửa.

Tay giơ lên, lại dừng lại giữa chừng.

Khanh Chu Tuyết tiếp tục đứng bên cửa sổ, cách một lớp giấy, lặng lẽ nhìn.

Nàng nhớ rõ không ai dạy Vân Thư Trần những thứ này, nhưng Cửu Châu từng có một truyền thuyết, các cô gái Ma tộc trời sinh đã biết ca hát và nhảy múa.

Khi đó sư tôn là trưởng lão, tự nhiên sẽ không làm vậy trước mặt mọi người, huống hồ sau này chắc chắn không còn thích chơi đùa như thời thiếu nữ nữa.

Nhiều năm như vậy, nàng lại chưa từng phát hiện ra điều này.

Bình rượu đổ trên mặt đất, bị mũi chân linh hoạt của thiếu nữ đá lăn.

Có lẽ là cảm thấy chưa đủ tận hứng, nàng ngẩng đầu ngậm một chiếc cốc rượu tinh xảo, hai mắt khẽ nheo lại, nhẹ nhàng xoay một vòng, tay áo đỏ như mây bay, chiếc váy hoa hải đường bỗng nhiên xòe ra.

Rượu hoa quả thơm ngát tràn ra ngoài.

Trên váy bắn lên những chấm nhỏ màu sẫm.

Sóng mắt nàng lưu chuyển, ánh mắt long lanh, sáng ngời, nhìn tới chỗ nào chỗ đó đều thêm phần rực rỡ, lấy chiếc cốc rượu đang ngậm trên miệng xuống, lười biếng dựa vào người một cô nương, trong tiếng reo hò chúc mừng, lại uống cạn chỗ rượu còn lại.

Cánh cửa đột nhiên mở ra, gió lạnh ùa vào, tiếng cười nói, tiếng đàn, đột ngột im bặt.

"Khanh trưởng lão..." Các thiếu nữ vô cùng kinh ngạc.

Trong phòng chỉ còn lại sự tĩnh lặng.

Chỉ có Vân Thư Trần hai má ửng đỏ, nàng làm ra vẻ thờ ơ nói, "Ai vậy?"

"Vân Thư Trần."

Nữ nhân trước mặt đến từ trong gió lạnh đêm tối, trang phục đoan trang, mày mục thanh hàn, đôi mắt hơi nheo lại, càng giống tiên nhân..

- -- Trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ nàng hiện giờ, xương cốt mềm nhũn, dựa vào người khác, y phục trên vai còn trượt xuống một mảng, lộ ra xương quai xanh tinh xảo.

"Hửm?"

Nàng liếc Khanh Chu Tuyết một cái, "Sư tôn, sao người lại tới đây?"

"Qua đây."

Vân Thư Trần không nghe lời nàng, say khướt nói, "Người... Ưm người về đi. Người vừa đến, các nàng không dám hát nữa. Ta muốn nghe đàn, Mộ Dung, ngươi đàn đi."

Mộ Dung An thấy Khanh trưởng lão vẻ mặt lạnh lùng, nào còn dám đáp lời, nhỏ giọng nói, "Vân Vân, ngươi về trước đi, ngày mai đến cũng vậy."

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Khanh Chu Tuyết dứt khoát đi tới, ôm Vân Thư Trần từ trong đám cô nương ra.

Trong lúc đó, đôi chân không nghe lời còn loạn đá hai cái.

Nàng giữ chặt thiếu nữ đang cựa quậy trên người, đỡ nàng cho vững vàng một chút, xoay người đi ra xa. Vân Thư Trần cũng không giãy giụa nữa, ngẩng đầu dựa vào cổ nàng, lại cười một tiếng, nhẹ nhàng thở ra.

Mông đột nhiên bị đánh một cái, còn hơi đau.

"Học mấy cái tật xấu này ở đâu vậy?"

"Ý ngươi là ta uống rượu, hay là ta nhảy nhót?" Nàng ghé sát vào tai người kia thì thầm, "Chuyện này có gì không tốt chứ. So với việc ngươi bỏ mặc ta trên đỉnh núi hứng gió lạnh, những chuyện này chẳng là gì cả."

Bước chân Khanh Chu Tuyết khựng lại, trên vai truyền đến một tiếng hừ khẽ.

"Chuyện này là ta không đúng." Khanh Chu Tuyết bất đắc dĩ nói, "Nhưng một chuyện là một chuyện. Nếu ngươi muốn bồi thường, lẽ ra nên tìm ta. Sao phải tự mình ở đây giày vò thân thể, say thành ra thế này."

"Cũng đúng." Cô nương say khướt nói, "Vậy sư tôn phải bồi thường cho ta."

Được voi đòi tiên, chỉ bám lấy những lời có lợi cho mình mà truy hỏi.

Khanh Chu Tuyết nhịn không được véo nàng một cái, một lát sau, vẫn thỏa hiệp ừ một tiếng.

Nàng vốn không phải người thích so đo với người khác, loại chuyện không phân rõ đúng sai này, thường thường đều ôn hòa nhường Vân Thư Trần.

Trên trời sao dày đặc.

