Vào lúc 4h50’ theo múi giờ trên Địa Cầu, chiếc tàu con thoi cuối cùng trên phi thuyền Hi Vọng được phóng lên bầu trời, bay vòng vòng xung quanh sẵn sàng đợi lệnh. Mà cùng lúc đó, ba lò phản ứng hạt nhân trên phi thuyền Hi Vọng đồng loạt khởi động, mức năng lượng trên phi thuyền đã đạt đến mức cao nhất, gần kế cận với mức chuẩn bị thực hiện bước nhảy không gian.
Chỉ trong một khoảng ngắn ngủi từ lúc đổ bộ thì mức năng lượng trên phi thuyền Hi Vọng chỉ còn đủ để thực hiện bước nhảy không gian hai lần, nói cách khác, lượng năng lượng trong phi thuyền đã bị hút đi một phần ba…
Ở bên trong chiếc tàu con thoi cuối cùng, ba người Diêu Nguyên, Trương Hằng cùng Morrison đang mặc trên người bộ đồ du hành vũ trụ, bất quá nón bảo hộ đã được mở ra. Trên tay mỗi người đều đang cầm một điếu xì gà, Diêu Nguyên cùng Morrison đều đang tận hưởng hương vị của nó, chỉ riêng Trương Hằng thì hơi chật vật một chút, bắt chước hai người đó hít lấy một hơi nhưng kết quả lại ho sặc sụa.
Diêu Nguyên thấy vậy thì hơi cau mày, nói:
-Trương Hằng, thôi đi. Ngươi không quen với việc hút thuốc thì bỏ đi, không cần miễn cưỡng bắt chước theo Morrison đâu.
Trương Hằng vừa cầm điếu xì gà vừa hơi run run trả lời:
-Ta biết, thật ra ta chỉ quen với vị của thuốc phiện hay thuốc lắc thôi, bất quá ta vẫn chưa từng hưởng thụ qua hương vị của xì gà nên mới nhân cơ hội này trải nghiệm, nếu không thì e rằng sau này không còn cơ hội nữa.
Diêu Nguyên thở dài, hơi vỗ vỗ vai của hắn, đồng thời im lặng không nói gì.
Morrison đứng bên cạnh thì khẽ cười lạnh, nói:
-Ngươi có thảm bằng ta không, ngươi dù gì cũng là sĩ quan cấp úy thì phải chấp nhận nguy hiểm trong lúc làm nhiệm vụ chứ. Ta nha, chỉ bất quá làm sai có chút xíu thôi nhưng không ngờ lại bị ép làm việc này…Về phần ngài thì sao? Thiếu tá đại nhân, ngài là ông vua không ngai, là nhà độc tài của phi thuyền Hi Vọng này. Sao ngài lại chịu chết cùng chúng ta vậy?
-Ta chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ của mình thôi.
Diêu Nguyên không nhìn về Trương Hằng hay Morrison, chỉ hơi ngửa đầu lên trên lẩm bẩm:
-Cả đời người thường mang theo rất nhiều gánh nặng, chỉ có những người hèn nhát mới chọn cái chết để chối bỏ gánh nặng…nó đôi khi là trách nhiệm, là nghĩa vụ mà chúng ta phải gánh vác, không thể nói bỏ là bỏ xuống được…
Morrison khinh thường, cao giọng cười:
-Quả thực là một người cao thượng, tư tưởng của ngài cao thượng quá, tiếc là nó chẳng liên quan gì đến người bình thường như ta đâu…Nếu không, đám tội phạm ngoài đời đã tự sát tạ tội hết rồi.
-Cao thượng sao?
Trong đôi mắt Diêu Nguyên bỗng xuất hiện một sự ôn nhu hiếm thấy, hắn rít một hơi thật sâu đến nỗi cả hắn cũng bị sặc, nước mắt trào ra ngoài mi.
