Cho nên, họ chỉ còn biết trút giận lên đầu bọn thương nhân ngoài hành tinh này, ngay cả Nhâm Đào và Thích Hiểu Điểu cũng như vậy. Bởi vì lúc này, cuộc sống đối với họ đã không còn tha thiết gì nữa, dự tính càng nhiều, phá hoại càng nhiều thì liệu rằng có thể cứu vãn mọi thứ không? Cho đến khi tiếng nói của Niệm Tịch Không truyền vào trong não của họ, cuối cùng mỗi một người mới có thể thoát ra từ trong bóng tối tuyệt vọng sâu thẳm, thậm chí ngay thời khắc đầu tiên, họ vẫn còn không dám tin đây là sự thật, liên tục hỏi thăm Niệm Tịch Không nhiều lần, cho đến khi cuối cùng được hoàn toàn xác nhận, rất nhiều người lặng lẽ rơi nước mắt.
Ưng lạnh lùng nhìn các mảnh thi thể của các chủng tộc thương nhân ngoài hành tinh nằm rải rác khắp mặt đất, rồi anh lạnh lùng nói:
- Chúng ta bị lừa rồi, tàu Hi Vọng không hề bị hủy diệt! Là bọn người ngoài hành tinh này đang lừa gạt chúng ta!
Giọng nói của Nhâm Đào cũng lạnh như băng:
- Đúng vậy, hắn muốn chúng ta lên cơn điên loạn, kết quả là chúng ta đã rơi vào bẫy, xem ra bọn người ngoài hành tinh này cũng không phải là người tốt gì, chúng cũng là một loại sinh vật vô cùng gian xảo... Chúng ta sơ ý quá.
Lưu Bạch không hùa theo bọn họ, anh chỉ hỏi:
- Vậy thì bây giờ chúng ta phải làm sao? Chúng ta không có cách nào liên lạc được với bên kia, ở đây chúng ta không có kẻ truyền đạt, làm thế nào mới có thể báo cho tàu Hi Vọng biết tình hình hiện giờ của chúng ta?
Với một nét mặt vô cùng lạnh lùng, Nhâm Đào chỉ vào bảy tám tên tù binh người ngoài hành tinh còn sót lại và nói:
- Rất đơn giản, chừa lại hai ba tên, những đứa còn lại thì giết chết từng đứa một. Niệm Tịch Không là kẻ truyền đạt mạnh nhất của tàu Hi Vọng, cô ta có thể nói chuyện với người bình thường, cũng có thể nhìn thấy trạng thái linh hồn của người bình thường, chắc chắn cô ta có thể nhìn thấy các viên sáng linh hồn của đám người ngoài hành tinh này. Vậy thì đơn giản rồi, giết chết từng đứa một, xác nhận ở xung quanh chúng ta có người ngoài hành tinh bình thường bị giết chết. Đây chính là cách xác nhận tốt nhất.
Ưng không nói nhiều, xoay người lôi bảy tám tên tù binh người ngoài hành tinh đi, tiếp đó không hề nương tay giết chết từng tên từng tên một, nhìn anh chẳng khác gì một tử thần.
Còn ở phía bên kia, Niệm Tịch Không đang sốt ruột chờ đợi hồi âm đám người của Ưng, nhưng mà đột nhiên cô nghĩ ra, đám người của Ưng bọn họ không có kẻ truyền đạt, vì vậy làm sao có thể biết được tình trạng hiện giờ của họ đây? Chính trong lúc này, những viên sáng yếu ớt xung quanh đám người của Ưng, còn yếu hơn cả các viên sáng của người bình thường lần lượt từng viên từng viên một biến mất. Lúc đầu Niệm Tịch Không vẫn chưa hiểu ra vấn đề, nhưng sau khi cô hiểu được những viên sáng này đại diện cho người ngoài hành tinh thì cô lập tức hiểu ra tình trạng hiện giờ của đám người của Ưng, đồng thời cô truyền đạt lại tất cả thông tin này cho Diêu Nguyên biết.
