Nàng thầm thở phào nhẹ nhõm, nét mặt dần bình tĩnh lại. Chỉ là dư vị vẫn còn vương chút ửng hồng, càng thêm kiều diễm.
Trong mắt Khanh Chu Tuyết, mười bốn tuổi vẫn chỉ là một đứa trẻ, cái gì cũng không hiểu.
Vì vậy, nàng không suy nghĩ theo hướng khác, cũng không cảm thấy cái ôm đỡ nàng ta lúc nãy là quá thân mật, chỉ cho rằng nàng ta vận động nhiều nên hơi ra mồ hôi.
Vân Thư Trần vội vàng chuyển chủ đề, "... Có thiên phú, thật sao?"
"Về ứng biến, rất thông minh." Khanh Chu Tuyết nói ngắn gọn.
Vân Thư Trần lại không vui như vừa rồi, nghe ra hàm ý trong lời nói của nàng. Khẽ hừ một tiếng: "Kiếm pháp thì sao?"
"Ngươi còn chưa sử dụng, ta cũng không biết nên đánh giá thế nào."
Khanh Chu Tuyết nhớ lại chiêu thức vừa rồi của Vân Thư Trần --- có thể coi là đánh lén, giống như một loại ám khí giấu trong tay áo, chỉ là được nàng ta thay bằng kiếm mềm, về kiếm thuật thật sự không nhìn ra được gì.
Dùng một chút kỹ xảo, trong lúc nguy cấp, không câu nệ phép tắc cũng là điều dễ hiểu.
Khanh Chu Tuyết suy nghĩ một lát, an ủi, "Khởi đầu không tệ."
"..."
An ủi kiểu gì vậy? Vân Thư Trần buồn bực trong lòng, vừa nghĩ đến khoảnh khắc tim đập mạnh lúc nãy, không hiểu sao lại càng thêm khó chịu.
Nàng nhặt thanh trường kiếm thanh tú trên mặt đất lên --- đó là thanh kiếm Khanh Chu Tuyết đặc biệt chọn cho nàng.
Lưỡi kiếm mỏng, chất liệu nhẹ, cầm lên lại đẹp mắt.
"Ta luyện thêm một lát nữa."
Dưới gốc cây hòe lại thêm một bóng người, chậm rãi nghiền ngẫm kiếm pháp. Trí nhớ của nàng quả thật không tệ, chiêu thức nhớ còn kỹ hơn cả Hi Âm, chỉ tiếc là có chút được cái hình mà không hiểu cái ý.
Kiếm pháp nếu không hiểu ý, khi giao đấu rất khó thi triển. Vừa rồi phản ứng theo bản năng của nàng không phải dùng kiếm phá chiêu, mà là nghĩ cách không từ thủ đoạn để giành chiến thắng.
Mà kiếm đạo không hoàn toàn chỉ là giành chiến thắng. Ngay cả kiếm pháp Vô Tình Đạo mà Thần Sơn Thứ lưu lại, tuy lạnh lùng sắc bén đến cực điểm, nhưng vẫn thể hiện cái ý "lấy kiếm luận đạo", "ý và cái đẹp", "giải và kết".
"Khi xuất kiếm, đừng suy nghĩ quá nhiều."
"Hãy tưởng tượng thanh kiếm là chính mình. Ví như Trang Chu và con bướm*, khó mà tách rời."
(*Triết gia Trang Tử nằm mơ thấy mình hóa thành con bướm, bay lượn tự do, quên hết mọi sự đời. Khi tỉnh giấc, ông thấy mình vẫn là Trang Tử. Ông băn khoăn tự hỏi: Không biết là Trang Tử mơ thấy mình là bướm, hay là bướm mơ thấy mình là Trang Tử?)
Khanh Chu Tuyết chắp tay sau lưng, đứng bên cạnh.
Vân Thư Trần đâm một kiếm, sau đó đứng yên, nghe vậy không hiểu hỏi, "Ta không suy nghĩ, thì làm sao xác định thời cơ đã đến?"
"Nếu ngươi thật sự hóa thành bướm, tự khắc sẽ biết khi nào cần cưỡi gió trở về."
