Trong cuộc họp khẩn cấp, thần sắc Mitsuda Saburo mệt mỏi đứng lên, khom người xin lỗi tất cả mọi người.
Diêu Nguyên thở dài. Hắn biết Mitsuda Saburo là một người tốt, một người hết lòng vì người khác. Với Mitsuda Saburo, hắn chưa bao giờ để ý chuyện quốc tịch hoặc phân biệt chủng tộc mà luôn đối xử bình đẳng. Thực ra, một vài thành viên trong đội viên Hắc Tinh có tinh thần dân tộc quá khích cũng bắt đầu đối xử với Mitsuda Saburo một cách bình thường. Bởi Mitsuda Saburo là một người tốt, là người nói được là làm được.
(DG: đoạn này tác giả nói về việc người TQ kỳ thị người Nhật Bản.)
Diêu Nguyên nhìn về Mitsuda Saburo, lắc đầu đáp:
-Không, chuyện này không hoàn toàn là lỗi của cậu. Từ lúc chiến đoàn của quân đoàn vũ trụ thực hiện đợt huấn luyện trong rừng, cậu đã từng nhắc nhở với ta. Thậm chí tiến sĩ Yvaine và rất nhiều tiến sĩ khác cũng nhắc nhở qua, chuyện lây lan bệnh dịch giữa hai bên chỉ là chuyện sớm muộn. Nhưng việc thành lập thành phố là chuyện không thể thay đổi, hơn nữa không ai trong chúng ta lại ngờ đến việc chế tạo siêu vắc xin dành cho người bình thường lại tốn nhiều thời gian như vậy. Chỉ có thể trách, chúng ta đã quá tự đề cao nền khoa học của chính mình.
Vẻ mặt của Mitsuda Saburo mới dãn ra một chút, nhưng vẫn mang vẻ mệt mỏi. Mấy tháng qua, mỗi ngày hắn chỉ ngủ không tới 5 tiếng, thể lực và thể năng của hắn đều tiêu hao rất nhiều.
Diêu Nguyên nhìn Mitsuda Saburo, hỏi:
-Hiện tại, tình hình chế tạo siêu vắc xin dành cho người bình thường thế nào? Có thể dùng nó như báo cáo của tiến sĩ Yvaine, làm cho các loại thực vật, động vật….trên hành tinh này miễn dịch vi khuẩn, virus của Trái Đất không?
Mitsuda Saburo suy nghĩ một lát rồi đáp:
-Có thể. Siêu vắc xin không phải là vắc xin phòng bệnh đơn thuần, nó là một loại thuốc sinh học kiểu mới, thay đổi hệ thống miễn dịch của vật chủ. Chỉ cần có tế bào quái vật, các mẫu bệnh dịch như vi sinh vật, vi khuẩn, virus…và loại dung môi đặc biệt của siêu quái thú, như vậy đã có thể chế tạo. Nhưng phải cần thời gian.
Yvaine bên cạnh chợt phát biểu:
-Hạm trưởng, thật ra ngài không nên quá lo lắng. Nơi này là hành tinh mới, không phải là Trái Đất. Cho dù có bệnh dịch khủng khiếp lây nhiễm, chỉ cần nó không lây qua đường không khí. Không, cho dù nó có lây qua đường không khí, chúng ta vẫn có đủ thời gian để phản ứng.
Diêu Nguyên hơi ngạc nhiên, lập tức tò mò hỏi:
-Hả? Điều này có thật không? Trước mắt, chúng ta đã phát hiện mấy trăm động vật lây nhiễm bệnh dịch trên Trái Đất, còn thực vật thì tạm thời chưa phát hiện trường hợp nào. Nhưng theo thời gian, khi người dân bình thường xuống mặt đất, hơn nữa chúng ta bắt đầu trồng trọt các loại cây trồng như lúa nước, rau củ….Như vậy thực vật của Trái Đất chẳng lẽ không bị lây bệnh dịch sao?
Yvaine lắc đầu trả lời:
-Hạm trưởng, ngài đã hiểu lầm một chuyện rồi. Đó là tốc độ lây nhiễm của bệnh dịch. Trên Trái đất, vì sao một loại bệnh dịch lây nhiễm lại nguy hiểm như vậy? Thậm chí còn phải dùng tới máy bay chiến đấu hủy diệt một máy bay chở khách nếu người dân trên đó nhiễm bệnh? Bởi vì sự lưu động của nhân khẩu. Nếu một máy bay dân sự nhiễm bệnh dịch tiến vào sân bay, không bị phát hiện trong vòng 24h, như vậy nó đã có thể đem bệnh dịch lây truyền cho toàn bộ thế giới. Nhưng nơi này là một hành tinh mới, động vật trên đây không có bản lĩnh một ngày bay vòng quanh hành tinh này. Hơn nữa, theo như chúng ta quan sát được, do sự ảnh hưởng của thủy triều cũng như từ trường từ các vệ tinh, hành tinh này không có các loại chim như chim ưng, mòng biển…Nói cách khác, ít nhất trong vòng mấy tháng, thậm chí mấy năm nữa, chỉ cần loài người chúng ta không cố ý lây truyền bệnh dịch, như vậy bệnh dịch cũng sẽ hạn chế trong các khu vực gần đây, khó mà lây đến các khu vực xa hơn.
Diêu Nguyên nghe đến đây, nghĩ lại quả nhiên đúng như vậy. Đến đây, hắn mới tạm an lòng. Chỉ cần không phải toàn bộ hệ sinh thái trên hành tinh này bị lây nhiễm, như vậy cho dù toàn bộ động vật trong khu vực này chết đi, cũng không ảnh hưởng quá lớn đến toàn bộ hành tinh. Sự cân bằng của tự nhiên rất kỳ diệu, chỉ cần không phải sự phá hoại quá nghiêm trọng, nó sẽ có biện pháp chậm rãi khắc phục.
-Như vậy, nhanh chóng nghiên cứu siêu vắc xin cho người bình thường. Tốt nhất là nên có hai loại, một loại dành cho dân chúng, một loại là siêu vắc xin dành cho động vật, thực vật trên hành tinh này. Ách…
Nói tới đây, Diêu Nguyên bỗng nhiên chợt trầm tư. Thực tế, các nhà khoa học và nhân viên bên cạnh đã quá quen với trường hợp như vậy. Trên phi thuyền Hi Vọng, chỉ có ba người có khả năng của suy luận giả - Nhâm Đào, Thích Hiểu Điểu và Diêu Nguyên. Nói chuyện với họ, chuyện như thế xảy ra như cơm bữa, không ai dám quấy rầy bọn họ, phá vỡ sự im lặng.
Hồi lâu sau, Diêu Nguyên bỗng nhiên hỏi toàn bộ căn phòng:
-Các vị, xin giúp ta suy nghĩ. Nếu như chúng ta muốn cải tạo toàn bộ hệ sinh thái trên hành tinh này, nên làm thế nào? Nền khoa học kỹ thuật hiện giờ của chúng ta đã có năng lực này chưa?
Các nhà khoa học xung quanh bắt đầu ồn ào, vội vàng thảo luận với nhau. Họ tranh luận kịch liệt về vấn đề gen, môi trường sinh thái, tác động, đến bệnh dịch từ virus, vi khuẩn…Liệu với cuộc cách mạng công nghiệp lần thứ bốn, loài người có thể cải tạo thành công cả một hành tinh không?
Một lúc lâu sau, các nhà khoa học rốt cuộc cũng đưa ra một ý kiến “hơi thống nhất”. Đó chính là có thể, nhưng trình độ cải tạo cần phải xem xét kỹ càng. Đầu tiên, dĩ nhiên không thể phá hoại nền sinh thái trên hành tinh này. Dù sao, hệ sinh thái trên hành tinh này đã tương đối hoàn hảo, nếu miễn cưỡng cải tạo, áp đặt nền sinh thái từ Trái Đất, rất có thể dẫn đến xung đột, gây ra thảm họa sinh học trên diện rộng. Thậm chí đến cuối cùng, hành tinh này có thể biến thành một hành tinh chết.
Cho nên, nếu cần cải tạo, tốt nhất nên dung hợp vi khuẩn, virus trên hành tinh này với Trái Đất, sau đó tiêm cho loài người và các loại động vật vắc-xin để phòng tránh. Ngoài ra, nên để cho các loại động vật của con người tiêm siêu vắc xin trước, sau đó mới bắt đầu quá trình lan truyền siêu vắc xin ra cho môi trường xung quanh. Ý chính của phương pháp này là để cho cả hai bên có thể thích nghi hoàn cảnh của nhau. Khi đó, loài người mới xem như chính thức dung nhập vào hành tinh này.
Toàn bộ công việc là một quá trình khổng lồ, theo như các nhà khoa học tính toán. Nếu trong trường hợp cải tạo không phá hoại nền sinh thái, hơn nữa để cho hoàn cảnh của hành tinh mới này thích ứng với sự cải tạo, cần ít nhất 50 năm đến 100 năm, bước đầu tiên mới hoàn thành.
Dĩ nhiên, đây chỉ là bước đầu trong kế hoạch. Theo sự thăm dò của con người về hành tinh mới này được mở rộng, kiến thức về hệ sinh thái trên hành tinh này sẽ càng thấu triệt hơn. Khi đó, kế hoạch còn có thể thay đổi. Nhưng đây là kế hoạch trong mấy chục năm tới, hiện giờ tuổi thọ của loài người đã được nâng cao, không cần quá vội vã. Điều quan trọng nhất hiện giờ là chế tạo siêu vắc xin dành cho người bình thường, mà thời gian…
Cùng lúc đó, sau khi bước đầu định hình kế hoạch cải tạo hành tinh, hợp nhất hai nền sinh thái, Diêu Nguyên cũng bắt đầu hạn chế phạm vi hoạt động của chiến đoàn vũ trụ. Lấy thành phố làm trung tâm, chiến đoàn không thể hoạt động quá bán kính 300 km. Dĩ nhiên, nếu trong nhiệm vụ thì có thể tự do hành động.
Vào ngày thứ hai sau cuộc họp, Diêu Nguyên mặc trang phục chiến đấu, trang bị vũ khí đầy đủ, cầm theo một hộp lớn chứa các các loại thuốc kháng sinh từ Trái Đất, đi đến nơi hai con siêu quái thú thường xuất hiện mỗi ngày. Hắn định chờ chúng xuất hiện, dĩ nhiên, siêu quái thú rất thông minh, cho nên Diêu Nguyên không để cho bất kỳ ai theo mình. Thậm chí một vài binh lính thuộc quân đoàn vũ trụ có nhiệm vụ trinh sát cũng bị hắn điều ra xa. Tại hiện trường, chỉ có mình hắn đứng lẻ loi.
Đây là một cuộc thí nghiệm, Diêu Nguyên muốn thử liệu có thể cứu sống hai con siêu quái thú này hay không. Dù sao, hành động đầy tính nhân văn, bảo vệ và chăm lo hết mình cho đứa con của mình khiến cho Diêu Nguyên hơi cảm động. Phương diện khác, lần gặp gỡ này có thể xác định thái độ tiếp xúc sau này giữa loài người và giống siêu quái thú. Một giống loài kinh khủng như vậy, quả thật đủ sức uy hiếp vị thế của con người trong thiên nhiên. Nếu đến lúc bất đắc dĩ, Diêu Nguyên sẽ không chút chần chờ ra lệnh diệt sát, dùng hết thảy thủ đoạn như vây đánh, tấn công từ xa, đánh lén, thậm chí sử dụng vũ khí hủy diệt hàng loạt, vũ khí sinh học…để tận diệt giống loài này, chấm dứt hậu hoạn. Hắn tuyệt đối không thể để cảm xúc chi phối mình trong việc này, bởi nó có liên quan đến lợi ích của toàn nhân loại.
Dĩ nhiên, nếu cuộc gặp gỡ này thành công, như vậy vẫn còn cơ hội hai chủng tộc cùng sinh sống phát triển với nhau. Tỷ như tổ tiên loài người từng thuần hóa sói, sau đó bọn chúng biến thành một trong những đồng bạn đắc lực nhất của loài người.
Trong lúc Diêu Nguyên đang suy tư, đột nhiên choàng tỉnh, bởi kỹ năng của dự tri giả cảnh báo có hai mối nguy hiểm đang từ nơi xa tiến lại đây. Nhưng đột nhiên, khi hai mối nguy hiểm đó còn cách nơi này khoảng 1000 mét, bỗng nhiên lại dừng lại. Hơn nữa trong cảm giác của Diêu Nguyên, hai mối nguy hiểm này dường như còn từ từ lui ngược lại.
Lúc Diêu Nguyên đứng lên, hắn cảm giác được hai mối nguy hiểm lùi lại ít nhất thêm 50 mét nữa. Nhưng động tác tiếp theo của Diêu Nguyên lại vô cùng bất ngờ. Hắn vứt súng trường Gauss và kiếm chấn động sóng cao tần xuống đất, đồng thời giơ hai tay ra, đứng thẳng tại chỗ, không hề tỏ vẻ muốn di chuyển.
Nhất thời, hai con siêu quái thú hơi chần chờ. Bọn chúng nhanh chóng rút ra được kết luận, lần này Diêu Nguyên đến không phải để tấn công bọn chúng. Hoặc có thể nói, ít nhất hai bên không phải là kẻ địch. Nhưng cho dù trí tuệ của bọn chúng có cao đến đâu, bản năng động vật trong người bọn chúng vẫn làm chúng vô cùng cảnh giác. Bởi bóng người mặc trang phục chiến đấu màu ngọn lửa kia chính là người đã đánh bại bọn chúng, truy đuổi bọn chúng vô cùng chật vật. Vô luận thế nào, bọn chúng không dễ dàng khinh suất tiến lên như vậy.
Lúc này, chợt một thanh âm xèo xèo phát ra từ bộ trang phục chiến đấu của Diêu Nguyên. Đó là đoạn âm thanh được phát ra từ thiết bị thu âm, thu lại thanh âm của con siêu quái thú sơ sinh.
Hai con siêu quái thú nhanh chóng trở nên kích động, bọn chúng nhìn lẫn nhau trong chốc lát, rốt cuộc không kiềm được vẫn di chuyển về phía Diêu Nguyên. Nhưng động tác của bọn chúng vô cùng cẩn thận, hệt như lần trước chiến đấu cùng Diêu Nguyên, quỷ mị tựa như một bóng ma, từ từ tiến đến ven rừng.
Lúc hai con siêu quái thú xuất hiện trước mắt Diêu Nguyên, hắn lập tức chú ý tới vết thương trên chân của nó. Chiếc chân bị thương của nó đã bắt đầu thối rữa, tròng mắt hiện tơ máu, chứng tỏ nó bị lây nhiễm không nhẹ.
Mà đúng lúc đó, đôi mắt của hai bên chạm phải nhau…