Nàng ôm chặt Vân Thư Trần, dưới chân đạp một thanh kiếm băng, xuyên qua làn gió đêm mát mẻ. Xung quanh đều là hơi lạnh, chỉ có hơi thở ấm áp phả lên cổ, khiến người ta cảm thấy an tâm lạ thường.

"Muốn bồi thường gì?"

Vân Thư Trần lúc nãy còn chưa say đến mức này, giờ men rượu bốc lên, chỉ lơ mơ nói ra mấy chữ: "Ta sắp mười lăm rồi..."

"Ừm."

Khanh Chu Tuyết đoán chừng nàng chẳng biết mình đang nói gì, nha đầu kia ngây ngô nói, "Sau khi cập kê, ta có thể hợp tịch rồi, ngươi phải tìm cho ta một mối nhân duyên tốt... Ưm."

"Còn nhỏ dại, cả ngày ngươi cứ nghĩ gì thế?" Khanh Chu Tuyết cau mày, "Ngoài chuyện này ra, còn rất nhiều việc có thể làm. Người tu đạo tuổi thọ dài đằng đẵng, sao cứ vội vàng ngây ngô đòi hợp tịch."

Vân Thư Trần ngước mắt, ánh mắt long lanh như có nước, dường như có chút ủy khuất, nàng nheo mắt lại, "Ngươi hung dữ với ta."

Khanh Chu Tuyết dừng lời, giọng nói dịu dàng hơn, "Không có hung dữ với ngươi."

"Ngươi còn nói sẽ bù đắp cho ta. Mới nói có hai câu đã không tính nữa rồi?"

Thật là mè nheo.

Khanh Chu Tuyết trực giác mách bảo mình không nên đôi co với nha đầu này, nàng bế người xuống khỏi phi kiếm, bước nhanh vào phòng.

"Thôi được rồi. Ngươi muốn thế nào cũng được." Khanh Chu Tuyết bị nàng làm cho hết cách, đành bế ngang nàng đặt lên giường, thay cho nàng một bộ y phục khác.

Vân Thư Trần nằm mềm oặt trên giường, mắt say lờ đờ, "Ta thích đệ nhất mỹ nhân Cửu Châu Bát Hoang."

Khanh Chu Tuyết ngồi bên cạnh, nghe vậy không nhịn được véo nhẹ khuôn mặt nóng bừng của nàng ta.

"Mỗi người mỗi vẻ, làm sao có thể phân biệt nhất nhì ba được."

"Người đó còn thiên vị nữa." Vân Thư Trần nhắm mắt cười, cuộn mình trong chăn ấm áp, "Dù sao ta cũng có."

Khanh Chu Tuyết bỗng nhiên nhận ra, Vân Thư Trần sau khi say rượu lại cùng nàng nói những chuyện trên trời dưới biển, rất giống như là... Lòng đã có người, nhưng lại che giấu không chịu nói rõ.

Những cô nương trẻ tuổi, lúc này thường là độ tuổi cảm xúc chớm nở. Mấy năm trước Hi Âm hình như cũng từng như vậy, chỉ tiếc là sau đó không thành, rồi dần dần buông bỏ.

Bản thân nàng khi mười bốn mười lăm tuổi, thì chỉ biết tu luyện. Mãi đến hơn hai mươi tuổi mới thực sự "khai khiếu" về chuyện tình cảm. Nhưng mà sư tôn tuy bề ngoài nhỏ nhắn hơn, hiển nhiên không phải là người thiếu tâm tư, ít suy nghĩ như vậy.

Khanh Chu Tuyết nhớ tới dáng vẻ nàng ta nhảy múa, rõ ràng là người còn chưa trưởng thành, lại như một con công đã thành tinh, rất biết cách phô bày vẻ đẹp của mình.

Trong đám sư tỷ muội kia, liệu có người mà nàng ta để ý không?

Khanh Chu Tuyết chưa bao giờ nghĩ đến việc nàng ta còn có thể yêu người khác nữa. Nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ, đích xác là rất hợp lý --- nàng nói như thế nào cũng sẽ thích một tiểu cô nương hoạt bát hơn, chứ không thích một "trưởng bối" suốt ngày quản thúc nàng, chuyện này... Chuyện này đối với một thiếu nữ còn trẻ, là rất bình thường.

Nửa đêm, Vân Thư Trần say quá nên cảm thấy khó chịu, ôm bụng khẽ rên rỉ. Khanh Chu Tuyết nấu cho nàng một bát canh giải rượu.

Nàng tựa vào lòng người kia ngoan ngoãn uống cạn, vừa uống vừa lim dim mắt nghe nữ nhân xấu xa kia lạnh lùng cằn nhằn.

Nàng nói một câu, Vân Thư Trần liền đáp lại một câu, đáp đến cuối cùng nàng đã hơi mất kiên nhẫn, ngước mắt nhìn chằm chằm vào đôi môi gần trong gang tấc của Khanh Chu Tuyết, nửa đùa nửa thật mà thăm dò:

"Sư tôn nói thêm câu nữa, ta sẽ hôn người."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK