Mục lục
Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Nghìn Tầng Cạm Bẫy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sao ngươi trở lại rồi?

Khanh Chu Tuyết cùng Bạch Tô giẫm trên Thanh Sương kiếm, sau lưng còn kéo theo Vương Ngũ đang không ngừng co giật.

Linh kiếm ngày đi được nghìn dặm, các nàng dùng tốc độ tối đa trở về Thái Sơ Cảnh. Vừa đến Linh Tố Phong, Bạch Tô vội vàng lấy một viên thuốc từ trong tủ ra nhét vào miệng Vương Ngũ, sau đó rót cho hắn một chén nước thuốc.

Bạch Tô bận bịu đi lại, Khanh Chu Tuyết không hiểu về dược lý nên không cách nào hỗ trợ. Nàng liền đi ra ngoài, chuẩn bị bay về lại để tiếp ứng cho Nguyễn Minh Châu cùng Lâm Tầm Chân, bỗng nhiên nhìn thấy hai thân ảnh quen thuộc.

Là Vân Thư Trần cùng Liễu Tầm Cần đang cùng nhau nói chuyện.

Sư tôn liếc thấy nàng, hơi ngạc nhiên mà hỏi: "Sao ngươi trở lại rồi?"

Khanh Chu Tuyết tóm tắt lại mọi chuyện, không nhịn được hỏi thêm, "Những chuyện này do chưởng môn cố ý xếp đặt sao?"

"Không phải."

Vân Thư Trần nói, "Theo lý mà nói, đối tượng của lần lịch luyện này cũng không phải do Thái Sơ Cảnh tự ý lựa chọn – chúng ta đã gửi thiệp mời tới các thôn trấn, hễ ai có y muốn tu hành, bất luận giàu nghèo sang hèn, tư chất như nào cũng đều có thể ghi danh."

"Mẹ của Vương Ngũ là yêu." Khanh Chu Tuyết nhíu mày, "Tại sao lại chủ động đến ghi danh... Đúng rồi, có lẽ hắn cũng không biết tình hình của bản thân mình. Sư tôn, sư thúc, trước tiên ta đi tìm bên Lâm sư tỷ hai người..."

Ngay lúc đang nói chuyện, trong phòng truyền đến một tiếng la lớn, Liễu Tầm Cần cau mày, "Âm thanh gì vậy?"

Bạch Tô cùng một bóng người đang ôm lấy nhau tới ngưỡng cửa liền lăn ra. Vương Ngũ gương mặt dữ tợn, há miệng muốn cắn cổ Bạch Tô, nàng dùng hết sức bình sinh chặn hắn lại, "Sư muội cứu mạng!"

Khanh Chu Tuyết cầm kiếm xông tới, tuy nhiên nàng không thể gây nguy hiểm tới tính mạng của Vương Ngũ, dù sao nhiệm vụ vẫn chưa làm xong – khó tránh khỏi tay chân bị bó buộc. Chỉ có thể khiến cho hắn bị đau mà buông ra, kết quả tiểu tử kia lưng bị đâm một kiếm vào lưng máu chảy ra ào ạt, thế nhưng vẫn hung hãn như mãnh thú, tay chân mềm oặt ra mà vẫn vặn vẹo bò tới bám chặt Bạch Tô để cắn tiếp.

Liễu trưởng lão lạnh lùng đứng nhìn – thẳng cho đến khi bọn họ sắp đè hư cái vườn ươm của nàng.

Nàng bình tĩnh đi qua, một tay xách Vương Ngũ lên, tay còn lại một chưởng vỗ nát đầu hắn, lúc này tràng diện mới trở nên yên tĩnh.

"Sư tôn!"

Bạch Tô giãy giụa đứng lên, không để ý tới vết cào trên người mình, trợn tròn mắt nói, "Người chết..."

Khanh Chu Tuyết cũng sửng sốt.

"Mỗi người đều có sẵn mệnh số. Thứ đáng ra đã nên chết mười mấy năm trước rồi, giữ lại làm gì?" Liễu Tầm Cần phẩy tay áo bỏ đi, nói vọng lại một câu khó hiểu.

Xác chết của Vương Ngũ không giống với người thường, ngay khi vừa tắt thở liền có khí đen từ trán bay ra, cái xác lập tức biến thành một đống xương khô.

Hắn... hắn căn bản không phải là người sống.

Nhưng có vẻ như ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra. Mà không riêng gì hắn, hai vị tiểu tiên sư tu vi chưa đủ ở đây cũng không nhìn ra chút manh mối nào.

Vân Thư Trần thở dài chán nản, Liễu Tầm Cần dùng một câu đã nói toạc móng heo ra hết, nữ nhân đó lúc nào cũng nhàm chán như vậy.