- Thật sao? Hóa ra là như vậy, Ưng bọn họ vẫn bình an vô sự, hơn nữa họ còn đang tàn sát quân đội của người ngoài hành tinh...
Lúc này, trong lòng Diêu Nguyên vừa vui mừng vừa kinh ngạc, anh đang chờ đợi súng điện từ siêu tốc được phóng thích ra khỏi tàu Hi Vọng. Sau khi nghe được những thông tin này thì anh lập tức nói với Niệm Tịch Không:
- Cô hãy truyền lại những lời này cho đám người của Ưng và nhớ rằng không được sót một chữ. Tôi là Diêu Nguyên, tôi ra lệnh cho các anh trong vòng nửa tiếng nữa phải tìm thấy đồng thời hủy diệt căn cứ quan trọng của tàu mẹ người ngoài hành tinh, để làm tê liệt toàn bộ tàu mẹ của chúng, cho dù là địa điểm tập trung năng lượng hay là trang thiết bị chủ yếu của nguồn năng lượng hay là nơi đặt máy tính trung ương hoặc là trang thiết bị quan trọng cỡ lớn, nửa tiếng đồng hồ! Chấp nhận trả bất cứ giá nào! Câu nói cuối cùng... với tư cách là Hắc Tinh, cứ như vậy nói hết, truyền lại cho bọn họ nghe toàn bộ những lời này!
Niệm Tịch Không vội vàng ghi nhớ lấy, sau đó quả thật cô truyền đi những lời này không sót một chữ cho đám người của Ưng.
Khi đám người của Ưng giết đến tên người ngoài hành tinh thứ năm cuối cùng đã nhận được thông tin truyền đến của Niệm Tịch Không. Sau khi nhận được thông tin này, Ưng, Lưu Bạch, Hắc Thiết, ba người này đột nhiên trầm ngâm im lặng.
Nhâm Đào và Thích Hiểu Điểu vừa nhìn đã biết có điều bất ổn, vội vàng hỏi thăm bọn họ, thông tin này có vấn đề gì sao?
- Không, không có gì bất thường.
Hắc Thiết giải thích:
- Tiểu đội Hắc Tinh của chúng tôi có một câu khẩu hiệu nhưng mà khẩu hiệu này không phải tùy tiện mà nói ra được, mỗi một lần nói ra câu khẩu hiệu này thật sự thì đã đến bước đường cùng, không thể không liều mạng, cũng tức là không liều mạng thì sẽ chết, hơn nữa còn là ôm nhau cùng chết...
Thích Hiểu Điểu lập tức hiểu ra và nói:
- Hiểu rồi, chính là tàu Hi Vọng đã đến thời điểm sống còn, hơn nữa bây giờ người có thể giải cứu có lẽ chính là tiểu đội của chúng ta, cho nên anh ta mới dùng những từ ngữ vô cùng nghiêm ngặt này, giống như là sẵn sàng trả bất kì giá nào...
Lúc này, Ưng cũng đã hiểu rõ toàn bộ nội dung của mệnh lệnh này, anh lập tức nói với tất cả mọi người có mặt ở đó rằng:
- Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu bước vào trạng thái nhiệm vụ vô cùng khẩn cấp. Nhâm Đào, Thích Hiểu Điểu, Lưu Bạch, ba người các anh phụ trách thẩm tra những người ngoài hành tinh này, phụ trách hỏi được vị trí hiện giờ của chúng ta và địa hình xung quanh và vị trí của những trang thiết bị quan trọng gần chúng ta nhất. Hắc Thiết, anh và tôi phụ trách kiểm tra thiết bị di chuyển của đám người hành tinh này và các trang thiết bị vũ khí của chúng, xem thử trong số các vũ khí hạng nặng đó chúng ta có thể sử dụng thứ nào không. Trương Hằng, anh và những người khác phụ trách cảnh giới xung quanh, nếu có gì bất thường lập tức báo chúng tôi biết. Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta sẽ dừng ở đây ba đến năm phút, mọi người khẩn trương hành động!
