Tóm lại, sau khi lo lắng chờ đợi nhiều ngày, mỗi một người trong Hạ Viện đều có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng chỉ có thể tới mức này thôi, người làm chính trị đều là người nhẫn nại, hơn nữa dừng lại đúng lúc mới là cách thức đàm phán chính trị tốt nhất, đuổi cùng giết tận không phải gọi là chính trị, đó gọi là thanh trừ hay là thừa cơ trục lợi.
Trong những ngày tháng tiếp theo, Diêu Nguyên cảm thấy nhẹ nhõm hơn thời gian trước nhiều, sự chính quy hóa của chính phủ Nhân Loại, khiến cho anh chỉ cần nắm vững vấn đề phương hướng phát triển chủ chốt là đủ rồi, những việc khác đều đã giao cho quan chức và nhân viên chính phủ, cứ như vậy, cho dù xã hội loài người đều vô cùng bận rộn, nhưng anh chỉ cần làm việc mỗi ngày năm, sáu tiếng đồng hồ, rảnh rỗi hơn ngày trước nhiều.
Trong hoàn cảnh như vậy, cuối cùng Diêu Nguyên cũng có thời gian riêng tư của mình.
Anh thường cùng với Ba Lệ đi tản bộ và dã ngoại, hoặc là đi câu cá với bọn Vương Quang Chính, thỉnh thoảng thì cũng tan ca sớm, đọc vài quyển tiểu thuyết lịch sử hoặc vài quyển tiểu thuyết chiến tranh, tiểu thuyết trinh thám, pha một ly trà, vừa đọc vừa nhâm nhi cả buổi chiều.
Với lại, khoảng nửa năm trước anh đã cùng với Ba Lệ chung sống với nhau rồi, cũng tức là trong một tháng vào những ngày hai người rảnh rỗi nhất thì sẽ sống bên nhau, còn ngày thường thì ai làm việc người nấy, cho nên chỉ có thể gọi là sống chung một nửa.
Hôm nay, Ba Lệ rời khỏi phòng thí nghiệm của cô ấy từ sớm, đến thẳng phòng thí nghiệm sinh học, nhìn thấy Y Phàm đang ở đó hướng dẫn vài nghiên cứu sinh sắp xếp một số dụng cụ, khi Y Phàm nhìn thấy Ba Lệ liền nhờ một người đồng nghiệp tiếp tục hướng dẫn những nghiên cứu sinh này rồi đi đến trước mặt Ba Lệ.
- Tiến sĩ Ba Lệ, mời cô đi theo tôi đến văn phòng làm việc của tôi, ở đây người nhiều quá.
Y Phàm mỉm cười rồi dẫn Ba Lệ đi đến văn phòng làm việc của anh ấy.
Ba Lệ không nói tiếng nào theo sau Y Phàm đi thẳng vào văn phòng làm việc, cho đến khi hai người ngồi trên ghế sofa, Y Phàm mới nói:
- Tiến sĩ Ba Lệ, hai mẫu máu mà cô đưa cho tôi đã xét nghiệm xong rồi, gen không có vấn đề gì, không hề bị vô sinh, cũng không bị gen cận huyết, ừm, kết quả xét nghiệm cho thấy cặp nam nữ này đều rất khỏe mạnh, đương nhiên đây chỉ là mẫu máu, tốt nhất là có thể đưa cho tôi mẫu t*ng trùng và trứng.
Ba Lệ hơi cau mày và nói:
- Không cần, như vậy đủ rồi, cám ơn anh, tiến sĩ Y Phàm.
Trong lúc nói chuyện thì cô ấy đã đứng dậy giơ tay ra.
Y Phàm cười và bắt tay cô ấy rồi nói:
- Không có gì, nếu còn vấn đề gì khác có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào, đúng rồi, cô và thuyền trưởng cuối năm nay sẽ kết hôn đúng không? Tôi chúc phúc cho hai người trước, đến lúc đó tôi cũng sẽ tham gia.
Ba Lệ miễn cưỡng cười một cái, sau đó thì lặng lẽ rời khỏi phòng thí nghiệm sinh học, sau khi cô bước ra ngoài, đột nhiên cảm thấy trong lòng vô cùng trống rỗng khó chịu, cô không biết làm sao để hình dung cảm giác này, chỉ cảm thấy như là bị lừa dối...
Đúng vậy, Ba Lệ và Diêu Nguyên đã quan hệ vào nửa năm trước, đặc biệt là vào những ngày đầu tiên, cả đêm hai người đều không rời nhau, mấy tháng sau đó đều có vài ngày ở bên nhau, Ba Lệ cố tình tính toán thời gian, tránh thời gian an toàn ra, mỗi lần ở bên nhau cô đều lựa chọn khoảng thời gian nguy hiểm, nhưng mà nửa năm trở lại đây cô hoàn toàn không có dấu hiệu mang thai, vì thế chỉ có thể đi hỏi Diêu Nguyên, nhưng mà câu trả lời của Diêu Nguyên lại là anh vốn dĩ bị vô sinh.