Những lời này, đại khái là tất cả những gì Khanh Chu Tuyết học được cho đến nay --- lĩnh ngộ cả đời đối với kiếm pháp Vô Tình Đạo. Mọi thứ đều không cưỡng cầu, không so đo tính toán, giống như hoa nở hoa tàn trước sân, bốn mùa luân chuyển tự nhiên như thế.
"Tịch diệt", hóa ra cũng không phải một mảnh chết lặng.
Vạn vật luân chuyển, cuối cùng đều sẽ quy về tịch diệt, cũng sẽ tái sinh từ tịch diệt.
Nàng chưa từng nói với hai đồ đệ kia, bởi vì căn cơ của hai đứa nhỏ đó còn quá nông cạn, đại khái không thể lĩnh hội được thâm ý trong đó, chỉ sẽ dẫn đến sự hiểu lầm, đặc biệt là Hi Âm, rất có thể sẽ la lên "Vậy ta cứ thoải mái xuất kiếm thế nào thì xuất, không cần nhìn kiếm phổ nữa" loại ngụy biện này.
Nàng mong Vân Thư Trần có lẽ có thể hiểu được nàng. Từ sau khi Thần Sơn Thứ, Thái Thượng Vong Tình chết, nàng đã trở thành Kiếm Tiên duy nhất.
Tuy nhiên, con đường bước lên đỉnh cao cũng đồng nghĩa với sự cô độc.
Ít nhất là trong vòng hai trăm năm nữa, tạm thời sẽ không có người nào có thể tiếp được một kiếm toàn lực của nàng, cũng không có ai có thể trở thành đối thủ ngang tài ngang sức với nàng, cùng nàng luận bàn về kiếm đạo.
"Nhưng ta dù sao cũng là người, làm sao biết được bướm đang nghĩ gì."
Nàng ta có lẽ cảm thấy ví von này có chút thú vị, tò mò hỏi, "Ta chẳng lẽ không thể tính toán trước hướng gió, giăng lưới bắt hết một đám bướm đang bay lên sao?"
Khanh Chu Tuyết khẽ giật mình, bỗng nhiên cười, "... Ừm."
Có y tu từng nghiên cứu một việc, linh căn và tâm tính tu sĩ dường như có vài phần liên quan ẩn tàng. Ví dụ như Hỏa linh căn nhiệt tình kiêu ngạo, Thủy linh căn bao dung rộng mở, Thổ linh căn nội liễm trầm ổn... Phong linh căn hay thay đổi thất thường, Băng linh căn thì phần lớn là người tâm tính lãnh đạm cố chấp.
Linh căn càng ít càng tinh khiết, những đặc tính này càng cực đoan. Tuy không nhất định có thể áp dụng cho tất cả mọi người, nhưng nhìn chung đúng là như vậy.
Ngũ linh căn Hỗn Nguyên, đại khái là bậc đế vương trời sinh, nắm ngũ hành trong lòng bàn tay. Tiểu nha đầu chỉ mới tí tuổi, nhìn sự vật đã là nhìn từ trên xuống, bao quát tứ phương. Kiếm tu phần lớn là bình thị, vật ngã lưỡng vong.
Quả nhiên vẫn không hợp với kiếm đạo lắm.
"Ngày thường cứ thế này đi đi lại lại, rèn luyện thân thể." Ban đầu chỉ nghĩ vậy thôi, những năm nay Vân Thư Trần vận động nhiều hơn, quả thật khí sắc đã khỏe mạnh lên không ít. Tay chân cũng không còn lạnh lẽo nữa.
Khanh Chu Tuyết gọi nàng dừng lại, kéo người đang thở hổn hển kia qua, "Không cần gấp gáp trong nhất thời."
Lưng nàng đã ướt đẫm một mảng, dính sát vào người nhớp nháp khó chịu.
Vân Thư Trần gật đầu, cảm giác có một đôi tay đặt lên vai mình, không biết từ lúc nào Khanh Chu Tuyết đã cầm thêm một chiếc áo khoác ngoài, khoác lên người nàng, lại còn vén hết những sợi tóc ướt đẫm gáy ra.
"Đi tắm rửa thay quần áo trước đi. Kẻo lát nữa ngươi nhiễm lạnh lại bị cảm."