-Chẳng qua chỉ để hoàn thành một lời hứa từ rất lâu thôi…
Diêu Nguyên bỗng nhiên nhìn về phía Morrison cùng Trương Hằng, thật lòng nói:
-Nói thật, ta không hề sạch sẽ như các ngươi đâu. Không, tay của ta vốn đã nhuộm đầy máu tươi cùng tội lỗi rồi, các ngươi căn bản không thể nào tượng tưởng nổi đâu. Những từ như cao thượng hay gì đó hoàn toàn không hề có duyên với ta. Đây chỉ là một sự hứa hẹn, là một gánh nặng, là một trách nhiệm mà thôi. Ta chỉ đơn giản muốn sống tiếp, muốn hoàn thành nhiệm vụ, chỉ cần sống sót và hoàn thành nhiệm vụ là đủ rồi, không hơn không kém…
Có thể các ngươi vẫn còn oán hận với nhiệm vụ này, nhưng mà…Morrison, người Mỹ các ngươi không phải có một câu nói sao? Năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng lớn, các ngươi có năng lực hơn người, chính xác theo lời những người khác thì đó là khả năng của tân nhân loại. Tạm thời không bàn tới tên gọi chính xác hay không, nhưng có thể gọi chúng ta là những người đặc biệt. Trương Hằng, ngươi có khả năng dự đoán trước tương lai, có thể dự báo trước nguy hiểm từ 1 đến 2 giây. Morrison, ngươi thì có được năng lực lừa gạt, đừng vội phủ nhận, lúc trước ngươi có thể sống sót đều dựa vào nó cả. Còn ta, ta có khả năng cảm nhận được sát khí, có được thị lực hơn người đồng thời tốc độ phản xạ thần kinh cực cao, cho nên ta là người lái thích hợp nhất cho chiếc tàu con thoi cuối cùng này…
Trương Hằng, ngươi sẽ đảm nhiệm việc báo động, hễ cảm thấy bất kỳ nguy hiểm nào thì phải báo ngay cho ta, về phần Morrison…Mặc dù có hơi tàn nhẫn nhưng nhiệm vụ của ngươi chính là làm mồi, là mồi để dụ con mẹ của đám thực vật này đến. Một khi chúng ta hoàn thành nhiệm vụ lần này, người khác không cần nói tới, riêng Morrison ngươi, ta cam đoan với ngươi, tất cả những điều ngươi làm trong quá khứ sẽ toàn bộ bị xóa bỏ. Từ nay về sau, hồ sơ của ngươi sẽ trở về nguyên vẹn như trước, tuyệt không ai có thể biết đến quá khứ của ngươi, hơn nữa ngươi sẽ trở thành anh hùng, ngươi có thể hưởng thụ những đãi ngộ của một binh nhất, có thể tự do ra vào tầng thứ năm, được ở trong một căn phòng độc lập cũng như được đãi ngộ như một binh nhất thực thụ.
Về phần Trương Hằng thì…Ngươi sẽ không được thêm bất kỳ ưu đãi nào nữa, bởi vì ngươi vốn đã là thành viên trong tiểu đội Hắc Tinh. Cho nên ngươi chỉ có một sự quan tâm duy nhất là hoàn thành nhiệm vụ, chỉ cần có thể sống sót qua nhiệm vụ này thì sẽ không con ai trong tiểu đội Hắc Tinh xem thường ngươi. Tỷ như Ưng…bởi vì ngươi đã trở thành anh hùng, là anh hùng của mọi người.
Morrison quả thật đã hơi động tâm, chỉ cần xong việc này thì mối lo lớn nhất của hắn sẽ được giải quyết, hơn nữa còn trở thành anh hùng…
-Ba, mẹ, ta nhất định sẽ trở thành anh hùng! Hãy chờ xem!
Giọng nói trẻ con đó cứ vang lên hồi lâu trong đầu Morrison, làm cho hắn ngẩn ngơ một hồi rồi sau đó mới nói:
-Dù sao thì không đi cũng chết, tùy ngài sắp xếp. Ta chỉ sợ lát nữa cái mà ngài gọi là tinh thần lừa gạt của ta không có tác dụng thôi, đến đó mới thú vị.
Diêu Nguyên nở nụ cười nói:
-Nếu thế thật cũng không sao, chúng ta đã cố gắng hết mệnh rồi, ngay cả mạng mình cũng đã liều rồi thì còn sợ gì thất bại nữa…Hơn nữa cho dù chết thì chúng ta vẫn có thể tự hào trước những người đã khuất, nhưng thân nhân của chúng ta…
-Chết sao? Ngài thích địa ngục à? Ta thích thiên đường hơn.
Morrison hiển nhiên vẫn khó chấp nhận lời nói mang đậm tính tông giáo Trung Quốc như vậy, cho nên lại phản bác một lần nữa.
Diêu Nguyên không để ý đến hắn nữa mà nhìn về phía Trương Hằng.
Lúc này cả người Trương Hằng đều đang run rẩy, ngay cả cánh tay cầm điếu xì gà cũng run run, không sao dừng lại được.
Diêu Nguyên lại vỗ bả vai hắn một lần nữa:
-Không nên sợ, Trương Hằng. Lúc trước khi tìm được phi thuyền thì ngươi là một tên như thế nào, không sai, chỉ là một tên hạ lưu, côn đồ hạng bét, chơi gái, đánh bạc, hút ma túy,…Cái chuyện xấu gì ngươi cũng đã thử qua. Cái đó là sự thật không thể chối cãi. Nhưng điều đó không có nghĩa ngươi không phải là một nam nhân chân chính!
Nam nhân phải luôn trưởng thành, lúc trước cho dù ngươi là một tên tệ hại thế nào thì đều có cơ hội trở thành một người đàn ông thật sự! Phải tin tưởng vào chính mình, ngươi có sự dũng cảm đó. Ngươi đã từng dũng cảm thế nào lúc phá giải mật mã trong trụ sở, lúc ngươi tìm kiếm ba ngươi, hay lúc ngươi cầu xin ta đem theo các cô gái hả!