Sau đó Ba Lệ âm thầm lấy được mẫu máu của Diêu Nguyên rồi nhờ vả Y Phàm tiến hành xét nghiệm mẫu máu của cô và Diêu Nguyên, nhưng kết quả có được lại là kết quả này...
Ba Lệ đứng cả buổi trời trước cửa phòng thí nghiệm, đột nhiên cô hạ quyết tâm, chặn một chiếc xe điện, yêu cầu chở cô tới tòa nhà Ngũ Giác tổng bộ quân phòng vệ.
Có lẽ đối với người dân bình thường mà nói, tòa nhà Ngũ Giác tổng bộ quân phòng vệ là một địa điểm cơ mật, người bình thường vốn không được phép đi vào, nhưng mà đẳng cấp an toàn của Ba Lệ rất cao, cô vừa là nhân loại mới, vừa là nhĩ ngôn giả, hơn nữa là người nghiên cứu chiến cơ vũ trụ 003 và nhiều súng Gauss, đồng thời mối quan hệ của cô và Diêu Nguyên cơ bản đã công khai một nửa rồi, cho nên khi cô tới đây, người gác cổng cũng không hề làm khó dễ cô, để mặc cô đi tới văn phòng làm việc của Vương Quang Chính.
Khi mà Ba Lệ đẩy cửa bước vào văn phòng làm việc của Vương Quang Chính, Vương Quang Chính đang nói chuyện với một người lính trung niên, khi anh nhìn thấy Ba Lệ bước vào thì trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên, sau đó thì nói với người lính trung niên đó vài câu để người đó rời khỏi, rồi mới kêu Ba Lệ ngồi xuống ghế sofa.
Không cần chờ Vương Quang Chính hỏi, Ba Lệ đã lên tiếng trước:
- Chú Vương, xin hãy giúp cháu.
Vương Quang Chính sững người, nở nụ cười gượng gạo rồi nói:
- Cuối cùng cũng chịu thừa nhận thân phận của mình rồi sao? Cháu yên tâm, bọn chú không hề có thành kiến với cháu, thù hận đã là chuyện của đời trước, nó cũng từng là chiến hữu trước đây của bọn chú, tóm lại một câu, ý trời trêu ngươi, chuyện này không thể trách bất cứ ai, a, chú vẫn còn nhớ cảnh lúc cháu sáu tuổi gọi chú là chú Vương... Cháu cần chú giúp chuyện gì? Ba Lệ, cháu cứ nói ra, giúp được chú sẽ giúp.
Mắt Ba Lệ đỏ hoe, cúi đầu xuống, vài giây sau thì hồi phục lại vẻ ngoài điềm đạm vốn có rồi nói:
- Chú Vương, con muốn biết quá khứ của Diêu Nguyên, anh ấy gạt con rằng anh ấy bị vô sinh, nhưng kết quả xét nghiệm là mọi thứ bình thường, là anh ấy đã thắt ống dẫn tinh hay là anh ấy chưa hề thật lòng với cháu?
Vương Quang Chính sau khi nghe xong lại sững người lần nữa, anh mở miệng tính nói điều gì nhưng lại không nói ra, một lúc sau mới thở dài và nói:
- Chú biết nói sao đây, với lại những chuyện này sao có thể do chú nói với cháu được, cháu gái à, cháu làm vậy là làm khó chú Vương rồi, nếu như để Diêu Nguyên biết chú kể cho cháu nghe thì nó sẽ lột da của chú mất...
- Anh ấy không làm vậy đâu.
Ba Lệ nghiêm túc nói:
- Anh ấy không phải là người không nói lí lẽ, chuyện này là anh ấy sai, anh ấy gạt cháu, cho nên cháu muốn biết sự thật, tại sao anh ấy gạt cháu, ít ra trước lúc cháu biết được nguyên nhân, cháu cũng không dám khẳng định bản thân sẽ tha thứ cho anh ấy, cho nên cháu không muốn đích thân đi hỏi anh ấy, bây giờ cũng không muốn đối mặt với anh ấy.
Vương Quang Chính thở dài, một lúc sau mới nói:
- Sau này có lẽ chú cũng không dám nhìn mặt nó nữa, thôi được rồi cháu gái à, coi như là chú làm vì tiếng gọi chú Vương của cháu vậy, chú sẽ kể chuyện ngày xưa của nó cho cháu nghe, chí ít là những chuyện mà chú biết, còn có những chuyện khác nữa hay không thì chú không dám chắc.
- Lúc đó, nó vẫn còn là đội trưởng của tiểu đội Hắc Tinh, chú vẫn là đội phó của tiểu đội Hắc Tinh...
