Dĩ nhiên, vận tốc tàu, động cơ cùng hệ thống, thiết bị trên tàu đều giống hệt tàu con thoi cũ. Thực ra, dù gọi chúng là đồ cũ nhưng nó cũng là kết tinh của nền khoa học loài người suốt hai mốt thế kỷ. Với điều kiện hiện tại trên phi thuyền Hi Vọng, muốn chế tạo lại nó cũng vô cùng gian nan. Trừ bộ phận năng lượng có thể nâng cấp, mà đó cũng nhờ vào loại hợp kim do thực vật ngoài hành tinh tạo ra, còn lại muốn cải tạo thêm cũng lực bất tòng tăm.
Đây là những cải tạo tối đa rồi, nếu muốn cải tạo thêm thì nền khoa học kỹ thuật của loài người phải có bước tiến bộ nhảy vọt, ví dụ như…
Mục đích chế tạo nên tàu con thoi này!
Quần thể chiến hạm hư hỏng ngoài kia!
Thật ra, có tới hai chiếc tàu con thoi được cải tạo mới đúng, nhưng một chiếc…trong quá trình cải tạo tại tiểu hành tinh, nó đã bị chôn vùi cùng trận động đất. Như vậy, bây giờ phi thuyền Hi Vọng chỉ còn độc nhất một tàu con thoi “cũ kỹ” này thôi.
Về những người lái tàu con thoi này, dĩ nhiên không cần nói cũng biết đó là Ưng cùng Lý Hải Vân. Hai người này đều là tân nhân loại, Ưng là thanh tích giả (người quan sát), còn Lý Hải Vân là cảm ứng giả (người cảm ứng). Thực ra, còn có các cảm ứng giả khác như Trương Hằng và Nhâm Trừu Nguyệt, tổng cộng có ba người.
Nhưng đáng tiếc, Trương Hằng bây giờ vẫn còn quá yếu. Căn bản không thể tham gia vào việc thử nghiệm tàu con thoi này, hắn còn phải tập những bài tập hồi phục chức năng.
Còn Nhâm Trừu Nguyệt thì vẫn chưa xong khóa huấn luyện quân sự cơ bản. Thực tế, cô tiểu thư họ Nhâm này quả xứng danh với hai chữ “tiểu thư”. Lúc nào cũng tỏ vẻ chân yếu tay mềm, nóng không được mà lạnh cũng không nốt…Được rồi, nhiệt độ trong phi thuyền Hi Vọng cơ bản đều giữ ở mức hơn 20 độ C, theo lý sao mà nóng được? Nhưng mà chạy xong phải tỏa ra nhiệt chứ, đứng lên đi cũng phải tỏa ra nhiệt chứ. Cho nên nóng cũng không được.
Cứ thế, khóa huấn luyện quân sự cơ bản bị nàng cù cưa tới mấy kỳ. Điểm mấu chốt ở đây, nàng luôn tỏ vẻ mình chỉ là một cô gái “yếu đuối, đáng thương”. Đánh không được, mà mắng cũng không xong… Nàng là người tham gia vào chiến dịch giải cứu trên tiểu hành tinh, hơn nữa còn là người có năng lực dự cảm tương tự Trương Hằng, ai dám mắng nàng đây?
Nói tóm lại, ước mơ huấn luyện cô gái “tiểu thư” này thành quân nhân vẫn còn xa lắm.
Do đó, Diêu Nguyên xoa xoa cái đầu đến phát khùng, hận không thể tự mình tham gia luôn cho rồi. Dù sao, hắn cũng có năng lực dự cảm, tuy kém Trương Hằng hay Nhâm Trừu Nguyệt, nhưng có thì vẫn hơn không chứ?
Nhưng sau khi bị nhiều người liều chết ngăn cản, Diêu Nguyên đành bỏ ý định này, rốt cuộc đành chọn hai người Ưng và Lý Hải Vân.
Lần đầu thử nghiệm tàu con thoi kéo dài tới 6 tiếng đồng hồ, trừ những việc thử nghiệm khả năng di chuyển của nó, khảo sát mức tiêu hao năng lượng…còn lại là thử nghiệm hệ thống vũ khí trên tàu như tên lửa đạn đạo, pháo hạng nặng…Các nhà khoa học bận rộn ghi chép kết quả, so sánh với kết quả ước tính trên giấy. Trong đó, khẩu pháo có thể coi như thành công ngoài sự mong đợi, tầm bắn của nó còn xa hơn cả tính toán. Trên cơ bản, nó hoàn toàn đủ tiêu chuẩn trở thành vũ khí tầm gần hoặc tầm trung.
Cứ thế, việc thử nghiệm tàu con thoi được diễn ra một cách điên cuồng. Liên tiếp 6 lần thử nghiệm, trừ một số trục trặc nhỏ ra, căn bản không còn vấn đề gì lớn nữa. Công cụ cho việc thăm dò quần thể chiến hạm vũ trụ đã chuẩn bị xong.
-Tiếp theo là việc lựa chọn người tham gia quá trình thăm dò.