Hãy cho ta nhìn thấy nó một lần nữa, Trương Hằng, hãy cho ta thấy sự dũng cảm của ngươi! Cho ta xem, ngươi đã lột xác từ một tên mạt hạng trở thành một người đàn ông chân chính như thế nào!
Cú vỗ vai của Diêu Nguyên làm cho Trương Hằng chấn động, một sức mạnh từ bả vai truyền khắp thân thể hắn khiến cho hắn bất chợt ngừng run rẩy, trong lòng bỗng tràn ngập cảm giác ấm áp, cùng với kiên cường khó mà hình dung được.
-Tốt lắm, bây giờ là 5h chiều theo múi giờ trên Địa Cầu, đi thôi, đã đến giờ xuất phát rồi!
Trong lúc nói chuyện thì Diêu Nguyên đã khép nón bảo hộ lại, sau đó đi thẳng về cửa chính của tàu con thoi. Còn hai người Trương Hằng và Morrison thì theo sát bên cạnh, cả ba người đều lục tục đi trong tàu con thoi.
Lúc trước, sau khi Diêu Nguyên trải qua sự thảo luận cùng các nhà khoa học, cùng với mấy thành viên trong tiểu đội Hắc Tinh thì đã quyết định thi hành nhiệm vụ cuối này.
Nhiệm vụ có tên: được ăn cả, ngã về không!
Toàn bộ ba lò phản ứng hạt nhân trên phi thuyền toàn bộ đều được khởi động, làm cho lượng năng lượng trên phi thuyền đạt tới mức chờ cao nhất, chỉ có như thế thì hệ thống phản trọng lực của phi thuyền Hi Vọng mới có thể giúp phi thuyền bay lên không.
Nhưng bởi vì trọng lực nên thời gian cần thuyết để đạt tới độ cao 5 km cũng mất nửa giờ, và trong lúc đó thì đám thực vật dưới đáy của phi thuyền đã có thể dư sức hút sạch năng lượng trên tàu…Toàn lực cung ứng cùng với bị động hấp thụ, đó chính là hai khái niệm khác nhau hoàn toàn.
Theo sự gia tăng của năng lượng thì lượng năng lượng hấp thu được của đám thực vật cũng sẽ tăng lên. Lúc đó, phi thuyền Hi Vọng bay lên thì đám thực vật có thể sẽ bị xé đứt, hoặc là kéo dài ra. Nếu như năng lượng đủ lớn rất có thể sẽ kéo ra được bản thể của nó, và khi đó, chính là thời điểm phóng tàu con thoi ra.
-Tàu con thoi chỉ có thời gian hai phút, sau hai phút đó thì toàn bộ năng lượng trên tàu sẽ cạn kiệt, không còn cách nào sử dụng hệ thống phản trọng lực nữa, cho nên trong vòng hai phút chúng ta bắt buộc phải hoàn thành việc tiêm virus vào cơ thể con mẹ, rồi trở về phi thuyền Hi Vọng, nếu không thì chúng ta sẽ xong đời…
Diêu Nguyên ngồi trên ghế lái, hít một hơi thật sâu rồi quay sang nói với Morrison ở bên cạnh:
-Nhiệm vụ của ngươi là quan trọng nhất, phải trong thời gian ngắn nhất lừa gạt được đám thực vật kia, lừa nó rằng nơi đây có rất nhiều năng lượng, nó nhiều đến mức mà phải dùng tới cơ thể con mẹ mới hấp thu hết được. Trong vòng hai phút, không, hẳn là trong vòng một phút, nếu như ngươi thất bại thì chúng ta sẽ vĩnh viễn không thể trở về phi thuyền Hi Vọng được nữa, mà phi thuyền Hi Vọng cũng không còn cách nào bay lên, tất cả mọi người sẽ chết hết…
-Uy!
Morrison không ngừng dùng sức vỗ mạnh lên mặt, lớn tiếng nói:
-Đừng gây áp lực lớn cho ta vậy chứ! Ngay cả trước kia, khi ta tham gia trận chung kết bóng bầu dục thiếu niên cũng không có áp lực lớn như vậy nữa là…
-Vây biến áp lực thành động lực đi!
Diêu Nguyên rống lớn một câu, rồi sau đó mạnh mẽ kéo cần gạt xuống. Ngay lập tức, một cột lửa phun ra từ phía sau tàu, theo sự chỉ dẫn của các ngọn đèn hướng dẫn, tàu con thoi tăng tốc lao vọt ra khỏi phi thuyền Hi Vọng…
Phảng phất như một quả tên lửa bay lên, lao ra bầu trời đen tối bao phủ lấy phi thuyền Hi Vọng!