"Ngươi đang quan tâm ta sao?" Nào ngờ thiếu nữ kia lại ôm chặt lấy áo khoác, khẽ ngửi mùi hương thoang thoảng, đi được vài bước, bỗng ngoảnh đầu nhìn nàng.
Chưa đợi nàng trả lời, Vân Thư Trần đã mỉm cười, nhẹ nhàng bước vào trong nhà.
Này... Sao đột nhiên lại vui vẻ thế. Chẳng phải mình vẫn luôn lo lắng mọi chuyện lớn nhỏ của nàng sao?
Khanh Chu Tuyết bị nụ cười của nàng làm chói mắt, trong lòng không hiểu sao lại nhớ đến một câu nàng từng nói.
- -- Đồ nhi đây là đang quan tâm ta sao?
Trong hồi ức, nữ nhân phong hoa vô song hơi nghiêng mắt, như cười như không, cứ thế nhìn thấu tâm can nàng.
***
Vân Thư Trần đóng chặt cửa phòng, nhưng không thể nào che giấu được trái tim đang đập loạn nhịp.
Nàng đưa tay lên ngực, dựa vào cửa, thở nhẹ, chậm rãi cởi bỏ lớp áo khoác ngoài màu trắng như tuyết, gấp gọn gàng đặt sang một bên.
Cởi giày và tất, nàng bước chân trần trên sàn nhà, cảm nhận sự mát lạnh của gỗ, cuối cùng cũng xua tan đi phần nào cái nóng bức bất an kia.
Quay ra phía sau tấm bình phong, thì ra một bể nước nóng đã được chuẩn bị sẵn. Hơi nước không biết bằng cách nào mà vẫn bị giữ lại, cuồn cuộn như mây, nhưng vẫn không hề tản ra khắp nơi.
Vân Thư Trần cởi bỏ y phục như mọi khi tắm rửa, chỉ có điều lần này, nàng quỳ gối bên cạnh bể nước, lặng lẽ nhìn hình ảnh phản chiếu của mình.
Nhìn trái nhìn phải, càng nhìn càng thất vọng, chỗ nào cũng bằng phẳng, chắc hẳn không đẹp bằng người kia.
Không hiểu sao lại có chút tự ti, hình như là gầy đi một chút.
Nàng duỗi chân trượt xuống bể, mặc cho làn nước ấm áp ngập đến đầu gối.
Nàng tựa vào thành bể, để mặc nửa người nổi lên, rồi lại từ từ chìm xuống. Tâm trí nàng cứ thế trôi dạt... Chưa bao giờ tắm chung với Khanh Chu Tuyết, giữa nữ nhân với nhau, liệu có gì khác biệt không?
"... Nhìn sẽ ra sao?"
Một lát sau, nàng đột nhiên bừng tỉnh khỏi dòng suy tưởng, nó chân thực đến mức cứ ngỡ như chính mắt đã trông thấy.
Một giọt nước nước bắn lên, trúng vào gò má nóng hổi.
***
"Vẫn chưa nhớ ra sao?"
Trên đỉnh Hoàng Chung Phong, Việt Trường Ca khoanh chân ngồi, đối diện là Liễu Tầm Cần.
Bên trái là Khanh Chu Tuyết, bên phải là Chu Sơn Nam.
Bốn người sắc mặt ngưng trọng, chăm chú nhìn vật gì đó trong tay.
Việt Trường Ca hơi ngả người ra sau, lặng lẽ liếc mắt về phía Khanh Chu Tuyết.
"Ừm."
"Cũng chưa nói cho nàng ta biết?"
"Chưa."
Việt Trường Ca xoa cằm trầm ngâm, lơ đãng nói, "Đều mười bốn mười lăm tuổi rồi. Thời gian trôi qua thật nhanh."
"Quả thật là nhanh." Khanh Chu Tuyết ném ra một lá bài, "bộp" một tiếng rơi xuống giữa bàn.
"Sư tôn!" Đồ nhi của Việt Trường Ca đột nhiên kêu lên, "Người đừng có tìm cách nhìn trộm bài của Khanh trưởng lão, đây là gian lận!"
Việt Trường Ca không thèm nhìn nàng ta, một tay đánh bài xuống bàn, tay kia tiện tay bắn một cái vỏ hạt dưa bay qua, gõ lên đầu đứa nhỏ đó, "Ngươi có phải cả ngày không kiếm chuyện với sư tôn thì không chịu được hả? Qua một bên chơi đi."