Diêu Nguyên nhìn những đội viên Hắc Tinh trước mắt:
- Trong đội ngũ thăm dò, ta dự định phải có ít nhất 80% tân nhân loại, thậm chí tất cả đều là tân nhân loại. Số lượng từ 11 đến 12 người. Phi thuyền Hi Vọng sẽ dừng lại cách quần thể chiến hạm từ 300 đến 500 km, sau đó phóng tàu con thoi chứa đội ngũ thăm dò ra.
Toàn bộ quá trình thăm dò có thể chia thành bốn bước. Đầu tiên, tàu con thoi sẽ bay đến ngoài rìa phế tích, thu thập mảnh vỡ từ xác chiến hạm, đem về phi thuyền Hi Vọng phân tích. Từ đó, có thể tính toán chính xác trình độ khoa học kỹ thuật của quần thể chiến hạm này. Đồng thời, cũng là bước đầu thử đến gần nó, khảo sát hệ thống phòng ngự trên chiến hạm. Ví dụ như súng laser, súng vi hạt….hoặc là các loại đạn, tên lửa nguy hiểm khác, thậm chí có khi cả vũ khí sinh học. Nói chung, phải chuẩn bị tinh thần có thể bị tấn công bất kỳ lúc nào…
-Rất nguy hiểm.
Diêu Nguyên lại một lần nữa nhắc nhở.
Lúc này là giờ dùng cơm tối, do hôm nay là ngày kết thúc việc thử nghiệm tàu con thoi. Diêu Nguyên liền triệu tập các đội viên Hắc Tinh lại, đồng thời gọi bàn tiệc, vừa ăn vừa thông báo cho mọi người biết nhiệm vụ thăm dò.
-Bước đầu tiên là bước nguy hiểm nhất, cho nên đội ngũ thăm dò đầu tiên sẽ do ta chỉ huy, còn có Trương Hằng và Ưng. Ba người chúng ta sẽ đi đầu, một khi cảm nhận thấy nguy hiểm sẽ rút lui ngay.
Diêu Nguyên tiếp tục nói.
Vương Quang Chính đột nhiên hỏi:
-Lão Diêu, phi thuyền không người lái đâu? Không phải lúc trước có nhà khoa học chế tạo thành công sao? Dùng hệ thống không người lái điều khiển phi thuyền thu thập quặng, để cho nó thăm dò. Phạm vi hoạt động của nó lên tới 1000 km, dùng nó thăm dò không phải là xong sao?
Diêu Nguyên lắc đầu, cắt một miếng cá trên dĩa, cho vào miệng nhai rồi nói:
-Vấn đề mấu chốt là ở đây, chúng ta không rõ trình độ của nền khoa học kỹ thuật ngoài hành tinh này. Đúng, quần thể chiến hạm này chỉ có phạm vi hơn 1000km, dùng khoảng 50 phi thuyền khai thác quặng không người lái là có thể xâm nhập vào bên trong rồi. Dĩ nhiên, do khoảng cách quá xa cộng thêm địa hình phức tạp, việc thu hồi các phi thuyền này là điều không thể. Nhưng cũng dư sức dẫn động hệ thống phòng ngự bên trong chiến hạm kia.
Nhưng mà! Đó chỉ là suy đoán dựa trên trình độ khoa học kỹ thuật hiện giờ của chúng ta. Phương diện này, cả Ireland cùng Ba Lệ đều đưa ra ý kiến giống nhau. Đó là sự chênh lệch về trình độ khoa học kỹ thuật. Khi có trình độ khoa học kỹ thuật khác chúng ta, cách xử lý vấn đề của họ cũng sẽ khác chúng ta. Điều chết người là chúng ta hoàn toàn không biết rõ trình độ khoa học kỹ thuật của họ.
Nói tới đây, Diêu Nguyên nhìn mọi người xung quanh, ai ai cũng bộ dáng nửa hiểu nửa không. Hắn đành cười khổ giải thích lại:
-Ban đầu, ta cũng không lo nghĩ xa như vậy. Nhưng sau khi nghe bọn họ giải thích, ta đã phải toát mồ hôi lạnh. Lấy vi dụ đơn giản, về câu cá…phàm những người câu cá điêu luyện, điều biết nhiều cách nhử cá. Tuy có nhiều cá hợp lại thăm dò mồi câu của người câu, nhưng những tay mơ thông thường sẽ thiếu kiên nhẫn, đánh động khiến cá chạy mất.
Còn những người câu cá lão làng, họ sẽ phân biệt được đâu là cá ăn mồi, đâu là cá thử mồi. Chỉ có cá ăn mồi, bọn họ mới câu.
-Cùng đạo lý như vậy.
Diêu Nguyên nuốt miếng cá trong miệng, tiếp tục nói:
-Nếu như với trình độ khoa học kỹ thuật của chúng ta. Khi bay trong vũ trụ, phàm có vật nào tiến gần phi thuyền Hi Vọng, đầu tiên chúng ta sẽ quan sát nó, xem nó là thứ gì. Nếu như là tiểu hành tinh, hoặc thiên thạch…chúng ta sẽ cố gắng né tránh. Nếu né không được thì cố gắng phá hủy nó.