Diêu Nguyên sinh ra trong một dòng tộc danh giá, theo lý thì sau khi nó trưởng thành sẽ đi theo con đường chính trị, nhưng mà gia tộc nó trong một cuộc bầu cử đã đứng sai hàng ngũ, sau đó dần dần bị công kích khiến cho gia tộc ngày càng suy yếu nhưng mà bây giờ cũng không phải là thời kỳ bạo loạn vào những năm 70, 80 của thế kỷ 20 nữa rồi, các mối quan hệ của gia tộc vẫn còn, chỉ là mất đi thế lực của ngày xưa, nhưng cũng không thể hoàn toàn bị đánh bại, cơ bản chỉ là từ dòng tộc danh giá bậc một xuống thành bậc hai bậc ba.
Trong tình cảnh đó, với thân phận là con cháu của một gia tộc danh giá như vậy, tiền đồ tốt nhất của Diêu Nguyên đã không còn là đi theo con đường chính trị, mà là nhập ngũ, từ từ tích lũy chờ cơ hội hồi phục gia tộc trong tương lai.
Từ sau khi Diêu Nguyên gia nhập quân đội, tài năng của nó ngày càng được tôi luyện, có ý chí và kĩ năng chiến đấu mạnh mẽ, đồng thời có tài quan sát chiến đấu tinh nhạy, và nó cũng kế thừa tài năng lãnh đạo của dòng tộc danh giá, nên sau khi nó gia nhập tiểu đội Hắc Tinh, do đội trưởng tiền nhiệm bị thương phải xuất ngũ, chàng trai trẻ tuổi như nó đã nhanh chóng trở thành đội trưởng tiểu đội Hắc Tinh.
Biểu hiện của Diêu Nguyên vô cùng xuất sắc, mấy năm sau đó tiểu đội Hắc Tinh ngày càng phát triển, có thể nói là đã phát triển đến mức ngang hàng với những đội ngũ đặc chủng mở đầu bằng chữ Long, dần dần nhiệm vụ của tiểu đội Hắc Tinh càng ngày càng khó khăn, đụng độ với những sự việc càng lúc càng phức tạp.
Và trong một lần thực hiện nhiệm vụ bảo vệ cực kì cơ mật, Diêu Nguyên đã gặp gỡ cháu gái của thủ trưởng số một.
Vương Quang Chính vừa nhớ lại vừa nói:
- Cháu phải biết, Diêu Nguyên nó rất đẹp trai, không chỉ có khí phách hiên ngang của một quân nhân, mà còn có vẻ ngoài của một thư sinh nho nhã, hơn nữa do chuyện gia đình, trước khi nó gặp gỡ cháu gái của thủ trưởng số một, nó đều tỏ ra vô cùng lạnh lùng, cho nên có thể nói chỉ cần nó chịu thì đàn bà, phụ nữ từ tám đến tám chục tuổi đều sẽ bị nó làm mê hoặc...
Sau đó anh ta và cô gái ấy yêu nhau, quá trình thế nào thì Vương Quang Chính không nói, Ba Lệ cũng không hỏi, cả hai người đều cố tình bỏ qua quá trình gặp gỡ và yêu nhau này cho đến khi Vương Quang Chính tiếp tục nói, không lâu sau, người con gái ấy đã mang thai đứa con của nó, và khi thủ trưởng số một cùng với gia đình của ông ta biết chuyện, họ đều cho rằng Diêu Nguyên là một kẻ lừa tình có âm mưu tinh vi, chỉ vì muốn có cơ hội khôi phục lại gia tộc của mình mà đã cố tình tiếp cận với cháu gái của thủ trưởng số một.
Rõ ràng là Diêu Nguyên đã ở trong tình thế cực kì nguy hiểm, nó rất có thể bị âm thầm mưu sát, lúc đó rất nhiều người biết chuyện đều khuyên nó rời khỏi, với khả năng của nó nếu như thật sự muốn bỏ trốn thì cho dù đội ngũ đặc chủng chữ Long đều không thể tìm thấy nó, nhưng mà nó lựa chọn ở lại chờ đợi mối tình không thể có kết quả này, còn người con gái ấy thì đã bị giam lỏng, còn bị ép buộc phá bỏ đứa con, sau đó đã xảy ra rất nhiều chuyện, những chuyện này Vương Quang Chính cũng chỉ lướt sơ qua, cho thấy anh suy nghĩ rất nhiều về những chuyện này và không có ý nói ra.
Ba Lệ vẫn giữ nguyên vẻ ngoài điềm đạm đó, Vương Quang Chính đã không định nói, Ba Lệ cũng không hỏi chi tiết, chỉ hỏi một câu:
- Sau đó thì sao? Hai người họ... có ở bên nhau không?
- Đương nhiên là không có.
Vương Quang Chính cay đắng nói:
- Nếu có thì bây giờ nó đâu có lẻ loi một mình như vậy, cháu gái của thủ trưởng số một, trong tám tháng cuối mang thai...
- Mất rồi.