"Ưm," đứa nhỏ gãi đầu, lại nói, "Không được, là đại sư tỷ dặn dò ta nhất định phải trông chừng người!"
Chu Sơn Nam ở bên cạnh vui vẻ xem náo nhiệt, "Cái này gọi là lời nói và việc làm đi đôi với nhau. Ái chà chà..." Tiếp đó, hắn nhìn bài lộn xộn trên tay của mình rồi im lặng, không biết còn có thể vùng vẫy ra sao.
Khanh Chu Tuyết ngồi cạnh Việt Trường Ca, vẻ mặt bình tĩnh, đều đều đánh bài, như thể đang tu luyện một loại pháp quyết vô tình mới.
Liễu Tầm Cần thì khỏi phải nói, lông mày hơi nhíu lại, vẻ mặt nghiêm túc, chẳng có chút thú vị nào.
"Kỳ lạ, ta kéo ngươi ra, Vân Thư Trần lại không đi theo." Việt Trường Ca nhíu mày nói, "Lâu rồi không gặp tiểu Vân Vân, không biết giờ trông thế nào rồi?"
Khanh Chu Tuyết hơi khựng lại khi đánh bài, nàng cúi đầu nói, "Mọi thứ vẫn tốt. Chỉ là không biết vì sao, nàng có vẻ tránh ta."
Chu Sơn Nam nói: "... Người trẻ tuổi đều như vậy, nhất là tuổi mới lớn không chịu nghe lời."
"Lúc tổ sư gia còn sống, nàng ta cũng không phải là đứa trẻ ngoan ngoãn. Khi đó còn chưa có ai bao che cho nàng ta vô điều kiện như bây giờ."
Việt Trường Ca khẽ cười một tiếng, "Là ngươi mấy năm nay nuông chiều người ta thành ra như vậy, tự mình nếm lấy hậu quả đi."
Khanh Chu Tuyết không cảm thấy mình đang nuông chiều, chỉ là thuận theo tự nhiên. Cho dù nàng có làm một trưởng bối nghiêm khắc, e rằng cũng không trị được nàng ta.
"Chỉ là nàng ta nói phải đến các ngọn núi nội môn để học, ban ngày không về." Khanh Chu Tuyết khẽ cau mày, "Lần tới hình như đến lượt Liễu sư thúc dạy luyện đan thuật."
Việt Trường Ca bừng tỉnh, chống cằm cười nói, "Thôi xong, hi vọng Trần nhi nhà ngươi sẽ không bị đả kích."
Liễu Tầm Cần im lặng không nói.
Ba người còn lại, rất ăn ý cùng im lặng, nhìn thẳng vào Liễu Tầm Cần. Dù sao thì từ lúc ngồi xuống đây, nàng ta vẫn chưa mở miệng nói một lời nào.
"Thua rồi."
Nàng ta ném bài lên bàn, nhẹ nhàng lau tay, dựa lưng vào ghế, cầm lấy tẩu thuốc hút một hơi.
"..."
Thì ra chỉ có mình nàng ta nghiêm túc đánh bài.
"Nếu không còn việc gì khác, ta về núi trước đây."
Thực tế, hôm nay nàng đến đây tốn thời gian, cũng là bị Việt Trường Ca lôi kéo đến.
"Đứng lại." Việt Trường Ca cười lạnh một tiếng, âm trầm nói, "Đã đến địa bàn của tỷ tỷ, thắng được tiền, ngươi còn muốn toàn mạng rời đi sao?"
***
Khanh Chu Tuyết khoác lên mình màn đêm trở về đỉnh núi, hôm nay Việt sư thúc đặc biệt mời đến Hoàng Chung Phong, thật sự đã nán lại khá lâu.
Trở về Hạc Y Phong, đình viện tĩnh lặng, nhưng vẫn có tiếng bước chân khe khẽ, dường như là tiếng ma sát với cỏ xuân dưới chân, xào xạc.
Khanh Chu Tuyết lần theo tiếng động mà đi, quả nhiên, trong bóng râm mờ ảo dưới gốc cây hoè, vẫn có một thiếu nữ đang múa kiếm.