Nàng ban nãy đứng ở một bên bàng quan xem kịch, thấy hai tiểu đệ tử bị hù dọa tay chân luống cuống trông rất vui mắt.

"Yêu lực có thể duy trì thi thể không phân hủy, nhưng ký ức thì vĩnh viễn dừng lại ở tại thời điểm lúc chết đi."

Vân Thư Trần dường như rất có hứng thú, theo tay nàng nâng lên, bộ xương khô chậm rãi bò dậy. Hai hốc mắt đen ngòm nhìn chằm chằm trông rất đáng sợ.

Âm thanh khàn khàn vang lên, phát ra từ trong hàm răng không còn nguyên vẹn, dần dần tái hiện lại toàn bộ câu chuyện xưa.

Năm ba Võ Đức.

Suối măng cạnh Trúc Sơn thôn, khói bếp bảng lảng, không khí yên bình, đất đai màu mỡ.

Hắn ra đời, cha mẹ không biết chữ nhiều bèn gọi hắn là Vương Ngũ. Mong trong nhà có một điềm báo tốt, con cháu đầy đàn.

Trong nhà nuôi gà vịt, ngoài cửa thì treo thịt khô nên phải đề phòng chồn. Thế hệ trước nói rằng không được đánh đuổi hoàng bì tử*, nhưng tới thời nay lại thấy nó là tà vật, nếu xuất hiện ở trong thôn sẽ không sạch sẽ. Bình thường nếu ai nhìn thấy đều sẽ đánh chết, sau đó dùng lửa thiêu.

(Hoàng bì tử: Chồn lông vàng.)

Nhưng tiểu hài tử đương nhiên không hiểu được cái gì là tà môn cái gì không. Bọn hắn chỉ yêu thích chó mèo các loại tung tăng nhảy nhót vui vẻ.

Tới năm bốn tuổi, hắn đang ngồi ở ngưỡng cửa, người lớn trong nhà tạm thời không có thời gian rảnh để ý đến. Hắn nhìn ra phía xa, thấy được một con vật nhỏ màu vàng nhìn rất linh hoạt. Tròng mắt của nó láy động liên tục, dường như đang rình mò thịt khô thơm ngon treo trên kệ.

Nhưng con vật nhỏ kia không dám tới gần.

Hắn khanh khách cười lên, con vật kia bị dọa vội vàng chạy đi bốn năm bước. Tuy nhiên thấy hắn không có đuổi theo, nó lại đứng tại chỗ quan sát.

Vương Ngũ nhón chân lấy miếng thịt, hướng phía nó ném qua. Có vẻ như đã làm nó giật mình, con vật kia liền ba chân bốn cẳng chạy mất, không còn thấy bóng dáng.

Đi mất rồi. Vương Ngũ đi tìm vài vòng không thấy, thất vọng tràn trề, bắt đầu òa lên khóc nức nở. Mãi đến khi mẹ ruột của hắn đến ôm hắn bế đi, thủ thỉ, "Không khóc nữa, không khóc nữa – coi chừng hoàng bì tử tới ăn ngươi đó."

Từ đó hắn với chồn liền bén duyên.

Con chồn kia như có linh tính, cách mấy ngày sau lại xuất hiện trước cổng nhà hắn. Vương Ngũ cực kì vui mừng, hắn mạo hiểm khả năng có thể bị đánh đòn, nhón lấy miếng thịt khô trong nhà quăng ra ngoài cửa.

Lần này con chồn cúi xuống hít ngửi, sau khi xác nhận là đồ ăn liền ngậm lấy chạy đi. Qua lại như vậy, một người một thú dần dần quen thuộc với nhau sau lưng mọi người. Vương Ngũ có đôi khi sẽ lượm được một vài đồ vật hắn chưa bao giờ thấy qua ở trước cửa – vỏ sò, ngọc thạch bị vỡ, thậm chí ngẫu nhiên còn có vàng vụn.

Mỗi khi hắn chậm chạp ngồi trên mặt đất nhặt đồ, sinh linh màu vàng kia đều ở một nơi không xa quan sát. Sau khi hắn nhặt xong rồi, nó liền chui vào rừng cây biến mất.

Hắn bắt đầu gọi nó là Tiểu Hoàng. Nó giống như là tinh linh, mỗi lần hắn gọi tên, Tiểu Hoàng sẽ từ một nơi nào đó mà xuất hiện.

Bỗng sau một mùa xuân, Tiểu Hoàng không còn ghé nữa. Vương Ngũ từ ban đầu ngóng chờ dần trở nên thất vọng, sau đó tâm tư phai nhạt đi theo thời gian.

Mãi cho tới khi tuyết trời bao phủ toàn bộ lá thu, hoa cỏ mùa xuân năm sau lại lần nữa đâm chồi nảy lộc.