Sau khi Ưng nói xong, tất cả mọi người có mặt ở đó đều tiến hành hành động theo nhiệm vụ mình được giao, ngay cả các chuyên gia thương mại cũng đã kề vai sát cánh bên cạnh các chiến sĩ liên sao đang thực hiện nhiệm vụ cảnh giới.
Khoan nhắc đến việc thẩm vấn của bên Lưu Bạch, ở bên này Ưng và Hắc Thiết đang tiến hành kiểm tra các phương tiện di chuyển và các vũ khí hạng nặng, đặc biệt là một loại vũ khí trong số đó - súng bắn ra quả cầu sáng hình thoi, tốc độ bắn của nó chậm gần như là bảy tám giây thì mới có thể bắn ra một viên cầu sáng hình thoi nhưng mà uy lực của nó cực kì lớn. Lúc trước có một chiến sĩ liên sao bị quả cầu sáng này bay xoẹt ngang qua thì cả người anh bị rung động đến mức tan nát thành trăm mảnh, giống như là người bình thường bị đoàn xe lửa tông thẳng ngay chính diện, uy lực của loại vũ khí này lớn đến mức không thể tưởng tượng được, ngay cả lớp màng bảo vệ điện từ bọc bên ngoài thành kim loại của tàu mẹ cũng không chống lại được, cũng không biết tại sao đám người ngoài hành tinh dám sử dụng loại vũ khí uy lực lớn như vậy bên trong tàu mẹ của mình.
Trước đây, đám người của Ưng đã phát hiện ra loại vũ khí này rồi, chỉ là loại vũ khí này tiêu tốn năng lượng cực kì nhiều, gần như là khi nạp đủ năng lượng thì một khẩu súng chỉ có thể bắn ra ba phát, cũng không biết rốt cuộc bọn người ngoài hành tinh làm sao nạp năng lượng cho loại súng này, cho nên tìm kiếm một loại súng vũ khí hạng nặng còn đủ năng lượng như vậy cũng chính là việc đám người của Ưng phải làm lúc này, bọn họ đã đặt tên cho loại vũ khí hạng nặng này là súng tinh thi.
Chính trong lúc Ưng và Hắc Thiết tìm kiếm các loại vũ khí hạng nặng thì đột nhiên Hắc Thiết hỏi nhỏ:
- Ưng, các chuyên gia đàm phán kia phải làm sao đây? Bọn họ không có chiến giáp liên sao, vốn dĩ họ không thể nào theo kịp tốc độ của chúng ta, trong vòng nửa tiếng, có trời mới biết tàu mẹ này lớn bao nhiêu... Tôi sợ bọn họ sẽ làm trễ nãi cả nhiệm vụ.
Ưng trầm ngâm một chút, rồi anh gật đầu nói:
- Đúng vậy, vấn đề này nhất định phải giải quyết, một lát nữa tôi sẽ đi nói với họ.
Hắc Thiết cũng trầm ngâm trong giây lát, anh nghiêm túc đứng ở đó kiểm tra các loại vũ khí hạng nặng không rõ tên gọi, mong muốn tìm ra cách sử dụng chúng, một hồi lâu mới nói:
- Tôi vốn không muốn bỏ rơi bọn họ, chỉ là nhiệm vụ này... Nếu như chúng ta không cách nào hoàn thành được, thì cả tàu Hi Vọng coi như là xong, cho nên chúng ta không thể không...
Ưng cắt ngang lời anh ta và nói:
- Anh nói với tôi những lời này vô dụng, một lát nữa tôi vẫn đi nói chuyện với họ, tôi hiểu ý của anh... Cứ coi như chúng ta bỏ rơi họ đi, nhất định chúng ta phải bỏ rơi họ, nếu không một khi nhiệm vụ thất bại thì số người chết không phải chỉ riêng bọn họ.