Trên đỉnh núi ban đêm rất lạnh lẽo, vì muốn duỗi người, nàng chỉ mặc một lớp áo mỏng.
Bởi vì vận dụng linh lực, có lẽ hiện tại còn chưa khống chế tốt lắm. Theo bước di chuyển của Vân Thư Trần, những gợn sóng nước như tơ như sợi dập dờn bên cạnh nàng, còn xen lẫn vài vòng lửa lúc sáng lúc tối.
Mộc linh căn cũng ảnh hưởng đến mặt đất, nơi nàng bước qua, cỏ dại đều sinh trưởng thêm tươi tốt.
May mà Thổ tướng và Kim tướng tương đối trì trệ, vô tình rất khó đánh thức. Nàng cuối cùng cũng không để cho sân viện này mọc đầy kim thạch thổ tằm.
Dường như Vân Thư Trần cũng có chút mệt mỏi, nàng đặt trường kiếm lên đầu gối, để dây leo cuốn lấy eo mình, cuối cùng an vị trên ngọn cây, ngắm nhìn bầu trời đầy sao.
Những con bướm lửa bay ra từ lòng bàn tay nàng, được Vân Thư Trần thả ra từng con một. Ngọn lửa đỏ rực vây quanh nàng, giống như Trang Chu hồ điệp mộng.
"Đẹp."
Vân Thư Trần nghe thấy tiếng nói sau lưng, nàng quay đầu lại, ngọn lửa bên cạnh lập tức tắt ngúm.
Nàng rơi xuống cành cây, vừa vặn được một đóa sen băng bên dưới đỡ lấy, vững vàng đặt chân xuống đất. Đáng lẽ ra nên thuận lợi bay vào vòng tay Khanh Chu Tuyết, nhưng không biết vì sao, Vân Thư Trần đi về phía nàng vài bước, lại dừng ngay tại chỗ.
Nàng không thể ôm nàng ta nữa, sợ rằng vẻ mặt mình không giấu được sự khác thường trước đó.
"Đẹp thì đẹp thật." Nàng lùi lại nửa bước, nhỏ giọng nói, "Những thứ này lòe loẹt, không giống như ngươi."
"Vì sao phải giống ta?"
Ngọn lửa của nàng đã tắt, có thể sẽ lạnh. Khanh Chu Tuyết nghĩ vậy, tiến lên một bước, thu hẹp khoảng cách giữa hai người.
Cùng với sự đến gần trong im lặng của nàng ta, Vân Thư Trần hơi sững sờ, cảm giác toàn thân mình lại được nàng ta bao bọc trong lớp áo choàng.
"Ngươi có biết thần thú Huyền Minh to lớn kia không? Xinh đẹp mà cường đại, đó chính là hóa thân của thủy. Ta tuy có thể ngưng nước thành băng, nhưng cũng không tránh khỏi bị nó đuổi đến mức không có chỗ dung thân."
"Chỉ dựa vào tu luyện, có thể làm được như vậy sao?"
Nàng vẻ mặt có chút không tin.
"Người khác thì không biết, nhưng Trần nhi nhất định có thể."
Không biết vì sao, một câu nói bình thường như vậy của nàng ta, Vân Thư Trần nghe xong lại cảm thấy trong lòng hơi nhói lên, may mà màn đêm che giấu đi tất cả những gợn sóng bất thường.
"Nhưng mà..." Nàng khẽ nói, "Ta vẫn muốn giống như ngươi."
Nếu nàng luyện kiếm, sẽ được sư tôn ôm vào lòng múa kiếm, sẽ được đỡ lấy eo, ngón tay của Khanh Chu Tuyết trắng nõn lạnh lẽo, cứ như vậy nhẹ nhàng miết lên cổ tay nàng.
Ôm ấp đối với nàng mà nói, cũng không phải chuyện hiếm thấy.
Nhưng mà kiểu ôm ấp ấm áp dỗ dành trẻ con như vậy, dường như đã không thể thỏa mãn góc khuất đang ngo ngoe động đậy trong lòng nàng.
Nàng không thích sự thân mật như vậy, càng thích kiểu ở gần trong gang tấc khi luyện kiếm, tràn ngập một loại cảm giác khó nói thành lời khi ở bên nhau.