Một ngày, Vương Ngũ mở cửa sổ, ngạc nhiên phát hiện ra một cái bóng màu vàng, "Tiểu Hoàng!"

Tiểu Hoàng dáng người thon gầy, bộ lông có màu vàng như nghệ, nhìn thần thái không còn tinh anh như trước. Bụng của nó phình lên căng tròn, có vẻ như là có con.

Vương Ngũ lấy miếng thịt khô ra chuẩn bị ném cho nó, lại nghe thấy tiếng mẹ mình kinh ngạc hô lên. Hắn còn chưa kịp phản ứng, một cây chổi đã phang thật mạnh vào nó.

Vương Ngũ đau lòng chạy ra, nước mắt lã chã tuôn rơi nhấc cây chổi lên, trong lòng nhẹ nhõm – Tiểu Hoàng đã kịp chạy đi.

"Sao những ngày gần đây lại có nhiều con vật như này đến thế? Không phải lần trước ngươi đã săn được mấy ổ liền, còn lột được rất nhiều bộ da mới sao? Lang quân, phải cẩn trọng coi sóc gà trong sân." Hắn nghe thấy mẫu thân nói chuyện với phụ thân như vậy.

Từ đó trở đi, mấy năm liền Vương Ngũ cũng không gặp lại nó nữa. Hắn từ một thằng bé con trở thành một thiếu niên.

Mấy năm nay thu hoạch không tốt, công việc trở nên càng lúc càng khó khăn. Vương Ngũ đã tới tuổi đi đến học đường đọc sách, mà những thứ này đều là tiền. Hắn thấy quần áo của mẫu thân mặc trên người vá chằng vá đụp, trên bàn ăn hơn nửa năm cũng không thấy được món thịt.

Hắn moi từ dưới chồng rơm rạ sau nhà ra một chút mảnh vụn vàng cùng với ngọc vỡ, những thứ này được hắn dành dụm bấy lâu, đưa cho phụ mẫu để đổi nhu phẩm thiết yếu.

Phụ mẫu nảy sinh nghi ngờ, những vật vụn vặt này nếu đổi ra hết có thể được kha khá tiền tài, bèn hỏi hắn về nguồn gốc của chúng. Vương Ngũ chỉ nói sự thật, là Đại Hoàng Tiên cho hắn.

"Đại Hoàng Tiên? Trên đời này làm gì có Đại Hoàng Tiên." Phụ thân chỉ coi đó như là lời đùa giỡn của một đứa trẻ.

Chỉ có mẫu thân nghe như vậy thì hoảng sợ mở to hai mắt, nắm lấy bả vai hắn xoay tới xoay lui xem xét, thấp giọng nói, "Ngươi làm sao lại dính líu tới loài vật xúi quẩy đó? Ngươi đã thấy nó hay..."

Nàng lầm bầm niệm chú trong miệng cả ngày, tới khi gió mùa thu thổi tới thì lại ngã bệnh. Thoạt đầu còn có thể xuống giường đi lại được, nhưng chỉ sau ba đến năm ngày nàng liền nằm triền miên trên giường bệnh không ngồi dậy nổi, hơi thở yếu ớt như đang hấp hối.

Tiền để Vương Ngũ đi học, tiền đào được từ đống rơm rạ kia đều đổ hết vào việc trị bệnh cho nàng, không khác nào muối bỏ biển.

Nhà hắn sạch ruộng đất nhà cửa, mượn tiền thân thích láng giềng trong ngoài một lượt, cuối cùng hết biện pháp, rơi vào cảnh khốn cùng.

"Những vụn vàng kia." Phụ thân hai mắt lõm sâu đầy vẻ tang thương, hắn hỏi Vương Ngũ, "Rốt cuộc là từ đâu tới? Chẳng lẽ trên đời này thật sự có yêu tinh sao?"

Có lẽ khi con người rơi vào đường cùng, mới có thể nguyện ý mà tin vào chuyện quỷ thần. Vương Ngũ vừa muốn mở miệng ra, lời nói đến cổ họng liền được nuốt xuống lại. Hắn theo bản năng cảm thấy để lộ ra Tiểu Hoàng là việc không tốt.

Nam nhân đối diện nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt đầy vẻ chờ mong, sau đó chậm rãi cúi đầu.

"Ngươi có cách tìm ra nó không?"

"Nhà chúng ta thật sự đang rất khó khăn, nếu có thể mượn được một ít tiền..."

Hắn liếc thấy mẫu thân đang đau ốm, Vương Ngũ cảm thấy áp lực trong lòng, lúng búng vài tiếng trong miệng, gật đầu đồng ý.

"Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng."

Hắn quyết định xong, gõ gõ cánh cửa gọi tên của nó. Cái đầu màu vàng nhanh chóng ló ra từ một bụi cây, không xa không gần mà nhìn hắn.