Cả hai người đều trầm ngâm trong giây lát, cho đến hai phút sau, ba người của Nhâm Đào đến nơi nói cho họ nghe tình hình trước mắt mà họ đã tìm hiểu được, hai người họ mới từ trong đống sản phẩm ngoài hành tinh kia tìm thấy ba cây súng vũ khí hạng nặng. Trong đó có hai cây là súng cơ Gauss siêu cường lực, tương tự như súng tua bin Gauss của loài người, hai cây còn lại đó chính là cây súng tinh thi, còn có thể bắn được hai lần.
- Cả tàu mẹ được chia thành các khu vực sinh sống khác nhau của các chủng tộc, cấp độ phân chia cực kì phức tạp. Lúc nãy chúng tôi đã nhìn thấy bản đồ địa hình tổng thể ở gần đây, tôi tạm thời chia khu vực này thành bảy tầng, bản đồ địa hình sau đó vẫn chưa tìm thấy, cũng có thể là do những người ngoài hành tinh này cố ý không để lộ ra nhưng mà thời gian gấp gáp, không có rảnh để tiếp tục kì kèo với họ. Trong khu vực bảy tầng này, theo những gì mà chúng tôi thấy được cùng với những gì bọn người ngoài hành tinh cung cấp thì trang thiết bị quan trọng duy nhất đó chính là đường ống dẫn điện năng lượng liên kết với các lò phản ứng hạch nhân ở bốn phía của tàu mẹ. Chúng tôi đã tìm thấy mạch điện năng lượng đó, đi theo nó thì có thể tìm thấy nơi tập trung lò phản ứng hạch nhân.
Nhâm Đào báo cáo cho Ưng nghe tình hình trước mắt và thông tin thu được.
Ưng gật đầu nói lớn:
- Tất cả mọi người kiểm tra trang bị và chiến giáp liên sao của mình, chúng ta bắt đầu triển khai hành động. Trong suốt quá trình hành động, có lẽ sẽ không dừng lại, trừ phi tất cả chúng ta đều tử trận. Nếu không thì người sống sót cuối cùng cũng phải chạy tới phá hoại nơi tập trung lò phản ứng hạch nhân kia, nếu tôi tử trận thì sẽ để Lưu Bạch làm đội trưởng. Chào!
Sau khi nói xong, anh không hề kiểm tra vũ khí và chiến giáp liên sao của mình mà dưới sự tập trung của mọi người, anh đi về phía trước mặt các chuyên gia đàm phán, anh nhẫn tâm nói trước ánh mắt cầu xin của họ:
- Chúng tôi đã không còn cách nào tiếp tục bảo vệ các anh nữa rồi, bây giờ chúng tôi phải đi thực hiện một nhiệm vụ có thể liên quan đến sự sống còn của tất cả loài người trong tương lai, liên quan đến tàu Hi Vọng, liên quan đến sự sống chết của tất cả mọi người, sẵn sàng trả bất cứ giá nào. Ngay cả chúng tôi cũng cửu tử nhất sinh, tốc độ của các anh quá chậm, nếu tiếp tục đi theo chúng tôi thì chỉ làm ảnh hưởng tốc độ di chuyển của chiến sĩ liên sao chúng tôi mà thôi...
- Ở đây có hai cây súng trường Gauss, các anh có thể lựa chọn tương lai của bản thân hoặc là đầu hàng người ngoài hành tinh hoặc không thì mở đường máu thoát thân, hoặc không thì cứ như vậy mà... cũng được, tất cả mọi lựa chọn đều được. Đương nhiên các anh cũng có thể thử xem đi theo bước chân của chúng tôi nhưng mà điều này rất khó khăn...
Ưng lặng lẽ nhìn các chuyên gia đàm phán đã hoàn toàn tuyệt vọng, anh cúi nhẹ đầu và nói:
- Xin lỗi, chúng tôi đành phải bỏ rơi các anh. Nếu như tôi chết rồi thì hãy để tôi xuống địa ngục tạ lỗi với các anh nhưng bây giờ thì tôi nhất định phải bắt đầu thực hiện nhiệm vụ của chúng tôi...
- Tất cả các chiến sĩ liên sao tập hợp! Mục tiêu đường ống năng lượng chủ chốt!