Giả dụ vật thể lạ đó không phải đồ tự nhiên mà là đồ nhân tạo, tỷ như một quả cầu kim loại, đến gần phi thuyền Hi Vọng nhờ động cơ gắn phía sau. Vậy chúng ta nên làm gì đầu tiên?
Tất cả mọi người đều im lặng, Ưng là người đầu tiên đưa ra ý kiến:
-Phá hủy nó!
-Đúng, phá hủy nó!
Diêu Nguyên gật đầu:
-Ở đây lại xuất hiện một vấn đề, đó là chúng ta hoàn toàn không biết quả cầu đó chứa cái gì. Mặc dù nó phát ra tín hiệu điện tử liên tục, nhưng chúng ta không thể giải mã được, không hiểu nó đang cố gắng truyền đạt điều gì. Cho nên, chúng ta chỉ có thể phá hủy nó…Nhưng lỡ như, đó là một tín hiệu hòa bình do nền văn minh khác gửi cho chúng ta thì sao? Một khi phá hủy, cũng tương đương với việc tuyên chiến!
Cho nên, ở trình độ khoa học kỹ thuật hiện giờ, chúng ta phải luôn bảo trì cảnh giác với bất kỳ vật thể lạ nào đến gần phi thuyền Hi Vọng. Hơn nữa, lúc nào cũng phải chuẩn bị tinh thần phá hủy nó…Nhưng nếu nền văn minh kia có trình độ khoa học kỹ thuật cao hơn chúng ta nhiều thì sao? Tỷ như bọn họ có thiết bị thăm dò có thể phân tích tất cả tín hiệu điện tử, hơn nữa trong thời gian ngắn có thể phân tích tiếng nói chúng ta, hiểu được ý đồ mà chúng ta gửi đi. Hoặc cao cấp hơn nữa, bọn họ thậm chí có thể biết được hình cầu này không hề có chức năng công kích hoặc thăm dò thì sao?
Nếu tình huống như vậy, đổi là các ngươi, các ngươi sẽ làm gì?
Lần này thì đến lượt Vương Quang Chính đưa ra ý kiến:
-Bắt sống nó, xem xét tất cả tín hiệu phát ra, hoặc dùng nó để phân tích trình độ khoa học kỹ thuật.
-Đúng, đúng là như thế.
Diêu Nguyên gật đầu:
-Trình độ khoa học kỹ thuật khác biệt, cách giải quyết cũng khác hẳn. Các phi thuyền khai thác quặng không người lái kia không hề có sức tấn công gì cả. Nếu như nền văn minh trong quần thể chiến hạm kia phát triển như chúng ta dự đoán, bọn họ nhất định sẽ tìm cách bắt lấy phi thuyền khai thác quặng, chứ không phải phá hủy nó. Dĩ nhiên, nền văn minh này đã biến mất, còn sót lại chỉ là những xác chiến hạm này thôi. Vì vậy, tuy các thiết bị trên nó có thể đã hư hỏng, nhưng với chiến hạm to như vậy, ai dám đảm bảo thiết bị bên trong nó đã hoàn toàn ngưng hoạt động đây.
Diêu Nguyên nói tới đây thì thở dài:
-Bởi vì chúng ta không biết rõ nền văn minh kia, cho nên không thể phái phi thuyền khai thác quặng đi được. Có lẽ, những phi thuyền khai thác quặng có thể may mắn thoát khỏi, nhưng phi thuyền Hi Vọng sẽ trở thành mục tiêu của bọn chúng. Ta không thể mạo hiểm đánh cuộc cả tương lai nhân loại được. Do đó, chúng ta cần một phi thuyền Hi Vọng thu nhỏ, có người lái, có tín hiệu truyền đi, có trang bị vũ khí….dùng cái này để làm bước đệm.
Tốt lắm, đó là toàn bộ bước đầu trong kế hoạch. Nếu như tất cả đều ổn thì sẽ bắt đầu bước hai, xây dựng tiểu đội tân nhân loại, bao gồm cả ta. Tổng cộng 12 người sẽ đi vào trong quần thể chiến hạm bắt đầu tìm kiếm…
Cho nên, để có thể xây dựng tiểu đội này cũng như tiện cho việc bồi dưỡng tân nhân loại, ta đã quyết định thành lập một cơ quan cho tân nhân loại, tên tiếng anh là Netypeorgans. Nó sẽ là nơi tập trung toàn bộ tân nhân loại đã biết, đồng thời tìm kiếm những tân nhân loại mới, huấn luyện bọn họ, dạy cho họ cách sử dụng kỹ năng cùng với giao cho họ các nhiệm vụ.
Tân nhân loại – netype. Đó có thể là vũ khí duy nhất mà chúng ta dựa vào khi phải đối kháng với nền văn minh cao cấp hơn!