Vương Ngũ ngồi xổm xuống, "Ngươi... ngươi còn vàng không? Mẹ ta đang bệnh nặng, rất cần tiền để chữa trị."

Hắn mím môi, "Ngươi yên tâm, vượt qua được giai đoạn khó khăn này, mai sau ta có nhiều bạc rồi, sẽ xây một điện thờ lớn nhất để cung phụng ngươi, cho ngươi sớm tu được tiên đạo."

Tiểu Hoàng nghiêng đầu, đột nhiên nhảy lên, đưa cái mông về phía hắn vừa đi vừa nghỉ. Vương Ngũ trong lòng vui mừng, vội vàng hấp tấp đi theo nó.

Hắn thấy Tiểu Hoàng chui vào một cái hang sâu, sau đó chân sau bắt đầu đào bới tro bụi. Thân thể mềm mại của nó xoay lại, sau đó ngậm trong miệng một miếng vàng vụn nhảy ra khỏi hang.

Ngay lúc đang cao hứng, Vương Ngũ nghe thấy sau lưng có tiếng kéo cung.

Tiếng gió gào thét vang lên, một mũi tên bắn thẳng vào phần bụng lông tơ màu trắng của Tiểu Hoàng.

Màu trắng nhuộm thành màu đỏ.

Miếng vàng trong miệng nó cũng rơi ra ngoài, lăn lông lốc về phía Vương Ngũ, trên đó cũng vương vết máu đỏ.

Vương Ngũ trợn to hai mắt, không thể tin nổi mà nhìn ra sau lưng.

Cha hắn buông cây cung đi săn xuống, cúi người lượm miếng vàng lên. Vương Ngũ lao qua, đấm đá lên người hắn, "Đồ lừa gạt! Đây không phải là những gì ngươi nói lúc ban đầu."

Hắn bị một cái tát đẩy ra, "Đồ hỗn trướng! Đạo trưởng đã nói rồi, có thể chính cái thứ đồ này gây nên vận rủi của chúng ta."

Khi hắn trở về vào đêm hôm đó, Vương Ngũ bị sốt cao, chóng mặt, cả người nặng nề như quần áo bị ngâm trong nước.

Bên tai vang lên tiếng chuông ngân nga mãi không dừng, chóp mũi ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng của nhang đang cháy. Lại cảm giác như có mấy trăm đạo sĩ đang vây quanh tụng kinh siêu độ cho hắn, làm cho đầu hắn ong ong đau.

Hắn sau cùng vẫn chỉ còn sót lại hình ảnh bộ lông dính máu, không rũ bỏ khỏi đầu óc được, giống như một cơn ác mộng kinh hoàng.

Hắn bừng tỉnh dậy một lần nữa, trời đã sáng trưng. Trên bàn đặt năm tấm da ngay ngắn sạch sẽ, một miếng lớn bốn miếng nhỏ.

Cha hắn cùng một đạo sĩ râu trắng trò chuyện vui vẻ, cuối cùng được giá tốt mà bán đi năm bộ da kia một lớn bốn nhỏ kia.

"Đào một cuốc xuống dưới, trong hang đó lộ ra bốn đứa nhỏ đang gào khóc đòi ăn. Thu hoạch tương đối khá."

"Con súc sinh này mới có một chút đạo hạnh, lực uy hiếp còn yếu. Nhưng bộ lông của nó cực kì hiếm thấy, có thể dùng làm nguyên liệu cho việc luyện đan."

"Đồ vật yêu nghiệt như vậy đã bị loại trừ, bệnh tình của thê tử ngươi sẽ mau chóng tốt lên thôi."

Vương Ngũ muốn ngồi lên, móng tay hắn cắm chặt vào lòng bàn tay. Hắn muốn cắn lão đạo sĩ mũi trâu kia, cũng muốn cắn luôn người cha đã lén lút đi theo. Hắn rít lên giãy dụa, vặn vẹo ngồi dậy giống con cá mắc cạn. Bỗng một bàn tay to lớn đặt lên đỉnh đầu hắn, vui vẻ xoa xoa cảm thán nói: "Tiền để cứu mạng mẹ ngươi đã có rồi."

Lời này vừa nói xong, cả người hắn cứng đờ.

Hai mắt hắn nhắm lại, sức lực toàn thân như từng sợi tơ bị kéo ra.

Hắn nằm xuống tại chỗ, nước mắt lặng lẽ chảy ra.

Dựa vào khoản tiền tài lớn này, mẫu thân của hắn đi đến chỗ tốt nhất ở kinh thành chữa bệnh. Tiền còn dư lại vẫn đủ để chuộc lại những tài sản đã bán đi. Cuộc sống của họ trở nên mưa thuận gió hòa, thế nhưng trong thôn bắt đầu xảy ra những sự lạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK